Tiểu Tùng nhức đầu một trận, con chó chết tiệt này, lại hiện ra bản tính rồi.
- Không có gì tốt hơn! Nếu bỏ qua, chúng ta không nên làm... thất vọng chính mình!
Đai hắc cẩu dụ hoặc Tiểu Tùng.
- Ngươi... rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tiểu Tùng trừng mắt nhìn nó.
- Còn có thể làm gì? Đến, đến, đến đây, trước lấy ba bát lớn Thiên Đế huỵểt, uống cho thống khoái, sau đó chúng ta hãy chậm rãi nghĩ biện pháp cho hắn sống lại!
Đại hắc cẩu hồn nhiên vô sỉ nói.
Tiểu Tùng hoàn toàn hết chỗ nói rồi:
- Hắc Hoàng sư bá! Chúng ta có thể đừng hại người ích ta được không? Đáng tin một chút được không?
- Được rồi! Để ta thật sự nghiêm túc nghĩ biện pháp làm thế nào giúp hắn!
Đại hắc cẩu rốt cục thu liễm.
Tiểu Tùng cũng đang suy tư, lại đi tìm mấy bộ kinh văn của Diệp Phàm lưu lại, muốn từ trong đó phát hiện một ít manh mối và dấu hiệu báo trước, nửa ngày sau, chờ tới lúc hắn trở về, phát hiện Hắc Hoàng đang ôm quai hàm, nhe răng nhếch miệng, bộ dạng quái dị.
- Chuyện gì vậy?
Hắn hỏi đồng tử ở bên cạnh.
- Hắc Hoàng tổ sư...
Gã đồng từ không dám nói.
Tiểu Tùng lập tức sáng từ, đại hắc cẩu thật đúng là khiến người ta dở khóc dờ cười, rốt cuộc vẫn là cắn Diệp Phàm mấy miếng, muốn kiếm chút Thiên Đế huyết, kết quả thiếu chút nữa gãy sạch hàm răng của chính mình.
- ngươi nên may mắn, sư phụ thu liễm đại đạo, bằng không...
Tiểu Tùng lắc đầu.
- Nói nhẦm! Ngươi thực khi bổn hoàng ngốc à, bằng không ta cũng sẽ không cắn!
Đại hắc cẩu nói đúng lý hợp tình, sau đó thực sự bắt đầu suy nghĩ và nghiên cứu, thời gian rất lâu sau mới nói:
- Hắn hẳn là đang nếm thử đại đạo nào đó trong truyền thuyết, chi dựa vào ngoại lực hơn phân nửa khó có thể tinh lại!
Tiểu Tùng gật đầu, hắn cũng cho rằng sư phụ đang đi trên con đường trường sinh, có liên quan với hắn lột xác và sống ra đời thứ bảy lần này, nếu là hiểu được đạo của hắn ở kiếp này, hẳn là có thể nhúng tay vào tương trợ.
- Ta đi tới địa phương sư phụ bế quan tìm hiểu một phen, hoặc giả có thể biết được con đường ngài định đi như thế nào ở kiếp này!
Tiểu Tùng rời đi.
- Không cần dò tra nữa! Ta biết hắn đang tiếp tục đi con đường dạng sỉ, hẳn là "aiấc mộng muôn đời"!
Hắc Hoàng tửng đi theo Vô Thủy Đại đế, chung quy cũng xem như kiến thức uyên bác.
- Đây là loại pháp gì?
Tiểu Tùng hỏi.
Hắc Hoàng nghiêm túc nói:
- Đây là một loại đại pháp vô thượng, ngủ say trong giấc mộng muôn đời, sẽ ở trong mộng trải qua mấy trăm hay cả vạn đời, ở trong dòng chảy năm tháng luyện tâm luyện đạo, vượt thoát hồng trần!
Hắn trình bày loại pháp này, nhưng đây chỉ là một con đường trong lý luận, cực độ nguy hiểm, thử nghĩ ai dám cả đời đều ở trong giấc mộng? Làm như vậy thật đáng sợ, cũng không có cao thủ Hoàng Đạo nào nguyện ý thử nghiệm.
- Cả đời đều ở trong giấc mộng?
Tiểu Tùng giật mình.
- Đúng vậy, cả đời đều như thế!
Hắc Hoàng gật đầu, nó ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:
- Trừ phi hắn thật sự nghịch thiên, có thể từ hư phản thực, nghịch thiên mà về!
- Độc Nhân Đại đế có phải cũng tu loại pháp này hay không?
Tiểu Tùng vừa động trong lòng.
- Từng đi con đường cùng loại, nhưng hẳn là không phải!
Hắc Hoàng lắc đầu, có một số con đường giao nhau, chưa nói tới ai cao ai thấp, cùng không giống nhau, cùng không cần đi như nhau.
Đến tận đây, Thiên Đình lại khôi phục yên tĩnh, Thiên Đế hôn mê, Tiểu Tùng tự phong trong nguyên, canh giữ ở trung tâm Thiên Cung.
Đại hắc cẩu thì xuất thế, quân lâm Thiên Đình mấy chục năm, nhìn xuống vũ trụ, chi điểm giang son, rốt cục lưu lại một thời đại "Hắc Hoàng", xưng tôn năm tháng ngắn ngủi.
Trong thời gian này, hắn từng tìm hậu đại của Song Hoàng máu bạc, là nhân mã nhất mạch trọng yếu của Thiên Đính hiện nay, hỏi bọn họ có tìm được người trong truyền thuyết kia hay không.
Khi nhận được trả lời phủ định, nó ảm đạm một trận, cuối cùng nói:
- Dưới tình huống bình thường mà nói, mỗi lần qua hơn mười vạn năm giới tu luyện có thể xuất hiện một người, hiện tại đã ba mươi vạn năm, điều này không có đạo lý mà! Tiếp tục tìm kiếm đi! Còn có thời gian mười vạn năm!
Cuối cùng, đại hắc cẩu lại rơi vào trong ngủ say, chỉ vì tránh chết già trong năm tháng.
Diệp Phàm bình định VÙNG cấm, trấn áp náo động, di dời Cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn, Thượng Thương, Thần Khư đến đây, hóa thành đình viện của Thiên Đình, tự nhiên sẽ không thiếu tiên nguyên dịch, thái sơ mệnh thạch các thứ.
Thời gian trôi mau, nhoáng lên một cái liền trôi qua hai vạn năm, diệp Phàm sống lại, một đêm khuya hắn ngồi dậy, kinh động Thiên Đình.
Tiểu Tùng bị bừng tỉnh, bởi vì luôn thủ hộ ở bên cảnh, liền phá tiên nguyên mà ra, run giọnanói:
- Sư phụ!
Hai vạn năm qua đi, Diệp Phàm ở trong giấc mộng muôn đời, vẫn chưa già, huyết khí còn sung túc mười phần, nhưng ánh mắt lại rất mơ màng, trực tiếp xé rách hư không, biến mất trong Thiên Đình.
Tiểu Tùng giật mình, vội vàng đuổi theo, phát hiện hắn buông xuống ở một viên cổ tinh, hóa thành một người bình thường, pháp lực các thứ dường như biến mất, mấy năm sau nhưng lại trở thành một ngư dân đánh cá bên bờ biển.
- Đây là làm sao vậy?
Tiểu Tùng khó hiểu, cuối CÙNG lại giải phong ấn mời Hắc Hoàng ra.
- Tiểu tử này thực nghịch thiên, ở trong giấc mộng muôn đời, không chỉ có từ hư phản thực, còn từ cổ tới kim, bị hắn đem áo nghĩa thăng hoa, đây là hắn đang trải qua đời người thực sự, phải đạp muôn đời mà đi!
Bọn họ còn thật sự nghiêm túc theo ở phía sau, tiểu Tùng thọ nguyên sung túc may mà nói, Hắc Hoàng thì ăn không tiêu, không có phá Nguyên ra ngoài, được Tiểu Tùng mang theo trong Nguyên.
Kiếp này, Diệp Phàm sống sáu mươi ba tuổi, tóc hoa râm, cuối cùng ở trong quá trình rời bến đánh cá táng thân trong biển, giống như một người bình thường khí tuyệt bỏ mình.
Nhưng, sau khi kết thúc một đời ngắn ngủi này, thân thể chôn vùi trong biển kia lập tức trẻ lại, cuối cùng phục hồi như cũ, chấm dứt thân phận ngư dân, xé mỡ vũ trụ đi tới một viên cổ tinh khác.
Kiếp này, hắn trở thành binh sĩ, cả đời đều ở chiến trường chém giết, cuối cùng ở thời điểm năm mươi mấy tuổi chết trận chiến trường, bị người xuyên thủng trúng ngực.
- Biến thái mà!
Hắc Hoàng thở dài.
Tình huống bình thường cho dù là Tiên khí đều không nhất định có thể đả thương đến thân thể Thiên Đế, thế mà hắn vì muôn đời ma đi, kết hợp mộng và thực chặt chè như vậy, không ngờ diễn biến chân thực như thế.
Khi lão binh bị táng thân ở chiến trường, chôn trong đống đất vàng, Diệp Phàm một lần nữa phục hồi như cũ, lại mở ra một đời khác, lần này hắn trở thành một thầy giáo dạy học, khốn cùng thất vọng cả đời, buồn bực mà chết.
- Có thể khác biệt chân thực như vậy sao?
Hắc Hoàng thở dài, nhức đầu một trận.
Cuối cùng, ngay cả Tiểu Tùng đều không chống đỡ được, liền dùng tiên nguyên tự phong, chỉ là lưu lại dấu ấn ở trên người sư phụ, có thể ở thời khắc mấu chốt tìm được.
Cứ như vậy Diệp Phàm trải qua một đời lại một đời, ước chừng qua mấy chục đời, rồi sau đó lại tiếp mấy trăm đời ở trong hồng trần này vượt qua hơn hai vạn năm.
Hắn không ngừng biến hóa thân phận, trải qua vạn trượng hồng trần, từng làm một tên khất cái, từng là quốc vương, từng là tên khốn cùng thất vọng, từng là kẻ vinh hoa phú quý, CŨNG từng tư thế hào hùng, chinh chiến thiên hạ...
Một ngày này, hậu nhân của Song Hoàng máu bạc thức tỉnh Hắc Hoàng, bẩm báo:
- Tổ sư! Tìm được một người như vậy rồi!
- Cái gì?!
Hắc Hoàng run rẩy, chấn vỡ tiên nguyên, trực tiếp vọt ra.
Tại Thanh Vân Châu ở Câu Trần cổ tinh.
Vân Xuyên là một địa phương non xanh nước biếc, ở Thanh Vân Châu không tính là nổi danh, bởi vì nơi này cư ngụ đều là người bình thường, cũng không có tu sĩ thường lui tới.
Thần Khê, một cô gái mười tám mười chín tuổi, người cũng như tên, giống như dòng suối nhỏ trong suốt trong nắng sớm, làm cho người ta có cảm giác tươi mát xinh đẹp mà hoạt bát linh động.
Nàng xinh đẹp mà trí tuệ, tuy rằng cũng không phải là tu sĩ, nhưng lại trời sinh có một loại khí chất linh động xuất trần, có vẻ không giống người thường, mà tập trung linh tuệ của thiên địa.
- Tổ sư! Chúng ta mang nàng đi không?
Hậu đại của Song Hoàng máu bạc hỏi.
Hắc Hoàng kích động đến toàn thân đều phát run, nhưng kiên quyết mà quyết đoán lắc lắc đầu, nói:
- Không! Cứ thuận theo tự nhiên, không cần thay đổi quỳ tích cuộc sống của nàng như vậy!
Đây dĩ nhiên là một Tiên Thiên Đạo Thai, như châu ngọc bị long đong ở chốn hồng trần, ẩn ở địa phương nho nhỏ này, căn bản là không có người nào phát giác.
- Đây chính là một huyết mạch Thần tính nha! Tổ sư thực không mang theo nàng quay về Thiên Đình ư?
Hắc Hoàng kiên quyết lắc đầu, nói:
- Ta mặc dù làm việc nghịch thiên, nhưng không muốn nàng bị thương tổn và ủy khuất, nhất định phải thuận theo tự nhiên!
Bọn họ lưu lại người bảo vệ, sau đó đại hắc cẩu chạy như điên quay về Thiên Đình, hắn đối với cô gái hiếm như thần kia không đành lòng ra tay, nhưng đối Diệp Phàm lại không có gì cố kỵ.
- Thiên Đế, chính là thu thập ngươi!
Hắc Hoàng nhe răng nói, hắn tìm được Tiểu Tùng, liền nói:
- Ngươi không cảm thấy vạn đời của Diệp tiểu tử đi có chỗ thiếu hụt sao?
Tiểu Tùng ngẩn ra, hỏi: Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Cái gì chỗ thiếu hụt?
- Hắn dường như cố ý làng tránh điều gì, trải qua hơn bốn trăm đời chưa bao giờ cưới vợ sinh con, đây là tiềm thức đang tác quái, nhất định đã hạn chế quỳ tích này, như vậy vô tình đã rơi xuống tiểu thừa!
Đại hắc cẩu nghiêm trang nói.
Tiểu Tùng ngẩn người, hắn cảm thấy con chó lớn không đáng tin này lại muốn đưa ra chuyên ong bướm rồi.
- Ta nói chính là sự thật, quá mức kiềm chế, không hợp với luyện tâm luyện đạo ở hồng trần, chúng ta phải trợ giúp hắn!
Hắc Hoàng gần như cuồng nhiệt.
- Việc này ta không dám quyết định thay sư phụ!
Tiểu Tùng ngày thường mặc dù naại ngùng và hồn nhiên, nhưng với loại chuyện này vẫn là biết được, con chó này lại không đáng tin.
- Ta nói chính là sự thật!
Đại hắc cẩu nóng nảy, lôi kéo hắn ngồi xuống, còn thật sự nghiêm túc trình bày áo nghĩa của "siấc mộng muôn đời", cùng với các thứ tệ đoan cần phải chú ý.
Suốt ba ngày ba đêm, Hắc Hoàng nước miếng bay loạn, miệng khô lưỡi khốc, cổ họng đều khô khốc sắp cháy, mà lại làm cho Tiểu Tùng có điểm đầu cháng váng óc cãng thẳng.
Cuối cùng, Tiểu Tùng lên tiếng:
- Nếu tiềm thức của sư phụ đã hạn chế chính mình, ngươi muốn bù lại cái gì cùng vô dụng, căn bản không thay đổi được!
- Ta không thay đổi được, nhưng có người có thể thay đổi, ta chỉ cần ngươi không ngãn cản là được!
Hắc Hoàng chỉ cần một lời hứa hẹn như vậy, sau đó trịnh trọng mà nghiêm túc bổ suna:
- Diệp Phàm đi đến từng bước này thật sự không dễ, ngươi cũng không hy vọng hắn bởi vì một cái tỳ vết nào đó mà làm cho đại đạo của kiếp này không viên mãn chứ?
Trải qua Hắc Hoàng mười ngày mười đêm miệng sùi bọt mép, Tiểu Tùng nghe đến nào bằng cái đưa chuột đều đau, cuối cùng gật gật đầu, nhưng mới vừa đáp ứng liền cảm thấy được bị con chó này lừa gạt, nói những điều kia hơn phân nửa tất cả đều không đáng tin.
Nhưng sau khi hắn nghiên cứu qua loại đại pháp "giấc mộng muôn đời" này, lại cùng cảm thấy lịch làm trong hồng trần cũng nên trải qua hết thảy mới tốt, vì thế thầm nói một tiếng: xin lỗi sư phụ, kế tiếp một trăm năm hắn trực tiếp bế quan.
Thế gian này có thể ảnh hưởng tới tiềm thức của Thiên Đế chỉ có một thứ, đó chính là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, nó sớm đã là Tiên khí, vả lại ở cùng một chỗ dài dòng năm tháng với Diệp Phàm như vậy, đồng mệnh giao hòa, thừa dịp hắn đang ngủ say có thể xoay chuyển càn khôn.
Khi đi vào trung tâm Thiên Cung, nhìn thấy cái đính lớn phong cách cổ xưa đó, Hắc Hoàng còn thật sự nghiêm túc nói rõ ý đồ đến, không có gì bất ngờ xảy ra, trực tiếp sập phải cự tuyệt.
Nhưng nó rất có kiên nhẫn, ngồi xuống thật sự nghiêm túc trình bày:
- Các đời tu sĩ chúng ta ngày nay theo đuổi đã không phải vấn đề một người thành tiên, mà phải thăm dò đại nghĩa từ muôn đời đến nay vì sao Tiên lộ ngãn cách, từ lâu đã không có người nào có thể được chứng trường sinh, nhân lực có cuối cùng, thiên Đế tuy rằng nghịch thiên, nhưng cũng không khẩng định có thể đi đến chung điểm Tiên lộ, vậy vì cái gì không tận dụng các loại tài nguyên và thủ đoạn, lưu lại hy vọng, để người có năng lực nhất CN112 nhau tham dự đi vào chứ? ngươi dám nói Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai không có loại tư cách này sao, nếu Diệp Phàm trong tương lai bất hạnh ngã xuống, con đường hắn thăm dò, đại đạo ý chí của hắn ai tới kế thừa? Đứa nhỏ này chính là một hạt giống kế thừa di chí của hắn, kế thừa chí nguyện của tu sĩ chúng ta, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không yếu kém so với Thiên Đế! Nhưng nguyên nhân căn bản tiếp tục đi thăm dò đoạn đường này, ta cầu cái gì? Lớp tu sĩ chúng ta là vì cái ai? Mưu cầu không phải một người thành tiên mà là đến tột cùng là căn nguyên của nó từ muôn đời tới nay!
Hắc Hoàng khó được một lần vô cùng nghiêm túc, nói lớn với Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, lời nói vang vang, lời lẽ chính nghĩa.
Tiên Đỉnh trầm mặc, nhưng một kiện Tiên khí khác lại lên tiếna:
- Hay cho câu "Ta cầu cái gì, lớp tu sĩ chúng ta là vì cái gì" ta đồng ý!
Hoang Tháp phát ra Thần âm ù ù vang động, ngày thường, nó ngay cả Thiên Đế đều không thèm để ý tới, luôn trầm mặc đối đãi, ngày nay lần đầu tiên lên tiếng như vậy.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh phát ra tiếng thở dài:
- Tuy rằng ta biết ngươi đang lừa dối, không đáng tin nhất, nhưng lần này ta cùng muốn không đáng tin một lần, nếu Thiên Đế chinh chiến Tiên lộ thất bại, có thể lưu lại một hạt giống hy vọng cũng tốt!
Sau khi hai kiện Tiên khí quyết định, lập tức hành động, nhất là Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh liền ảnh hưởng tới tiềm thức của Diệp Phàm, phải thay đổi quỳ tích cố ý lẩn tránh của hắn.
Tại Thanh Vân Châu ở Câu Trần Tinh.
Diệp Phàm đến đây, tuy rằng thu liễm khí tức Thiên Đế, trải qua một đời tiếp trong hồng trần, trở thành một người bình thường, không biết quá khứ, nhưng cái loại khí chất xuất chúng đó như trước khó nén.
Hắc Hoàng, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, Hoang Tháp cũng không có đi ảnh hưởng cô 2ái Thần Khê, chỉ là che đi một tia thủy chung luôn kháng cự trong tiềm thức của Diệp Phàm kia, làm cho hắn không thể lẩn tránh một vài chuyện sẽ phát sinh.
Vân Xuyên, địa phương này không tính lớn lắm, hai nam nữ cực kỳ xuất chúng không thể tránh khỏi gặp nhau, thuận theo tự nhiên, vài năm sau rốt cục thì đi tới với nhau.
Thần Khê, thông minh linh hoạt, như một đóa hoa nở rộ, thế nhưng tuy rằng nàng là một Tiên Thiên Đạo Thai, nhưng củng chưa từng tu luyện, mấy chục năm sau dần dần già đi.
Trong quá trình này, Diệp Phàm cũng dần dần ở bên nàng trở nên già lão, nguyên vốn chính là đang trải qua một đời, đây là một cuộc sống rất chân thực.
Bọn họ lúc tuổi già sắp chết, sinh ra một bé trai, nó vừa sinh ra, liền kinh động nhân gian, thiếu chút nữa nuốt nạp khô cạn tinh khí của cả cổ tinh cùng với các tinh vực ở phụ cận.
May mắn, Hoang Tháp, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sớm có chuẩn bị, mà Hắc Hoàng cũng có bố trí, cung cấp vô số tinh túy Thần Nguyên, và lại che đậy Vân Xuyên, trấn phong đứa bé trai, mới không để lộ tin tức.
Mấy chục năm này, Thần Khê rất thòa màn cũng rất hạnh phúc, nàng trí tuệ mà sáng sủa, có một nam nhân chân thành ở bên nàng đang từ từ già đi, một đầu tóc bạc phơ, đối với nàng mà nói đã thực thỏa mãn rồi, hai người đều không hiểu rõ tình hình, mà nếu không nói ra, Thần Khê sẽ tâm cảnh tường hòa vượt qua cuộc đời này, thẳng đến sinh mệnh chấm dứt, hạnh phúc giống như rất nhiều ngườì bình thường.
Nhưng cuối cùng, Hắc Hoàng lại có khúc mắc, không biết làm như vậy đến tột cùng là đúng hay sai, không biết có công bình với cô gái này hay không.
Đúng lúc này, ngược lại là Tiên Đính mở ra đạo cho Hắc Hoàng, nói:
- Cả đời nàng đã sống rất thỏa mãn, cùng rất hạnh phúc, như vậy chấm dứt thật yên lặng, giống như những đôi hạnh phúc trên thế gian kia.
- Nhưng bổn hoàng vẫn cảm thấy mình có lỗi! Nếu một ngày kia, đứa bé hỏi ta mẫu thân hắn là ai, ta làm thế nào trả lời?
Hắc Hoàng lần đầu tiên trong đời hổ thẹn như vậy.
Nó đối với Diệp Phàm nhưng thật ra không có một chút áy náy, trực tiếp không
nhìn hắn, ở trong đầu nó xem ra, bất cứ suy sụp hay đả kích gì, Thiên Đế đều có thể chịu đựng.
Cuối cùng, Hắc Hoàng nhìn thấy hai lão nhân kia cùng nâng đỡ nhau đến già, cả đời cùng không có một lời to tiếng, cuối cùng hắn cố lấy dũng khí, tìm được một cơ hội nói rõ tình hình thực tế với Thần Khê.
- Thiên Đế?
Mới đầu, Thần Khê không còn thanh xuân, sớm đã già đi không tin, nhưng Hắc Hoàng bày ra các loại thần thông, nói ra một phần nhân quả, nàng mới tin.
- Ta muốn đưa ngươi vào Thiên Đình, dẫn ngươi đi lên con đường tu luyện, có thể trường tồn trên thế gian!
Hắc Hoàng nói, làm ra một quyết định như vậy.
Thế nhưng, Thần Khê phản ứng ra ngoài dự liệu của nó, nàng từng là một cô sái linh hoạt mà thông minh, mặc dù già đi, nhưng nàng vẫn như trước chớp ánh mắt đầy tuệ quang.
- Có thể cùng nắm tay cả đời với Thiên Đế, ta đã rất biết đủ, vốn đã rất hạnh phúc, cứ kết thúc như vậy chẳng phải là tốt lắm sao! Thật ra ngươi không cần tìm tới báo cho ta biết những điều này!
Hắc Hoàng sợ run, nữ nhân trước mắt này lại đáp lại như vậy, khiến nó ngẩn người, trong lòng càng ngày càng cảm thấy áy náy cố ý muốn mời nàng vào Thiên Đình, kéo dài sinh mệnh cho nàng.
Thần Khê nở nụ cười, vuốt vuốt mái tóc bạc nói:
- Ta yêu thích chính là người kiếp này làm bạn đến già với ta, mà không phải Thiên Đế chân chính đứng trên thiên hạ kia, nếu trở lại Thiên Đình, hắn có bầu trời rộng lớn của hắn, mà ta thì sao? Ta vẫn luôn chỉ thích người và chuyện ở nơi này, đời người trọng yếu nhất không phải vĩnh cửu có được, chúng ta từng rung động, làm bạn đến già, ta đã rất thỏa mãn, có hết thảy như vậy là đủ rồi!
Nàng mỉm cười, nhưng kiên quyết từ chối.
- Nương!
Xa xa một cái đứa bé chạy tới, hoạt động hiểu động, trắng trẻo trong sáng, phía sau đi theo một lão nhân đầu bạc, hiền lành nhìn hắn, cùng nhau đi tới.
Đại hắc cẩu xoay người, không biết vì sao lại có chút ảm đạm, lần này nó làm sai rồi sao? Nếu không có nó thì không có hết thảy chuyện này, tuy rằng cả đời này Thần Khê rất vui vẻ hạnh phúc, cũng rất viên mãn, nhưng trong lòng Hắc Hoàng chung quy vẫn cảm thấy có phần áy náy.
Nếu nó không gây rắc rối thì vốn không có hết thảy chuyện buồn rầu này, nhưng nó sao có thể cam tâm chứ?
Ở dưới ánh chiều tà một nhà ba người kia, tuy có hai người tóc trắng xoá cùng nắm tay một thân ảnh nho nhỏ đi xa, nhưng lại có vẻ thực yên lặng và tường hòa mỹ mãn.
- Ôi! Vì sao trong lòng ta còn có chút xót xa vậy?
Đại hắc cẩu dùng sức tát vào mặt mình một cái, lảo đảo thối lui, thiếu chút nữa té trên mặt đất.
- Nếu loại mỹ màn này có thể kéo dài, có lẽ ta sẽ không như vậy, tiếp sau không bao lâu, bọn họ chung quy là phải cách biệt a, một người phải chết già ở trong năm tháng; một người phải trở lại làm Thiên Đế trên chín tầng trời, ta thống hận chính là kết quả này!
Hắc Hoàng thở dài.
- Kỳ thật, ngươi có thể thay đổi hết thảy chuyên này!
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh nói.
Một năm sau, Vân Xuyên có thêm một một ngôi mộ, trong đó mai táng Thần Khê.
Diệp Phàm đầu bạc rơi lệ, ở trong này buồn bã, si ngốc ngồi đơn độc giữ mộ, đứa bé bị một vị "cao nhân" mang đi, đi tìm tiên tu đạo.
Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai tự nhiên là được mang về Thiên Đình, phong vào trong Nguyên, hắc Hoàng bắt đầu chuẩn bị, phải tập trung đủ các loại thần vật, sau này xây dựng cơ sở cho hắn.
Mấy năm sau, diệp Phàm đầu bạc chết già được người mai táng, sau đó không lâu củng không có mở ra một đời khác, mà thực sự thức tỉnh, trực tiếp về tới Thiên Đình.
Hắn tóc đen như thác nước, ánh mắt sáng như điện, nhìn chằm chằm vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, ngày nay trên đời này, chỉ có cái đỉnh này trong lúc hắn rơi vào giấc mộng mới có thể gây ảnh hưởng với hắn, bởi vì bọn họ vốn chính là một thể.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh sợ run, thiếu chút nữa vỡ nát.
Cuối cùng, Diệp Phàm rời đi, đi tới trước mặt Hắc Hoàng, một câu không nói, nhìn chằm chằm vào nó một thời gian rất lâu.
Hắc Hoàng khó có được một lần hổ thẹn trong lòng, cúi đầu không nói gì, không có một câu phản bác.
Diệp Phàm rời đi, một lần nữa đi vào Vân Xuyên, ngồi ở trước mộ phần nữ nhân kia, thật lâu không nói một câu, năm tháng mấy chục năm đó hiện lên trong lòng, khiến hắn run lên.
Cuối cùng, hắn đánh vỡ phần mộ, từ trong đó lấy ra một khối Thần Nguyên thật lớn, bên trong phong ấn Thần Khê, thọ nguyên của nàng tự nhiên còn chưa tới cuối, hẳn có thể còn sống thêm hai mươi năm.
- Hắc Hoàng vĩnh viễn là một tên hỗn đản!
Diệp Phàm nói nhỏ.
Hắn biết tên khốn kia hổ thẹn trong lòng, không biết làm thế nào, mới thảy tất cả hậu sự cho hắn, phong ấn lại Thần Khê, để cho chính hắn tự quyết định.
Hẳn trải qua cả đời một phàm nhân này tuy rằng ngắn ngủi, nhưng lại khắc cốt minh tâm, bằng không cùng không có khả năng thức tỉnh, Thiên Đế cùng không phải là kẻ vô tình.
Diệp Phàm ôm Thần Nguyên, ánh mắt lộ ra tia sáng dịu dàng nhìn nữ nhân này, sau đó hắn thở dài một tiếng, quay trở về Thiên Đình, đặt nàng vào trung tâm Thiên Cung, sau đó hắn từ đó ngủ say.
- Sư phụ làm sao vậy?
Tiểu Tùng tĩnh lai hỏi.
- Giấc mộng muôn đời coi như viên mãn, trong lòng hắn đạp bước trên con đường trường sinh, ở trong một đạo cảnh này tìm kiếm, tiếp tục đi tới!
Hắc Hoàng nói, chính là nó cũng không biết bao nhiêu vạn năm sau mới có thể chấm dứt.
- Nàng kia...
Tiểu Tùng nhìn thấy Thần Khê trong Nguyên, lễ kính đi tới thi lễ.
- Đưa nàng vào chỗ phong ấn đi, lưu lại cho Thiên Đế tương lai tự mình giải quyết!
Hắc Hoàng trước sau như một vô cùng xảo quyệt, ném tất cả chuyên đau đầu cho Diệp Phàm.
Trong vũ trụ, chín con rồng bay ngang không trung, kéo theo cỗ quan tài đồng thau thật lớn, chậm rãi mà đi, từ vực này đi vào một vực khác.
Có không ít người nhìn thấy, tin tức vừa ra, chấn động vũ trụ, bốn phương tám hướng cũng không biết có bao nhiêu anh kiệt phóng đi, nhưng cuối cùng không người nào có thể đuổi theo kịp.
Mỗi khi có người tới gần, nó đều biến mất khôi hư không, sau đó lại xuất hiện ở một vực khác.
Thiên Đình xuất động một số đông nhân mà, bởi vì bọn họ biết Diệp Phàm từng bởi vì chín con rồng kéo quan tài mà bước trên đường tu luyện, thế nhưng Thiên Đình cũng không có thu hoạch gì.
- Thiên Đế đang ngủ say, bằng không nhất định có thể bắt giữ được nó!
Cùng chung năm đó, có người ở một vực nhìn thấy tiên quang ngũ sắc xông lên tận trời, nơi đó rồi lại có đầy đủ năm Tạo Hóa Nguyên Nhãn, tòa ra vạn đạo hào quang, đang cung cấp cho một quả trứng đá hấp thu.
Thế nhân rúng động, muốn tới xem, kết quả nơi đó trực tiếp tối đen xuống, chúng nhoáng lên một cái, rồi biến mất không thấy.
Thiên Đế ở lĩnh vực Nguyên Thuật này sớm đã vượt qua Nguyên Thiên Sư, mà năm xưa tìm kiếm khắp thiên hạ cũng không hề có được một cái Tạo Hóa Nguyên Nhàn chân chính, nơi đó nhưng lại xuất hiện tới năm cái, thực khiến người ta ngạc nhiên thán phục.
- Chết tiệt! Xem ra Tạo Hóa Nguyên Nhàn trên thế gian này đều bị Bất Tử Thiên Hoàng ở trong năm tháng vô tận tìm ra hết rồi, một cái cho Thiên Hoàng tử, năm cái để lại cho cái trứng đá kia!
Hắc Hoàng căm hận oán trách.
Cuối cùng, nó lại cười lạnh, nói:
- Như vậy cũng không sao! Để nhìn thử xem rốt cuộc ai yếu ai mạnh, vô Thủy Kinh phủ đầy bụi muôn đời cũng nên xuất thế rồi!