Duy Ngã Độc Tôn

Chương 611: Bàn tay khổng lồ!

Lúc này, từ xa xa có tới hơn trảm người đang hướng về phía này, mỗi người đều có thực lực không kém. có nhiều người hô lớn:

- Giao Thần dược ra!

Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng:

- To gan!

Thanh trường kiếm nhìn rất bình thường trong tay hắn phạt qua. một đạo kiếm khí hình bán nguyệt phá nát hư không, nhanh chóng lao thẳng về chỗ đông người nhất. Những tên võ giả thực lực có mạnh có yếu kia không ngờ bị một kiếm này giết chết mất hai mươi mấy người!

Cũng không xuất hiện mùi vị huyết tinh xông thiên. Bởi vì những người kia đã bị kiếm khí của người trẻ tuổi này trực tiếp đánh thành cận bã, hóa thành bột mịn.

Trong lòng Tần Lập cũng thẩm kinh hoảng. Thủ đoạn này, Tần Lập nếu thi triển Duy Ngã Cửu Kiếm thì có thể làm được nhưng tuyệt đối không thoải mái tự nhiên như người trẻ tuổi này.

Đây khẳng định không phải là một người còn trẻ tuổi mà khẳng định phải là một lão yêu nghiệt đã sống không biết tới mấy vạn năm!

Trong lòng Tần Lập thẩm nghĩ thế, sau đó cùng tùy tay một kiếm, đem những tên bay tới từ một hướng khác đánh thành cặn bã. Một kiếm này của Tần Lập cũng chính là đệ nhất kiếm trong Duy Ngã Cửu Kiếm - Liệu Nguyên!

Theo một kiếm này của Tần Lập. trên bầu trời tràn ngập một cỗ hỏa khí táo bạo. Những người bị một kiếm nào chém tới, ngay cả thanh âm kêu thám cũng không kịp phát ra, lập tức tử vong.

- Lão tiên sinh thực lực thật cường đại, không bằng chúng ta trước liên thủ. xử lý đám ruồi bọ chán ghét này rồi sau đó hây đánh một trận, quyết định Thần dược thuộc về bên nào. được chăng?

Người trẻ tuổi phong thái như ngọc này ngay từ đầu không chú ý tới Tần Lập nhưng hiện tại lại vô cùng khách khí, thương lượng với hắn. Từ đó có thể nhìn ra được trong mắt của hắn. Tần Lập đã trở thành một nhân vật ngang hàng với mình.

Tần Lập khẽ gật đầu nói:

- Ta cùng đang có ý đó!

Hai người nhìn nhau cười, lập tức bay nhanh ra ngoài thành. Tần Lập đồng thời truyền âm của Cơ Ngữ Yên:

- Bảo hộ đám người Thi Vũ và Lãnh Dao, các ngươi không cần manh động.

Không đợi Cơ Ngữ Yên trả lời. thân ánh Tần Lập cùng đã biến mất khỏi tân thành Hoàng Sa.

Mặc dù một kiếm của hai người đã diệt sát mười mấy võ giả nhưng sức hấp dẫn của Thần dược cũng vô cùng khổng lồ, có người lập tức hô lớn một tiếng:

- Kẻ đoạt thần dược đã lao ra khỏi thành, mau đuổi theo!

- Đuổi theo bọn chúng, không để chúng chạy!

- Mọi người cùng tiến lên. giết hai tên đoạt Thần được kia. cùng nhau phân chia chiến lợi phẩm!

Một đám người điên cuồng kêu gào đuổi theo.

Chỉ một lát sau, hai người đã ra khỏi tân thành Hoàng Sa được bảy tám mươi dặm. đi vào một thung lũng. Người trẻ tuổi kia đừng lại nói:

- Nơi này sơn thanh thủy tú. phong cảnh không tồi, cũng phù hợp làm phần mộ của đám người kia đi!

- Nhãn lực tốt lắm. nơi này quả không tồi!

Tần Lập thuận miệng đáp lại. trong lòng thẩm tính toán lát nữa có nên chôn luôn tên này ở nơi đây hay không?

Bởi vì người thanh niên này mang tới áp lực rất lớn cho Tần Lập. Tần Lập thậm chí hoài nghi có phải người này đã đạt tới cảnh giới Địa Tiên hay không mà sao lại có được thực lực cường đại như thế?

Lúc này, chừng hai ba trăm người cũng đã đuổi tới nơi này.

Tần Lập lướt qua đám người này. không ngờ phát hiện ra hắn không biết một ai trong số họ cả. Theo phục sức của bọn họ cũng không nhìn ra được rốt cuộc bọn họ thuộc môn phái nào.

- Sao không chạy nữa? Chạy tiếp đi chứ? Giao thần dược ra, tha cho các ngươi một mạng!

Một người trung niên nhìn qua chỉ mới hơn bổn mươi tuổi, hướng về phía Tần Lập và thanh niên phong tư như ngọc kia nói.

- Giao Thần dược ra!

Những người khác cũng hô lên. Ánh mắt mọi người đều đỏ ngàu. Bọn họ gần như đã lâm vào điên cuồng, tất cả đều vô cùng nóng nảy.

Cho tới bây giờ, gần như tất cả mọi người cũng chỉ mới từng nghe nói qua Thần dược nhưng chưa có một ái có thể chân chính nhìn thấy. Bọn họ chỉ nghe nói rằng khi thần được đại thành thì trong thiên địa sẽ sinh ra dị tượng. Loại dị tượng này dựa theo độ mạnh yếu của thân dược, cũng sẽ khác nhau.

Những người như bọn họ không thể phán đoán ra được thần dược hôm nay đản sinh cường đại như thế nào nhưng theo dị tượng trong thiên địa thì hiển nhiên đây quyết là thần được, không chút nghi ngờ!

Loại đồ vật này, nếu từ bỏ thì bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội nào nữa! Cho nên dù liều mạng cũng muốn tranh cướp!

Tần Lập cười hắc hắc chỉ về người trẻ tuổi bên cạnh nói:

- Thần dược ở trên người hắn. ta cũng không quen biết gì hắn!

- Lão già kia. ngươi...

Người thanh niên phong tư như ngọc này cũng không ngờ rằng Tần Lập lại đột nhiên nói thế. Trong lòng hắn cũng tính toán để cho Tần Lập tiêu diệt đám ruồi nhặng này, tiêu hao một bộ phận lực lượng nhất định rồi sử dụng sát chiêu của mình, xuất kỳ bất ý đánh lén Tần Lập.

Nhưng hắn lại không nghĩ tới, đối phương căn bản không tin gì hắn còn tiên phát chế nhân, còn tát bát nước bân lên người mình. Cho dù hắn muốn biện bạch cùng khó khiến người khác tin tường.

Nhìn những tên võ giả đang đỏ cả mắt này thì hiển nhiên muốn giết cả hai người này tại chỗ. Nghĩ thế, tên trẻ tuổi này cười ngạo nghễ, cùng không thèm nhìn Tần Lập, nói thẳng ra:

- Trên tay ta thì đã sao? Thần dược chỉ có bảy viên, các ngươi nhiều người như thế thì dù cướp được, sẽ phân chia ra sao?

Đám người này lập tức xôn xao. Bởi vì bọn chúng cùng không biết có mấy viên Thần dược. Hiện giờ nghe người trẻ tuổi này nói như vậy thì không kìm nổi phải bắt đầu suy tính.

Chỉ có bảy viên Thần được, cho dù giết hai gã trẻ tuổi này. còn có mấy trăm người đang như hổ rình mồi nơi này thì ai dám cam đoan, bản thân mình có thể cầm lấy thần được mà toàn thân trở ra?

Lúc này có người la lớn:

- Thần được, người có đức sẽ đạt được! Tiểu tử. ngươi không cần châm ngời Lý gián. Mọi người đừng nghe tên tiểu từ này. ai có thể cướp được thần dược trên người bọn họ thì thần dược sẽ thuộc về kẻ đó.

- Đúng thế! Lão tử hôm nay. bằng bất cứ giá nào. không cần cái mạng này cũng phải cướp lấy một phần!

- Ha ha hạ tên tiểu tử này rõ ràng đang sợ hãi nên mới nói thế. Hắn nói có bảy viên thì các ngươi cứ thế là tin sao? Ngươi đám lấy ra để chúng ta xem không?

- Đúng thế. một lô đan được đều có tới ít nhất là một trảm viên, mọi người đừng tin lời hắn, trước giết bọn chúng đã rồi nói.

- Dám gọi ta là tiểu tử? Muốn chết?

Tên thanh niên phong tư như ngọc này cười lạnh không thôi, đột nhiên trực tiếp nhào vào giữa đám người kia, thanh kiếm trong tay tung bay lên xuống, giết chóc như một cái máy. Không ngừng có người bị hắn chém thành hai đoạn, tay cụt chân đứt không ngừng bị tung lên.

Mặc kệ là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không hay là cảnh giới Đan Nguyên Anh Hoá, căn bản không ai là đối thủ của tên trẻ tuổi này! Ngay cá võ giả cảnh giới Lôi Kiếp cũng căn bản không thể chống đỡ được người này tới mười chiêu.

Mấy trảm võ già từ các Thần bí chỉ địa đứng xung quanh căn bản không nghĩ tới rằng một màn này lại phong Khởi vân dũng như thế! Nhưng một cảnh này. cũng không phải năm trong sự chuẩn bị của bọn hắn!

Bọn họ cho rằng trong thời thế đại loạn này. bọn họ có thể thu được được chút ích lợi nhưng sự thật tàn khốc đã nói cho bọn chúng rằng, thứ bọn họ có thể đạt được chỉ là tử vong!

Người thanh niên này quả thực vô cùng hung mãnh, chỉ khoảnh khắc mà sả người chết dưới kiếm của hắn đã vượt qua con số năm mươi người!

Cho dù là kẻ không sợ chết cũng bị người thanh niên này doạ cho vỡ mật! Loại thực lực khủng bố như thế. nếu giết chóc mà không cố kỵ gì thì đó chính là thứ có thể khiến người ta sợ hãi nhất! Bọn chúng quả thực sợ hãi. Đã bắt đầu có người hướng về bổn phương tám hướng bỏ chạy!

Tần Lập căn bản cũng chưa từng phải động thủ. Mắt thấy thanh niên này, sau khi giết được tới bảy mươi người thì rốt cuộc đã doạ cho tất cả số còn lại phải bỏ chạy.

Hắn không khỏi phải thẩm tán thưởng:

- Chiến kỹ thật cao minh!

Người trẻ tuổi này quay đầu nhìn lại Tần Lập. ra vẻ lạnh. lùng, hừ lạnh nói:

- Lão già kia, ngươi vừa lòng rồi chứ? Thân dược bị ngươi cướp đi. lại còn ngậm máu phun người! Ngươi có thấy cần phải biểu lộ chút thành ý rồi không?

- Ha hạ ta cần gì phải có thành ý với ngươi? Thần được này vốn là của ta cơ mà!

Tần Lập thản nhiên nói.

- Được lắm! Chúng ta hãy sử dụng thực lực để phân cao thấp đi!

Thanh niên phong tư như ngọc này nhìn lướt qua thanh Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay Tần Lập rồi nói:

- Ngươi dùng chính là Bảo khí. ta sẽ dùng binh khí bình thường! Xem ta đánh ngươi thế nào!

Nói xong, người này đánh ra một kiếm, chém thẳng về phía Tần Lập. Một đạo kiếm khí đài chừng năm mươi thước lập tức ngưng kết thành thật thể trên thân kiếm, vô cùng linh hoạt, chém mạnh về phía Tần Lập.

Toàn bộ không trung, nháy mắt đã bị một kiếm của người này mở ra một lỗ hổng rất lớn. Thiên địa pháp tắc, dưới một kiếm của hắn đã bị phá tan. Thiên lôi liên từ trên bầu trời đánh xuống!

Nhưng tốc độ của người thanh niên này nhanh tới mức khó tin. Những thiên lôi kia căn bản không thể đánh trúng thân thể hắn, nhưng lại đánh cho đất đá nơi này bay tán loạn, bụi mù bốc lên khắp nơi!

Mà đúng lúc này. từ trên không trung đột nhiên lại có một bàn tay khổng lồ vươn ra. lớn như cả toà thành Hoàng Sa. Toàn bộ bàn tay, trắng nõn thon dài, giống như bàn tay của một người còn trẻ. Nhưng độ lớn của nó cũng thật rất kinh người!

Người thanh niên phong tư như ngọc này phản ứng cực nhanh, kiếm khí vốn đang chém về phía Tần Lập thì đột nhiên chém ngược lên bàn tay khổng lồ kia. đồng thời hắn hét lớn:

- Lão già kia, không muốn chết thì cùng ta đánh người này cút về!

Trên trời cao truyền tới một tiếng hừ lạnh. Thanh âm này lại giống như một trận tiếng sấm cuồn cuồn, dung nhập vào thiên đạo pháp tắc. toàn bộ thiên không cũng phải sụp đổ!

Kiếm khí mạnh mẽ vô cùng đánh tới bàn tay khổng lồ này. không ngờ cũng chỉ lưu lại một đạo vết ngân màu trắng nhàn nhạt!

Mà chủ nhân của bàn tay khổng lồ này lại giống như bị chọc giận, hung hăng tát một cái. đánh cho thanh niên kia văng đi. Tiếp đó lại đảo qua Tần Lập. Tần Lập hừ lạnh một tiếng. Bàn Long Thiên Tử Kiếm trong tay nhanh chóng bắn ra một đạo cụ phong!

Cụ phong này đánh lên một ngăn tay của bàn tay khổng lồ kia. Trên trời cao lại phát ra một tiếng đau đớn. Tần Lập theo kẽ hờ giữa các ngón tay bay ra.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mà người thanh niên kia, khi bị bàn tay này tát trúng thì văng xa ở giữa không trung, máu tươi không ngừng phun ra.

Bàn tay to kia không ngờ lại hướng tới tân thành Hoàng Sa chụp một cái. đã nhanh chóng chụp cả phũ đệ của A Hổ vào trong tay rồi nhanh chóng bay về phía nam thành Hoàng Sa.

Hai mắt Tần Lập như nứt ra. Đám người Thượng Quan Thi Vũ, Cơ Ngữ Yên, Xà Xà, Bạch Trung Tuyết và Lãnh Dao đang hồi phục đều đang ở trong toà phủ đệ kia.

Bọn người A Hổ thật ra lại không ở trong đó. Vì Lãnh Dao luyện chế đan được cho nên bọn chúng vẫn lưu lại ở chỗ Bạch Trung Sơn. Bạch Trung Hoả và đám người Tào Hồng. Linh Ưng. Mặc Ưng và Kim Điều. Mà trong toà phủ đệ kia. ngoại từ Trầm Nhạc và Lâm Hằng thì không có người ngoài nào cả. Thật hiển nhiên, bàn tay khổng lồ này chính là nhằm vào Lãnh Dao!

Người khác thì muốn đạt được thần được, mà chủ nhân bàn tay khổng lồ này rõ ràng là muốn bắt người luyện đan!

Người trẻ tuổi bị đánh bay đi kia nổi giận gầm vang một tiếng, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một cây trường thương màu trắng bạc. Cây trường thương này đài chừng ba thước, trên đó năng lượng dao động vô cùng mạnh mẽ. Một đạo sát khí lăng lệ đánh thăng về phía bàn tay khổng lồ kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất