Mấy người nghe xong trên mặt đều lộ vẻ say mê. Thời thượng cổ huy hoàng xán lạn đối với bọn họ mà nói quả thực rất thần bí, rất mê người. Cho dù những cường giả siêu cấp ở những nơi thần bí, thái độ đối với di tích thượng cổ cũng không khác gì những người bình thường bọn họ!
Khi Tần Lập nói đến lúc bị hai gã võ giả Thiên cấp đuổi giết, tuy rằng lúc này hắn bình yên vô sự ngồi ở đây nhưng ngay cả A Hổ thần kinh vững chắc tâm tình đều phập phồng theo lời nói của Tần Lập, khẩn trương không thôi.
Võ giả Thiên cấp - Cái gì là Thiên cấp?
Bốn cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng khoảng cách gần như không xa, nhưng trên thực tế mỗi một từ đại biểu cho cấp bậc. Đối với một võ giả mà nói cũng không khác gì một khe rộng khó vượt qua!
Ở trong mắt người thường, trở thành võ giả Hoàng cấp cũng là một thành tựu rất cao. Võ giả Hoàng cấp được xưng là võ giả nhập phẩm!
Nói cách khác, võ giả Hoàng cấp đã có phẩm giai, là người có thân phận!
Tới Huyền cấp, cho dù ở bên trong đại gia tộc cũng có thể có địa vị nhất định, cầm lương cao lộc dày có cuộc sống làm người khác hâm mộ. Đương nhiên, công việc của bọn họ cũng có tính nguy hiểm nhất định. Giống như khoảng một trăm người đêm qua bị Tần Lập chém giết, chỉ là loại này xác suất không cao. Ngàn trăm năm nay, đại tộc bị diệt môn ở thành Hoàng Sa cũng chỉ có một mình Tần gia.
Mà Thượng Quan, Phương gia đều luôn luôn an toàn, thậm chí những gia tộc nhỏ, trung cũng đều chưa từng gặp phải chuyện này. Tử vong đương nhiên sẽ có nhưng tỷ lệ cực thấp.
Võ giả thực lực tới Địa cấp ở bất kỳ gia tộc nào cũng đều có địa vị tương đối cao. Ít nhất sẽ không kém hơn so với dòng chính trong gia tộc này chút nào.
Cho dù là gia nhập hoàng gia, cũng đều nhận được tước vị rất cao cùng phần thưởng thường xuyên.
Võ giả thực lực đạt tới Địa cấp đủ để vinh quang hiển hách rồi.
Mà Thiên cấp...võ giả Thiên cấp là cái gì? Đó là nhân vật đại biểu đỉnh của võ đạo! Đó là cường giả chỉ nhẹ nhàng cũng có thể làm mở núi phá đá.Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
Người bình thường cả đời cũng chưa chắc có cơ hội nhìn thấy võ giả Thiên cấp một lần, đối với võ giả thực lực Thiên cấp thậm chí có khuynh hướng thần hóa!
Quả thật trong truyền thuyết còn có cảnh giới siêu việt Thiên cấp, nhưng đó dù sao cũng là truyền thuyết. Hơn nữa so với cuộc sống của người thường thật sự quá mức xa xôi, thậm chí không thể với tới!
Mà Tần Lập không ngờ có thể hoàn hảo chạy thoát không tổn hao gì dưới sự truy kích của hai võ giả cường đại Thiên cấp bậc cao. Điều này quả thực có chút khó tin!
A Hổ, Bộ Vân Yên ngay cả Lãnh Dao đều mở to mắt nhìn chằm chằm Tần Lập. Nếu không phải biết rõ Tần Lập là người thành thật, nếu không phải mắt thấy Tần gia bởi vì một câu nói của Tần Lập mà bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu không phải bọn họ so với ai khác đều rõ ràng người vu oan cho Tần gia khẳng định là Tần Lập. Bọn họ thậm chí không thể tin Tần Lập có thể hoàn thành hành động vĩ đại như vậy!
Tần Lập cũng không nói một võ giả Thiên cấp trong đó còn bị thương nặng dưới kiếm của mình. Nếu nói ra chỉ sợ ba người bọn họ rụng cả cằm xuống đất, sau đó chết cũng không tin đó là sự thật.
Cuối cùng, sau khi nói đến mình may mắn chạy thoát, tìm nơi bế quan tu luyện nửa năm rốt cục đột phá Địa cấp, biểu tình ba người một lần nữa lại trở nên phấn khích. Tất cả đều kinh ngạc ngây người ở tại chỗ.
Khóe miệng Bộ Vân Yên co giật dữ dội, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ khó tin, nói:
- Ngươi...ngươi không ngờ cứ thế đạt được thực lực Địa cấp? Trời ơi! Thực khó mà tin được. Tốc độ tăng lên của ngươi có điểm làm cho người thường không thể chấp nhận.
A Hổ cùng Lãnh Dao đồng thời gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Ngay cả Lãnh Dao đều nói ra nghi hoặc của mình:
- Cho dù có Nguyên Lực Đan cực phẩm trợ giúp cũng không có khả năng nhanh thăng cấp như vậy chứ?
Thẳng đến khi Tần Lập đứng lên, ngưng thần tĩnh khí khẽ quát một tiếng. Một đạo ánh sáng lam nhạt hiện lên trên người hắn, ba người lúc này mới hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên trong lòng bọn họ đều dâng lên một cảm giác vô lực, đều cảm giác được Tần Lập rất biến thái. Tiếp theo trong lòng bọn họ đều trỗi dậy mừng như điên, đi theo người tuổi trẻ như vậy mới là chân chính có tương lai!
A Hổ thậm chí có thể đoán được tương lai của mình: một đường rạng rỡ!
Tần Lập lại hỏi bọn họ một số tình hình gần đây, biết được bọn họ vẫn ru rú trong nhà, hết sức khiêm tốn ẩn nhẫn. Tần Lập cười nói:
- Yên tâm đi! Những ngày này rất nhanh sẽ trôi qua. Đúng rồi, Lãnh Dao! Tỷ nhìn xem chúng ta nếu muốn luyện chế đan dược trong phương thuốc này có thể có khó khăn gì không?
Lãnh Dao giống như là người hành hương, thành kính mở quyển sách ra, mở đến trang thứ nhất xem phương thuốc thứ nhất. Biểu tình của nàng ngưng trệ một chút, ánh mắt đờ ra, sau đó lại mở trang thứ hai, thứ ba. Sau đó như bị tà ám bắt đầu lật lật xem tới tờ cuối cùng.
Cuối cùng, Lãnh Dao thở phào một cái, nâng bàn tay ngọc lên lau mồ hôi lạnh trên trán, nói:
- Cũng không quá khó khăn.
Tần Lập lập tức mừng rỡ. Hắn sợ nhất là tình huống có đan phương mà lại không có tài liệu. Nhưng một câu nói tiếp theo của Lãnh Dao đã hoàn toàn đẩy Tần Lập xuống vực sâu.
- Đúng là không quá khó khăn nhưng bằng vào tài lực của chúng ta hiện tại căn bản không có khả năng! Một loại đan dược cũng không thể luyện nổi!
Lãnh Dao nói xong, hai mắt lóe lên hào quang hưng phấn:
- Đây mới là đan phương thượng cổ chân chính, đây mới là văn minh thượng cổ chân chính! Quá lợi hại! Ta thế nào cũng không thể tưởng được, quả thực là thần kỳ vượt ra khỏi sự tưởng tượng của con người! Người thượng cổ trí tuệ tài ba, quả nhiên cao tuyệt!
Tần Lập cùng Bộ Vân Yên và A Hổ ba người mắt tròn mắt dẹt nhìn Lãnh Dao, quả thực khó gặp được lãnh mỹ nhân có biểu tình như vậy.
Đôi mi thanh tú của Bộ Vân Yên nhíu lại, khẽ than thở một câu:
- Thần kỳ thì có ích gì? Không có tiền chúng ta làm gì cũng không được.
A Hổ gật gật đầu, nguyên tưởng rằng mấy năm nay bọn họ thật sự xem như thành công, nhưng lại bị một quyển đan dược phối phương đánh về nguyên hình mới bỗng nhiên phát hiện: Nguyên lai bọn họ vẫn nghèo như vậy.
Lãnh Dao lúc này khôi phục lại vẻ lạnh lùng trong trẻo, hai mắt nhìn Tần Lập chậm rãi hỏi:
- Công tử! Lãnh Dao cả gan hỏi một câu: công tử có tính toán gì trong tương lai hay không?
A Hổ cùng Bộ Vân Yên đầu tiên là sửng sốt, tuy nhiên lập tức bọn họ vẻ mặt chờ đợi nhìn Tần Lập. Quyết định của thiếu niên thần kỳ này sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ, do đó bọn họ không thể không thận trọng.
- Tương lai sao...
Tần Lập nhẹ giọng lặp lại một câu, chìm vào trầm tư. Nếu lời này nửa năm trước bọn họ hỏi hắn, hắn đại khái sẽ rất trực tiếp nói bừa: Tương lai của ta chính là xông lên Huyền Đảo đón lão bà của ta về, từ nay về sau sống cuộc sống Vương tử cùng công chúa, hạnh phúc khoái hoạt không lo âu tính toán.
Nhưng sau khi trải qua một năm ở thế giới này, Tần Lập đối với rất nhiều chuyện đều có sự nhận thức của riêng mình. Với thực lực hiện tại của hắn, ở giới thế tục còn được, võ giả Thiên cấp cũng không phải tùy ý có thể thấy. Nhưng nếu thật sự tới Huyền Đảo, nơi trong truyền thuyết đó, mình còn có thể như cá gặp nước giống như hiện tại hay không?
Điều này không quan trọng lắm. Sau khi thực lực tăng tới Địa cấp, sự tin tưởng của Tần Lập đối với bản thân vẫn là rất mãnh liệt. Quan trọng nhất là...ba người trước mắt quyết định đi theo mình, tựa như bang hội ở kiếp trước. Mọi người gia nhập bang hội không phải vì đánh đánh giết giết, không phải vì tung hoành giang hồ!
Cuộc đời của một con người, yêu cầu cũng chỉ là hai chữ danh lợi!
Thật sự nhìn thấu danh lợi tìm khắp chùa chiền miếu mạo, danh sơn cổ tự cũng đều nhìn không thấu.
- Các người muốn cầu cái gì?
Tần Lập suy nghĩ thật lâu, ngẩng đầu nhìn ba người hỏi ngược lại.
- Ta muốn cầu đại phú đại quý!
A Hổ nói đầu tiên:
- Ta là một người thô lỗ, văn hóa không tinh thâm lắm. Mẹ ta lúc ta còn nhỏ cũng dạy ta như vậy, hy vọng có ngày ta có thể đại phú đại quý, áo gấm về nhà!
Tần Lập gật gật đầu, nguyện vọng của A Hổ nghe ra tuy rằng tục nhưng đại biểu hầu hết nội tâm của đa số người trên thế giới. Điều này đối với người khác có thể nói là rất khó, nhưng đối với Tần Lập hiện tại mà nói thật đúng là không thành vấn đề. Rất dễ thực hiện!
- Tỷ thì sao, Bộ tỷ tỷ?
Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên hỏi.
Bộ Vân Yên biến trở về bộ dạng vui đùa bình thường, nghiêm túc nói:
- Ta hy vọng, ta muốn hỏi: Các ngươi có cảm thấy được bình thường ta là một nữ nhân có hành vi tùy tiện hay không?
- Đương nhiên là không!
Đám người Tần Lập đồng thanh trả lời, Tần Lập nhìn Bộ Vân Yên nói:
- Tuy rằng không biết Bộ tỷ tỷ từng trải qua việc gì, nhưng chúng ta đều biết tỷ là một nữ nhân tốt. Dịu dàng, thiện lương, hào phóng, trượng nghĩa tỷ đều không thiếu. Tất cả chúng ta đều rất thích tỷ!
Bộ Vân Yên cười gật đầu, nói:
- Cảm ơn, ta cũng rất thích các ngươi, vinh hạnh vì có các ngươi là đồng bạn!
Nói xong, Bộ Vân Yên nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa của nàng.
Bộ Vân Yên từ nhỏ lớn lên trong gia đình mồ côi cha, tư chất rất tốt là một người có khiếu tập võ. Mà mẹ của nàng lại là một thanh quan trong thanh lâu, nói cho cùng cũng là sớm muộn phải tiếp khách. Nhưng lại là lần đầu tiên gặp phụ thân của Bộ Vân Yên thì đều rơi vào bể tình. Phụ thân của Bộ Vân Yên là một võ giả Huyền cấp, lúc ấy tuổi rất trẻ chỉ khoảng hai mươi, xem như là người có tương lai tươi sáng. Không nghĩ tới sau cuộc vui chốc lát, mẫu thân Bộ Vân Yên mang thai. Mà người trẻ tuổi có tiền đồ đó khi biết rõ tình huống, chỉ để lại một trăm lượng bạc cùng một quyển chiến kỹ, một bản tâm pháp. Từ đó về sau mai danh ẩn tích.
Bộ Vân Yên mười tuổi về trước đều sinh sống trong thanh lâu, mà mẫu thân nàng tuy rằng không tiếp khách nữa nhưng cũng không rời khỏi thanh lâu mà lựa chọn hầu hạ một hồng bài của thanh lâu. Chờ mong có một ngày người đàn ông kia quay về tìm nàng, mà người đàn ông đó vẫn chưa từng xuất hiện lại.
Năm Bộ Vân Yên mười tuổi, mẫu thân nàng bởi vì suy nghĩ lo lắng nên buồn bực mà chết. Lúc chết mới không được ba mươi tuổi. Đúng là năm cuộc đời đang xuân.
Bí mật giấu trong lòng mười mấy năm rốt cục nói ra, Bộ Vân Yên rơi lệ đầy mặt, nói:
- Ta không trông cậy vào người đàn ông kia bất kỳ chuyện gì. Ta chỉ muốn hỏi hắn một chút: Lúc trước vì cái gì mà nhẫn tâm bỏ mặc mẹ con ta mặc kệ. Cho dù hắn có tiền đồ tốt đến đâu, mẹ của ta cũng chưa từng muốn hắn phải lấy bà ấy. Chẳng lẽ nuôi một tình nhân ở bên ngoài cũng không thể sao?
Lãnh Dao nhẹ nhàng ôm Bộ Vân Yên vào ngực, vỗ vỗ bờ vai không ngừng run lên của Bộ Vân Yên, nhẹ nhàng nói:
- Được rồi, không phải đều trôi qua sao? Có một ngày có thể gặp được người đàn ông kia, ta giúp ngươi cùng nhau hỏi hắn!
Tâm tình Bộ Vân Yên dần dần bình tĩnh lại, lau con mắt đỏ bừng, cười nói:
- Để cho các ngươi cười chê rồi.
Tần Lập có chút cảm khái trong lòng. Nghề nghiệp mạo hiểm và thợ săn quả nhiên là người số khổ chiếm phần lớn, ánh mắt nhìn Lãnh Dao hỏi:
- Lãnh tỷ tỷ. Nguyện vọng của tỷ là gì?
Lãnh Dao ngẩng đầu, nghĩ ngợi, thản nhiên nói ra hai chữ:
- Báo thù!