Ngoài Hỏa vực lúc này có khoảng trăm tên kỵ sĩ bảo vệ Cơ Tử Nguyệt, Diệp Phàm nghĩ tâm cơ Hoa Vân Phi thâm độc như thế, một khi đã ra tay thì chắc chắn không lưu lại dấu vết, nên chắc chắn hắn sẽ không ra tay khi xung quanh Cơ Tử Nguyệt có nhiều người.
Cơ Tử Nguyệt lẳng lặng đứng ở trước ngôi mộ, thần thái tự nhiên giúp nàng trông như tiên tử từ cung điện trên trời hạ phàm xuống. Nếu nhìn ở một góc độ khác, nàng lại tựa như một đám mây nhẹ che khuất vầng trăng sáng trên trời, lại tựa như một làn gió thổi qua các đóa hoa xinh đẹp, thanh tú tuyệt mỹ.
Ngay lúc này, hồ nước nhỏ màu vàng tại mi tâm Diệp Phàm khẽ chấn động, rồi thần thức hóa hình ra thành một đường tơ mỏng truyền thẳng đến Cơ Tử Nguyệt. Diệp Phàm nói:
- Người nam tử mặc áo đen đuổi giết ngươi khi xưa là thuộc hạ của Hoa Vân Phi.
Sau khi dùng thần thức truyền âm xong, Diệp Phàm liền quay về sâu trong Hỏa vực. Hắn tin một khi Cơ Tử Nguyệt đã đề phòng, Hoa Vân Phi sẽ khó có cơ hội để ra tay.
Hắn trực tiếp đi tới tầng thứ bảy Hỏa vực, rồi bắt đầu lấy đỉnh ra thu lấy làn sương mù năm màu. Hỏa năng kinh khủng tựa như một con suối cuồn cuộn không dứt, không ngừng chảy vào bên trong đỉnh.
Vì sắp rời khỏi Nam vực nên hắn muốn chuẩn bị một chút thủ đoạn bảo vệ tính mạng mình. Hắn không rèn luyện đỉnh nữa, mà thu lấy làn sương năm màu thu vào bên đỉnh, sau đó cất vào trong Luân Hải. Làm như vậy, ngọn lửa năm màu sẽ không làm hại gì tới bản thân hắn.
Cuối cùng tiểu đỉnh đã hấp thu đầy làn sương năm màu, không thể nào cất chứa thêm được nữa, Diệp Phàm liền thu đỉnh lại rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi Hỏa vực, Diệp Phàm quay lại nhìn kỹ một chút, rồi đi về hướng bắc.
Mấy ngày sau Diệp Phàm biết được một tin tức khiến hắn rất vui mừng.
Nguyên nhân làm cho Bắc vực bây giờ trở nên hỗn loạn là do
"nguyên", hiện nay có rất nhiều tu sĩ ở Nam vực muốn đi tới đó để thử vận may.
Từ nửa năm trước, Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia đã phái từng tốp cường giả đi tới Bắc vực trước. Bởi vì thế lực bọn họ hùng mạnh, thực lực thâm sâu không lường được nên có thể trực tiếp mở Vực Môn ra, sau đó vượt qua hư không để tới Bắc vực.
Nhưng đây lại là một điều phiền toái đối với tán tu, bởi vì nếu họ muốn đi Bắc vực, thì cần ít nhất đến mấy năm để phi hành. Vì thế, đa số mọi người đều nghĩ tới phương pháp khác, tỷ như trả một cái giá rất đắt để có thể mượn Vực Môn của các thế lực lớn mà đi tới Bắc vực.
Nửa tháng sau, Diệp Phàm đi tới Tiêu Dao môn. Theo truyền thuyết, địa hình ở đây được hai cái long mạch hội tụ lại tạo thành. Vô số ngọn núi xen lẫn nhau trông như một long cốt vậy, liên tiếp phập phồng. Trên núi có rất nhiều cỏ lạ hoa quý, các ngọn núi nguy nga mà không mất đi vẻ đẹp tự nhiên vốn có.
Ở khu vực này, ngoài Thánh Địa ra thì có thể nói Tiêu Dao môn là một thế lực lớn, không phân cao thấp với Thái Huyền môn. Hiện giờ là thời kỳ cực thịnh của phái này, cao thủ trong phái nhiều như mây. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Diệp Phàm tới đây là muốn
"lén lút qua sông", dựa theo những gì hắn thu thập được, chỉ cần trả một cái giá không tệ là Tiêu Dao môn có thể cho bọn họ mượn Vực Môn, sau đó vượt qua hư không.
Ở bên ngoài Tiêu Dao môn có khoảng một ngàn người đang đứng chờ.
- Huynh đệ, nhìn bộ dáng ngươi như vậy, chẳng lẽ cũng muốn đến Bắc vực thử vận may sao?
Một đại hán cao to hỏi hắn.
- Đúng vậy a, ta muốn đi tới đó thử sức một lần.
Diệp Phàm đáp.
- Đường xá xa xôi, Bắc vực là nơi hung hiểm. Tuổi ngươi còn trẻ như thế, không nên mạo hiểm.
Một lão nhân vóc người khô gầy như cây củi khuyên nhủ.
Ở đây có nam có nữ, có già có trẻ, tu vi hỗn tạp, cao thấp không đều.
Bỗng nhiên sơn môn mở rộng, có mấy người tu sĩ đi ra bên ngoài. Dẫn đầu là một người trung niên, sắc mặt hơi vàng, nhưng bước chân lại linh động kỳ ảo.
- Chư vị này, phải nói mấy người rất may mắn, vì rất có thể đây là lần cuối cùng Tiêu Dao môn ta cho các người mượn Vực Môn. Bởi vì sau khi chưởng giáo xuất quan, ngài đã biết được chuyện này, nhưng lại không hài lòng với việc môn phái cho người ngoài dùng Vực môn như thế.
Đám người ở dưới bắt đầu bàn luận xôn xao, rất nhiều người cảm thấy mình thật may mắn.
Mọi người vội vàng tiến lên, không cần người trung niên mặt vàng kia nói thêm câu nào, ai ai cũng rối rít đưa bảo vật mình ra. Nếu như ngươi muốn mượn Vực môn phái người ta, chắc chắn phải trả một cái phí khổng lồ.
- Vũ khí tu sĩ Mệnh Tuyền, cái này mà ngươi cũng lấy ra được ư?
Trung niên mặt vàng khinh thường nhìn lướt qua, trực tiếp cự tuyệt người tu sĩ thứ nhất.
- Xin tiền bối dàn xếp,
Tên tu sĩ này liên tục cầu khẩn, nói:
- Đây là vũ khí đã được ta tế luyện mười mấy năm, cũng là đồ vật trân quý nhất trên người rồi.
- Dù ngươi có tế luyện một trăm năm cũng vô dụng, đừng bảo là ngươi, dù đó là vũ khí do tu sĩ cảnh giới Bỉ Ngạn trui luyện, nhưng nếu là vật tầm thường, chúng ta cũng không thu.
Nam tử trung niên này nhìn người tu sĩ với vẻ mặt khinh thường, tuy người tu sĩ này không cam lòng, nhưng hắn cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ dành ấm ức thối lui. Tên tu sĩ thứ hai trình lên một cái gương đồng cổ xưa, nhưng mà có chút thiếu sót, trên bề mặt gương có ba chỗ bị vỡ.
- Chúng ta không thu phế phẩm!
- Đây là vũ khí do tu sĩ Đạo Cung đỉnh phong tế luyện, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
- Vũ khí có mạnh đến đâu, nhưng nếu bị thương tổn nặng nề thì cũng là phế phẩm, dùng được gì chứ? Cho dù ân cần săn sóc trên trăm năm, cũng không thể nào khôi phục!
Người trung niên này có chút không kiên nhẫn, phất phất tay để cho tên tu sĩ này rời đi.
- Một trái Xích Nguyệt quả!
Tên tu sĩ thứ ba tiến lên đưa ra một hộp ngọc. Sau khi mở hộp ngọc ra, có thể thấy trong đó có một trái cây màu hồng hồng hình dạng như trăng rằm, trái cây này tỏa ánh sáng màu trong suốt, hương thơm xông vào mũi.
Đôi mắt người nam tử trung niên kia lộ ra thần sắc tham lam, hắn vội vàng đóng hộp ngọc lại rồi nói:
- Linh quả hiếm thấy, có thể thông qua!
- Một khối Tử Diệu Đồng tinh!
Lại liên tiếp mấy người không được thông qua, đến người thứ chín đưa lên một khối đồng đỏ, trên bề mặt tản phát ánh sáng nhàn nhạt.
- Đúng là Tử Diệu Đồng tinh, đây là tài liệu luyện khí rất cần thiết cho các cao nhân tu đến bí cảnh thứ ba, có thể thông qua.
Trong mắt người nam tử trung niên hiện lên vẻ tham lam tột độ, luyến tiếc giao khối đồng đỏ đó cho một người bên cạnh, người tu sĩ kia cũng đi qua một bên.
Nếu muốn mượn Vực Môn của Tiêu Dao môn, ngươi phải trả một cái giá rất lớn. Có rất nhiều bảo vật hay linh dược được đưa ra, nhưng lại không được chấp nhận.
- Không thể đi tới Bắc vực, mà vẫn phải trả nhiều như thế!
Những người không thông qua rất bất mãn, ở bên cạnh bàn luận rối rít.
Đến phiên Diệp Phàm, hắn lấy ra một khối thần thiết sáng như bạch ngọc, lớn khoảng bằng đầu nắm tay. Người trung niên mặt vàng thấy vậy liền kinh hãi, đôi mắt sáng hẳn lên, thất thanh hỏi:
- Đây...chẳng lẽ là...thần thiết trong truyền thuyết?
Khối sắt trắng noãn như ngọc hấp dẫn rất nhiều người, người trung niên mặt vàng giật lấy quan sát, hồi lâu sau thở dài một hơi, nói:
- Đáng tiếc đã bị luyện chế, thần tinh tán đi rồi, thật là phí của trời.
- Tiền bối, khối thần thiết này đủ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
Đây là khối thần thiết do Ô Nha đạo nhân luyện chế nhưng bị phế đi, sau khi Ô Nha đạo nhân rời đi, hắn đã dùng đỉnh thu thập những khối thần thiết này lại. Bản thân hắn cũng từng quan sát, quả thật thần tinh bên trong đã bị tán đi, tinh hoa khối thần thiết này gần như khô khốc, không còn là bảo vật tuyệt thế nữa.
- Ngươi còn khối thần thiết nào như vậy nữa không?
Trung niên mặt vàng hỏi thăm Diệp Phàm.
Diệp Phàm lắc đầu, nói:
- Làm sao ta có thể có khối thần thiết như vậy được nữa, đây là khối ta nhặt được khi tình cờ đi ngang qua một cái động cổ.
Người trung niên mặt vàng cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nói:
- Mặc dù đã bị phế đi, nhưng cũng là trân phẩm để các cao nhân luyện khí. Nếu như cho thêm tài liệu vào, chắc chắn có thể tăng phẩm chất nó lên. Coi như ngươi thông qua.
Sau nửa canh giờ, việc chọn lọc đã kết thúc, hơn ngàn tên tán tu mà chỉ còn ba bốn trăm người lưu lại, người nào người nấy đều trả một cái giá rất đắt.
- Ba ngày sau các ngươi lại tới đây, không được tới muộn.
Người trung niên mặt vàng lưu lại trên người họ một ấn kỳ, sau khi nói xong câu đó liền quay trở về sơn môn.
Vượt qua hư không không phải là chuyện đùa, nhất định phải khắc hạ đạo văn cẩn thận, không thể có một chút sơ sẩy nào, nếu không, rất có thể sẽ có việc ngoài ý muốn xảy ra. Nhiều tán tu tới đây mượn đường như vậy, Tiêu Dao môn cũng không dám xem thường, phải chuẩn bị kỹ lưỡng mấy ngày trước.
- Hoàng huynh, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Có mấy bóng người từ trên trời đáp xuống.
Người trung niên mặt vàng kia họ Hoàng, quả nhiên có họ rất xứng đôi với mặt mũi của mình. Nghe thấy có người gọi mình, người này quay đầu lại, cười nói:
- Thì ra là anh kiệt Cơ gia, các ngươi lại tới xem xét sao.
- Chúng ta đâu phải là anh kiệt gì, chỉ là chân chạy việc mà thôi.
Một người thanh niên trong đó tiến lên phía trước nói:
- Phụng mệnh làm việc, nên phải làm vậy.
Người trung niên mặt vàng cười cười, vô cùng khách khí, nói:
- Tất cả mọi người vượt qua hư không lần này đều đang ở đây cả, tuyệt đối không có đại yêu. Các ngươi có thể tự mình qua xem thử.
Trong mấy tháng này Cơ gia quét ngang Nam vực, lửa giận ngút trời. Trong lúc truy sát Khổng Tước vương và Ô Nha đạo nhân, họ đã chém liên tục mười mấy tên đại yêu.
- Hoàng huynh không nên hiểu lầm, chúng ta chỉ đi dạo qua thôi.
Dù nói như vậy, mấy người Cơ gia trẻ tuổi này vẫn nhìn qua quan sát một lần, đến khi không phát hiện được yêu khí gì, bọn họ mới rời đi. Thật ra từ lúc mấy người Cơ gia này đến, Diệp Phàm đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, nay thấy họ đi như thế, hắn mới khẽ thở phào một hơi.
Sau đó mọi người tản đi, Diệp Phàm cũng mau chóng đi theo, hắn không muốn trực tiếp gặp mặt mấy người Cơ gia kia.
- Tiểu hữu, xin dừng bước.
Vừa đi được mười dặm, Diệp Phàm đã nghe được người trung niên mặt vàng kia truyền âm tới.
- Tiền bối, có chuyện gì sao?
Diệp Phàm không thay đổi thần sắc, hỏi lại.
- Thật sự chỉ có một khối sắt trắng noãn như ngọc vậy thôi sao?
Người này nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
- Ta chỉ nhặt được một khối trong động cổ đó thôi.
- Nói cũng đúng, tu vi ngươi thấp như thế, không thể nàocó được bảo vật trân quý như vậy.
Người trung niên mặt vàng gật đầu, nói:
- Ngươi dẫn ta tới động cổ đó một chút.
Nhất thời Diệp Phàm cau mày lại, nói:
- Cái động cổ đó ở rất xa, bay mấy ngày cũng khó tới được, vãn bối không thể đi.
Sắc mặt người trung niên màu vàng trầm xuống, nói:
- Chỉ là đi đẫn dường mà thôi, chẳng lẽ ngươi không muốn tới Bắc vực sao?
Hắn đang uy hiếp Diệp Phàm trắng trợn.
- Ba ngày sau là tới ngày vượt qua hư không rồi, nếu ta mang tiền bối đi, nhất định sẽ bị chậm trễ.
- Nếu như ngươi mang ta đi theo, lần sau còn có cơ hội.
Nghe thấy câu này, Diệp Phàm thầm bĩu môi một cái, rõ ràng ngươi nói đây là cơ hội cuối cùng, mà bây giờ lại nói như thế. Người này thật vô sỉ!
Thấy Diệp Phàm không nói lời nào, sắc mặt người trung niên mặt vàng trầm lại, nói:
- Loại thần thiết này rất quan trọng với ta, hôm nay ngươi phải mang ta đi.
- Ta thật sự không có biện pháp ổn thỏa!
Diệp Phàm cự tuyệt.
- Rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt!
Người trung niên họ Hoàng này điềm nhiên nói:
- Đừng ép ta động thủ!
Từ lúc đến đây Diệp Phàm vẫn luôn ẩn giấu tu vi của mình, ở bên ngoài nhìn vào thì hắn mới chỉ đạt tới cảnh giới Mệnh Tuyền mà thôi. Cảm thấy đối phương mới chỉ đạt đến cảnh giới Bỉ Ngạn đỉnh phong, hắn lập tức gật đầu, nói:
-Được rồi, ta dẫn đường.
Vừa dứt lời, hắn liền bay về phía trước.
Người trung niên mặt vàng thu liễm sát khí lại, hài lòng gật đầu rồi nở nụ cười giả dối:
- Làm vậy là tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
Bay được khoảng mười dặm nữa, khi thấy chung quanh không có người nào, Diệp Phàm liền dừng lại ngay trên không trung.
- Tại sao dừng lại?
Sắc mặt người trung niên mặt vàng kia không tốt, sát khí lại hiện lên.
- Đưa ngươi lên đường!
Diệp Phàm đáp.
Lập tức cả hư không bị chấn động, rồi một bàn tay to màu đen đột nhiên xuất hiện che khuất bầu trời, phô thiên cái địa áp xuống. Đây là tàn thức Hư Không Đại Thủ ấn!
Ầm!
Người trung niên mặt vàng bị đánh chết ngay trong không trung, không kịp nói được lời nào cả. Đối với những người này, Diệp Phàm không muốn dây dưa làm gì, trực tiếp dùng một chưởng đánh chết là được.
Có mấy người ở cách đó xa xôi bỗng nhiên biến sắc, đây là những đệ tử Cơ gia mới rời đi không lâu. Lập tức có người thất thanh hô lên:
- Đây là chấn động do Hư Không Đại Thủ ấn đánh ra!
- Không đúng, không phải là Hư Không Đại Thủ ấn chân chính, lực đạo rất hỗn loạn!