Già Thiên

Chương 288: Ai Là Vương Ở Đông Hoang?

Lệ thành, bây giờ có không ít người đang lui tới thành này, tất cả đều tìm kiếm mộ phần cổ xưa, nguyên nhân của việc này là vì Cửu Bí.

Cửu Bí vừa xuất hiện, Bắc vực liền chấn động. Cho dù ngươi là môn phái mạnh hay yếu thì cũng không thể lạnh nhạt, ngay cả thế gia Hoang Cổ cũng muốn tranh đoạt.

"Quạ"

Con quạ kêu to, âm thanh thê thảm làm cho người ta sợ hãi.

Đây là một bãi tha ma, hoang vu vắng vẻ, chỉ có mấy gốc cây khô và những dây leo già lão. Ngoài mấy mộ phần đã bị phá hủy, nơi đây không còn vật hay người nào khác.

- Bọn người này thật quá đáng, cả mộ phần cũng không buông tha, đúng là làm cho người ta phải tức giận.

Cơ Tử Nguyệt mắng, tính tình nàng ta có phần thiện lương.

Thật ra, bọn họ cũng không biết đây là cổ mộ thứ bao nhiêu bị mấy người kia đào móc lên, mỗi một cổ mộ mấy người kia chạm qua đều bị lật tung lên, thậm chí còn có không ít xương khô bị vứt ra ngoài.

Đoạn Đức nói:

- Tất cả là do cái chuông đồng kia thôi, tin tức Cửu Bí vừa được tiết lộ, các tu sĩ ở Bắc vực cứ liên tục tới đây.

"Quạ", "quạ", "quạ"

Trong bãi tha ma hoang vu, các con quạ vỗ cánh đáp xuống đám xương khô kia bới móc, người nhìn thấy có cảm giác điều gì đó không may sắp đến.

- Đã bị người khác đào qua rồi, chúng ta ở đây lãng phí công sức làm gì?

Cơ Tử Nguyệt rất bất mãn.

- Bần đạo là ai chứ? Trước biết năm ngàn năm, sau biết năm trăm năm, nghe ta nói đi, không sai đâu.

Đoạn Đức mở miệng nói, lời nói rất lớn lối. Sau đó hắn ta di chuyển liên tục quanh ngôi mộ này, tuy thân thể mập mạp nhưng lại rất linh hoạt, dường như hắn ta đang đo đạc gì đó.

- Đạo trưởng, ngươi thật muốn đào nơi này một lần nữa sao?

Diêu Hi tỏ vẻ không hiểu, nói.

- Cái ta bảo các ngươi đào không phải là mặt ngoài ngôi mộ, mà là ở tầng sâu hơn nhiều. Đã qua hơn vạn năm rồi, cổ mộ chân chính phải được chôn sâu dưới đất, chứ mấy cái mộ ở ngoài không là gì cả.

Đoạn Đức nghiêm mặt nói, ý nói các ngươi yên tâm đi, mọi thứ đã nằm trong tay ta.

Diệp Phàm cũng sớm đoán được mấy người này cho hắn đi theo, nhất định sẽ bắt hắn làm cu li. Tu vi hắn không cao, không thể nào so sánh với mấy người này được, nếu như muốn đi theo thì phải bỏ sức.

Quả nhiên việc đào mộ được giao cho hắn làm, hắn cũng không so đo làm gì. So với Cửu Bí, mấy việc này không là gì cả.

Đáng tiếc, vận may của họ không khá lắm. Đúng là đào được cổ mộ chôn sâu dưới lòng đất, nhưng không liên quan với thế gia hơn một vạn năm ngàn năm trước, cho nên, cũng không có Cửu Bí ở đây.

Lúc này đã là ban đêm, cả trời đất chìm trong một màu đen nhánh.

"Ầm"

Đột nhiên cuối đường chân trời trở nên sáng rực, mọi người thấy vậy liền có một suy nghĩ giống nhau: có người đại chiến!

Ở đấy có hai bóng người, giống như hai mặt trời nhỏ mọc lên trong bầu trời đêm đen nhánh. Chiến đấu kịch liệt đến nỗi làm cho cả vòm trời cũng phải run rẩy, dư kình tỏa ra khắp nơi.

- Là Diêu Quang thánh tử, người khác là ai? Người này có thể sánh ngang với hắn ư?

Cơ Tử Nguyệt kinh ngạc, nói.

Ngay lúc này, bỗng nhiên toàn thân Thần Vương thể Cơ Hạo Nguyệt phát sáng rực rỡ, chiến ý từ từ dâng cao. Hắn ta nhìn về bầu trời đêm, lẩm bẩm:

- Mái tóc vàng, chiến lực kinh người...chẳng lẽ là Kim Sí Tiểu Bằng vương của Yêu tộc.

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn đường chân trời, trông rất thâm thúy. Hắn không ngờ Kim Sí Tiểu Bằng vương lại gặp Diêu Quang thánh tử nhanh đến thế, hai người này như hai thần linh, đánh nhau đến nỗi làm trời cao chấn động, rồi nháy mắt biến mất ở đường chân trời.

Cơ Hạo Nguyệt muốn bay lên trời, nhưng Cơ Tử Nguyệt lại nhanh chóng nắm lấy cánh tay của hắn, nói:

- Đừng đi.

Nàng lo lắng cho ca ca của mình, nàng cũng biết hai người kia là kỳ tài ngút trời, có thể sánh ngang với Thần Vương thể, nên nàng không muốn ca ca mình tham dự vào.

Đoạn Đức nói:

- Diêu tiên tử không lo lắng cho Diêu Quang thánh tử sao?

Diêu Hi điềm đạm cười một tiếng, nói:

- Đạo trưởng đang hỏi vì sao ta chưa bao giờ tương trợ hắn sao? Nếu như ta ra tay, hắn sẽ cự tuyệt. Có thể nói, từ lúc bắt đầu cuộc chiến tranh giành tư cách trở thành Đại Đế, hắn đã không cần ta trợ giúp.

- Cuộc chiến tranh giành tư cách trở thành Đại Đế...

Vừa nghe thấy câu này, đôi mắt của Cơ Hạo Nguyệt sáng rực lên, thần quanh bên ngoài cơ thể cũng bùng phát dữ dội, giống như có một ngọn lửa lớn đang bốc cháy.

- Máu huyết bần đạo cũng sôi trào một chút...đáng tiếc, tư chất của ta quá bình thường, không thể đi tranh phong.

Đoạn Đức lắc đầu, ra vẻ đáng tiếc.

- Tiểu đạo trưởng, sao ngươi im lặng không lên tiếng?

Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Cuộc chiến tranh giành tư cách Đại Đế kia cách ta quá xa, bây giờ có nghĩ cũng vô dụng...

Diệp Phàm lắc đầu.

Trong mấy ngày kế tiếp, Đoạn Đức dẫn mấy người này khai quật hơn trăm ngôi mộ cổ, nhưng vẫn không có thu hoạch được gì, không tìm thấy được đầu mối của Cửu Bí.

Đến lúc này, mấy người Diệp Phàm mới hiểu vì sao Đoạn Đức lại hợp tác với bọn họ, tìm Thần thể và Diêu Quang thánh nữ làm cu li, cuộc mua bán này đúng là rất đáng giá.

- Đoạn Đức, mấy ngày qua ngươi bảo chúng ta đi đào mộ chung quanh, lật tung hết nghĩa trang này rồi, rốt cuộc ngươi có nắm chắc được gì hay không?

Cơ Hạo Nguyệt trầm giọng hỏi.

Một Thần Vương tương lai mà lại đi làm những việc này, Cơ Hạo Nguyệt thật không chịu nổi nữa, có cảm giác Đoạn Đức đang lừa dối bọn họ.

- Không phải ngươi có đầu mối quan trọng do Cái Cửu U lưu lại sao?

Diêu Hi cũng cảm thấy bất mãn, mở miệng nói.

- Các ngươi yên tâm, chắc chắn ta có thể tìm được. Cái Cửu U để lại một đầu mối quan trọng, ta đang tìm kiếm đường đi của đầu mối đó. Mà các ngươi tưởng rằng việc này dễ lắm à? Đã hơn một vạn năm rồi, các ngươi cứ thử tự đi tìm nơi chốn của Lệ thành ngày xưa đi?

Năm ngày sau, Đoạn Đức tỏ ra kích động, nói:

- Tìm được rồi!

- Tìm được phần mộ thế gia cổ kia rồi sao?

Cơ Tử Nguyệt hỏi.

- Không, tìm thấy nơi chốn của Lệ thành một vạn năm ngàn năm trước rồi!

Đoạn Đức đáp.

Đây là một bình nguyên hoang vu, cách Lệ thành bây giờ khoảng hai trăm dặm, ngoại trừ đá vụn ra thì không còn vật gì nữa.

- Tìm được nơi chốn cũ của Lệ thành thì có ích gì, đây đâu phải là mộ phần của thế gia cổ kia.

Mặt mày Đoạn Đức trở nên hồng hào, nói:

- Nhưng ta có thể căn cứ vào nơi này để phán đoán nghĩa trang của gia tộc họ, phạm vi tìm kiếm cũng chính xác hơn nhiều. Ta nghĩ không xa lắm đâu...

- Trời đất ạ, chẳng lẽ ngươi muốn chúng ta lật tung toàn bộ khu vực chung quanh này lên?

Mấy người này đồng loạt quay người, nhìn hắn với ánh mắt chết người.

- Yên tâm đi, người xưa rất chú ý đến nơi an táng của mình, không chôn cất tùy tiện đâu. Mà ta cũng có chút tâm đắc với việc này, để ta xác định mấy vị trí chủ yếu đã.

Trong ngày hoom đó, Đoạn Đức đi qua đi lại xung quanh khu vực nơi chốn cũ của Lệ thành, xác định được năm mươi bốn bảo địa phong thủy. Nhưng, cũng trong ngày hôm đó, có vài người từ nơi khác chạy đến chỗ bọn họ.

- Gặp cao thủ rồi, có người phán đoán giống ta!

Đoạn Đức thầm hô không ổn.

Ngày thứ hai, người đi đến đây càng lúc càng nhiều.

- Hừ! Cửu Bí quả nhiên kinh thiên, các kỳ nhân hiểu được mộ phần cũng bị mời ra rồi. Nếu không phải như thế, mấy người kia không thể nào tìm được nơi này.

Đoạn Đức cau mày.

- Nói như vậy, đạo trưởng cũng là một kỳ nhân?

Diêu Hi cười nói.

- Không nói khách sáo, riêng việc am hiểu mộ phần này, ta chính là một cao thủ đó. Các ngươi nên biết một việc, ngay cả mộ phần Yêu Đế cũng không vây khốn ta được.

Mấy người này cũng biết hắn không nói xạo.

Trong hai ngày kế tiếp, bọn họ đào liên tục mười tám bảo địa phong thủy, kết quả thấy được đó là những ngôi mộ lớn của người xưa.

- Hừ! Chúng ta chọn được năm mươi bốn chỗ, nhưng những người khác đã đào được hai mươi bảy chỗ rồi, quả nhiên gặp phải cao thủ.

Thần sắc Đoạn Đức lúc này không dễ nhìn chút nào.

Người khác đào hai mươi bảy chỗ, bọn hắn đào được mười tám chỗ, như vậy chỉ còn có chín nơi đề đào. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, rất có thể mộ phần của thế gia cổ kia sẽ thấy được mặt trời lại.

- Chúng ta phải ra tay nhanh, phải đào được ngôi mộ đó trước, nếu không, sẽ bị người khác nhanh chân đó!

Đoạn Đức cảm thấy tình hình bây giờ rất gấp gáp, hình như có cao thủ đang tới đây.

Cho tới một ngày kia, người tới đây càng lúc càng nhiều, hình như tất cả tu sĩ đã nghe được điều gì đó, nên đã tụ tập ở nơi đây.

Thấy như vậy, Đoạn Đức liền đưa tay chà lên mặt mình một hồi, rồi dùng thuật súc cốt thay đổi diện mạo một chút. Cách thay đổi diện mạo của hắn không phải là thuật pháp "cải thiên hoán địa" được ghi lại trong Nguyên Thiên thư, nhưng cũng đủ để mê hoặc người bình thường rồi.

Lúc này Diệp Phàm mới phát hiện thì ra Ngô Trung Thiên ở cách đấy không xa, bên cạnh hắn còn có mấy người Lý Hắc Thủy, Liễu Khấu, Khương Hoài Nhân, cả bốn người cùng đến khu vực này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đoạn Đức đào mộ phần tổ tiên nhà họ Ngô, nay thấy người của họ tất nhiên chột dạ. Nếu như bị phát hiện, chắc chắn Ngô Trung Thiên sẽ muốn liều mạng.

- Kim Sí Tiểu Bằng vương!

Bỗng nhiên hai mắt Cơ Hạo Nguyệt sáng lên như điện, rồi nhìn về phía chân trời. Ở đấy có một đạo ánh sáng vàng xẹt qua, Kim Sí Tiểu Bằng vương theo đó đáp xuống ở nơi xa.

- Ca ca, hôm nay không thể chiến đấu với hắn!

Cơ Tử Nguyệt vội vàng kéo tay ca ca mình lại.

- Chẳng lẽ Diêu Quang thánh tử thua?

Diệp Phàm cảm thấy nghi ngờ.

- Sợ rằng khi nãy bọn họ cũng không có quyết chiến sinh tử.

Diêu Hi nhìn về phương xa, nàng cảm thấy được khí tức của Diêu Quang thánh tử, thần lực của vị Thánh Tử này vẫn cường thịnh như lửa trong lò.

- Người của Khương gia cũng tới!

Tiếng dị thú gầm thét khắp trời, có khoảng mấy trăm dị thú đang xông tới đây, trên lưng có một kỵ sĩ cường đại ngồi ngay ngắn. Các kỵ sĩ này mặc quần áo làm bằng kim loại sáng bóng, khí thế uy nghiêm. Mỗi khi dị thú bước đi, dường như cả vòm trời bị những dị thú đó giẫm nát.

- Thần thể Cơ gia cũng tới, ta cảm ứng được khí tức của hắn!

Thân thể Cơ Hạo Nguyệt tiếp tục lấp lánh phát sáng, nhìn từ xa cứ tưởng như hắn là một đoạn cầu vồng thần thánh, lại tựa như một vầng trăng sáng treo cao trên đỉnh đầu.

Mấy trăm kỵ sĩ Khương gia đi ngang qua trời, rồi đáp xuống ở một chân trời xa xa. Nhưng dù đã xa như thế, mọi người vẫn cảm thấy có một ánh mắt sáng rực đang quét xuống, phảng phất như có thể xuyên thấu qua xương thấm vào trong người, chủ nhân của ánh mắt này chắc chắn là Thần thể Khương gia!

Các cường giả trẻ tuổi tuyệt đỉnh đều cảm ứng được lẫn nhau, một khi có tranh đấu xảy ra, đó sẽ là những trận chiến kinh thiên động địa.

Bỗng nhiên có tiếng sáo trúc du dương vang lên, sương mù mờ ảo từ xa tràn tới, rồi trên không trung có những cánh hoa tươi tắn rơi xuống, một đám thiếu nữ mặc y phục màu trắng như Lăng Ba tiên tử xuất hiện ở nơi này.

- Không ngờ người của Dao Trì cũng tới nơi này...

Diêu Hi khẽ nhấp nháy mắt một chút, trong đấy còn có ánh sáng khác lạ.

Cơ Tử Nguyệt cảm thấy kinh ngạc, nói:

- Dao Trì thánh địa từ trước tới nay không tranh quyền thế, hầu như chưa bao giờ tham dự vào các cuộc phân tranh, thật không ngờ lần này lại vì Cửu Bí mà phái người tới, Dao Trì thánh nữ cũng đích thân đến.

- Hừ! Đạo gia ta cảm thấy đại sự không ổn, không muốn ở chỗ này nữa.

Đoạn Đức muốn rút lui.

- Đạo trưởng, như vậy là sao?

Diêu Hi hỏi.

Đoạn Đức nói với Diệp Phàm:

- Hai người chúng ta mau chạy đi, bọn họ đều là người có bối cảnh, chúng ta lại nghèo rớt mồng tơi, có ở chỗ này thì cũng thành tốt thí cho người khác thôi.

- Đạo trưởng, ngươi quá lo lắng rồi. Chúng ta là đồng minh, sao có thể gây bất lợi cho ngươi được?

Diêu Hi cười nói.

- Hết hi vọng rồi, mấy tên trẻ tuổi đã xuất hiện, chắc chắn mấy tên già cũng đã tới, họ đang âm thầm quan sát nơi này. Một khi có việc xảy ra, mấy lão già đó sẽ xuất hiện hết.

Sắc mặt Đoạn Đức càng lúc càng khó coi, lão ta thì thầm lẩm bẩm.

- Chỉ còn lại chín chỗ khai quật nữa thôi, chẳng lẽ đạo trưởng định bỏ qua như vậy sao?

Cơ Hạo Nguyệt mở miệng, nói:

- Ngươi yên tâm, đã có ta ở đây, ngươi không cần lo lắng tính mạng của mình.

Qua nhiều ngày gian khổ, Đoạn Đức xác định rất có thể mộ phần của thế gia cổ xưa kia đang ở trong chín khu nghĩa trang còn lại, bây giờ bỏ đi đúng là rất đáng tiếc, hắn ta đang do dự.

"Ầm"

Một tiếng động lớn vang lên, cả bầu trời cũng phải run rẩy, cứ như có thiên quân vạn mã đang ào ào chạy tới, sau đó có mấy chục chiếc chiến xa cùng nhau kéo tới, tạo nên những âm thanh ù ù rung động.

- Là một Thánh Địa nữa, tất cả đều là cao thủ trẻ tuổi!

"Ô..."

Lại có tiếng kèn lệnh đinh tai nhức óc truyền tới.

Ở phía chân trời, các đám mây bị chấn nát, một chiếc thuyền màu hoàng kim bay tới. Chiếc thuyền này dài đến mấy trăm trượng, toàn thân tỏa ánh sáng ngọc màu vàng chói mắt.

Đoạn Đức thở dài, nói:

- Chẳng lẽ các đại Thánh Địa đều tới đây sao?

Diệp Phàm cũng mở miệng, nói:

- Tại sao chỉ có những ngườ trẻ tuổi?

- Chỉ sợ đây là sự an bài của các đại Thánh Địa, bọn họ muốn để cho những người trẻ tuổi tỷ thí một lần, xem thử ai mạnh ai yếu.

Diêu Hi suy đoán vấn đề, nói ra.

- Không sai, ta nghĩ mấy lão già kia cũng tới đây, chẳng qua chưa hiện thân thôi. Đại chiến tranh đoạt Cửu Bí ư? Chỉ sợ đó là tiền đề để trận chiến của mấy người trẻ tuổi được mở ra thôi!

Đoạn Đức thầm mắng xui xẻo.

- Ca ca, có đúng như thế không?

Vào lúc này, chiến ý của Cơ Hạo Nguyệt đã lên cao, thần lực mênh mông tỏa khắp người. Trên đầu hắn xuất hiện một vầng trăng sáng, giúp hắn trở nên rực rỡ như thần linh, người khác nhìn thấy phải khiếp sợ. Hắn ta gật đầu, nói:

- Đúng, xem ra hôm nay phải phân cao thấp rồi, nhất định phải biết được người nào tương lai sẽ vô địch khắp Đông Hoang!

Cùng lúc đó, đám người Khương gia bên kia cũng bộc phát một cỗ chiến ý không gì sánh nổi, Thần thể Khương gia rốt cuộc cũng xuất thế.

Còn Diêu Quang thánh tử lại như một vầng mặt trời thần thánh, đứng một mình ở một khu vực, tỏa ánh sáng sáng ngời, thật giống như một vị thần.

Nơi xa, Kim Sí Tiểu Bằng vương hét to lên một tiếng, mái tóc vàng theo đó tung bay trong gió. Thân thể khôi ngô tràn đầy lực lượng của hắn khẽ run nhẹ một cái, lập tức có một dao động kinh khủng truyền ra bên ngoài, tỏ rõ khí chất duy ngã độc tôn của thiên tài tộc Thiên Bằng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất