Già Thiên

Chương 1736: Phá vỡ gông xiềng

Đây là dao động cấp Chuẩn đế, kinh động lục hợp bát hoang, chư cường sợ run, có người đang rất nhanh đến gần, không muốn cho Diệp Phàm có cơ hội chân chính cường đại và quật khởi!

"Ầm!"

Thần Lôi diệt thế, tinh vực mênh mông bị lôi quang bao phủ, địa phương này không còn nhìn thấy tinh tú, tất cả đều bị lôi đình đánh nát, rất khó tưởng tượng đây là lôi kiếp cường đại tới cỡ nào. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Diệp Phàm rời xa cổ địa sinh mệnh, tiến vào tinh hệ hoang vu tĩnh mịch, bằng không bất cứ sinh linh gì đều không còn thừa lại, toàn bộ phải hóa thành tro bụi.

Tia chớp đan vào, mỗi một đạo đều như một dải tinh hà rất dài xẹt qua vũ trụ tối đen, sáng lạn đến mức khiến người ta rúng động.

Thế gian ít thấy, quá khứ mọi người chưa từng thấy tận mắt lôi hải to lớn thế này, bao phủ rộng lớn như thế, lôi hải này quả thực giống như vượt qua tinh vực, khó mà tin nổi.

Có thể nói vượt qua lẽ thường, một đạo điện mang xẹt ngang không trung mà đi, thoát ly khu vực này vẫn như cũ hủy diệt một viên lại một viên đại tinh, như là từng đóa từng đóa hoa tươi nở rộ, chói mắt mà xinh đẹp.

Loại cảnh tượng này khiến người ta nói không ra lời, quá mức kịch liệt, quá mức đáng sợ, quá mức cường đại... Đây còn là Chuẩn đế kiếp sao?

Mọi người gần như hoài nghi, đây là một vị Đại đế đang độ kiếp!

Đương nhiên, không có người nào thấy tận mắt Đế kiếp, đây chỉ là suy đoán của mọi người, bởi vì trước mắt Chuẩn đế dường như còn không có người nào làm ra động tĩnh quá lớn như vậy.

Diệp Phàm rống giận, chìm nổi ở trong lôi hải, hắn gặp phải phiền toái lớn, vì sống chết mà liều mạng huyết chiến, vì sống sót mà chiến đấu.

- Đây mới là Chuẩn đế kiếp đầy đủ mà!

Cùng so sánh với lần trước cách biệt một trời một vực, khủng bố kinh người, ngay cả Diệp Phàm chính mình đều hết hồn, đối mặt với nguy hiểm vượt qua dự liệu của hắn.

Có nói cửu tử nhất sinh đều nhẹ, quả thực chính là đang đối mặt với một bố cục hẳn phải chết.

Mấy ngày trôi qua, hắn ẩn ở tinh hệ hoang vắng, vốn sớm đã kết thúc rồi, nhưng đơn giản là quá nhiều gian khổ, thiên phạt của hắn không giống người thường, đến bây giờ lôi quang vẫn còn đang bùng lên, nên mới để lộ ra bên ngoài.

Lôi bạo như biển, Diệp Phàm giống như một chiếc thuyền con lắc lư bập bềnh giữa biển khơi, bất cứ lúc nào đều sẽ bị lật nghiêng, táng thân trong biển cả lôi đỉnh này.

Giờ này khắc này, toàn thân hắn máu chảy đầm đia, hắn đang chiến đấu với Đại đế, đang quyết đấu với Cổ Hoàng, đó là một vị lại một vị chí tôn, tuyệt đại tao nhã, cái thế vô song.

Lần trước những người này không có xuất hiện. Đó là bởi vì Chuẩn đế kiếp không hoàn chỉnh, có thiếu sót, hôm nay toàn bộ bạo phát như biển cả mênh mông đánh lên trời cao, dập nát tinh không.

Diệt thế cũng chỉ như thế là cùng!

Diệp Phàm đánh giết, hắn cũng không biết đã chiến đấu với bao nhiêu người, thân thể đều bị đánh cho tàn phế, xương trắng văng bắn ra, máu màu vàng làm nổ tung lôi hải. Trong máu màu đỏ lấp lánh phù văn đại đạo vãi ra đầy trời.

Trong mi tâm hắn tiểu nhân màu vàng cũng vọt ra, không biết bị đánh nát mấy lần. Nhưng tất cả đều trọng tổ, chiến đấu với từng đạo Để ảnh kia.

- Sát!

Diệp Phàm chiến đấu mấy ngày mấy đêm, sức cùng lực kiệt, nhưng hắn vẫn như cũ gào rống, cứng cỏi bất khuất, không chịu buông bỏ. Bởi vì hắn biết, một khi lùi bước, một khi nhắm mắt lại, như vậy sẽ vĩnh viễn rơi vào ngủ say, rốt cuộc không sống lại được.

"Ông!"

Đối diện, một người cầm trong tay Chiến Phủ đánh tới, giống như một Đại Ma Vương, con ngươi là màu vàng vô cùng hừng hực, sát khí khủng bố ngập trời.

- Loạn Cổ!

Diệp Phàm đã rất mỏi mệt, nhưng lại không thể không xốc lại tinh thần, lại một vị Đại đế trẻ tuổi đánh tới, bổ tới một búa hủy thiên diệt địa, phủ quang như hải dương.

Đối mặt với kích thứ nhất, hắn không có né tránh mà thừa nhận, sử dụng quy tắc của Đại đế thiếu niên để công phá gông xiềng của bản thân, để đánh vỡ gông cùm xiềng xích, giãy thoát nhà giam.

"Phốc!"

Diệp Phàm dùng hai tay kẹp lấy lưỡi Chiến Phủ này, hàn quang lấp lánh trực tiếp lan tràn vào trong thân thể hắn, làm cho xương cốt toàn thân hắn đứt đoạn, máu thịt, thân thể gần như vỡ nát.

Đây gần như là tự mình hại mình, nhưng chính là thiết yếu!

Bởi vì hơn ba trăm năm qua, tàn tích đạo tắc của đám người Thạch Hoàng, chủ nhân Thần Khư, chí tôn Quang Ám, chủ nhân Luân Hồi... đan vào ở trong cơ thể hắn, hóa thành một cái kiến, càng giống như một cái nhà giam, chôn vùi pháp và đạo của hắn trong đó.

Hiện tại Diệp Phàm tắm mình trong Chuẩn đế kiếp, mượn dùng đạo pháp của các Đại đế cổ để rèn luyện bản thân mình, để chính mình thoát vây. Cái này giống như từng thanh từng thanh chiến kiếm sắc bén đâm vào nhà giam, trợ giúp hắn giải trừ trói buộc.

Đương nhiên, làm như vậy cũng làm tổn thương bản thân hắn, đây là một cái giá phải trả.

Mấy ngày nay hắn luôn luôn chịu đựng loại thống khổ này, lôi phạt sở dĩ không chấm dứt ngay là vì như thế, hắn tranh thủ vượt qua trong lôi hải, mỗi khi sắp trầm luân đều nổi giận gầm lên một tiếng, nghĩ đến đủ loại chuyện ở quá khứ, hiện tại, tương lai, làm cho chấp niệm trong lòng hóa thành một đám ngọn lửa, nung khô linh hồn, giúp cho chính mình bảo trì thanh tỉnh.

Thống khổ giãy giụa, đau khổ kéo dài, đối với Diệp Phàm mà nói, đây là một loại khổ nạn khó có thể tưởng tượng, cũng là một lần cơ hội xông pha vượt qua trời cao biển rộng. Còn nếu như thất bại thì sẽ vĩnh viễn sa vào Địa ngục.

Một vị lại một vị Đại đế xuất hiện, một vị lại một vị Cổ Hoàng đứng sừng sững, cùng chờ đợi đi chinh phạt, đi đại chiến, Diệp Phàm vãi ra quá nhiều máu huyết, xương cốt đều vỡ vụn.

Cũng may mắn ngày nay lực khôi phục của hắn kinh người, vả lại lôi kiếp này bổ ra thân thể hắn, tạm thời đánh vỡ nhà giam pháp tắc, làm cho pháp và đạo của hắn sinh động lên, sử dụng bí quyết chữ "Giả" trị liệu, bằng không dù hắn có mười cái mạng cũng chết từ lâu rồi.

- Thiên phạt thật đáng sợ, chưa bao giờ thấy tận mắt, lần này vượt qua cực hạn, không thể cho hắn cơ hội!

Truyền đến một thanh âm trong âm u mang theo kinh hãi, một cỗ quan tài đồng thau cực lớn lơ lửng giữa hư không, mặt trên có khắc Minh đồ Địa phủ, có truyền ra tiếng rít gào của lệ quỷ, quỷ khí bao phủ thiên địa.

Trong đó ngồi dậy một người, tuy rằng không phải Chuẩn đế, nhưng lại cực độ nguy hiểm, khí tức âm u lạnh lẽo cuồn cuộn mãnh liệt vốn tản ra từ một bức họa quyển trong tay hắn.

- U Minh Đồ, truyền xuống một thế hệ lại một thế hệ tới nay, hôm nay rốt cục sắp hao hết, tuy nhiên dùng trên mình Thánh thể cũng đáng!

Đây là một kiện cấm khí Chuẩn đế, từ ý nghĩa nào đó mà nói, còn khủng bố hơn so với binh khí Chuẩn đế, bởi vì nó mang tính bùng nổ duy nhất, dùng qua một lần là phế đi, nên có thần năng kinh người!

"Ông!"

Cổ đồ vắt ngang không trung, như một mảnh tinh hải lấp lánh, bên trong một mảnh lại một mảnh tinh hà lượn lờ, vây quanh một thế giới Địa phủ âm u trầm lặng, mà giờ khắc này nó bạo phát.

Hiển nhiên người tới đã chuẩn bị đầy đủ, cấm khí phá vỡ lôi quang bay thẳng vào trong đó, không hề bị hủy diệt trước thời hạn, mà còn có âm minh khí ngập trời, chấn động cả tinh vũ này.

- Này! Đây là trận văn độ kiếp, tạm thời né qua trời xanh thanh toán, tan ra lôi kiếp, hòa tan thành một cái thông đạo. Loại trận văn vô thượng này không phải đã sớm thất truyền rồi sao, không ngờ lại xuất hiện!

- Đây là trận văn của Thiên Tôn năm đó độ kiếp sáng chế ra, không nghĩ tới lại rơi vào trong tay Địa phủ!

Hiển nhiên người tới không chỉ một người, đều đang chú ý theo dõi sát sao. Trong mắt từng người lấp lánh tia sáng vô tình mà lạnh lùng.

Diệp Phàm rất suy yếu rồi, trên người sắp tiêu tan hết khí lực. Vừa nghênh chiến xong Loạn cổ, lại đối chiến với Thần Tàm Hoàng, mà lúc này một bức cổ đồ xé trời tiến vào trong lôi kiếp định nghiền nát hắn.

- Địa phủ!

Diệp Phàm vừa nhìn thấy tinh hà trong bức đồ, cũng thấy được quỷ khí và Sâm La Điện chỗ trung tâm, chân mày liền dựng thẳng đứng, hắn cắn chót lưỡi, há mồm phun ra một ngụm đạo huyết, với thứ cường đại này đánh vào tinh thần.

"Ầm!"

Hắn dùng hiệu quả của bí quyết chữ "Binh", muốn đoạt quyền khống chế cấm khí, dùng nó đánh tới hướng Thần Hoàng, muốn cho hai người va chạm mạnh.

Đáng tiếc không thể như mong muốn, cấm khí thông thiên động địa, với trạng thái suy yếu của hắn như vậy không thể lay động, minh đồ vững như bàn thạch, thủy chung không thay đổi trấn sát thẳng tới hướng hắn.

- Vậy cứ đến đây đi, trên người ta còn tàn tích của chí tôn quá nhiều, cộng thêm ngươi vào thì có sao chứ?

Thân thể Diệp Phàm rung động kêu "leng keng", một đạo lại một đạo Thần liên trật tự thô to như cánh tay bay ra, trông hắn giống như một Thần Ma có vạn cánh tay. Pháp liên hóa thành bàn tay khổng lồ chụp vào bức đồ kia.

"Ầm!"

u Minh Đồ tan ra, diễn biến làm một đại dương mênh mông thổi quét tới hướng Diệp Phàm. Đây là bảo đồ có thể giết chết Chuẩn đế, diệt sạch cường giả tuyệt đại, đúng lúc này rốt cục thể hiện ra hết uy lực của nó.

Trong vầng sáng lấp lánh sáng lạn, Diệp Phàm tự hành giải thể, các đạo văn chí tôn ẩn chứa trong máu toàn bộ tấn công tới phía trước, va chạm mạnh cùng nhau với trật tự quy tấc của cấm khí mờ mịt như hải dương kia.

Máu thịt và đạo cốt của hắn đều thiêu đốt, đây là một loại đại chiến lưỡng bại câu thương, dùng bản thân để chịu đựng.

Tuy nhiên trong lúc này, nguyên hắn thần không hề lây dính hơi hám Địa phủ, tất cả đều được Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thu vào trong đó, nghiêm mật bảo hộ.

Va chạm mạnh động trời, hào quang rực rỡ lóng lánh, làm cho ánh sáng của thiên kiếp đều ảm đạm đi một ít. Thần Hoàng đứng ở một bên, không có ra tay, chỉ lạnh lùng nhìn, như là thật sự có thần thức nhập chủ trong thân thể.

Diệp Phàm tan xương nát thịt, máu huyết đang thiêu đốt, xương cốt đang nứt ra, gần như hóa thành một màn lửa sáng. Tàn tích Thần liên của chí tôn cổ đại ở trong cơ thể hắn cùng với bức đồ kia đồng thời nổ tung.

Lần này gần như làm cho hắn đi tới hướng tự hủy!

- Đã xong rồi sao?

Truyền đến một tiếng hừ lạnh lẽo, người trong cỗ quan tài đồng thau cười rộ lên, như là đang thưởng thức một mảng hoa tươi nở rộ, bay vãi ra.

- Ta là bất tử!

Bên trong lôi hải mờ mịt, truyền ra thanh âm thần niệm lãnh đạm mà lại khiếp người của Diệp Phàm. Máu thịt đang thiêu đốt dập tắt, mảnh xương vỡ trọng tổ, thân thế gian nan mà tái hiện ra.

Trấn sát lần này đã xuyên phá phong tỏa tàn tích của chí tôn, giúp hắn có thể thuận buồm xuôi gió vận đụng pháp và đạo nhiều hết mức có thể.

Nguyên thần của Diệp Phàm không có lập tức quay về trong cơ thể, mà sau khi từ trong cái đỉnh lao ra, hai tay múa động, thu hút đưa tới quỷ khí cùng với âm hỏa Địa phủ đầy trời, để rèn luyện nguyên thần.

Thân thể từ đó trải qua, hắn cũng muốn cho nguyên thần có một phen thể nghiệm.

Mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh, cái này quả thực nghịch thiên!

Bọn họ không hề nghĩ tới, tàn tích của chí tôn cổ đại lại đáng sợ như vậy, phong ấn ở trong cơ thể của Diệp Phàm hơn ba trăm năm, hai bên cùng tồn tại, lúc này công kích của họ chẳng khác nào đang trợ giúp Diệp Phàm xóa bỏ nhà giam.

- Ngươi còn có thủ đoạn gì không?!

Diệp Phàm rít gào một tiếng, bước ra một bước, bí quyết chữ "Hành" đạt tới trình độ đăng phong tạo cực, thời gian như ngừng lại, hoặc giống như bị đảo ngược, hắn ngay lập tức liền đi tới trước cỗ quan tài đồng thau, chống được thiên kiếp không cho nó hạ xuống.

- Ngươi...

Người trong quan tài biếu tình đọng lại trên mặt, trong lòng chấn động dữ dội, tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh hắn không kịp phản ứng.

Nhìn lôi quang trên đầu rung chuyển kịch liệt, Chuẩn đế kiếp cuồn cuộn, sắc mặt hắn trắng bệch. Cho dù Diệp Phàm không ra tay hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ, lôi đình giáng xuống ắt hắn sẽ thành tro bụi.

- Vì cái gì?

Trong lòng hắn run rẩy, tràn ngập khó hiếu. Kiện cấm khí kia tuyệt đối có thể giết chết Chuẩn đế, là một trong Tiên Trân quý giá nhất của Địa phủ, cất chứa vô tận năm tháng hôm nay mới xuất ra, không nghĩ tới lại không có hiệu quả. Kết quả này vượt qua lẽ thường!

Diệp Phàm vươn một tay xách bổng hắn lên, lạnh lùng nhìn, rồi sau đó "phù" một tiếng, trực tiếp xé ra, máu tươi bắn ra tung tóe, sau đó vung tay ném vào trong lôi hải.

"Phốc!"

Chỉ bốc lên một làn khói nhẹ, tính cả quan tài đồng thau ở bên trong đều biến thành bụi trần.

Diệp Phàm thét dài, lôi quang rung chuyển dữ dội, khắp tinh vực chấn động nổ vang, tinh tú sớm không còn, chỉ có vòm trời và điện quang hỗn độn.

- Hắn sắp thành công rồi, độ kiếp tới thời điếm cuối cùng rồi!

Có thể nhìn thấy, từng đạo thân ảnh Đại đế đứng sừng sững ở trên hư không kia đều mờ nhạt đi, lôi kiếp kéo dài mấy ngày sắp sửa chấm dứt, điều này chứng tỏ Diệp Phàm sắp mở ra gông xiềng pháp đạo, chân chính quật khởi.

Loại cảnh tượng này, loại lôi phạt này, thử hỏi thiên hạ có bao nhiêu người có thể chống lại được?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất