Ở nơi sâu xa nhất của sinh mệnh cấm địa, chín toà Thánh sơn nối liền với nhau 1 chỗ, tạo thành 1 cái vực sâu khổng lồ, đen ngòm không có phần cuối
Lúc này, có 1 toàn ở giữa nguy nga trầm hồn, yên tĩnh lặng lẽ, cây cỏ tốt tươi, sinh cơ phồn thịnh.
Ở khu vực trung tâm của đỉnh núi bằng phẳng, có 1 hồ nước chừng 2 thước vuông, đang chảy cuồn cuộn, vạn đạo hào quang lấp lánh, giống như đang chứa đựng thần dịch.
Bên trong ao nước có 1 người đang nằm, nhưng trông giống 1 bộ xác khô thì hơn, huyết nhục khô quắt, da dẻ xám ngắt, gần như khô nứt, chỉ còn lại da với xương.
"Ta không có chết..."Khi Diệp Phàm tiến vào trong ao nước, chớp mắt liền tỉnh lại, trong nước suối có chứa Sinh mệnh tinh khí rất nồng đậm, làm cho thể chất của hắn liên tục biến đổi.
Sinh mệnh lực của hắn gần như khô cạn, ngũ tạng lục phủ cũng khô héo, huyết nhục lại càng giống như xác khô đã mấy trăm này rồi, lúc này ngâm ở trong hồ nước, bắt đầu thu nạp Sinh mệnh tinh khí có trong nước, giống như 1 sa mạc hạn hán lâu ngày, nay được cam lộ tưới tắm.
Diệp Phàm nằm ngửa trong cái hồ nước chừng 2 thước vuông, hắn có cảm giác yết hầu mình khô nứt đến nơi rồi, môi hắn chỉ còn 1 lớp da mỏng, hắn khó khăn nghiêng đầu, đau đớn uống từng ngụm nước.
Nước suối rất ngọt, mang theo những mùi hương thơm, thẩm thấu vào làn da nứt nẻ, vào cái môi khô quắt, và yếu hầu đang đau nhức của Diệp Phàm, như
"quỳnh tương ngọc dịch", khiến người ta cảm thấy dư vị của nó vô cùng, trong cơ thể hắn dần dần tụ tập 1 loại lực lượng.
Diệp Phàm ngoác to miệng mà uống nước suối, sinh mệnh lực khô cạn dần dần tỏa ra 1 sức sống, huyết nhục đang chầm chậm khôi phục sinh cơ, lục phủ ngũ tạng khô héo đang dần dần được thẩm thấu.
Hắn biết mình rốt cục cũng thoát khỏi nguy hiểm, hắn đã sống lại, hắn cũng biết mình đang nằm trong Thần Tuyền, ở trong Thái cổ cấm địa có 1 lực lượng làm người khác không cách nào kháng cự, biến con người dần dần lão hóa đi.
Qua đi tới nửa khắc đồng hồ, hắn không biết mình đã uống bao nhiêu nước suối, bụng hắn đã no căng, thực sự không cách nào uống tiếp được cả.
Diệp Phàm nằm ngửa ở trong ao nước, không nhúc nhích chút nào, hắn ngắm nhìn bầu trời xanh trong vắt, hắn thở dài một hơi, sống sót sau tai nạn, sinh cơ chậm rãi khôi phục, làm hắn như trút được gánh nặng.
Hắn cứ nằm như vậy khoảng nửa canh giờ, khi cảm thấy sinh cơ khôi phục tương đối mạnh mẽ, lúc này hắn mở cử động cánh tay khô gầy yếu, huyết nhục cũng đã phồng lên không ít, sinh mệnh sức sống không ngừng khôi phục, tiếng tim đập ngày một rõ lên.
Cho đến lúc này, ngũ giác của hắn mới dần dần khôi phục, thân thể có cảm giác vô cùng thư thái, được ngâm trong thần tuyền, một lượng lớn sinh mệnh tinh khí đang theo những lỗ chân lông chảy vào tứ chi bách hải.
"Còn sống thật là tốt..."Trên mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ thích thú, trước đay không lâu, khi khí tức sinh mệnh gần tắt đi, hắn cảm thấy sống sót chính là đặc ân mà trời cao ban cho.
"Con người trong lúc an nhàn, thì sẽ không biết thế nào là thỏa mãn, chỉ có đến nơi sơn cùng thủy tận, trải qua cảm giác tuyệt vọng vô cùng, lúc đó mới hiểu được, cuộc sống đơn giản bình thản cũng chính là 1 loại hạnh phúc."Diệp Phàm nằm ngửa dưới thần tuyền, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trên mặt nở nụ cười, chậm rãi khôi phục sinh mệnh lực.
Huyết nhục và phủ tạng ngày càng được thẩm thấu, tiếng mạch đập cũng mạnh dần lên, da dần dần tỏa ra, một chú ánh sáng lấp lánh, Diệp Phàm rốt cục cũng có một lực lượng mạnh mẽ, hắn cảm giác mình không biết mệt mỏi, liền chuyển thân mình ngồi dậy.
Cũng trong lúc này, khi hắn hoàn toàn khôi phục lực lượng, hắn cảm thấy được mùi thơm nồng đậm, hương thơm đó có thể khiến cho người ta thần thanh khí sảng.
Đối diện với hồ nước chừng 2m2 này có 11 tiểu thụ, đều cao hơn nửa mét, hào quang xanh biếc nhấp nháy, giống như được điêu khắc bằng ngọc bích, lấp lánh quang hoa, xanh tươi phồn thịnh.
Trông chúng như cây thông, lá cây rạng kim kết thành từng bó, giống như được điêu khắc từ lục ngọc thần tủy, tỏa ra quang hoa lấp lánh.
Diệp Phàm từ lâu đã không còn phải là người thường, sau khi tu luyện, linh giác của hắn nhạy cảm vô cùng, đương nhiên có thể nhìn thấu những sự việc trước đây mình không biết.
11 cây tiểu thụ này tuy rằng rất thấp, thế nhưng cành lá lại cứng cáp mạnh mẽ, uốn lượn mở rộng, giống như Cầu long.
Chúng nó phảng phất đã sinh trưởng ở đây mấy chục vạn năm rồi, đã tồn tại qua vô tận năm tháng, làm cho người ta cảm thấy có 1 lực lượng cổ xưa tới kỳ dị, không phải cây cối, mà trông như hóa thạch.
Trên đỉnh mỗi tiểu thụ đều có 1 trái cây màu vàng, kim quang lấp lánh, có độ lớn bằng quả nhãn, óng ánh trong suốt, giống như được đúc thành từ hoàng kim, đúng là bất phàm.
Thân cây như ngọc bích, kết thành trái cây màu vàng, 2 thứ này đan xen với nhau, trông vô cùng đẹp mắt, hương thơm lan tỏa, khiến người ta không khỏi say mê. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLMất bao nhiêu sức lực, thiên tân vạn khổ mới có thể tiến vào được Thái cổ cấm địa, cũng chính là vì Thánh Dược này.
Diệp Phàm rất kích động, nhìn 11 cây tiểu thụ kết thành 11 trái cây màu vàng, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
Thánh địa và Thái Cổ thế gia mưu tính trong thời gian rất lâu, trước sau hai lần phái cường giả, tiêu hao vô tận tâm huyết, tế luyện ra cấm khí, thậm chí đem cả Hoang tháp phỏng chế mang vào, nhưng kết quả lại biến thành tro bụi, tất cả siêu cấp cường giả đều chết đi, mấy cái thế lực siêu nhiên này không thu hoạch được gì cả.
Mà giờ khắc này Diệp Phàm lại ngồi trong thần tuyền, thánh dược gần trong gang tấc, có được một cách dễ dàng, hắn làm sao không kích động được cơ chứ?
"Ào ào ào "Diệp Phàm đứng dậy cất bước đi trong thần tuyền, đến gần 1 tiểu thụ, hái 1 trái cây màu vàng, hương thơm nồng đậm chui cả vào lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn cảm thấy thần thanh khí sảng, linh hồn cảm giác như bay ra khỏi cơ thể mất rồi.
"Quả nhiên là Thánh Dược, không biết vì sao nó chỉ sinh trưởng trên Thái Cổ Thâm Uyên yêu tà này."Diệp Phàm đem trái cây màu vàng kim đưa vào trong miệng, khe khẽ nhai, mùi vị rất ngọt, hương khí thơm ngát, biến thành 1 loại vật chất hữu hình, làm toàn bộ lỗ chân lông trên người hắn giãn ra, cả người thư thái, giống như đang chìm đắm trong gió xuân.
Trái cây màu vàng kim sau khi bị cắn nát, hóa thành
"quỳnh tương ngọc dịch", theo cổ họng của hắn trôi xuống dưới, Diệp Phàm có cảm giác giống như là muốn phi thăng thành tiên, lại có cảm giác như mình đã rời khỏi mặt đất, lại cảm giác sung sướng đê mê.
Nay hắn đã là một tu sĩ, không dám coi thường dược lực của Hoa quả này như trước nữa.
Nhanh chóng ngồi xuống, lưng dựa vào cái cây tiểu thụ cứng cáp, bắt đầu vận chuyển huyền pháp do Đạo Kinh ghi chép.
Nhưng mà do hắn quá suy yếu, suy yếu vô cùng, suýt nữa thì chết già, tuy rằng đã uống được thần tuyền, khôi phục không ít tinh lực, nhưng tóc vẫn bạc như tuyết, nếp nhăn chồng chất, huyết nhục khô quắt.
Sau khi năng lượng của trái cây màu vàng kim tiến vào trong thân thể của hắn, nó không về Khổ hải, không vào Thần tuyền, lại trực tiếp đi về phía tứ chi bách hải, thẩm thấu vào thân thể già yếu của hắn, làm cho huyết nhục của hắn dần dần lấp lánh kim quang.
Sau khi vận chuyển huyền pháp cho Đạo Kinh ghi chép, chỉ có 1 tác dụng duy nhất đó là gia tăng tốc độ vận chuyển của Thánh Dược, vẻn vẹn nửa khắc trôi qua, huyết nhục của Diệp Phàm khô quắt nay đã phồng lên, tóc bạc cũng đã biến thành màu đen.
Hắn đưa tay hái thánh quả màu vàng kim thứ 2 xuống, nhét vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai, thánh quả thơm ngon lập tức biến thành 1 năng lượng màu vàng, rất nhanh tỏa ra tứ chi bách hải của hắn, huyết phục toàn thân hắn căng phồng, kim quang lấp lánh, thần huy tỏa ra sáng rực.
Sau nửa khắc đồng hồ, Diệp Phàm có cảm giác tinh thần sung mãn, huyết nhục tràn đầy lực lượng, một lần nữa sinh cơ lại toả ra bừng bừng, da thịt có co dãn, khi đã nuốt 2 thánh quả vào bụng, từ một lão nhân già nua, hắn đã biến thành trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi.
Diệp Phàm đứng dậy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn đều mang lại khí thế vô cùng, hắn không còn suy yếu như trước nữa, hắn muốn đang nhanh chóng khôi phục thanh xuân.
Đúng lúc này, hắn như là nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi, phóng về hướng cách đó không xa.