Lý Ngọc Phong thấy bộ dạng Tần Lập, trong lòng cũng thật cao hứng. Từ khi sinh ra đến giờ, tuy rằng hắn vẫn sống rất tiêu dao, huynh đệ tỷ muội trong tộc cũng chưa từng bởi vì hắn là trời sinh phế thể mà có kỳ thị gì với hắn. Ngược lại, hết sức tôn trọng vị đại công tử thân phận tôn quý này.
Nhưng loại tôn trọng này, cùng kết giao bằng hữu với Tần Lập, hoàn toàn không giống.
Hơn nữa trong lòng Lý Ngọc Phong cũng rõ ràng một đạo lý: Không có thực lực, người khác tôn trọng đối với ngươi, tuyệt đối sẽ có hạn độ. Hơn nữa, phần tôn trọng này nguyên nhân lớn nhất là đến từ phụ thân hắn đảm nhiệm tộc trưởng cùng ngoại công là lâu chủ Vạn Kiếm Lâu.
Nếu như có một ngày, phụ thân hắn không còn đảm nhiệm tộc trưởng Lý gia, còn ngoại công cũng từ nhiệm vị trí lâu chủ Vạn Kiếm Lâu, như vậy đại công tử Lý gia hắn tất nhiên sẽ bị người ta vứt bỏ một góc.
Đó không phải loại sinh hoạt hắn muốn hắn không cam lòng.
Đặc biệt là khi Tần Lập nói thân thể hắn không phải trời sinh, mà là bị người ta ám toán mới biến thành bộ dạng hiện giờ. Trong lòng Lý Ngọc Phong bắt đầu lưu tâm để ý các huynh đệ tỷ muội trong gia tộc.
Cũng không phải nói là sẽ hoài nghi đối tượng nào, mà là sẽ không còn như trước kia, hoàn toàn tin tưởng giúp đỡ những người đó không chút giữ lại. Đồng thời Lý Ngọc Phong cũng nghĩ rõ ràng một đạo lý.
Đó chính là: Thể chất trời sinh của hắn, ai cũng biết hắn không có khả năng tiếp nhận chức chưởng môn Lý gia, mà các huynh đệ cùng cha khác mẹ với Lý Ngọc Phong lại đều là thứ xuất, thân phận địa vị hoàn toàn không có cách nào so sánh với Lý Ngọc Phong. Cho nên, nếu như mẫu thân Lý Ngọc Phong không thể lại sinh ra con trai, như vậy vị trí tộc trưởng gia tộc Lý gia một trong mười ba đại tộc, sau khi phụ thân Lý Ngọc Phong từ nhiệm, tất nhiên sẽ rơi xuống một chi khác.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Bởi vậy, các huynh đệ đồng tộc với hắn có thân phận tôn quý, có hy vọng tiếp nhận chức tộc trưởng, đối với huynh trưởng này luôn tôn trọng tới mức người khác cũng không tìm ra được lỗi nào. Cùng lúc là vì làm cho trưởng bối xem, một mặt khác là muốn được hắn ủng hộ.
Trước đây Lý Ngọc Phong chỉ biết là như thế nhưng thẳng đến khi Tần Lập trực tiếp chỉ ra nguyên nhẩn thân thể hắn, thì hắn mới chính thức suy nghĩ cẩn thận. Nghĩ tới trước kia mình ủng hộ các huynh đệ đồng tộc, Lý Ngọc Phong bỗng nhiên cảm giác được một trận phát lạnh.
Đây là bi ai của đại tộc hay sao!
Lý Ngọc Phong nghĩ vậy.
- Đúng rồi, còn chưa hỏi, Tần huynh tới Tây Vực bên này chỉ là vì dùng Thần Thủy này cứu người hay sao? Nếu như thiếu, ở nhà ta còn có nữa, có thể đưa cho Tần huynh mấy chục cân...
Lý Ngọc Phong bỗng nhiên lên tiếng.
Lão đầu bếp ở một bên trợn trắng mắt, thầm mắng tiểu tử này đúng là một siêu cấp bại gia tử mà. Mấy chục cân...thoáng cái có thể tăng mấy trăm năm thọ nguyên cho một Địa Tiên đại năng thọ nguyên gần khô cạn, giá trị vô cùng trân quý. Nhưng hắn chỉ nói một câu, nhẹ nhàng như không tặng ra ngoài.
Tần Lập lại lắc đầu, nói:
- Ta muốn đi xem Thần Thụ một chút.
Lý Ngọc Phong cùng lão đầu bếp đồng thời sững sờ.
Lão đầu bếp cau mày, không rõ Thần Thụ có gì để xem, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ là tiểu tử này muốn cướp đoạt càng nhiều Thần Tuyển thủy hơn nữa chứ? Cái này ta thích. Nhưng mà vấn đề là...Thần Thụ kia do tinh anh mười ba đại tộc cùng bảy đại phái cùng nhau canh giữ, Người đi cướp Thần Tuyển thủy, không phải muốn chết hay sao?
Lý Ngọc Phong lại không nghĩ vậy, bởi vì phàm là người có chút trí tuệ, đều sẽ không đánh chủ ý này.
Nói chơi cái gì chứ, thủ hộ Thần Thụ có hơn một ngàn người. Hơn nữa một ngàn người này, căn bản không có một kẻ yếu, thuần một đám Địa Tiên đại năng.
Lại còn tất cả đều là loại Địa Tiên đại năng thân mang bí thuật Thái cổ. Đừng nói Tần Lập, dù là đại thần Hoang cổ tới, chỉ sợ cũng khó mà chống lại hơn một ngàn Địa Tiên đại năng công kích.
Mỗi người thi triển tuyệt kỷ, sợ rằng một chiêu là có thể miễu sát đại thần Hoang cổ rồi.
Đương nhiên, không ai thấy qua đại thần Hoang cổ. Niên đại quá xa xôi, khoảng cách gần nhất cũng là mấy trăm vạn năm trước, xa nhất sợ rằng phải tính bằng ức năm.
Nhưng một ngàn Địa Tiên đại năng thân mang bí thuật Thái cổ, đây quả là một cỗ lực lượng làm cho người ta run sợ, nghe qua một lần đã không có dũng khí nghe lần thứ hai nữa.
Chỉ muốn nhìn Thần Thụ một chút? Lý Ngọc Phong cau mày, trong lòng cân nhắc: có đơn giản như vậy không? Thần Thụ xác thật rất đồ sộ, cao chót vót trong tầng mây, tản ra khí tức vĩnh hằng xa xưa. Thần Thụ tồn tại, ở một trình độ nhất định đã chứng minh Hoang cổ tồn tại, nhưng vậy thì thế nào chứ? Thần Thụ không có hoa, không kết quả, tác dụng duy nhất là không ngừng tiết chất dịch ra bên ngoài, cũng chính là Thần Tuyển thủy.
Ngoại trừ cái này, Thần Thụ đã không còn có bất kỳ bí mật nào khác nữa. Nếu nói có bí mật, từ thời đại Thái cổ đã bị người ta nghiên cứu thấu triệt rồi, làm sao có thể chờ cho tới hôm nay?
Thần Thụ vẫn sống đến bây giờ, giống như là một cái cây hóa thạch, sinh mệnh lực vẫn cường thịnh vô cùng. Từ thời đại Thái cổ, không phải không ai muốn hủy diệt Thần Thụ, nhưng điều này căn bản là không thể nào. Thần Thụ vốn cũng không ở trên ngọn núi đó, mà là ở thời đại Thái cổ, tuyệt thế đại năng phát hiện ra Thần Thụ trước tiên, thấy Thần Thụ thần kỳ đã muốn nhổ toàn gốc trồng trên địa bàn nhà mình. Không ngờ tới, Thần Thụ liền rút chân bỏ chạy, nói cho chính xác, chỉ dùng ngàn vạn ức rễ cây, xé rách hư không, hoành độ mà đi.
Thần Thụ thần kỳ như thế, lúc đó truyền khắp cả Tây Vực. Đến sau này, mọi người mới phát hiện ra Thần Thụ ở trên một tòa núi lớn, lúc đó còn có không ít linh thú mạnh mẽ bảo hộ quanh Thần Thụ. Trải qua một phen đại chiến, tuyệt thế đại năng Nhân tộc giành được thắng lợi, quỳ bái tế Thần Thụ, hứa hẹn vĩnh viễn bảo hộ Thần Thụ, chỉ cầu Thần Thụ phân bố ra Thần Tuyền.
Bởi vì như thế, Thần Thụ mới lưu lại ở nơi đó. Tuy rằng chưa bao giờ hiển lộ ra bất kỳ thần tích gì, nhưng từ đó đến nay không có người nào hoài nghi cách nói Thần Thụ có linh tính.
Lý Ngọc Phong chần chờ, ánh mắt nhìn Tần Lập, có chút khó khăn nói:
- Thần Thụ tuyệt không có chỗ nào thần kỳ. Nếu Tần huynh muốn mở rộng tầm mắt, ta kiến nghị vẫn đừng tới xem. Tinh anh mười ba đại tộc cùng bảy đại phái trông coi Thần Thụ, thật không có tình người. Bọn họ bảo hộ Thần Thụ đã rất nhiều năm, mỗi người đều là Địa Tiên đại năng thực lực mạnh mẽ. Hơn nữa...
Lý Ngọc Phong nói đến đây, nhìn thoáng qua bên ngoài, bỗng nhiên sửa thành truyền âm nói:
- Hơn nữa không giấu Tần huynh, mười ba đại tộc cùng bảy đại phái cũng...cũng không phải là thế lực mạnh nhất Tây Vực.
Trong lòng Tần Lập rùng mình, thầm nghĩ quả nhiên là thế, thật sự bị mình cùng lão đầu bếp đoán trúng rồi.
Lý Ngọc Phong truyền âm nói tiếp:
- Tây Vực có một gia tộc thần bí, nếu không phải ta là đại công tử dòng chính Lý gia, ngoại công là lâu chủ Vạn Kiếm Lâu, loại chuyện này ta cũng không có tư cách biết được. Gia tộc thần bí này, không ai biết cuối cùng gia tộc bọn họ ở nơi nào, hơn nữa người gia tộc này cũng không nhiều. Mấy năm cũng chưa chắc gặp được một người, nhưng mà tùy tiện một người...đều có được...đều có được thực lực phất tay có thể chém giết Địa Tiên đại năng.
Tần Lập nao nao, truyền âm hỏi:
- Trên đời này, thật sự có tồn tại siêu việt Địa Tiên đại năng?
Lý Ngọc Phong gật đầu hết sức khẳng định, nói:
- Có, khẳng định có. Ngoại công cùng cha ta sẽ không gạt ta, bọn họ đều thấy được người gia tộc Thần bí kia cường đại. Cho nên, Tuy rằng bên ngoài truyền bá là Thần Thụ do mười ba đại tộc cùng bảy đại phái canh giữ, mỗi ngày Thần Thụ chảy ra một trăm cân Thần Tuyển thủy, ngoại trừ mỗi nhà lấy ra nửa cân bán đấu giá, nhiều còn lại chín mươi cân là do hai mươi thế lực chúng ta chia đều. Nhưng trên thực tế, hai mươi thế lực chúng ta chia đều chỉ có bốn mươi cân, nói cách khác, mỗi ngày mười ba đại tộc cùng bảy đại phái, mỗi nhà chỉ có thể nhận được hai cân Thần Tuyển thủy, một năm cũng chỉ hơn bảy trăm cân. Mà năm mươi cân Thần Tuyển thủy còn lại, thuộc về gia tộc thần bí kia. Gia tộc thần bí kia cũng có một người đóng quân trường kỳ ở dưới Thần Thụ, người kia suốt ngày không hề giao lưu với người khác, bộ mặt như khắc bằng đá mọi người đều gọi người kia là Thạch Đầu, có người nói một thân thực lực người kia đã siêu việt tồn tại Địa Tiên.
- Làm sao phán đoán được như thế?
Tần Lập vô cùng để ý chuyện này, hắn cực kỳ muốn có được được Quý Thủy Mộc. cũng chính là mộc tinh hoa trong ngũ hành lực. Trong gốc Thần Thụ kia, tám chín phần mười sẽ tồn tại mộc tinh hoa.
Mà có tuyệt thế đại năng siêu việt tồn tại Địa Tiên trấn thủ ở đó, muốn lấy được Quý Thủy mộc, khó khăn sẽ tăng vô số lần.
- Bảy trăm năm trước, một Thái thượng trưởng lão Hoắc gia một trong mười ba đại tộc từng khiêu khích Thạch Đầu, cho rằng gia tộc thần bí thật quá đáng, một nhà chiếm chứ phần lớn, muốn tỷ thí với Thạch Đầu, nếu như Thạch Đầu thua, vậy thì cút ra khỏi Thần Sơn...
Lý Ngọc Phong Nói rồi, thở dài một tiếng:
- Gia tộc thần bí kia từ thời đại Thái cổ, đã cùng tổ tiên theo chúng ta định ra quy củ này. Chúng ta đời đời tương truyền, đều biết gia tộc thần bí kia vô cùng cường đại, đều tuân theo cổ huấn, không dám đi trêu chọc. Trưởng lão Hoắc gia kia cũng là một tuyệt thế đại năng, tuy rằng là cảnh giới Địa Tiên, nhưng nắm giữ ba loại bí thuật Thái cổ, cùng hai loại dị tượng Hoang cổ, một thân thực lực uy chấn bốn phương toàn Tây Vực.
- Kết quả đã thua?
Tần Lập hỏi.
- Nào chỉ là thua...
Trong ánh mắt Lý Ngọc Phong hiện lên một tia kinh khủng, nói:
- Thạch Đầu trước tiên vung tay lên, bày ra một cấm chế tuyệt đối. Đạo cấm chế kia, có người nói lúc đó mọi người đều cảm thấy như lọt vào trong một nhà tù vô hình, có người từng thử muốn đột phá cấm chế, căn bản là chuyện không thể nào. Sau đó, lại vung tay lên, vị tuyệt thế đại năng Hoắc gia kia toàn thân trực tiếp nát bấy, chết không thể chết Hơn nữa,
Tê!
Tần Lập hít vào một hơi lạnh, loại cảnh giới này, hắn tự hỏi mình bây giờ còn không làm được.
Phất tay bày ra cấm chế tuyệt thế đại năng cũng không thể đột phá, lại phất tay là một tuyệt thế đại năng toàn thân vỡ vụn mà chết, loại cảnh giới này...thật là quá khủng bố.
Lý Ngọc Phong thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Tân huynh ta cùng với huynh vừa gặp đã quen, dù là kiếp này không có hy vọng khôi phục kinh mạch, ta cũng giao chắc bằng hữu như Tần huynh rồi. Thành Thông Thiên bên kia rất tôn sùng Tần huynh, nói Tần huynh là tuyệt thế thiên tài đệ nhất Trung Châu sau Thái cổ. Cho nên, nếu Tần huynh thật sự có ý nghĩ gì với Thần Thụ, ta khuyên huynh nên nhanh chóng bỏ ý niệm kia đi. Thật không phải cố ý dọa huynh, một mình Thạch Đầu đã đủ để đánh tan tất cả hy vọng của huynh rồi.
Tần Lập liền cười cười, sau đó nói:
- Lý huynh yên tâm, ta thật sự chỉ là hiếu kỳ Thần Thụ kia, muốn xem một chút mà thôi, Lý huynh cũng không cần phải tự dẫn ta vào, chỉ cần Lý huynh nói cho ta biết phương hướng chỗ Thần Thụ, ta đi xem là được.
Lúc này trong lòng Tần Lập, đã quyết định chủ ý, quyết tâm nhất định phải xem trong Thần Thụ có Quý Thủy Mộc hay không.