Già Thiên

Chương 1617: Quân Lâm

Trong cái đỉnh đồng xanh, âm tiết cổ xưa rất là cổ quái, như là một hồi âm thanh hiến tế từ thời thượng cổ vượt qua thời không truyền đến, lại giống như tiếng kêu gào than khóc, kỳ dị tới cực điểm.

Cái đỉnh sứt mẻ phát sáng, sáng lạn như một vầng mặt trời chói chang, cả vật thể trong sáng, các loại tranh hoa chim cá cảnh, cùng với mặt trời trăng sao đều hiện ra, trong miệng cái đỉnh nhìn như biến hỗn độn mênh mông.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều kinh sợ.

Diệp Phàm nắm tay cô bé cũng không khỏi lui ra phía sau vài bước, bảo vệ tiểu tử kia, tránh cho phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Còn trong cái đỉnh sứt mẻ, đứa nhỏ khóc lóc, lớn tiếng kêu la, tiên nguyên chìm nổi trong biển hỗn độn.

- Trời phạt! Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy!

Ở trên thân thể nó đột nhiên xuất hiện một đạo lại một đạo phù văn, cực kỳ chói mắt, thoáng cái xông thẳng lên trời cao, thổi quét chư thiên như sóng lớn vỗ bờ.

"Ầm!"

Thân thể Tiểu mập mạp như là nổ tung, nhưng lại lao ra một vầng sáng mờ đặc biệt, có vài đạo phù văn vỡ nát, rồi sau đó nó nằm im trong tiên nguyên không nhúc nhích.

Đứa nhỏ đã chết? Mấy người vô cùng kinh hãi, Diệp Phàm càng ngẩn ngơ, bởi vì cảm giác tiểu mập mạp đã không còn có một chút khí tức sinh mệnh!

Phù văn nổ tung kia phi thường đặc biệt, không ngờ lại cao lớn bàng thân nó, trước sau xuất hiện mấy cái, cuối cùng tất cả đều tan biến, khiến mọi người giật mình.

- Tiểu gia hỏa này hẳn không phải thực gặp nạn rồi chứ?

Lệ Thiên thử đụng vào nó một cái, không có phản ứng gì.

Trong cái đỉnh sương mù mờ mịt, tiểu mập mạp bị phong trong tiên nguyên không nhúc nhích, không còn có một chút dấu hiệu sinh mệnh, ai cũng không nghĩ tới lại là một kết quả như thế.

Lúc này, trong cái đỉnh sứt mẻ nội liễm sáng bóng, ráng màu xanh dần dần biến mất, khôi phục bình thường, lại trở nên loang lổ rỉ sét, có ném ở trong đống sắt vụn cũng không ai thèm chú ý tới.

Diệp Phàm mò lấy ra tiên nguyên, bên trong tiểu mập mạp nhắm chặt hai mắt, nhưng màu da trong suốt, cũng không giống như bộ dáng bị thương.

Non nửa khắc sau, nó đột nhiên có lại dao động sinh mệnh, sau đó chợt mở mắt, hét to một tiếng:

- Thoải mái quá đi!

Mọi người: "…"

- Giả thần giả quỷ, còn tưởng rằng ngươi đi đời rồi!

Ngay lập tức, Lệ Thiên tự nhiên thtrởng cho nó một cái tát.

- Ta dường như là được tân sinh lại, cảm giác thư thái hơn rất nhiều so với trước kia!

Nó hưng phấn kêu to, nhưng khi nhìn thấy cô bé chớp chớp đôi mắt to, lập tức lại co rụt lại.

- Có thể hay không đừng cho nàng tới gần ta!

Nó nói đầy vẻ năn nỉ, bởi vì tiên khí trong cơ thể lại bay ra, không ngừng chìm sâu vào trong cơ thể cô bé. Đây là trời sinh áp chế hắn.

- Ở trên người ngươi đã xảy ra chuyện gì?

Yến Nhất Tịch tìm tòi nghiên cứu, nhưng cũng không có phát hiện gì.

Diệp Phàm đưa cao tiểu mập mạp lên, qua ánh mặt trời chiếu rọi, lật qua lật lại quan sát giống như đang đánh giá một kiện kỳ trân. Trong mắt thần mang nổ bắn ra.

- Này! Ngươi làm gì vậy? Ta là chí tôn tương lai, nếu đắc tội với ta tương lai ngươi sẽ không có ngày lành!

Đứa nhỏ tức giận, hung tợn uy hiếp.

Đáng tiếc, Diệp Phàm tỉnh bơ xem như không có nó, nhưng cuối cùng cũng không phát hiện có chỗ gì đặc biệt, lại thả nó xuống.

Địa phương này khôi phục bình tĩnh. Diệp Phàm cùng Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch đều hai mặt nhìn nhau, sau đó tất cả đều nhìn chằm chằm vào tiểu mập mạp, trong lòng có phỏng đoán không khác nhau lắm.

- Có liên quan với cái đỉnh đồng xanh, chẳng lẽ là con nối dòng của Đế Tôn?

- Đúng vậy! Thanh âm hiến tế trong Tiên Thai tiểu mập mạp này quá mức hoành tráng, ai mới có thể xứng đáng? Phỏng chừng là khi hạ táng Đế Tôn mà sinh ra!

- Cũng không nhất định! Có lẽ là Thần thai Côn Lôn cũng không chừng!

Côn Lôn Sơn rất cổ quái, sinh ra một cái Tiên Chung, lại dựng dục thành một cái đỉnh xanh, vượt qua hiểu biết của thế nhân.

Cuối cùng, Lệ Thiên chưa từ bỏ ý định, làm thêm một bước quyết định: lại thảy tiểu mập mạp vào trong cái đỉnh, sau đó bảo cô bé trực tiếp chống tay vào tiên nguyên.

- A...

Địa phương này lập tức vang lên tiếng tiểu mập mạp kêu gào thảm thiết, tiên quang bắn ra bốn phía, bị xói mòn nghiêm trọng, nhưng không có biếu hiện kỳ lạ gì nữa.

Hơn nữa, cái đỉnh xanh cũng không có mảy may dao động, vẫn loang lổ rỉ sét không có một chút sáng bóng, lần này lại không có phát sinh dị biến gì.

Điều này làm cho mọi người kinh ngạc, tất cả biếu hiện quỷ dị đều biến mất, đứa nhỏ cùng cái đỉnh đồng xanh lại dường như không có liên hệ gì, quả thực khiến mọi người khó hiểu.

Hết thảy dấu hiệu báo trước cũng không thấy, như là hoàn toàn chặt đứt liên hệ!

Cuối cùng, Diệp Phàm thu hồi cái đỉnh xanh, giải thoát cho đứa nhỏ. Hiện tại bởi vì có thêm cô bé, làm cho nó thành thành thật thật, phi thường nghe lời.

Tử Vi Tinh Vực, một mảnh sôi trào, Diệp Phàm giết chết nhiều cao thủ như vậy chấn khiếp thế gian.

Băng Nguyên đẫm máu, khắp nơi tuyết trắng phủ mặt đất, đây là đại sự động trời! Các đại giáo tổn thất thảm trọng, mà tác động lòng người nhất vẫn như cũ là tiên dược hình người, nhưng lại rơi vào tay Diệp Phàm, ai có thể bình tĩnh?

- Một người mà thôi, dù có mạnh mấy đi nữa, chẳng lẽ có thể là địch với người trong thiên hạ sao?

- Khắp thế gian đều là địch, chống lại ý chí của đại chúng, hắn khó có kết cục tốt!

Có một số người phẫn nộ, sư môn trtrởng bối bị giết chết, không kiềm nổi quát to nguyền rủa.

Đây là một con sóng phẫn nộ, tất cả chư hùng đều không cam lòng, trước không nói những thân nhân bị giết chết kia, chỉ riêng là tiên dược hình người đã đủ để khắp thiên hạ điên cuồng!

Ở vùng Cực Bắc, Băng Ma Điện từ trên xuống dưới đều tức giận, tất cả cao thủ phái đi đều chết hết, nhiều thiết kỵ như vậy bị giết sạch, làm cho bọn họ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng mà, bọn họ không thể không ẩn nhẫn, chiến lực của Thánh thể Nhân tộc ngày nay khiến mọi người sợ hãi, không có người nào dám tùy tiện tranh phong.

Thế nhưng bọn họ không cam lòng!

- Nếu hắn dám cuồng vọng như thế, cứ làm cho hắn là địch khắp thế gian đi, để người khắp thiên hạ cùng giết hắn!

Một vị Hộ đạo giả của Băng Ma Điện âm trầm nói, tràn ngập hàn ý.

- Trên thực tế đã như thế rồi! Giết chết người nhiều như vậy, đều đã kết thù kết oán với Thần Đình, Minh Lĩnh Trường Sinh Quan... hắn đã đắc tội khắp thiên hạ, chỉ cần thổi một chút hơi, từ nay về sau, hắn chính là đệ nhất ma đầu ở nhân gian!

Một vị Phó giáo chủ lạnh lùng nói ra lời nói không nên nói, nhưng thần sắc cũng rất âm u.

Băng Ma Điện tự nhiên lòng có oán hận lớn, ở một ngày này liền tiến hành đánh trống reo hò, ở trong bóng tối chụp mũ Diệp Phàm là kẻ giết người tàn nhẫn ý.ý... rất nhiều tin tức phản diện.

Bọn họ thêm mắm thêm muối, bịa đặt nói không thành có, cắt câu lấy nghĩa, bố trí rất nhiều, không ngừng hãm hại.

- Hắn là Thánh thể Nhân tộc, cho rằng mình là vô địch, muốn hiệu lệnh thiên hạ, đại sát tứ phương!

- Diệp Phàm người này khó lường, ngày nay chiếm được tiên dược hình người, có được cơ hội thành tiên... Nhưng đó chính là các đại giáo phát hiện trước, lại bị hắn ở Bắc Nguyên tàn nhẫn giết sạch sẽ, độc chiếm bảo dược!

- Hắn từng tuyên bố, khắp thế gian đều là địch thì có sao?! Nếu cần sẽ giết khắp thiên hạ! Đây chính là một tên Ma đầu! Thần Đỉnh, Trường Sinh Quan, Thiên Yêu Minh, Thùy Ma Giáo... người cầm đầu chấp chưởng thiên hạ, có thể tha cho hắn làm càn như vậy sao?

Băng Ma Điện đánh trống reo hò, đẩy Diệp Phàm về hướng đối lập với Nhân

tộc. Ở trong bóng tối rải các loại lời đồn, muốn kêu gọi đồng tình của người khắp thiên hạ cùng chung sức thảo phạt, cướp lấy Bất tử dược.

Diệp Phàm cười lạnh, những đại giáo này rất mạnh, nhưng không đủ để đại biếu khắp thiên hạ. Bức bách, với thế áp người, một cái cớ như vậy có thể làm cho hắn sợ hãi sao?

Hắn diệu thuật kinh thế, thông thiên động địa, ở vùng Cực Bắc là nơi thứ nhất hắn thi triển đại thần thông đối tượng chính là Băng Ma Điện, quả nhiên xác định được đại giáo này đang châm dầu vào lửa.

Bên trong Băng Ma Điện cũng có người phản đối, nhưng Phó giáo chủ và Hộ đạo giả chủ sự, kiên trì yêu cầu, hiệp đại thế của thiên hạ áp chế Diệp Phàm, dẫn tới các thế lực lớn khác chung sức tru giết hắn.

Vì vậy, tiếng động lớn rầm rĩ, đủ loại lời đồn nhằm hãm hại hắn.

- Thánh thể Nhân tộc ngươi dựa vào cái gì, chỉ đơn giản là huyết mạch cường đại mà dám khi dễ đồng đạo thiên hạ sao?

- Rõ ràng là chúng ta trước phát hiện Thần dược hình người, mà ngươi là vì riêng bản thân mình giết hết chúng hùng Băng Nguyên, cướp đoạt vào tay. Thật là máu lạnh không có nhân tính!

- Tiên dược tự nhiên thuộc về tất cả các đại giáo! vốn chính là chúng ta phát hiện trước, luyện thành tiên đan, người trong thiên hạ cùng chia, đâu có thể để rơi vào tay Ma đầu này!

- Vì muốn nuốt trọn Bất tử dược, còn bịa đặt chuyện xưa, nói nữ đồng kia là muội muội của hắn, thật sự là một chuyện cười! Quả là lòng người mà, lòng tham không đáy!

Băng Ma Điện đánh trống reo hò, thiên hạ đều sôi trào, có rất nhiều tán tu cường đại đều xuất quan, không vì gì khác, chính là nhằm vào Bất tử tiên dược cũng đáng để đi một chuyến xem sao.

- Không chịu nổi tịch mịch rồi mà!

Diệp Phàm đối với chuyện này chỉ nói một câu như vậy. Rồi mang theo cô bé, Lệ Thiên cùng vói Yến Nhất Tịch xuất phát đi tới chỗ sâu nhất bắc cực, mục tiêu dĩ nhiên là Băng Ma Điện.

Tiểu Thảo đi theo, nó đã bái biệt người nhà, nguyện ý trở thành một tu sĩ bay trên trời độn dưới đất. Tuy rằng là khóc sướt mướt rời đi, nhưng rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ, qua nửa ngày tinh thần Tiểu Thảo liền khôi phục không ít.

Tiểu Thảo chung một chỗ với cô bé, hai đứa trẻ cùng ngược xuôi, rất đáng yêu.

Đứa nhỏ không muốn bị phong ở trong pháp khí, nhưng ở bên ngoài không khí lại không tiếp xúc với cô bé, rất là mâu thuẫn, chi phải thỏa hiệp năn nỉ Diệp Phàm và Lệ Thiên "chiếu cố" nhiều hơn.

- Cái gì? Diệp Phàm đến đây?

Khi người Băng Ma Điện nhận được tin tức, từ trên xuống dưới lập tức rơi vào tĩnh mịch, sau đó đều lộ vẻ sợ hãi. Tin tức lộ ra quá nhanh vậy sao? Chỉ phái đi vài nhân vật mấu chốt đi cổ động mà thôi, nhanh như vậy đã bị Diệp Phàm phát hiện.

- Các giáo đều đến vùng cực bắc, tiến vào Băng Nguyên này, có cường giả tuyệt thế xuất thế như vậy chẳng lẽ hắn còn không kiêng dè muốn mạo phạm thiên hạ sao?

Một số người sợ hãi, nhưng không muốn biếu lộ ý khiếp sợ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Ầm!"

Đột nhiên, vang lên một tiếng nổ, cung điện sập đổ, một tấm biển đồng thật lớn từ trên trời giáng xuống, đập xuống ngay trên tòa cung điện, làm nó sụp đổ một mảng.

- Thật đáng giận, quả là to gan lớn mật!

Một ít nhân vật lớp người già phẫn nộ! Đây là tấm biển treo trước sơn môn, kết quả bị người đánh bay vào, đập sụp đại điện nghị sự của họ.

Bao nhiêu năm qua chưa từng có chuyện như vậy, bọn họ gần như không thể tin được kết quả này! Đây thật đúng là không kiêng nể gì!

Tự nhiên là Diệp Phàm bọn họ tới nơi, đi tới trước Băng Cung, nơi này to lớn bao la hùng vĩ, tọa lạc giữa vùng địa cực, đứng sừng sững trong băng tuyết mờ mịt, trường tồn từ xưa tới nay.

Bọn họ vừa tới nơi này, không có dừng lại chút nào, lập tức xông vào sơn môn. Diệp Phàm tát một cái đánh bay tấm biển đồng! Hoàn toàn là tư thái khởi binh vấn tội mà đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất