- Thiếu phu nhân nhất định ngài đói bụng rồi? Đây là món ăn, mời Thiếu phu nhân dùng bữa!
Một thị nữ giọng nói ngọt ngào đứng ngoài cửa nói.
Thiếu phu nhân? Gọi mình sao?
Linh Nhi sửng sốt một lát, mới phản ứng lại được, chỉ nàng không chấp nhận xưng hô này. Dù là nàng bị rước dâu đưa tới Vương tộc Tam Địa, nhưng nàng còn chưa bái đường với Lâm Đào, tự nhiên không tính là thiếp thất của Lâm Đào. Cho nên, xưng hô Thiếu phu nhân này làm cho Linh Nhi hết sức phản cảm.
Chẳng qua nàng cũng sẽ không đi làm khó một người hầu.
- Đưa vào đi.Nguồn truyện:
Truyện FULL- Vâng!
Cửa mở ra, một thị nữ xinh đẹp mang theo hộp đựng thức ăn đi vào, đặt ở trên bàn nhìn thoáng qua Linh Nhi, bỗng nhiên nhỏ giọng nói:
- Linh Nhi tiểu thư, tiểu thư nhanh nghĩ cách bỏ trốn đi, bọn họ muốn giết tiểu thư. Thức ăn trong hộp đều có độc!
- Cái gì?
Linh Nhi hoảng sợ không thôi, sắc mặt lập tức biến đổi. Nàng nghĩ tới, nếu như Lâm Đào đã chết, chỉ sợ Vương tộc Tam Địa cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, không chừng sẽ buộc nàng bái đường thành thân với một người đã chết.
Nhưng vạn vạn lần không nghĩ tới. Đối phương lại nổi sát tâm. Dù là Thú tộc Nhất Địa có suy thoái cỡ nào, cũng coi như là một Vương tộc Thánh địa đó! Bọn họ sao lại...sao lại dám thật sự giết nàng?
Linh Nhi không nhịn được có chút hoài nghi lời thị nữ này, nhíu hàng mi thanh tú, đánh giá thị nữ này, cũng không lên tiếng.
Thị nữ này thấy Linh Nhi không tin nàng, không khỏi có chút nóng nảy. Ánh mắt nhắm lại, hai lỗ tai thuộc nhân loại đột nhiên biến thành lỗ tai mèo.
- Công chúa, ta...ta là miêu nữ Thú tộc đây!
Lúc này giọng nói thị nữ kia giống như mèo kêu, vô cùng nhỏ nhẹ, có chút sắc nhọn.
Linh Nhi chỉ là đơn thuần, chứ không phải ngốc. Ngẫm lại phụ thân làm nàng cực độ thất vọng, lôi kéo Tần Lập không được, liền kiên trì đưa nàng tới Tam Địa. Dù là nàng thật sự chết, Thú Vương cũng chưa chắc sẽ khai chiến với Vương tộc Tam Địa, ngược lại sẽ mượn chuyện này đưa ra một ít yêu cầu. Sợ là Vương tộc Tam Địa cũng sẽ đáp ứng, trong bao nhiêu năm sau đó, sẽ không công kích Nhất Địa nữa?
Nghĩ vậy, Linh Nhi truyền âm nói:
- Nơi này đề phòng sâm nghiêm, ta làm sao có thể chạy đi? Hơn nữa, ta đi rồi thì ngươi sẽ thế nào?
Trong mắt miêu nữ hiện một tia cảm động, đáp lời:
- Công chúa, lúc này ngài đừng nói những lời đó, có thể ngài không nhớ được năm xưa từng cứu một con mèo nhỏ linh thú khỏi miệng con Kim Mao Sư Vương, chính là ta, mạng của ta là công chúa cứu. Nơi này có một con đường ngầm, ngay cả Vương tộc Tam Địa cũng Không biết tới. Con đường ngầm này là do ta bắt một con chuột phát hiện ra, là do Vương tộc Tam Địa xa xưa xây dựng. Công chúa, ngài phải tin tưởng ta đi theo ta thôi!
Lúc này, Linh Nhi cũng có chút tin miêu nữ này nói, bởi vì nếu miêu nữ này là do Vương tộc Tam Địa phái tới ám sát mình, căn bản không cần phải quanh co vòng vèo như vậy. Lập tức đứng lên, nói:
- Không có người phái hiện chứ?
Miêu nữ lắc đầu:
- Yên tâm!
Linh Nhi vốn cũng đã nghĩ tới việc chạy đi, lập tức không do dự nữa, trực tiếp đứng lên theo miêu nữ ra ngoài đi về phía hậu viện.
- Đứng lại, các ngươi muốn đi đâu?
Một người thị vệ vẻ mặt nghi ngờ nhìn miêu nữ cùng Linh Nhi, khoảng khắc này trái tim Linh Nhi suyt ngừng đập.
Miêu nữ khinh miệt liếc nhìn thị vệ này, lạnh lùng nói:
- Mắt chó của ngươi mù hay sao! Ta là nha hoàn trong phòng Đại phu nhân, tới đây đưa cơm cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân muốn làm quen hoàn cảnh trong viện, ngươi còn ngăn được hay sao?
Thị vệ không biết được nhiều chuyện, căn bản không biết Điện hạ Lâm Đào đã chết, mặc dù có chút coi thường thân phận công chúa Thú tộc của Linh Nhi, nhưng cũng không dám đắc tội quá mức. Hơn nữa, về sau Linh Nhi chính là chủ nhân sân viện này, không phải một thị vệ nho nhỏ như hắn có thể đắc tội được.
Lập tức khom người, nói:
- Thiếu phu nhân, thật có lỗi, chức trách của tại hạ...
Linh Nhi thân là công chúa Thú tộc, khí độ ung dung, nhàn nhạt nhìn thoáng qua thị vệ này, ôn nhu nói:
- Không biết không đáng trách, đã trễ rồi, ta muốn đi đạo vài vòng.
- Xin Thiếu phu nhân cứ tự nhiên!
Thị vệ quay đầu lại liếc nhìn, bên ngoài sân viện có hộ vệ tuần tra, nơi này lại là chỗ trung tâm Vương tộc Tam Địa, dù là nàng muốn bỏ trốn căn bản là chuyện không thể nào. Lập tức không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp cho qua.
Đi ra thật xa, Linh Nhi thở phào một cái, miêu nữ vẫn luôn ung dung trầm tĩnh. Điều này làm cho Linh Nhi cảm thấy có phần xấu hổ, một miêu nữ thực lực không mạnh mà còn không sợ, chính mình có gì phải sợ chứ?
Đi tới trước một tòa cung điện cũ kỹ, miêu nữ truyền âm nói:
- Công chúa, chính là nơi này!
Nói rồi, miêu nữ tiến lên, đẩy cửa cung điện này ra. Xung quanh tối đen im lặng, không có một chút âm thanh, xung quanh đó cũng không có người khác.
Linh Nhi đi theo phía sau miêu nữ, đi vào tòa cung điện xa xưa này, một cỗ khí tức mục nát xông vào mũi.
- Công chúa, ngài cố chịu một chút, nơi này đã rất nhiều năm không ai tới, rất là cũ nát!
Miêu nữ truyền âm nói, dẫn đường phía trước.
Sau khi đi vào cung điện, miêu nữ đi tới góc tường đối điện. Bên trong cung điện trống trải vắng lặng, thấy được một cây cột to lớn ở chỗ đó.
Miêu nữ đi tới góc tường, vươn tay nhấn một cái. Vách tường không tiếng động xuất hiện một cái cửa ngầm cao nửa thân người, lúc này thân hình miêu nữ biến đổi, trực tiếp hóa thành một con mèo lớn dài nửa thước, chui vào trong, truyền âm cho Linh Nhi:
- Công chúa, thời gian chúng ta không nhiều, nhanh đi theo ta!
Linh Nhi theo sát phía sau, nhưng lại không hóa thành hình đáng linh thú. Bởi vì từ khi nàng sinh ra đã mang bộ dạng nhân loại, hóa thành linh thú, ngược lại sẽ không quen.
Hai người đều đi vào, miêu nữ tiện tay ấn thứ gì đó, cánh cửa không chút tiếng động khép lại, dẫn Linh Nhi đi vào địa đạo.
Địa đạo rất là xa xưa, trên vách tường khảm không ít bảo thạch phát sáng, tuy rằng ánh sáng không nhiều, nhưng cũng đủ cho người ta thấy rõ được tình huống bên trong.
Địa đạo càng đi về trước càng rộng, ban đầu Linh Nhi phải cúi người bước đi, một lát sau đã có thể hoàn toàn thẳng lưng, trên đầu còn có không gian rất rộng.
Tốc độ miêu nữ cực nhanh, hiển nhiên đã hết sức quen thuộc địa đạo này, dần dần thân thể hóa thành một dải tàn ảnh. Linh Nhi thực lực cực cao, tuy rằng không quen thuộc địa đạo này, nhưng vẫn có thể theo sát miêu nữ.
Hai người đi bên trong địa đạo đủ ba canh giờ, trong thời gian đó có rất nhiều nhánh rễ, có nơi phải đi qua không được chạm đất. Hiển nhiên, năm đó người thiết kế địa đạo này cũng lo lắng có người truy đuỏi thì sẽ thế nào, cho nên không phải mỗi một địa đạo đều sẽ đi thẳng tới đích. Cách mỗi một đoạn, liền gặp phải bảy tám lối rẽ đồng thời xuất hiện ngay trước mắt, người không biết địa đạo này, căn bản không biết nên đi đường nào.
Thời gian lâu như vậy, có lẽ Vương tộc Tam Địa đã sớm phát hiện. Chẳng qua bọn họ muốn tìm kiếm địa đạo này, cũng cẩn thời gian nhất định. Dù là tìm được, muốn theo địa đạo này đuổi theo các nàng, cũng rất là khó khăn.
Cho nên, trong lòng Linh Nhi dần dần bình tĩnh lại, theo sau miêu nữ bay tiếp nửa ngày, rốt cuộc đi tới cuối địa đạo, không ngờ lại là một vách giếng nước.
Miêu nữ ấn khơi động cơ quan, bức tường mở ra, một làn hơi nước ập vào mặt.
Đây là một cái giếng cổ xưa, không biết tồn tại bao nhiêu năm, mặt nước phía dưới tản ra hàn khí mãnh liệt. Miêu nữ bốn móng vuốt bám chặt vách đáy giếng, hai ba cái liền nhảy lên trên.
Linh Nhi cũng bay lên trên, lúc này thấy miêu nữ đã hóa thành hình người, thấy Linh Nhi đã lên, liền tiện tay ấn một khối đá ở bên cạnh miệng giếng.
Liền thấy nước giếng bên dưới dần dần dâng lên cao, nhanh chóng chìm ngập cửa hang kia, bắt đầu chảy theo cửa hang tràn vào bên trong.
- Còn có thiết kế tinh diệu như vậy!
Linh Nhi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Miêu nữ cười cười, nói:
- Đúng thế! Lúc đầu khi ta nghiên cứu nơi này, cũng rất kinh ngạc, về sau tìm được trong cung điện một bức bản đồ, đó là bản đồ thiết kể hoàn chỉnh địa đạo này. Sau khi xem qua, ta liền thiêu hủy bản đồ kia, dùng nước giếng này đô vào trong địa đạo, là một chiêu vô cùng tàn nhẫn. Dù là bọn họ tìm được con đường chính xác, cũng sẽ phát hiện đây là một con đường chết. Địa đạo này đã có thời gian mấy chục vạn năm, bị nước giếng ngâm vào thì nhất định sẽ bị hủy diệt. Công chúa điện hạ, ngài nhanh đi đi! Phía Đông Nam cách nơi này một vạn bảy ngàn dặm có một truyền tống trận, truyền tống trận ở đó có rất ít người sử dụng.
- A, vậy còn cô?
Linh Nhi nhìn miêu nữ, kinh ngạc hỏi, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng trở về, chẳng phải chịu chết hay sao?
- Còn ta, ta đi theo công chúa cũng chỉ là trói buộc. Công chúa yên tâm, ta sẽ không trở về nữa, Tam Địa lớn như vậy, luôn luôn có chỗ cho ta ẩn thân công chúa không cần lo lắng cho ta!
Miêu nữ nói rồi, híp mắt, nhìn bốn phía xung quanh, đây là một thôn trang bị vứt bỏ mười mấy vạn năm, gần như không nhìn ra bộ dạng nữa. Vương tộc Tam Địa sẽ không ngờ tới, ở ngay trong bụng bọn họ lại có một cái địa đạo, thông ra ngoài một thôn trung hoang phế ở ngoài mấy ngàn dặm.
Linh Nhi nhìn miêu nữ, cảm kích nói:
- Đa tạ cô, nếu như có một ngày cô trở lại Nhất Địa, còn ta vẫn không chết, cô nhất định phải tới tìm ta!
Miêu nữ cười ngọt ngào, nói:
- Công chúa không cần khách khí, năm đó nếu không có công chúa, cũng sẽ không có miêu nữ hôm nay nữa, chúng ta chia tay ở đây đi!
Miêu nữ nói rồi, lại hóa thành một con mèo linh thú, cong người, nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất giữa bóng đêm mênh mông.
Chỉ còn lại Linh Nhi có chút mờ mịt nhìn bốn phía. Nàng đã từng tới Tam Địa mấy lần, chẳng qua vẫn luôn ở trong thành phố lớn phồn hoa nhất Tam Địa, tới giờ chưa từng đến những nơi hoang vu dã ngoại thế này, nhất thời không khỏi có chút mờ mịt bất lực, nghĩ: Lúc này, Tần Lập đang ở nơi nào?
Khẽ cắn môi, Linh Nhi lăng không bay về phía Đông Nam, nhanh chóng bay vụt đi.
Cùng lúc đó, ở Vương tộc Tam Địa, đèn đuốc sáng trưng, một mảnh tiếng động ồn ào, rất nhiều thị vệ đang lục soát khắp nơi. Lấy sân viện Linh Nhi làm trung tâm, tiến hành hình thức tìm tòi rải thảm.
Lâm Bình Nghĩa đích thân tới chỗ sân viện Linh Nhi, rầm rầm rộ rộ đứng đó, mắt lạnh nhìn đám thị vệ đang lục soát. Một người thị vệ quỳ ở trước mặt, đầu không dám ngâng lên, toàn thân run run. cả người cứng ngắc.
Bên cạnh Lâm Bình Nghĩa có người lạnh lùng quát:
- Người thân là thị vệ nơi này, lại cứ trơ mắt nhìn công chúa Thú tộc mất tích, giữ ngươi lại có tác dụng gì?
Nói rồi, tay vung lên, muốn lập tức chém giết...