Những sợi lông của Kiếp khí Mao Bút này lấy từ Thần thú thái cổ. Trên đầu Kim Sí Đại Bằng nhổ lấy bảy trăm hai mươi cái lông cứng rắn như kim cương, kết thành cây bút lông này. cho nên. có thể vẽ ra Kim Sí Đại Bằng, cắn nuốt địch nhân.
Cán bút làm bằng thiên ngoại vẫn thạch thời đại thái cổ, trong đó hàm chứa á̉o nghĩa sinh tử có thể khắc họa Sinh Tử Ấn.
Muốn người sống thì sống, người chết thì chết, có thể ấn vạn vật thế gian.
Thời điểm Tử Ấn ấn về phía Nam Cung Hiên, trong thân thể Nam Cung Hiên bỗng nhiên xuất hiện một con rồng lớn đen nhánh lân sừng vô cùng rõ ràng, đánh vào chữ
"Chết" đầm đìa máu tươi kia.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang. Tử Ấn bị đánh tan. từng chữ bay ra bốn phương tám hướng, dẫn động vô số cấm chế ở chung quanh, trong lúc nhất thời bầu trời sáng bừng lên. tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng.
Con rồng lớn kia cũng phát ra một tiếng kêu đau đớn. hóa thành một miếng vảy bằng cỡ bàn tay rơi trên mặt đất.
Thì ra là một vảy rồng hóa thành.
Tần Lập đưa tay hút lấy miếng vày rồng, thu vào nhẫn không gian, cãy Mao Bút lại viết ra một chữ
"Chết" trong hư không, tiếp tục ấn về phía Nam Cung Hiên.
Sinh Tử Ấn mỗi ngày có thể dùng chín lần. Tần Lập cực kỳ căm hận Nam Cung Hiên, lấy Cơ Ngữ Yên uy hiếp mình không nói. lại còn đám ra tay đánh nàng. Cái này so với chính hắn bị đánh còn khó chịu hơn vô số lần.
Lúc này thân thể Nam Cung Hiên đã bị thương nặng, tuy rằng cảnh giới hai người ngang nhau, nhưng thực lực của Tần Lập thực sự cao hơn hắn rất nhiều.
Tử Ấn liên tục ấn tới đánh cho Nam Cung Hiên không có mảy may lực trà đòn nào.
Liên tiếp ba lần Tử Ấn. Nam Cung Hiên trên người chỉ còn ba miếng vảy rồng đều hao hết, toàn bộ bị Tần Lập thu lấy. Thứ này là tài liệu luyện khí tuyệt hảo đây.
Bởi vậy cũng có thể nói rõ một điều, ở thời đại thái cổ. ô Long Sơn nơi này. có thể thực sự có cự long thần thú cao nhất trong các Thần thú thái cổ.
Ba lượt Tử Ấn qua đi, Nam Cung Hiên đã không còn chút lực trả đòn, mà động tĩnh bên này rốt cục cũng dẫn tới chú ý của đám người chuẩn bị liệt trận vây giết Tần Lập. Cả đám đều chạy tới đây.
Khi những người này bao vây quanh Tần Lập. lại thấy Tần Lập tay phải cầm kiếm, trên thân thanh Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm tản phát ra khí tức yêu dị khiến người ta run sợ. đang chỉ vào cô họng Nam Cung Hiên, chỉ cần nhích tới một chút, cô họng Nam Cung Hiên sẽ bị đâm thủng.
Tay kia của Tần Lập thì ôm thắt lưng mềm mại của Cơ Ngữ Yên. bàn tay dán tại phía trên đan điền Cơ Ngữ Yên. đang cỡi bỏ cấm chế cho Cơ Ngữ Yên.
- Buông hắn ra!
Một lão già già cỗi dùng giọng khàn khàn lành lạnh nói với Tần Lập. Lão già gầy như que củi. nhưng một thân thực lực lại sâu không lường được, hai mắt bắn ra hai tia thần quang, đó là biểu hiện của tinh thần lực cường đại đến một cảnh giới nhất định nào đó.
- Cút!
Tần Lập cảm nhận được cấm chế trong thân thể Cơ Ngữ Yên. lửa giận càng tăng cao. ô Long Sơn ác độc như thế. không ngờ mỗi một đường kinh mạch trong thân thể Cơ Ngữ Yên đều bị thiết hạ cấm chế. Giữa những cấm chế trong đó đều có liên hệ. phá vỡ chỗ cấm chế này, liền có thể dẫn phát phá tan chỗ cấm chế khác.
Kết quả của cấm chế tan vỡ, tự nhiên là kinh mạch bị tổn thương, kinh mạch bị tổn thương, thực lực tự nhiên sẽ giám xuống. Nhìn ra được người thiết hạ cấm chế trên Cơ Ngữ Yên này. hoàn toàn không nghĩ tới cởi bỏ cho nàng, Bởi vì những cấm chế này gần như chính là không giải được.
Trong hai mắt Tần Lập bắn ra thần quang lạnh lẽo, nhìn Nam Cung Hiên lạnh lùng hỏi:
- Ai thiết hạ cấm chế nàng?
- Hớ Hớ Hớ Hớ!
Bản thân Nam Cung Hiên bị trọng thương, nhưng biểu hiện vẫn còn rất kiên cường, trong cổ họng phát ra vài tiếng cười khó nghe, ho ra một búng máu. sau đó vẻ mặt đắc ý nói:
- Cấm chế của nàng không có cách giải! Ha ha. Tần Lập! Thế nào? Nữ nhân này cho dù
ngươi cứu trở về, cũng chỉ là một phế nhân! Ha ha ha ha! cấm chế này là ô Long Sơn bí thuật, từ thời đại thái cổ. chính là không có cách giải! Đại năng Địa Tiên, chậc chậc! Mới vừa đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, trở thành chân chính đại năng trên thế giới này. liền bị vĩnh viễn phế đi tu vi...Ngươi nói xem. cái này có phải...có phải rất khoái trá hay không? Ha ha ha...
Vốn Cơ Ngữ Yên đang rúc vào trong lòng Tần Lập thập phần bình tĩnh, nghe lời này sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt bắn ra vẻ không cam lòng cùng vô tận oán hận.
Tần Lập nhanh chóng rót vào thân thể Cơ Ngữ Yên một tia Tiên Thiên Tử Khí. nhẹ giọng truyền âm nói ở bên tai nàng:
- Yên nhi! Nàng không cần nghe chúng nói xằng nói bậy! cấm chế này không có gì không giải được, chỉ là hơi phiên toái một chút thôi. Cho dù thật sự là không có cách giải, muội cũng còn nhớ rõ cây Thần được ở chỗ sâu trong đại dương kia chứ? Ta nhất định sẽ lấy về cho muội trực tiếp đột phá cảnh giới Địa Tiên! Đến lúc đó. cấm chế chó má gì còn có thể cấm chế được muội?
Cơ Ngữ Yên mắt đỏ ngầu, khẽ ừm một tiếng. Một võ giả gặp phải loại đả kích này. mà còn có thể bình tĩnh như Cơ Ngữ Yên, đã là phi thường hiếm thấy. Điều chính yếu cũng là căn cứ vào lòng tin của Cơ Ngữ Yên đối với Tần Lập. Nàng tin tường người yêu mình đã nói ra điều gì. thì nhất định sẽ làm được.
Bởi vì hắn chưa bao giờ lừa gạt ai.
Tần Lập nheo mắt. Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay nhẹ nhàng đưa tới phía trước, sắc mặt đang đắc ý của Nam Cung Hiên, lập tức cứng đờ trên mặt. thanh âm hơi có chút run rẩy nói:
- Tần Lập! Ngươi cũng biết giết ta kết cục ra sao chứ?
Những người vây quanh Tần Lập đó. cũng đều vô cùng khẩn trương, lão già già cỗi lại trầm giọng quát:
- Không nên giết hắn! Người trẻ tuổi! Chúng ta nói chuyện chút đi. ngươi muốn cái gì?
Lúc này, Tần Lập giống như có mọc cặp mắt sau lưng, trên thanh Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay hắn. đột nhiên bùng lên một khí tức thánh hiền mênh mông, một đấu ấn lớn từ trên thân kiếm giãy giụa rồi trực tiếp đánh ra phía sau lưng Tần Lập.
- Ầm!
Một tiếng nổ vang, một bóng người vô cùng chật vật ôm ngực mình, vội vàng thối lui về phía sau. khóe miệng trào máu tươi, trong mắt toát ra vẻ khó tin.
Người này đúng là Nam Cung Khải Minh một trong hai Ảnh Tử hộ vệ bên người Nam Cung Liệt Nhật Ô Long Sơn chủ.
- Còn dám đánh lén ta, ta sẽ giết chết tên rác rưởi này ngay!
Tần Lập lạnh lùng nói.
Đám đệ tử ô Long Sơn đang vây quanh Tần Lập. trên mặt đều lộ vẻ phẫn nộ. người này đám nói thiếu chủ bọn họ là đồ rác rưởi, nếu không phải sinh mệnh của thiếu chủ ở trong tay đối phương, những người này hẳn đã ập tới chém giết Tần Lập rồi.
Lão già già cỗi kia khẽ co giật khóe miệng một hồi. hiển nhiên cũng rất giận dữ. tuy nhiên vẫn mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói:
- Không được đánh lén hắn nữa!
Nói xong, nhìn Tần Lập. chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi! Ngươi thấy nếu cứ như vậy. đối với ngươi mới có lợi sao? Chúng ta đương nhiên là không sợ giằng co kéo đài rồi. đây là ô Long Sơn. là địa bàn của chúng ta. Ngươi đã kinh động rất nhiều Thái thượng trưởng lão cùng tiền bối danh túc bế quan, nếu bọn họ tới đây. cho dù không quan tâm tới đánh bạc với tánh mạng thiếu chủ. cũng sẽ giết chết ngươi tại đương trường. Chúng ta bàn chuyện giao dịch, thế nào?
Tần Lập mặt không chút đổi sắc nói:
- Thái thượng trưởng lão bế quan? Tiền bối danh túc? Dường như ở thành Thông Thiên bị ta giết chết bốn người như vậy?
- Người trẻ tuổi! Ngươi không nên quá đáng! Không sợ nói cho ngươi biết sự thật, bổn Thái thượng trưởng lão bị ngươi giết đó. đều vừa mới tấn chức cảnh giới Địa Tiên không bao nhiêu năm. hơn nữa đều là tuổi thọ không còn nhiều lắm. Trên Ô Long Sơn có rất nhiều cao thủ cường đại hơn so với bổn vị đó!
Lão già bị Tần Lập chọc tức đến nói chuyện thanh âm có hơi run rầy. hiển nhiên là tức giận đến không kiểm chế được.
- Ha ha! Nói thật, ngươi có biết hiện giờ ta muốn làm cái gì nhất không?
Tần Lập thản nhiên cười, nhìn lão già đó. bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ trêu chọc tới ô Long Sơn các ngươi, các ngươi trước bắt giữ nữ nhân của ta. thiết hạ cấm chế không thể giải ở trong thân thể nàng, chẳng khác nào phế đi một thân thực lực của nàng. Sau đó lại dùng nàng liên tiếp uy hiếp ta. hiện tại thiếu chủ các ngươi ở trên tay ta, các ngươi sợ. nhưng vẫn còn uy hiếp ta. Chẳng lẽ các ngươi ngu xuẩn như vậy. vốn không có chút đầu óc nào sao? Các ngươi chẳng lẽ không nhìn ra. lão tử không phải là người thích bị uy hiếp? Ta quá đáng? Thật tức cười! Tuy nhiên, ta chính là quá đáng đó vậy các ngươi có thể làm gì ta chứ? Hiện tại ta muốn làm nhất, chính là một kiếm xuyên thúng cổ họng tên rác rưới này! Tên rác rưởi ra tay đánh nữ nhân của ta này!
Tần Lập nói xong. Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm trong tay nhích tới trước một cái. Ẩm Huyết Bàn Long Kiếm phát ra khí tức thần thú thái cổ. mũi kiếm lóe ra kiếm quang đâm vào cổ họng Nam Cung Hiên, xuất hiện một vết máu mờ nhạt.
- A!
Nam Cung Hiên phát ra một tiếng thét hoảng sợ đến cực điểm, hắn đột nhiên phát hiện. Tần Lập vốn thật sự không hề quan tâm bị rất đông cường giả vây quanh, thật có thể giết chết hắn.
Vốn tâm Huyết và khí phách của hắn trước đó. trong cảnh sống chết trước mắt liền biến mất không còn một mảnh.
- Dừng tay!
Trên không trung truyền đến một tiếng quát to. một người trung niên mặc một thân long bào màu đen. đầu đội kim quan cửu long quấn quanh, từ trên trời giáng xuống, khí độ uy nghiêm, khí thế oai hùng. Nhìn thấy dưới kiếm Tần Lập Nam Cung Hiên tè ra quần, ở chỗ sâu trong đôi mắt lão hiện lên một chút thất vọng.
- Buông con ta. ta thả ngươi rời đi!
Người trung niên này hạ xuống đất như một chiếc lá rơi. hai mắt sâu thăm như vực sâu. bình tĩnh không chút đao động nhìn Tần Lập.
- Sơn chủ! Không thể thả hắn rời đi!
- Không thể thả cọp về núi a Sơn chủ!
- Người này nhất định phải diệt trừ!
Đám người kia tranh nhau nói ầm ĩ cả lên. Trên mặt cả đám đều lộ ra sắc mặt giận dữ điên cuồng.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Ô Long Sơn thế lực cường đại như thế, chưa từng bị người bức đến rơi vào tình cảnh thế này. cho dù nằm trên mặt đất là thiếu chủ của bọn họ. nhưng họ cũng muốn dựa vào thế mạnh, quyết không thể buông tha Tần Lập.
Nam Cung Liệt Nhật trầm tĩnh quét mắt về phía đám người này. tất cả đều ngậm miệng im thin thít, tôn nghiêm của ô Long Sơn là trọng yếu. nhưng uy nghiêm của Sơn chủ cũng làm cho bọn họ cảm thấy run rẩy.
Nhất là mỗi một đời ô Long Sơn chủ đảm nhiệm, trên người đều có vài món trọng bảo truyền từ thời thái cổ. những trọng bảo này không thể kém so với bất cứ một kiện Kiếp khí nào.
Nam Cung Liệt Nhật thấy tất cả đều im miệng, lại chuyển ánh mắt về hướng Tần Lập. thản nhiên nói:
- Ta Nam Cung Liệt Nhật lấy danh nghĩa Ô Long Sơn chủ thề, buông con ta ra. ta sẽ thả ngươi rời đi!
- Ha ha ha! Quả thật là ân huệ thật lớn, ta cảm động quá!
Tần Lập cười to vài tiếng, trên mặt lại không có chút ý cười nào:
- Ngươi cho là ngươi làm như vậy. ta sẽ sợ hãi? Ngươi cho đây là ân huệ lớn lao của ngươi sao? Nam Cung Liệt Nhật! Ngươi thân là ô Long Sơn chủ. gia tộc của ngươi ở thời đại thái cổ. nếu đã lựa chọn co đâu rút cổ như thế. hôm nay cũng không nên sinh ra dã tâm như vậy! Nói trắng ra. các ngươi chính là một đám rùa đen rút cổ. trốn chui trốn thủi ở chỗ này mười mấy vạn năm tự sinh, tự diệt, vậy có tư cách gì từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với ta?
- Láo xược!
Lão già già cỗi kia quát lớn một tiếng.
- Sơn chủ! Ngài nhìn thấy đấy. người này to gan lớn mật. quyết không thể thả hắn rời đi!
- Sơn chủ! Liệt trận giết hẳn đi!
Đám đệ tử ô Long Sơn này, tất cả đều căm hận Tần Lập. hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Nam Cung Liệt Nhật cũng bị Lời nói này của Tần Lập chọc giận, lạnh lùng nói:
- Ngươi lập lại lần nữa thử xem?