Già Thiên

Chương 342: Thạch Trung Phi Tiên (Thượng)

- Trời ạ, hơn bốn vạn cân. Tiểu tử đen này, còn có thiếu niên thanh tú này nữa, vận may quá nghịch thiên mất rồi. Ném vỡ chín tảng Tây Qua Thạch, lập tức có được hơn bốn vạn cân Nguyên. Thật không có thiên lý.

- Vận may đến không đỡ được. Vừa rồi các vị có nhìn thấy không, chín tảng Tây Qua Thạch đều là do đám Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên đá qua. Hai người này căn bản không đi chọn đá.

- Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy là Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên tự đá đi. Ông trời đều giúp a!

Ngô Tử Minh nghe thấy những lời này, có xúc động muốn hộc máu. Lý Trọng Thiên CŨNG không tốt đến đâu, muốn cắn người. Đây rõ ràng là cực phẩm coi tiền như rác a!

Lý Hắc Thủy cùng bọn họ hoàn toàn trái ngược, mặt đầy ý cười. Hắn thò mặt tới, nghiêm túc quan sát sắc mặt mười mấy người rồi sau đó ha ha cười lớn.

- Ha ha ha...

Bề ngoài Tây Qua Thạch có những đường vân giống như vỏ dưa hấu, cho dù có thể cắt ra Nguyên, số lượng cũng rất ít, đa phần là dạng hạt giống như hạt dưa. Đây cũng là nguồn gốc cái tên của nó.

Đương nhiên, chuyện cũng không phải tuyệt đối. Tại rất lâu trước kia, có người cắt ra hơn chục hạt dưa Thần Nguyên chấn động Thần Thành.

Giờ phút này cắt ra 49 hạt dưa Tử Tinh, tuy rằng không thể so sánh với hạt Thần Nguyên, nhưng cũng rất khiến người ta giật mình.

Hiện tại đến phen Lý Hắc Thủy cười to, đám người Ngô Tử Minh mặt đen xạm. Hơn bốn vạn cân nguyên, thật sự khiến người ta vàng mắt, số lượng quá mức khổng lồ.

- Mười mấy vị quý nhân đừng thất thần, lấy Nguyên ra đi. Bốn vạn hai ngàn cân, các vị khẳng khái như thế, thật sự làm chúng ta cảm động.

Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy tiến lên, bắt đầu thu Nguyên, chìa tay ra với mười mấy người kia.

Ngô Tử Minh, Lý Trọng Thiên khó chịu vô cùng, đáy lòng muốn uất ức bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cảm giác như đang bay trên chín tầng trời, đột nhiên bị người "vụt" một cái kéo xuống hầm cầu. (ố mãi gót @_@)

Bọn họ vốn muốn trêu chọc hai người, đưa hai người thành trò cười. Kết quả là tự mình ngược lại thành coi tiền như rác, vô duyên vô cớ mỗi người phải lấy ra ba ngàn cân Nguyên.

Thật sự là khiến người ta lên tăng xông. Mười mấy người đều cảm thấy đỉnh đầu đang bốc khói trắng, như là đang thiêu đốt. Chuyện này thật quá uất ức.

Chỉ là tùy tiện trêu chọc hai tên nhà quê mà thôi, kết quả là đáp vào nhiều Nguyên như vậy, hơi thở ra ngoài cũng đều mang theo hơi nóng.

- Ông trời, thật không có thiên lý. Tây Qua Thạch a! Không ngờ lại ra Tử Tinh Nguyên. Thật là, ta muốn đánh người quá!

Một tên con cháu đại giáo đầy vẻ hối hận.

- Ba ngàn cân Nguyên. Con bà nó, một nửa gia sản của ta cứ như vậy không còn. Tử Tinh Nguyên chó má!

Một tên đệ tử đại giáo khác khá thô lỗ, căm giận nguyền rủa.

Ngô Tử Minh lại càng là sắc mặt xanh mét. Nếu không phải hắn cùng Lý Trọng Thiên giữ hai tên nhà quê không cho đi, cũng không đến mức vô duyên vô cớ làm con lừa tai to.

- Ngô huynh ngươi có phải bệnh rồi không? sắc mặt làm sao còn tím hơn cả Tử Tinh Nguyên?

Lý Hắc Thủy VUNG vẩy cái túi, tiến đến gần, vẻ mặt chất phác, quan tâm hỏi.

- Tiểu tử ngươi đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ.

Ngô Tử Minh mũi phun ra lửa, cảm giác máu mũi đều sắp tức mà trào ra ngoài. Hắn VUNG tay, ném ba ngàn cân Nguyên xuống đất.

Đám người này đều là con cháu đại giáo, Nguyên trong tay còn nhiều hơn Đồ Phi nhưng cũng chỉ là hai ba phương mà thôi. Hiện giờ một lúc phải lấy ra gần một phương, bất cứ người nào cũng đều đau lòng.

Tất cả mọi người gân xanh nổi lên, không cam lòng ném Nguyên xuống đất. Bọn họ đều là người có thân phận, trước mắt bao người không dám quỵt nợ, không thể làm mất thể diện.

- Hoàng tử điện hạ, đa tạ.

Diệp Phàm tự mình tiếp nhận ba ngàn cân Nguyên trong tay Đại Hạ hoàng tử.

Rồi sau đó, hắn xoay người nhìn về phía tiểu ni cô áo trắng, cười tủm tỉm mở miệng:

- Tiểu muội muội, muội có Nguyên tuyền không?

Tiểu ni cô áo trắng chu cái miệng nhỏ nhắn, trong cặp mắt to thơ ngây đầy vẻ vô tội. Nàng vô duyên vô cớ bị cuốn vào, hoàn toàn là tai bay vạ gió. Một: không giễu cợt hai người. Hai: không cược Nguyên. Không ngờ cũng phải giao Nguyên ra.

Đại Hạ hoàng tử nhíu mày, rất không vui thấy Diệp Phàm cười như vậy với muội muội của mình. Hắn trực tiếp tiến lên chặn lại, rồi sau đó vãi ra một phương Nguyên.

Rầm-

Một đống Nguyên trên mặt đất lấp lánh hào quang, linh khí cuồn cuộn, lộ ra sắc bóng. Cái thứ sáng lấp lóe này thật sự mê hoặc tâm thần.

- Ha ha ha...

Lý Hắc Thủy cười to.

Mười mấy người đều sa sầm nét mặt, cơn tức đầy bụng, nghẹn đến khó chịu. Thật là quá oan ức.

Diệp Phàm mặc kệ bọn họ, tay áo cuốn một cái thu hồi toàn bộ nguyên. Nhoáng cái chiếm được hơn bốn vạn cân Nguyên, hắn lại tiến gần đột phá cảnh giới thêm một bước.

- Lần này, ta chân chính cược đá với các ngươi. Các ngươi có dám hay không?

Ngô Tử Minh trầm giọng hỏi.

- Có gì không dám, tuy nhiên ngươi còn có Nguyên sao?

Diệp Phàm mặt mày tỉnh bơ hỏi.

Ngô Tử Minh há miệng thở dốc. Vừa rồi rất nhiều người đều không đủ Nguyên, vay mượn lẫn nhau cuối cùng coi như gom đủ bốn vạn hai ngàn cân. Bọn họ không có khả năng đều mang tất cả Nguyên ở trên người.

- Không có Nguyên thì cược cái gì?

Hiện tại, đến lượt Lý Hắc Thủy miệt thị bọn họ, trên mặt đen viết đầy vẻ châm chọc.

- Tiểu tử đen, người bớt đắc ý.

- Con bà nó, ta đen chỗ nào? Cái này gọi là đàn ông! Ngươi hiểu hay không? Ngươi có hay không?

Lý Hắc Thủy tuyệt không cảm thấy được mình đen, gân cổ cãi.

Người vây xem đều không biết nói gì hơn, có người lẩm bẩm:

- Đều đen thành như vậy còn nói là không đen...

- Ta còn có Nguyên có thể cược với ngươi.

Ở chỗ này chỉ có Đại Hạ hoàng tử không chút nào để ý được mất vừa rồi, tiến lên phía trước.

- Ngươi có bao nhiêu Nguyên?

Lý Hắc Thủy hỏi rất trực tiếp.

- Ba phương.

Người chung quanh hít sâu một ngụm khí lạnh. Đại Hạ hoàng tử quả nhiên là "dầy phông", không hổ là một trong những truyền nhân của Trung Châu tứ đại hoàng triều bất hủ, tùy thân mang theo hơn vạn cân Nguyên.

- Được, không thành vấn đề. Ta cược với ngươi!

Diệp Phàm cười gật đầu.

Đại Hạ hoàng tử long hành hổ bộ, long khí vờn quanh, dáng người cao ngất, rất là ép người, dẫn đầu đi về phía vườn đá ở chỗ sâu bên trong.

Tiểu ni cô áo trắng rất bất mãn. Nàng vô duyên vô cớ bị Diệp Phàm lấy mất một phương Nguyên, cảm thấy rất ủy khuất. Hoàn toàn là chuyện không liên quan đến nàng.

Nàng chun cái mũi thanh tú, nắm bàn tay nhỏ huơ huơ hướng Diệp Phàm rồi sau đó nhẹ nhàng xoay người theo ca ca rời đi.

Diệp Phàm cùng Lý Hắc Thủy không thèm quan tâm đi theo. Tất cả mọi người đều đi theo, biết có kịch hay để nhìn.

Thiếu chủ Thiên Yêu Cung Yêu Nguyệt Không cũng đi theo. Hắn một thân áo tím, con ngươi thâm thúy, là một nhân vật tiêu điểm. Thân phận hắn có thể sánh ngang với Đại Hạ hoàng tử, được không ít người tiền hô hậu ủng.

Sáng sớm, ánh ban mai chiếu rọi làm một góc đạo quan cùng vùng đất ven đó nhuộm một tầng hào quang thánh khiết. Đi ở nơi này khiến người ta có một loại yên bình, thể xác và tinh thần như được gột rửa.

Mọi người dọc theo con đường nhỏ trải đá, xuyên qua vài khu rừng cổ thụ, đi ngang qua vài đạo quan, một mực đi vào sâu trong. Thẳng đến khi đi tới vườn đá tầng thứ mười tám, Đại Hạ hoàng tử mới dừng lại.

Vật liệu đá nơi đây đã tương đối đắt đỏ, một cân đá bằng mười cân Nguyên. Đá đắt hơn Nguyên. Người bình thường căn bản không thể chịu đựng.

Từ vườn đá thứ mười tám về sau, cược đã không còn là Nguyên tinh thuần mà là thứ quý báu hơn, tiêu phí rất lớn.

Tuy nhiên, điều này lại khiến Diệp Phàm tương đối vừa lòng. Nếu là Nguyên tinh thuần hắn thật không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể gom đủ số cần thiết. Mà đám trân thạch này, nếu như cắt ra thứ gì nhất định là cực kỳ quý báu, có thể gia tăng tốc độ thu Nguyên của hắn.

- Ở nơi này thì thế nào?

Đại Hạ hoàng tử hỏi.

- Dù sao đều đã đi tới đây rồi, sao không đi vườn đá hiệu chữ Thiên?

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Hítzzz!

Rất nhiều người đều hít sâu một ngụm khí lạnh. Vườn đá hiệu chữ Thiên - Kỳ thạch ở đó đắt tới dọa người, thế hệ trẻ tuổi rất ít người tới, chỉ có nhân vật lớp trước rất có lai lịch mới thường lui tới.

- Nơi đó chính là chỗ có tảng đá trị giá ngàn cân Nguyên, rất nhiều người đều đi thử vận may, kết quả đều thua đến mặt tái dại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Thậm chí có tảng đá mới vài cân đã trị giá hơn vạn cân Nguyên, ngay cả Thái thượng trưởng lão của các Thánh địa đều cảm thấy đau lòng.

Người chung quanh nghị luận. Nhắc tới vườn đá hiệu chữ Thiên, rất nhiều người đều vừa kích động vừa bất đắc dĩ. Ngưỡng bậc quá cao, căn bản không thể chịu nổi.

Cũng không phải tất cả mọi người đều hiểu biết, có người khó hiểu hỏi:

- Đắt một cách quá đáng như vậy, cũng quá dọa người hả. Như vậy cũng có người tới chọn đá?

- Ngươi lại không biết, đó đều là kỳ thạch, vạn nhất cắt ra thứ gì, nhất định là kỳ trân hiếm thấy, giá trị kinh người.

- Đúng vậy. Một khi cắt ra bảo bối, đừng nói là mấy vạn cân Nguyên, cho dù mười mấy vạn cân cũng chưa chắc có thể mua nổi.

Một số người hàng năm ra vào thạch phường nói vậy khiến rất nhiều người hít sâu một hơi.

- Nếu đã như vậy, sao Thánh địa không tự cắt ra, vì sao phải như thế, để cho người khác tới chọn đá?

Có người hỏi.

- Ngươi cho là các Thánh địa muốn vậy sao? Bọn họ cũng không thể xác định trong tảng đá có trân bảo hay không. Vì để tối đại hóa lợi ích, để ở nơi này bán với giá trên trời, cho người ta đi cược.

- Quả thật như vậy. Đây là nguyên nhân căn bản sự tồn tại của thạch phường Thánh địa.

Đại Hạ hoàng tử chỉ hơi chần chờ một chút liền sảng khoái đáp ứng, nói:

- Được. Nếu đã như vậy, chúng ta liền đi vườn đá hiệu chữ Thiên.

Lập tức, người ở đây một mảnh sôi trào. Bọn họ biết, hôm nay nhất định có người ra tay hào phóng.

- Các ngươi xác định muốn đi vườn đá hiệu chữ Thiên?

Đám người Ngô Tử Minh cùng Lý Trọng Thiên đều vô cùng giật mình.

Hiện tại đến phen Lý Hắc Thủy lỗ mũi hếch lên trời, nhàn nhã ung dung nói:

- Các ngươi chưa từng cược hả, lần này cố mà tăng thêm kiến thức.

- Không ngờ... Bị hai thằng nhà quê này khinh bỉ ngược lại.

Đám người Ngô Tử Minh muốn bao nhiêu buồn bực có bấy nhiêu, tất cả đều căm giận không thôi.

- Tiểu tử đen... lần sau ta cùng ngươi luận thắng thua.

Trong mười mấy người, trước sau có người lên tiếng.

- Ta tuyệt đối không đen, đừng nói đến từ đen này với ta. Còn nữa, lần sau các ngươi mang đủ Nguyên. bản "Cược thánh" ta cược cho các ngươi xanh mặt.

- Tiểu tử đen quá ngông cuồng!

- Ngươi mới đen ấy. Cả nhà các ngươi mới đen!

Lý Hắc Thủy trợn trắng mắt phản bác.

Trong vườn đá hiệu chữ Thiên có một gốc mây lớn, thô to khiến người ta trợn mắt há mồm, đường kính tới mười thước như một con Thương Long nằm ngang, bò ra bốn phương tám hướng.

Đây không phải đại thụ, chỉ là một cây mây lại đã thô to như vậy. Đạo Nhất thạch phường phạm vi rất rộng, đạo quan thành vùng đều có dây mây bò khắp nơi.

Ở bên cạnh gốc mây còn có một cái giếng được xây bằng Nguyên thạch. Dây thừng mài lên mặt trên để lại những dấu vết, năm tháng xa xưa. Không biết đã tồn tại bao nhiêu năm.

- Gốc mây này có tới mấy vạn năm rồi...

Lý Hắc Thủy giới thiệu cho Diệp Phàm.

-o0o-

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất