Già Thiên

Chương 1011: Chuyển thế thành công

Con muốn chăm sóc mà cha mẹ không còn. Con đi xa trở về đã không còn gặp được cha mẹ nữa, sinh tử chia ly. Điều này thê lương tới mức nào chứ.

Diệp Phàm lã chã rơi lệ. Tất cả cố gắng của hắn đều biến thành vô nghĩa. Vượt qua tinh vực vô ngần, cũng vượt qua ngân hà, cuối cùng lại chậm một bước rồi.

Hắn run rẩy, Độ Nhan Kinh, cảm thấy đau đớn, rưng rưng siêu độ cho phụ mẫu.

Diệp Phàm đọc tới rách môi, máu tươi rơi xuống, liên tục gọi khẽ. Từng chữ dính máu, khắp phòng đều là phù văn, in đầy hư không.

Hai mươi mấy năm trôi qua, mục tiêu của đời hắn chính là gặp lại cha mẹ, xóa đi vẻ bi thương trên mặt bọn họ. Vì thế hắn mới xông pha sinh tử, chỉ để trở về. Nhưng cha mẹ mất đi. Lúc này toàn bộ mục tiêu sống của hắn không còn, toàn bọ thế giới như sụp đổ.

- Ba, me…

Hắn có rất nhiều lời muốn nói, kể lại nỗi nhớ nhung hai mấy năm qua nhưng người đã mất đi, hắn còn có thể làm gì? Chỉ còn nghẹn ngào và nước mắt.

Trong lòng Diệp Phàm đau đớn. Tất cả cố gắng của hắn trong những năm tháng kia đều hóa thành hư vô, không còn có tác dụng gì, không thể sửa đổi.

Cuộc đời chỉ còn màu xám. Hắn đau đớn và bất đắc dĩ, giơ tay chụp vào hư không nhưng không thể nắm bắt được gì nữa.

Hắn cảm thấy đúng là buồn cuời, nghĩ rằng có thể vô địch một thời là có thể đánh tan tất cả. Nhưng ông trời lại trực tiếp cho hắn một đòn cảnh cáo, khiến hắn đau thương quỳ trên mặt đất, không muốn đứng lên nữa.

- Cha, me, con tới gặp cha mẹ đây.

Diệp Phàm quỳ ở đó, lại một lần nữa gọi lên đầy đau thương.

- Con rất nhớ hai người nhưng đường quá xa. Ta liều mạng cố gắng trở về đây, gian nan biết bao mới…cuối cùng kết quả lại thế này….con tình nguyện chết đi.

Diệp Phàm gầm khẽ.

Nhưng hiện giờ đã muộn rồi. Hắn vò đầu bứt tóc, cảm thấy khí tức của hai người nhưng lại không thể gặp mặt, hắn tràn ngập về không cam lòng và tiếc nuối.

Cuối cùng Diệp Phàm suy sụp, chỉ còn yên lặng rời lệ, ngồi dưới đất, dựa vào mép giường. Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc đời này mất đi tất cả ý nghĩa.

Tu luyện, trảm đạo, Thánh thể, vô địch, tất cả đều là hư vô. Ngay cả cha mẹ cũng không bảo vệ được thì còn có tác dụng gì.

Hắn cảm thấy thật buồn cười. Tất cả cố gắng đều vô nghĩa, dứt bỏ tất cả, cuối cùng vẫn chậm. Chỉ còn có thể đau đớn, không làm gì được nữa.

Hắn khóc lớn rồi lại cười to, sau đó là ho khan, khóe miệng tràn ra từng tia máu. Hắn đột nhiên cảm thấy thật đáng buồn.

- Ta không thể thay đổi được điều gì, ngay cả nhìn mặt cha mẹ lần cuối cũng không được. Ta đúng là vô dụng.

Diệp Phàm khóc một hồi, cười một trận, mất hết can đảm, không còn chút lưu luyến với thế giới này, cảm thấy đời này không còn gì thú vị nữa.

Hắn vừa cười vừa khóc, không còn sức lực, ngã lăn ra đất, không còn lên tiếng được nữa, chỉ còn nước mắt tuôn rơi, sắp sửa hôn mê rồi,

Khuôn mặt cha mẹ già đi thỉnh thoảng lại hiên lên trước mặt. Diệp Phàm ngây ngẩn, từ từ mất đi tri giác. Hắn cảm thấy sức cùng lực kiệt, thể xác và tinh thần mệt mỏi, ngất đi.

- Tiểu Phàm….Anh

Có tiếng gọi khẽ vang lên bên tai hắn.

- Đừng đau lòng, đừng khóc. Chúng ta không trách con, chỉ rất nhớ con thôi. Thấy con bình an là chúng ta đã vui lắm rồi.

Giọng nói âu yếm tràn ngập yêu thương.

- Cha và mẹ con vẫn luôn tin rằng con còn sống, một ngày nào đó sẽ quay về gặp chúng ta. Nhưng chúng ta đợi lâu quá mệt mỏi rồi, thật sự không chờ nổi nữa. Ngày nay con bình an là tốt rồi, chúng ta cũng yên tâm rồi.

Giọng nói già nua, có vẻ vui mừng khi giải thoát, lại khiến người ta chua xót.

…..

Giống như ảo mộng, Diệp Phàm trong lúc hôn mê, khóe mắt rơi lệ không ngừng. Hắn thấy hai luồng sáng, cố gắng nắm tay bọn họ nhưng lại không thể giữ được.

- Chúng ta đi rồi, con phải sống cho tốt, chú ý chăm sóc bản thân thật tốt…

Lời nói mỏng manh dần. Hai luồng sáng tiêu tán đi. Hai khuôn mặt già cả kia cũng từ từ nhạt dần, sau đó hóa thành mưa ánh sáng hoàn toàn biến mất.

Diệp Phàm kêu to, liều mạng dãy dụa, cố gắng theo giữ bọn họ lại nhưng không bắt được.

Ầm!

Hắn lập tức bừng tỉnh, thấy trước mắt không cò gì, chẳng có vẻ ấm áp vừa rồi, cũng không có khí tức của cha mẹ, chỉ là khoảng không trống trải.

- Anh tỉnh rồi.

Hứa Quỳnh ngồi một bên, đưa tới một chén nước nói:

- Anh cố nén bi thương. Người có thăng trầm, trăng có tròn khi khuyết mà.

- Cô vừa có nhìn thấy, nghe thấy gì không?

Diệp Phàm nắm tay cô, ra sức lay động, khiến nước trong chén rơi hết xuống đất.

Hứa Quỳnh nhíu mày. Sức lực của Diệp Phàm mamh tới đâu chứ, dù đã cố hết sức khống chế nhưng cô vẫn đau đớn, khẽ nói:

- Anh nhớ nhung quá nên tâm thần mệt nhọc thôi. Đừng nghĩ nhiễu nưa, nghĩ ngơi cho tốt đi.

- Cô không thấy cũng không nghe thấy gì thật à?

Diệp Phàm đứng dậy, tỏa thần thức ra, muốn tìm kiếm khí tức mà hắn cảm thấy thân cận kia.

Chuyển vừa rồi hết sức chân thật, tự mình trải qua ngay trước mắt. Hắn cũng không tin là mơ lại chân thật như vậy.

Trời đã khuya, bên ngoài là một vùng mưa sao sa, biến mất ở phái chân trời.

Diệp Phàm bỗng dưng chấn động. Hình ảnh kia rất giống mưa ánh sáng khi giấc mộng tiêu tán. Hắn không kìm nỗi run rẩy, nước mắt chảy dài, nhìn chằm chằm lên trời đêm.

- Kỳ quái, sao có mưa sao băng mà không có dự báo gì hết.

Trên một cửa số khác, Hứa Diệp chống cằm tò mò mở to mắt nhìn lên bầu trời.

Diệp phàm đẩy cửa số ra, bay lên không trung, đuổi theo rất nhanh, hóa thành một luồng kim quang chìm sau hư không.

Trong phòng, Hứa Quỳnh giật mình há hốc miệng, chén trà trong tay lập tức rơi xuống đất vỡ tan, nước chảy lênh láng.

Cô gần như không dám tin chuyện này, tuy rằng đã sớm chuẩn bị tâm lý rằng Diệp Phàm không bình thường nhưng cúng không thể thừa nhận. Diệp Phàm giống như đại bàng lượn trên bầu trời. Vậy còn là nhân loại sao?

Đột ngột thấy Diệp Phàm trở về, trong tri thức của cô nhất định là liên quan tới văn minh ngoài trái đất, hiện tượng người ngoài hành tinh bắt cóc. Nhưng lúc này cô lại như hóa đá. Đó là văn minh Thần Ma sao?

Ở tỏng một phòng khác, Hứa Diệp kêu sợ hãi:

- Mẹ ơi, sao băng giáng xuống nhà ta.

Cô gái không sợ trời sợ đất này chạy tọt vào phòng nói:

- Mẹ vừa thấy không. Có một ngôi sao băng giống như vọt qua sát nhà chúng ta, rất thần kỳ đó!

Hai tay Hứa Quỳnh ôm trước ngực, ngừng run rẩy. Cô không muốn biến sắc trước mặt con gái, cố gắng bình tĩnh lại. Chuyện vừa phát sinh quá kinh thế hãi tục rồi.

Hứa Diêp mười bảy tuổi, hoạt bát hiếu động, chạy tới cửa sổ nhìn ra ngoài, thăm dò không ngừng, muốn tìm xem sao băng rơi ở chỗ nào.

- Mẹ à, sắc mặt mẹ hoi trắng đó. Vừa rồi có phải là sợ quá không? Đừng sợ, có con gái bảo bối của mẹ ở đây, yêu ma quỷ quái đến đây đều bị con đánh chạy. Hừ hừ hừ.

Cô hoạt bát vung tay múa chân theo khởi thức của Thái Cực Quyền.

Tuy nhiên khi thấy thần sắc của mẫu thân vẫn không tự nhiên như cũ, cô vộ thu hồi vẻ bướng bỉnh, nói:

- Mẹ à, con đi rót nước cho mẹ mộ chén nước. Hả, chú nhỏ đi đau? Hắn đi đâu rồi?

Hứa Quỳnh rốt cục bình phục nỗi lòng, nói:

- Hắn đi trước có việc rồi.

Phía cuối chân trời, Diệp Phàm đứng giữa trời đêm, ngơ ngác sững sờ. Hắn không có khả năng đuổi theo được. Mưa sao băng đã biến mất từ lâu.

- Là hai người sao, hai người đi đâu vậy?

Hăn cảm thấy thế gian quả là có một loại lực lượng không hiểu được. Vừa rồi ch mẹ nói từ biệt với hắn sao?

Nhưng hắn lại lắc lắc đầu. Hắn là tu sĩ, nhất là khi mạnh mẽ tới mức độ này, rất mẫn came đối với nguyên thần, biết bản chất của việc này.

Mất đi là mất đi rồi, không có khả năng tái hiện nữa, không thể tái sinh. Đây là bản chất không thể nghịch thiên sửa đổi. Mọi người đều phải chết, dù là Đại đế cổ cũng không phải ngoại lệ.

- Có lẽ đó là tiềm thức của ta muốn chữa trị vết thương lòng đây.

Diệp Phàm thở dài, giơ tay chụp vào bầu trời đêm nhưng cũng không thể với tới.

Hắn biết không có vận mệnh, không có luân hồi, nhân gian không có chuyển thế nhưng chuyện vừa rồi trải qua vừa thực vừa ảo khiến hắn kinh ngạc khó hiều.

Hắn nghĩ tới khi ở Tây Mạc, lão tăng hóa đạo kia còn nói, kiếp sau tin thì sẽ có, không tin thì không. Năm tháng trôi đi, trong thế gian nhất định sẽ xuất hiện, hai đóa hoa giống nhau. Trăm ngàn năm ngoái đầu nhìn lại, một đóa đã tàn, một đóa lại đang nở rộ.

Có phải cùng một đóa hoa hay không thì đó chỉ là suy đoán của người đời sau, ngay cả vị Cổ Phật kia cũng không thể nói rõ được.

- Là tiềm thức của ta đánh lừa ta hay hai người thực sự tới chào tạm biệt ta?

Nước mắt Diệp Phàm lại lặng lẽ rơi.

Hắn tình nguyện vượt qua tinh vực trở về, cuối cùng lại chậm một bước, ngay cả nhìn mặt cha mẹ cũng không thể. Vừa rồi là bọn họ giúp hắn bớt tiêc nuối sao?

Diệp Phàm thì thào. Ai cũng không nghe được lời hắn đang không ngừng nói nhỏ. Một mình đứng trên bầu trời đêm, như muốn vĩnh viễn ở đó.

Hắn không muốn suy tư theo lý trí bởi nếu cứ suy nghĩ tiếp thì Thành hiền cổ đã sớm phân tích rồi. Trong bản chép tay có ghi, chuyển thế giảng thế là thế là chuyện không có khả năng tồn tại.

Một mình Diệp Phàm di chuyển trong tinh không, không suy tư nữa, trong lòng trống vắng. Khi bình minh, hắn đáp xuống mặt đất. Sau khi vầng thái dương lên rất cao rồi, hắn mới đi vào khu biệt thự Tây Sơn. Hứa Quỳnh đón hắn vào nhà.

- Oa, chú nhỏ, hôm qua đột nhiên không thấy. Tôi nhớ chưa thấy chú đi ra ngoài mà.

Hứa Diệp còn buồn ngủ, ôm một con gấu bong lớn mới đứng dậy.

- Ngoan, con đi rửa mặt đánh răng rồi ăn sáng đi.

Hứa Quỳnh đẩy cô một cái.

Hứa Diệp tuy rằng mới chỉ mười bảy tuổi nhưng rất giống mẹ cô, dáng người thon thả, sắp cao bằng mẹ rồi, rất nghe lời nói:

- Vâng, được rồi mà.

Đây là đả kích lớn nhất trong đời Diệp Phàm. Hắn muốn rời khỏi nơi này, tránh khỏi hồng trần. Mọi thứ hắn chứng kiến đều khiến hắn bi thương và thống khổ.

Nhưng hắn không thể rời đi như vậy, còn muốn ở lại với cha mẹ một thời gian, muốn biết tất cả mọi chuyện.

- Anh ăn một chút trước đi, lát nữa tôi từ từ kể cho anh.

Hứa Quỳnh vuốt mái tóc dài, khẽ an ủi.

- Tôi không ăn nổi. Cô ăn đi. Tôi chờ cô, sáu đó cô dẫn tôi tới thăm mộ hai người một chút.

Diệp Phàm cảm thấy toàn thân nặng nề, ngã vào ghế sô pha, chẳng muốn cử động nữa, ánh mắt chua xót nhưng nước mắt đã khô cạn.

Hứa Quỳnh than khẽ. Cô cũng không ăn uống mà đưa Diệp Phàm rời nhà, lái xa ra ngoài, hơn một giờ sau mới tới một khu nghĩa trang. 

Nghĩa trang rất lớn, bốn phía đầy có xanh tốt, đặt ở gần một ngọn núi thấp, lại có cả một ít cây tùng cây bách, khiến nơi này trông trang nghiêm hơn.

- Là nơi này….

Đột nhiên vẻ mặt Hứa Quỳnh hơi thay đổi. Bởi vì trước mộ có một bó hoa trắng nõn, phất phơ theo gió, cánh hoa tuôn rơi, truyền tới mùi hương tự nhiên.

- Còn có người khác tới tảo mộ sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Tôi nghĩ hẳn là không có ai khác mới đúng. Hơi lại rồi.

Hứa Quỳnh vô cùng ngạc nhiên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất