Lông đuôi ngũ sắc ngân vang "leng keng" hóa thành Tiên kiếm chém xuống, tinh vực ở phụ cận không một tiếng động mai một, rất nhanh sụp đổ!
Nếu không có Diệp Phàm và cái đỉnh thủ hộ, mọi người bên cạnh hắn ngoại trừ Sơn Hoàng đều không còn thừa lại, sẽ trở thành màn sương máu.
"Boong!"
Lại là một tiếng chuông vang lên, thân ảnh trên Vô Thủy Chung rõ ràng thêm một ít, cái chuông lớn kia lần đầu tiên rung chuyển dữ dội, không còn yên lặng, miệng chuông mở rộng ra, nuốt quả cầu thịt vào trong đó, sương mù hỗn độn lượn lờ, thần bí mà mù mịt.
"Ầm!"
Một khí cơ phóng vọt lên, Tiên vực giống như bị xé mở, cái chuông lớn kia kéo quả cầu thịt cùng vào một giới khác. Từ đầu đến cuối thân ảnh vĩ ngạn trên Vô Thủy Chung kia cũng không có xoay người lại, đưa lưng về phía chúng sinh mà đi.
- Đó không phải Vô Thủy Đại đế, mà là hồn chuông, là Thần niệm ẩn chứa trong Vô Thủy Chung!
Diệp Phàm thở dài.
Cái chuông kia quá mạnh mẽ, Thần niệm là pháp tắc đan vào, dưới tình hình chung mà nói cũng sẽ không giãy thoát ra, rất ít gặp, nhưng hồn của Vô Thủy Chung trở thành hình người giống nhau như đúc với Vô Thủy, chỉ vì quá mạnh mẽ!
Từ từ tiếng chuông vang lên, để lại một đời bi hoan, nó kéo theo quả cầu thịt kia tiến vào một giới khác, từ đó một đi không còn quay về nữa, sắp sửa quyết chiến.
Trên cái chuông, thân ảnh đưa lưng về phía chúng sinh kia, lộ ra thê lương và khí phách như vậy, vô thủy vô chung, biến mất trong thời không.
Thanh Liên lay động, thu nhỏ lại còn cao nửa trượng, sau đó hóa thành một luồng hào quang, hiệp cùng biến hỗn độn xé mở hư không, từ đó biến mất không thấy.
Diệp Phàm cảm thấy mất mát, cây Thanh Liên nhỏ kia từ đó bỏ chạy, hắn không còn nắm trong tay, lần này tổn thất lớn. Duy nhất an ủi chính là chiếm được đạo văn Tiên Chung, chìm sâu vào vách đỉnh.
Nói tóm lại, trong lòng Diệp Phàm vẫn rất vui sướng: không ngờ giải quyết được cái cọc đại họa Huỳnh Hoặc, hắn mơ hồ đoán được người kia là ai, người mạnh nhất muôn đời tới nay, một khi xuất thế không người nào có thể ước chế.
- Hỗn loạn đẫm máu của Huỳnh Hoặc cứ như vậy bình định?
Mười mấy vị đại yêu ma đều có một loại cảm giác không đúng thực.
Nên biết rằng, nơi này chôn xuống tất cả cường giả của một thời đại, ngay cả cao thủ Hoàng Đạo đều có người ngã xuống, lại bị bọn họ giải quyết như vậy.
Có lẽ, nói chính xác, bọn họ chỉ là kẻ chứng kiến phong tư vô thượng cùng với thủ đoạn của Đại đế.
Huỳnh Hoặc tinh nứt ra, nhưng cũng không có vở nát, bởi vì nơi này có trận văn vô thượng phong ấn nhất giới.
Diệp Phàm ra tay, làm cho chỗ nứt ra khép kín, một lần nữa phong ấn, rồi sau đó đặt vào trong tinh hải cô quạnh này, vĩnh viễn trục xuất.
Ngày nay, nó chỉ là một tòa phần mộ lớn mà thôi, đã không có ý nghĩa gì khác, tốt nhất vĩnh viễn không cần xuất thế.
Tinh quang rực rỡ, rời xa uy hiếp của cao thủ Hoàng Đạo, mười ba đại yêu ma đều thở phào một cái, hoàn toàn yên lòng. Đoạn thời gian vừa rồi kia bọn họ cảm thấy là một loại giày vò. Ở quá khứ mỗi người bọn họ đều có thể xưng tôn ở một tinh vực, nhưng ở địa phương này lại nhỏ bé như con kiến.
- Ta nói Diệp huynh đệ này, khi nào thì cho đám xương cốt già lão chúng ta trở về quê hương đây? Bị phong ấn nhiều năm như vậy, thực không có biện pháp cùng theo ngươi đánh khắp thiên hạ!
Đoàn người bước trên đường về, sắp tới Thiên Đình. Những yêu ma này tuy rằng oán giận, nhưng cũng không có cách nào. Diệp Phàm không có khả năng hiện tại liền thả bọn họ rời đi, sợ bọn họ kiệt ngạo không thiện ý, làm hại một phương.
- Diệp huynh đệ! Ngươi trẻ tuổi như vậy, tu đạo năm sáu trăm năm đã có tu vi Chuẩn đế lục trọng thiên, hẳn không phải là một vị con của Đế xuất thế chứ, chẳng lẽ là con của Vô Thủy Đại đế, hoặc là huyết mạch của Thanh Đế? Bằng không như thế nào lại gặp được bọn họ?
Ở trên đường, một đám lão yêu cực kỳ nhàm chán, ngọn lửa từ mò thiêu đốt hừng hực cũng muốn hỏi cho rõ ràng. Bọn họ bị phong ấn hai ngàn năm, tuyệt không hiểu biết gì với giới bên ngoài.
Diệp Phàm cười đáp ứng, thu phục mười ba vị đại yêu ma, trong đó còn có một vị Chuẩn đế, đối với Thiên Đình mà nói là một trợ giúp lớn, đây là một đám Thiên Tướng tuyệt đỉnh.
Hắn rất nhanh bình tĩnh xuống, từng thấy được một góc tương lai kia, vượt qua năm tháng vạn năm bừng tỉnh lại, bi thương thống khổ mừng rỡ đều trải qua. Hiện tại đối với hắn mà nói, chỉ cần thân nhân, bằng hữu còn sống, hết thảy đều tràn ngập ý nghĩa, không cầu gì khác.
Con người nếu tâm tình tốt, ngay cả ánh sao đều cảm thấy sáng lạn, biết đó chỉ là một cảnh giấc mộng, Tiểu Tử và người thân ở Thiên Đình đều còn sống, nỗi lòng Diệp Phàm bình thản lại, mà cũng chính vì vậy, loại trạng thái yên lặng tự nhiên này giúp đạo quả của hắn nhận được củng cố.
Nhất là, vừa rồi nghe âm thanh Vô Thủy Chung, nhìn thấy phù văn Thanh Đế, làm cho hắn hiểu được rất thâm sâu, hoàn toàn súc tích cảnh giới, từng bước từng bước một theo dấu chân đi tới.
- Ồ! Đây là cố hương của ta, Thiên Trùng tinh hệ, đi ngang qua như thế nào cũng nên ghé nhìn một cái đi!
Thiên Trùng trăm chân nói.
Diệp Phàm tự nhiên sẽ không bất cận nhân tình, liền đổi hướng đi tới Sinh mệnh cổ tinh phía trước. Thiên Trùng trăm chân thực hưng phấn, cách biệt hai ngàn năm, có thể còn sống trở về quê cũ, không có gì đáng mừng hơn.
"Grào..."
Hắn thét dài một tiếng, khắp tinh vực rung chuyển, sau đó hắn hóa ra bản thể, một con Thiên Trùng khổng lồ như dãy núi lao xuống, xa xa nhìn lại như con cự long nhiều chân, hung mãnh mà khí phách.
- Người nào dám xông vào Thiên Trùng tổ tinh ta?
Lúc này liền có một đạo thần niệm vọt lên, đây là một đạo ý chí cường đại, một nam nhân trung niên mặc ngân bào bay lên lên bầu trời.
Thiên Trùng trăm chân thân thể lập tức cứng đờ, nam nhân đối diện kia cũng vẻ mặt ngưng đọng lại, rồi sau đó run rẩy hỏi:
- Phụ thân... là ngài sao?
- Là ta, đã trở lại!
Đúng là hình ảnh phụ tử gặp lại.
Dĩ nhiên đây là một bộ cảnh tượng khiến mọi người cảm khái, phụ tử hai người tất cả đều vô cùng kích động, có nhiều lắm lời muốn nói, thời gian rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại.
- Mấy người bọn họ đều đi nơi nào, còn sống không?
Thiên Trùng trăm chân hóa thành hình người, hạ xuống rồi hỏi, tận lực giữ thanh âm không run run.
- Thời kỳ Hắc ám náo động, mấy vị huynh trưởng đều đã chết. Trên tổ tinh chúng ta số lượng giảm mạnh hết chín thành!
Nam nhân trung niên mặc ngân bào rơi nước mắt nói.
Điều này làm cho mọi người thở dài, ai cũng không có đi tới quấy rầy, Diệp Phàm gật đầu, trong mất lão Thiên Trùng ẩn chứa lệ nóng rồi tuôn rơi xuống, xem ra điều này cùng là một tính tốt trong "tính người".
Diệp Phàm nói:
- Ngươi có thể lưu lại, nhưng đừng cho ta biết ngươi làm hại tứ phương, bằng không ngay cả ngươi chạy trốn tới chân trời, ta cùng sẽ bắt ngươi trở về, hóa thành tro tàn!
- ngươi là ai, dựa vào cái gì nói với phụ thân ta như vậy?!
Người trung niên mặc ngân bào phẫn nộ nói.
Thiên Trùng trăm chân khoát tay áo, nói:
- Không được vô lễ!
Sau đó, hắn xoay người nói với Diệp Phàm:
- Ta tuy là xương cốt đã lão, nhưng cũng không cam lòng ngủ đông, nguyện đi theo ngươi. Tuy nhiên trước đó phải về tổ tinh nhìn lại một lần!
Diệp Phàm gật đầu đồng ý, đây là chuyện thường tình.
Các Cổ Yêu khác oán thầm, bọn họ sống nhiều năm như vậy, lông mi đều rụng sạch, tự nhiên biết tính toán của Thiên Trùng trăm chân. Diệp Phàm trẻ tuổi như vậy mà đã là Chuẩn đế lục trọng thiên, tương lai có lẽ trở thành Đại đế nói cũng không chừng, ngày nay đi theo trợ giúp để "tranh đấu giành thiên hạ", tương lai một khi đối phương thành đạo, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp bọn họ kéo dài tuổi thọ.
Có một cao thủ trẻ tuổi tiềm lực vô tận như vậy, vì cái gì phải bỏ qua? Chính là suy nghĩ cho hậu đại, cũng phải hết sức kết giao, mặc dù bọn họ ngoài miệng vẫn oán giận muốn rời đi, nhưng cân nhắc hơn thiệt đều sớm hạ quyết tâm phải lưu lại.
Sau đó không lâu, Thiên Trùng trăm chân đi rồi quay lại, đoàn người tiếp tục lên đường, xa xa người trung niên mặc ngân bào tiễn đưa, miệng nói tương lai nguyên quy về Thiên Đình.
Có một ví dụ, những người khác tự nhiên cũng đều muốn trở về nhìn một cái, Diệp Phàm gật đầu, sao có thể không đáp ứng.
Cứ như vậy bọn họ đi đến từng phiến từng phiến tinh vực. Trong thời gian này, có người vui mừng, bởi vì gặp lại người thân, cũng có người cá biệt ảm đạm tổn thương thần khí, thậm chí không kiềm nổi bi thương gào rống. Bởi vì hậu nhân của họ, thậm chí cả tổ tinh đều bị hủy diệt rồi, không bao giờ có thể gặp lại nữa.
- Rốt cục sắp tới quê nhà của ta, ở trong này ta chính là chí tôn, nhất định chiêu đài các ngươi thật tốt!
Ngân Xà trong mười ba đại yêu ma nói xong, bay tới phía trước, trong miệng hô lớn:
- Bọn nhỏ! Mau nghênh đón lão tổ, bản giáo chủ đã trở lại!
Thế nhưng, trong không gian bên ngoài tinh tú, có ba người đồng thời quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng này, rồi cũng không thèm quản tới.
- Tiểu bối, chẳng lẽ các ngươi thực quên mất ta rồi sao? Từng có một Ngân Xà chí tôn rời đi hai ngàn năm, giờ đã trở lại, mau mau tiếp giá!
Ngân Xà sĩ diện kêu to.
Bởi vì, không lâu mấy vị đại yêu ma khác đều rất uy phong. Mới vừa xuất hiện, đệ tử đồ tôn triều bái, khắp tinh vực đều chấn động.
Nhưng Ngân Xà chờ mong toàn trường không hề xuất hiện, ba người kia không thèm nhìn tới hắn.
- Lão Xà có muốn hỗ trợ hay không, thay ngươi thanh lý môn hộ!
Có người trêu chọc nói.
Đó là ba người trẻ tuổi, trong đó có hai người hẳn là huynh muội, bởi vì rất giống, đều là một đầu tóc dài màu thủy lam, tản ra khí tức tường hòa.
Còn nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, diện mạo tuấn tú, có một loại xinh đẹp bệnh hoạn. Đúng lúc này, ba người đều cùng nhau nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không thèm nhìn đám người Ngân Xà.
- Một con rắn bạc nho nhỏ cũng dám giương oai!
Nam nhân đối diện tóc lam kia nói giọng lạnh như băng.
- Ôi! Lão tổ ta rời đi hai ngàn năm, cũng không có người nào nhận ra ta nữa rồi. Tùy tiện một tên hậu sinh đều châm chọc khiêu khích ta!
Ngân Xà tự giễu.
- Không cần vọng động, ngươi không phải đối thủ của hắn!
Diệp Phàm ngăn cản hắn.
- Ta không phải đối thù của hắn?
Ngân Xà ngẩn người.
- Hắn là Chuẩn đế!
Diệp Phàm nói.
- Cái gì?
Một đám Đại Yêu đều giật mình.
- Diệp huynh đã lâu không sập!
Nữ nhân tóc lam kia nỡ nụ cười, phong tình vạn chủng, tuyệt đại khuynh thành, trên gương mặt trắng mịn không có địch ý, khóe môi hơi vểnh đỏ tươi, có điểm cười khẽ.
- Khá tốt! Tuy nhiên huynh trường của nàng không hoan nghênh ta lắm!
Diệp Phàm nói, không nghĩ tới ở trong này gặp lại huynh muội Hỏa Kỳ Tử, mà ngườì giằng co với họ là Ám Bồ đến từ Bất Tử Sơn.
- Bọn họ dường như đều là...
Sơn Hoàng cũng là Chuẩn đế, tự nhiên có thể cảm ứng được người phía trước bất phàm.
- Đúng vậy! ba vị Chuẩn đế!
Diệp Phàm gật đầu.
Hơn mười vị đại yêu ma lập tức rung động, khi nào thì Chuẩn đế không đáng giá như vậy, lập tức liền gặp gỡ ba vị, ở quá khứ xuất hiện nhân vật Thích Ca Mâu Ni và Sơn Hoàng như vậy quyết đấu, đã khó lường rồi, vũ trụ đều phải động đất, hiện tại lại lập tức gặp gờ mấy vị, vả lại đều trẻ tuổi như vậy.
- Đều là con của Cổ Hoàng phong ấn lại đến kiếp này!
Diệp Phàm giải thích.
Nhóm đại yêu ma đều ngẩn người, cảm thấy chính mình đã bị tách rời cùng thời đại, bị trấn áp hai ngàn năm, ở bên ngoài đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngay cả hậu nhân của Cổ Hoàng đều chính mắt gặp được nhiều như vậy!
- Xác thực ta đối với ngươi không thế nào hoan nghênh, quấy rầy ta quyết đấu với người, nếu không đổi là ngươi tới đi!
Hỏa Kỳ Tử nói.
- Được! Không thành vấn đề!
Diệp Phàm cười cười.
Hỏa Lân Nhi mí mắt giật giật, muốn ngăn huynh trưởng của mình, bởi vì thật sự là nhìn không ra sâu cạn của Diệp Phàm, đối phương rõ ràng lại đột phá. Nhưng nàng biết tính tình huynh trưởng quật cường, gặp gờ cường địch không chỉến một trận không được.
- Xin Diệp huynh nhất định phải thủ hạ lưu tình!
Hỏa Lân Nhi nói, đối phương được xưng là sát thủ của Cổ Hoàng. Những năm gần đây hung danh lan xa, đối với tất cả huyết mạch Cổ Hoàng mà nói khẳng định là đại địch số 1.
- Không thành vấn đề!
Diệp Phàm gật đầu.
Hỏa Kỳ Tử nghe vậy lông mi nhướng lên, trực tiếp công kích lại đây, Chuẩn đế uy thế công phá chín tầng trời, thần uy mênh mông cuồn cuộn.
Thế nhưng, chính là chờ đợi hắn cũng chỉ là một kích tùy ý của Diệp Phàm, dùng một ống tay áo Tụ Lý Càn Khôn trấn áp hắn, thực dứt khoát và mau lẹ.
Mỗi người tại đây đều như hóa đá, đây phải là chênh lệch lớn cỡ nào, mặc dù đều là Chuẩn đế, nhưng tối thiểu hơn kém mấy trọng thiên, căn bản không phải một hai cấp.
Hỏa Lân Nhi than nhẹ, đôi mắt đẹp chớp chớp, nàng biết, Diệp Phàm hoàn toàn vứt bỏ người cùng thế hệ ở phía sau, từ sau hôm nay, người trong một thế hệ này sẽ không còn đối thủ!
Điều này biếu thị, Thánh thể vô địch một thế hệ từ nay về sau sẽ quân lâm thời đại này!
Hỏa Kỳ Tử rống to, nhưng làm thế nào cùng không giãy thoát được, hắn không thể tưởng được mới hai mươi năm không gặp mà thôi, Diệp Phàm rồi lại vượt qua hẳn mấy cảnh giới, thật không thể tưởng tượng!
- Hy vọng một ngày kia ta có thể có cùng cành giới chiến một trận cùng ngươi!
Hỏa Kỳ Tử không phục cũng không được, ở sự thật trước mặt chỉ có thể cúi đầu, ngày nay thật sự so ra kém xa Diệp Phàm.
- Một ngày này rốt cục tới rồi sao?
Bên kia, khi Ám Bồ nhìn thấy Diệp Phàm xoay người đối mặt với hắn, hắn thực bình tĩnh, trên mặt không có một tia gợn sóng, hai mươi năm trước thất bại ở di chí Thiên Đình, nhiều năm qua, chênh lệch giữa song phương tiến thêm một bước kéo dài ra.
- Ra tay đi!
Diệp Phàm nói.
Ám Bồ không nhiều lời, trong tay xuất hiện một cây đại kích, toàn thân thiêu đốt, nhu nhược bệnh hoạn thoáng cái biến mất, vừa lên liền trực tiếp vận dụng toàn lực liều mạng huyết chiến.
Thế nhưng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mặc cho ngươi có thiêu đốt sinh mệnh đi nữa cũng vô dụng, Diệp Phàm chỉ cần ép xuống một chưởng, binh khí của Ám Bồ liền nứt ra đứt từng khúc, cả người đẫm máu, bị ép xuống phía dưới.
Giờ khắc này, khí tức của Diệp Phàm toàn bộ bạo phát ra rồi.
- Chuẩn đế lục trọng thiên!
Điều này làm cho Ám Bồ cảm thán, điều nầy sao có thể vượt qua? Hắn ném xuống đoạn đại kích gãy trong bàn tay.
Diệp Phàm cũng không có vui sướng gì, bởi vì hắn biết, trên con đường phía trước còn có đại địch khủng bố hơn đang chờ đợi, nếu hắn không cố gắng, mọi người Thiên Đình đều sẽ chết đi.
Hắn không có lập tức hạ sát thủ, mà là lấy tay phất một cái chuẩn bị tước bỏ bộ phận đạo hạnh của Ám Bồ, lưu một đường sống cho hắn.
Dù sao bất kể là lần đầu tiên gặp, hay là sau lại ở trên hôn lễ của hắn và Cơ Tử Nguyệt, người này đều có phong độ nhất định, lại từng ngăn cản Thần Minh phá hoại, gây ấn tượng không tệ cho hắn.
- Bại chính là bại! Ngươi và ta chú định là tử địch, Bất Tử Sơn và Cơ gia cũng không thể hóa giải, chí cầu chiến một trận mà chết!
Ám Bồ thoạt nhìn thực nhu nhược, sắc mặt tái nhợt, nhưng tính cách cũng rất cương liệt, hiểu rõ ý định của Diệp Phàm không chịu khuất phục. Ngay cả kỵ sĩ không đầu đều thay hắn mà chết đi. Hắn không muốn đạo hạnh bị tước bỏ, bảo toàn tính mạng mình. Cùng với trở thành phế nhân còn không bằng chết đi!
- Sát!
Ám Bồ rống to, sợi tóc trên đầu dựng thật thẳng, hắn nghịch thiên mà lên nhằm về phía Diệp Phàm, sinh mệnh bùng phát, toàn thân hắn máu Hoàng thiêu đốt, phát động lĩnh vực Thần cấm!
Diệp Phàm kinh ngạc, đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy người đương thời ở trước mặt hắn phát động Thần cấm, khí tức của Ám Bồ lập tức bạo tăng lên, toàn thân lượn lờ quy tắc đại đạo vô cùng tận.
Thế nhưng, vẫn như cũ không được!
Diệp Phàm sau khi nếm thử, trong nháy mắt Thần cấm thêm thân, mặc dù ấn tượng với người này còn có thể, nhưng cuộc đời này chú định trở thành cừu địch không có lựa chọn khác, vì tôn trọng Ám Bồ, hắn cũng không muốn làm nhục ý đối phương.
"Ầm!"
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULLMột bàn tay to màu vàng ép xuống, ở trong thần quang đầy trời có một sinh mệnh nở rộ, ở trong lĩnh vực Thần cấm vô thượng này, Ám Bồ triển làm ra lực công kích cường đại nhất của chính mình.
Nhưng không thể thoát khỏi kết quả thất bại, thân ảnh kia nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ phiến vũ trụ, Ám Bồ ngã xuống!
Diệp Phàm nhẹ nhàng thở dài, không có cái gọi là đúng hay sai, cuộc đời này đi đường bất đồng, chú định chỉ có thể là địch, không thể cùng sống trên đời.
- Hai vị có nguyện ý đi Thiên Đình ta làm khách không?
Diệp Phàm xoay người hỏi huynh muội Hỏa Kỳ Tử.
- Nguyện ý!
Hỏa Lân Nhi giành trước đáp, tránh cho huynh trường mình kịp có phản ứng quá khích.
Diệp Phàm trở về, mang theo ba vị Chuẩn đế, mười hai vị Đại Thánh tuyệt đỉnh, lập tức dẫn phát Thiên Đình chấn động, một đám người nghênh đón.
- Phụ thân!
Trong vùng đất lành, Tiểu Tử lúc la lúc lắc, tập tễnh chạy tới, dang ra hai tay nhỏ bé.
- Tiểu Tử!
Diệp Phàm thực kích động, ôm bé lên, Tiểu Tử ngây thơ cười, kêu bẹp một tiếng hôn một cái trên mặt hắn, lưu lại rất nhiều nước miếng.
Mọi người đều nở nụ cười, nhưng Diệp Phàm lại thiếu chút nữa rơi lệ.
Trong mộng kia rất chân thật, một góc tương lai nha! Hắn nhớ rõ ràng Tiểu Tử là bất lực như vậy, còn nhỏ như vậy, lại đi lên tuyệt lộ... Lúc này có thể gặp lại, ôm vào trong ngực, hắn cảm giác là quý giá như vậy, không muốn buông ra.
- Ba ba nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, ai cũng không thể thương tổn Tiểu Tử!
Diệp Phàm khẽ nói.
Sau đó, hắn buông đứa nhỏ, lại dùng lực ôm đám người Bàng Bác, những huynh đệ cùng sinh cùng tử này đều còn đây, đều còn sống, loại cảm giác này thật tốt.
- Đại ca ca, đại ca ca, còn có ta!
Cô bé vui vẻ cười nói.
Diệp Phàm lại là đau xót, tương lai cô bé một người đối mặt với mấy vị chí tôn, không có người nào có thể giúp nàng, đại chiến thảm thiết gần như hủy diệt vù tru, cuối cùng tất cả sinh dân vùng cấm cùng với nàng đều không tồn tai.
"Tương lai, đại ca ca nhất định có thể bảo vệ tốt cho mọi người, sẽ không cho bé cô đơn huyết chiến!" Diệp Phàm ôm lấy cô bé, cố nén dao động cảm tình của mình, thầm phát thề trong lòng.
Thế nhưng dù vậy, trong mắt hắn cùng có nước mắt, bởi vì cao hứng và cảm động, giấc mộng kia rất thực và đáng sợ, hắn cảm thấy như là cách biệt với những người này một vạn năm, lúc này gặp lại hết sức quý trọng và cảm động.
- Phụ thân! Sao người lại khóc, ai khi dễ người? Tiểu Tử vẫn rất ngoan, không có không nghe lời nha!
Tiểu Tử thanh âm trong trẻo nói không rõ, sờ trên mặt hắn.
Rất nhiều người đều chú ý tới vẻ mặt của Diệp Phàm, cũng không khỏi kinh ngạc. Đây là chuyện chưa từng có, trong đoạn năm tháng gian nan khốn khổ nhất Diệp Phàm cùng chỉ là đổ máu chảy mồ hôi, không có khả năng rơi lệ, đây là làm sao vậy?
Diệp Phàm không nghĩ nói cho mọi người biết tương lai đáng sợ kia, quá mức tàn nhẫn, hắn chỉ cần ngăn càn là được rồi, không muốn để lộ ra khiến mọi người lo lắng trong lòng.
- Ta cảm thấy như cách biệt với các ngươi một vạn năm!
Diệp Phàm trong mắt ngấn lệ, mím cười nói, trong nội tâm thực không bình tĩnh, điều trải qua trong tương lai vượt qua dĩ vãng, đó mới là một đoạn năm tháng gian nan và chua xót thống khổ nhất.
- Sư phụ!
Một thiếu niên bay tới, tay áo dang rộng, phất phới như tiên, hắn còn thực non nớt, trên mặt tràn ngập kích động, ánh mắt sáng trong suốt, giống như Diệp Phàm mang theo đầy nước mắt.
- Tiểu Tùng!
Diệp Phàm kêu lên, tự nhiên đầu tiên liền nhận ra. Tuy rằng hắn thay đổi nhiều, nhưng loại khí tức đó sẽ không thay đổi, vả lại hắn sớm nghe nói chuyện Tiểu Tùng đánh lui Địa phủ cùng với ngoại nhân miêu tả về hắn.
Tiểu Tùng mắt đỏ ngầu, hành đại lễ, bị Diệp Phàm một tay kéo lên. Thầy trò từ biệt chính là mấy trăm năm, trong thời gian này đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Năm tháng như thi ca cũng như đao, biến đổi rất nhiều, nhưng không thay đổi chính là chân tình.
Thật lâu sau, bọn họ mới bình tĩnh lại, Tiểu Tùng như trước đơn thuần khiến Diệp Phàm cảm giác bất ngờ sâu sắc. Sau khi thãm dò có liên quan với con đường tu luyện của hắn, lúc này mới tiêu tan, cũng vì thiên tư của hắn mà ngạc nhiên thán phục.
Năm đó, con chuột nhỏ đơn thuần màu tím kia ở trong hang dưới lòng đất ảm đạm cất giấu hài cốt của mẫu thân, gần như thật cẩn thận trước mặt Diệp Phàm lấy lòng, rồi sau đó lại vô tâm thản nhiên cười khiến người ta thương tiếc đồng thời cảm thấy đau lòng.
Thời gian qua mau, Tiểu Tùng hôm nay lại trở thành một Chuẩn đế!
- Gần đây ta bế quan ngộ đạo, lòng có thu hoạch,, muốn cùng các ngươi tham khảo một phen!
Diệp Phàm kêu lên Tiểu Tùng, Diệp Đồng, Dương Hi, rồi sau đỏ lại xoay người cùng đám người Bàng Bác, Lệ Thiên.
Hắn gần đây ngộ pháp đúng thật là thành quả rất phong phú, muốn hết thảy mọi người có thể tăng lên thực lực, liền đưa ra kinh nghiệm và cảm ngộ của chính mình cung bọn họ tham khảo.
Đám Sơn Hoàng dĩ nhiên cũng trông thấy mà thèm, một vị Chuẩn đế lục trọng thiên cám ngộ tất nhiên là kinh người, nếu như nghe được giảng giải và truyền đạo không chút nào giữ lại, nội tình đó còn hơn nhiều năm khổ tu.
- Các ngươi cũng đến đây đi!
Diệp Phàm nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của họ như vậy, cũng mời tới.