Già Thiên

Chương 1544: Doãn Thiên Đức

Cơ Tử Nguyệt lấy tay sờ hình khắc, khẽ nói:

- Hẳn là hình khắc vài năm gần đây!

Nàng còn từng ôm cô bé kia, lúc ấy vô cùng yêu thích, không nghĩ tới từ biệt mới đó đã hơn một trăm năm.

- Đây là một cường giả tuyệt thế lưu lại, là năm năm trước khắc trên bức tường!

Một người trong Côn Lôn Tam Kiêt tiến lên nói.

- Hắn là ai vậy?

Diệp Phàm nôn nóng hỏi.

Tu đạo nhiều năm. trong lòng hắn luôn bình lặng như nước, bất kể gặp chuyện lớn cỡ nào đều trấn định tự nhiên, Thái Sơn sụp đổ ở trước mắt hắn cũng bình tĩnh không dao động, nhưng hôm nay tâm thần lại không yên, rất muốn lập tức tìm cho được cô bé.

Quần áo rách bươm, mang đôi hài nhỏ lộ ra ngón chân, một mình ăn xin giữa biển người, sợ hãi, cúi đầu, bộ dáng như là làm sai chuyện gì, đôi mắt to nước mắt doanh tròng... Những hình ảnh này trong nháy mắt nổi lên trong lòng, làm cho Diệp Phàm khó có thể bình tĩnh.

- Cháo dược ăn ngon không?

Bị Âm Dương Giáo đối xử tàn ác, cô bé đói khát kia dối đôi mắt trông mong nhìn, vừa hỏi các đứa trẻ khác, những hình ảnh này đến nay mỗi lần nghĩ đến còn làm cho trong lòng Diệp Phàm đầy chua xót.

- Hắn tên là Doãn Thiên Đức, công lực cao thâm chấn thế, dường như là đặc biệt chờ huynh mà đến đây!

Một người trong Côn Lôn Tam Kiêt nói.

- Là hắn!

Trong mắt Diệp Phàm bắn ra hai tia hàn quang, như là tia chớp xé rách hư không, làm cho khắp đường phố trong nháy mắt đều im lặng như tờ. Trong lúc nhất thời tĩnh lặng tới cực điếm.

Diệp Phàm không quên người này, tuyệt đối là một đại địch khủng bố tuyệt thế!

Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, vẫn không có tin tức của cô bé, không ngờ lại xuất hiện manh mối ở cửa quan Nhân tộc cuối cùng này.

- Doãn Thiên Đức ở Tử Vi cổ Tinh Vực?!

Bàng Bác vô cùng kinh hãi, đứng ở gần quan sát hình khắc này, cảm nhận được rõ ràng có một loại đạo vận tự nhiên mà thành.

Mấy người Cơ Tử Nguyệt từng nghe Diệp Phàm nói qua về chuyện trải qua năm đó ở Tử Vi cổ Tinh Vực, tất cả đều lộ vẻ mặt ngưng trọng.

Bởi vì, Diệp Phàm khi bình luận về mấy người đáng sợ nhất đương kim một thế hệ này, hắn từng nhắc tới người đó, tất nhiên là một đại địch tuyệt thế, tương lai có thể sẽ có một trận ác chiến không thể tưởng tượng.

- Có thể có lợi hại bao nhiêu chứ?

Long Mã từng nghe Diệp Phàm nói qua, nhưng không chú ý lắng nghe, không để ở trong lòng. Ngày nay lại nghe nhấc tới người này, tự nhiên có chút khó chịu.

- Tương lai nếu gặp nhau, tất có một trận chiến, đến lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của hắn. nếu sơ suất sẽ chết không có chỗ chôn!

Diệp Phàm cảnh báo cho nó biết.

Hắn rất ít khi đánh giá một người nào như vậy, nhưng với người này chi tiếp xúc ngắn ngủi, cũng chưa chân chính giao phong. trong ký ức vẫn còn mới mẻ, nhưng hắn biết rõ người này rất cường đại.

Nên biết rằng. năm đó Doãn Thiên Đức cũng vừa mới trảm đạo mà thôi, mà đã dám cướp thức ăn trong miệng hổ, từ trong tay mấy vị Vương giả đại thành đoạt đi Thần Linh Cổ Kinh.

Những người kia là ai? Kim Ô vương, Thanh cổ đạo nhân, Quang Minh Vương. Nhân Vương, những người này người nào người người nấy đều có lai lịch rất lớn!

Không nói ai khác, chỉ nói riêng lão Nhân Vương ở Tử Vi cổ Tinh Vực kia, tối thiếu đã có được Bát cấm. Bởi vì loại thể chất của hắn rất đáng sợ, xưng tôn trong Nhân tộc năm vạn năm, mười vạn năm.

Mà Quang Minh thể được xưng là thể chất thần thánh chí cường nổi danh cũng Thần thể.

về phần Thanh cổ đạo nhân thì giống nhau rất khó lường. đến từ Tử Vi Minh Lĩnh Trường Sinh Quan, xem từ cái tên của hắn đã có thể đo lường được một vài phần.

Năm đó, Doãn Thiên Đức vừa mới trảm đạo mà thôi, đã dám ra tay với những Vương giả đại thành ở thời đại trảm đạo tiêu điều sau thái cổ này, cướp đi Thần Linh Cổ Kinh, đủ để nói rõ vấn đề.

- Rất nhiềụ năm trước, khi ta tiến vào Tử Vi cổ Tinh Vực, người này đã phát động Thần cấm!

Diệp Phàm bổ sung một câu. Bí mặt này là hắn biết được từ Y Khinh Vũ nơi đó, tuyệt không thể sai làm.

- Thần Cấm?!

Long Mã hít một hơi khí lạnh, lần này nó không thất thần, thật sự nghe rõ.

Trận chiến ngày xưa ấy, nếu không có Diệp Phàm chận ngang một tay, bí quyết chữ "Giả" sẽ bị Doãn Thiên Đức hợp nhất, độc quyền nắm trong tay. Kết quả không ngờ bị Diệp Phàm cướp đi nửa trang, đây là một món nợ lớn.

Ngoài ra, khi Diệp Phàm buông xuống Tử Vi cổ Tinh Vực, trận chiến đầu tiên chính là giết chết đệ đệ của Doãn Thiên Đức, đây là một mối đại cừu, không thể hóa giải.

- Doãn Thiên Đức hắn có ý gì, chẳng lẽ cô bé ở trong tay hắn, đây là ở khiêu khích uy hiếp chúng ta sao?!

Bàng Bác tức giận. hận không thể lập tức chém chết người này.

Cơ Tử Nguyệt cũng bắt đầu ngứa hàng rãng nhỏ, đôi mắt tròn to lộ ra một tia sát khí hiếm thấy được. Bọn họ tuy rằng không có ở chung với cô bé một thời gian dài như Diệp Phàm, nhưng đều rất yêu thích cô bé.

Diệp Phàm than nhẹ, còn nhớ rõ tình cảnh năm đó hắn cùng với Lão Phong Tử, Hắc Hoàng, Lý Hắc Thủy và cô bé cũng xâm nhập Thánh Nhai, khi nhìn thấy Luân Hồi Hồ, cô bẻ nói nhìn thấy một viên đại tinh màu tím, đó là hình ảnh trong tương lai.

Diệp Phàm cũng từng nghĩ tới, có lẽ đó là Tử Vi cổ Tinh Vực, cô bé có thể lưu lac tới nơi đó, chí là không biết tọa độ, không thể đi tìm.

Hiện tại xem ra, suy đoán có thể đã đúng thực, bằng không Doãn Thiên Đức sao có thể gặp được cô bé?

- Doãn Thiên Đức ở nơi nào?

Diệp Phàm trầm giống hỏi.

- Người này sâu không lường được! Mười năm trước tới nơi đây đợi huynh năm năm, thủy chung không gặp liền ra đi, cuối cùng để lại bức hình khắc này!

Thiên Cương đạo sĩ nói.

- Đúng vậy! Người này thật sự rất cao thâm, nghe nói từ cường giả tộc khác, hắn không có đánh giết trên cổ lộ Nhân tộc, mà là trên một cổ lộ hoàng kim của tộc khác, tuyệt đỉnh, vượt qua các lộ tác chiến, cuối cùng phá quan, rồi sau đó tới đây!

Có người khác bổ Sung.

Doãn Thiên Đức là một nhân vật thiên kiêu cường đại, điếm này không thể nghi ngờ, chinh chiến tinh lộ hơn một trăm năm. quét ngang thiên hạ vô địch thủ.

Hắn ở một phiến tinh vực xa xôi khác, nghe được tên Diệp Phàm, biết Diệp Phàm đã tới Bỉ ngạn. liền khóa vực mà đến, đáng tiếc không gặp, nên để lại cho Diệp Phàm một tờ chiến thư, tương lai trước khi tiến vào cừa quan Để duy nhất chung điếm của các tộc, nhất quyết phân cao thấp.

Từng xông qua một cửa quan Nhân tộc cuối cùng này, chỉ cần đạt đủ điều kiện liền có thể đi vào con đường duy nhất chân chính, tới trước cửa quan Đế kia. Doãn Thiên Đức đang chờ hắn ở phía trước!

- Một vầng mặt trời đen trên không trnng chắn ở phía trước. Đáng giá để tinh ngủ! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cơ Tử Nguyệt nói.

- Hắn có đưa ra cô bé này hay không?

Diệp Phàm hỏi mọi người.

- Không có! Hắn chỉ nói chờ huynh ở con đường phía trước, một khi gặp nhau hết thảy biết rõ!

Có người nói. Xem ra rất nhiều người ở cửa quan Nhân tộc cuối cùng này đều gặp qua Doãn Thiên Đức.

Một đại địch chờ ở phía trước, làm cho Diệp Phàm ngay lập tức tràn ngập ý chí chiến đấu! Ngày nay, người có thể được hắn xem ở trong mắt, nhận thức là đại địch thật sự không nhiều lắm.

- Cô bé không có việc gì chứ?

Bàng Bác lo lắng.

Quá quan tâm sẽ loạn. Diệp Phàm mới đầu cũng rất lo lắng, lúc này chậm rãi bình tĩnh trở lại, không còn sầu lo, nói:

- Trên thế gian này người có thể làm hại cô bé không nhiều lắm!

Bởi vì, hắn nghĩ tới một sự kiện ở quá khứ, khi mọi người cũng tiến vào các sinh mệnh tuyệt địa Bất Tử Sơn. Thánh Nhai... cô bé giống như giẫm chân trên đất bàng, có thể quan sát trận văn Đại đế rõ ràng mạch lạc. Ngay cả Thánh Linh nhìn thấy cô bé đều e naại không thôi.

Hắc Hoàng cam nguyện để cô bé cười trên lưna, Lão Phong Tử thì nhìn cô bé với cái nhìn ngạc nhiên thán phục.

Người càng cường đại càng hiểu biết nhiều, thì đối với cô bé càng kính sợ. Ở quá khứ Diệp Phàm chi được xem như một tiểu tử đầu xanh mới xuất đạo, nhìn không ra được gì, cũng không cảm giác có gì khác lạ.

Hiện tại nghĩ lại, lúc đó sinh linh chí cường cũng không dám xúc phạm tới cô bé, dường như một khi chạm đến, có thể sẽ làm thức tỉnh lực lượng trong cơ thể cô bé.

Mặc dù như thế, mặc dù nghĩ tới vấn đề này, Diệp Phàm cũng không thể hoàn toàn an tâm. Hắn liền quyết định phải nhanh một chút tìm cho được cô bé, phải mau đánh tới trước cửa quan duy nhất Đế hội tụ vạn tộc kia, gặp Doãn Thiên Đức phân rõ cao thấp.

Trăm sông đổ về biến, kẻ duy nhất tối cao cuối cùng chính là như thế, sẽ gặp phải thiên kiêu tuấn kiệt cường đại nhất khắp vũ trụ!

Cửa quan Nhân tộc cuối cùng thực rộng lớn, giải đất tning tâm, các loại hòn đảo, tửu lâu... trôi nổi trên bầu trời, thoạt nhìn rất đồ sộ.

Diệp Phàm bọn họ được bao quanh giữa một đám đông người, đi vào tning tâm quảng trường, đi lên một tòa tửu lâu cửa hiệu lâu đời từng có Đại đế cổ đến nhấm nháp mỹ vị.

- Nghe nói, Vô Thủy Đại đế, Thanh Đế đã từng tới đây, đều từng đi lên tửu lâu này ăn uốngtại đây!

- Hừ! Truyền thuyết mà thôi! Ai có thể nói khẳng định, hai người ngày xưa đó là Vô Thủy Đại đế, là Thanh Đế!

Có người tranh luận.

Đây là một khu quỳnh lâu điện ngọc rất rộng lớn, bên trong vách tường khắc tranh, cột trụ chạm hình xanh vàng rực rỡ. Có rất nhiều nữ tu sĩ dung mạo xinh đẹp xuyên qua xuyên lại, tiếp đồ ăn rót rượu, giống như một nhóm tiên từ bị biếm xuống nhân gian làm tỳ nữ.

Hoặc thanh tú xuất trần, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc nóng bỏng táo bạo, mỗi người phong thái bất đồng, biếu hiện không giống nhau.

Diệp Phàm bọn họ đến nơi, tự nhiên dẫn tới rất nhiều ánh mắt ghé nhìn, chư hùng đều âm thầm chú ý, không ít người trong mắt đều có dị sắc, bởi vì danh tiếng của Diệp Phàm bọn họ quá lớn, vang vọng khắp cổ lộ Nhân tộc.

Nhiều người như vậy cũng theo tới, thinh mời đoàn người Diệp Phàm tới đây uống rượu, về tâm tình bọn họ tự nhiên không thể từ chối ý tốt của người khác, bọn họ đổi chén cụng ly, tự nhiên dẫn tới rất nhiều địch ý.

Nữ nhân xinh đẹp vì bọn họ châm rượu, như bướm vờn hoa, nhẹ nhàng như múa. nơi này rất náo nhiệt.

- Diệp huynh! Qua một cửa này, huynh đã sắp tiến vào thế giới kia, chúc huynh thành đạo!

Có người đứng dậy kính rượu.

- Cái này... nói như vậy, không có thực lực cấp Đại Thánh là không thể qua một cửa này, khó có thể tiến vào Đế lộ chung cực kia!

Có người khác nhỏ giọng nhắc nhở.

- Đâu có nghiêm khắc như vậy! Hơn nữa, Diệp Phàm từng giết chết rất nhiều chí tôn các vực. hắn trước mắt là Vương của Thánh nhân cũng đủ rồi, có thể trực tiếp tiến vào một chiến trường khác!

Mọi người nhắc tới các trận chiến những năm gần đây, không thể thiếu bàn tới chiến tích của Diệp Phàm, có thể nói thực huy hoàng, mọi người dùng từ khen naợi không phải ít.

Đột nhiên, có người hừ lạnh! Một đôi ánh mắt thực khiếp người, không ngờ lại xuất phát từ một thiếu niên mười mấy tuổi, hắn quay đầu lại rời đi, trong mắt tràn ngập oán độc.

- Đứa nhỏ nhà ai vậy, oán niệm thực dữ dội?

Bàng Bác chau mày.

Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết, nói cho tới nay chưa từng thấy mặt.

Một đạo thần niệm vang vọng trong quỳnh lâu điện ngọc:

- Thánh thể Nhân tộc ở đâu, tới đây phân thứ bậc như thế nào?

- Các hạ là ai, tìm ta có việc gì sao?

Diệp Phàm hỏi, ánh mắt nhìn ra phía ngoài đại điện huy hoàng.

- Ngươi thiếu ta một vật. hôm nay phải đòi lại!

Từ bên ngoài đi tới một đám người, trong đó một lão nhân nói:

- Lấy ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trả lại đây!

Diệp Phàm còn chưa tỏ vẻ gì, Long Mã lúc này đã phẫn nộ, gào lên:

- Khẩu khí thật lớn, các ngươi là ai?

- Vạn Vật Mẫu Khí nguyên vốn là của tổ tiên ta lưu lại, thuộc về tộc ta! Hôm nay thinh ngươi trả lại tiên liệu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất