Già Thiên

Chương 456: Vương già trẻ tuổi

Bầu trời trong xanh như khối thủy tinh khổng lồ không có chút tạp chất. gió thiu thiu thổi truyền đến hơi thở tươi mắt của cây có, ẩn chứa sức sống vô hạn.

Bắc Vực đơn điệu khô khan, thiếu đi sức sống sinh mệnh, mặt đất đỏ đậm, mấy chục vạn dặm không có bóng người, hoang vắng đìu hiu ngay cả bóng chim cũng không có.

Hiện giờ lại tiến vào mùa đông, trăm dặm tuyết bay, mặt đất như trải lớp lụa bạc, một mảnh trắng xóa.

Lúc này, Diệp Phàm đang ở trong hoàn cảnh rất khác, xuân về hoa nở, cảnh sắc như tranh, chim chóc líu lo, uyển chuyển êm tai, thỉnh thoảng có thể thấy được các loài động vật chạy nhảy.

Hắn rời khỏi Bắc Vực, đi vào một thế giới tràn ngập sức sống, tất cả đều vui tai vui mắt, sức sống bồng bột làm tâm tình người ta cùng lạc quan sáng sủa theo.

- Con chó chết bầm...

Diệp Phàm nguyền rủa.

Vượt qua hư không tới đây chênh lệch mục tiêu đến một trăm năm mươi vạn dặm. Trước đó đại hắc cẩu thề thốt chênh lệch không quá hai ngàn dặm, kết quả lại là một con số trời ơi.

- Đúng là không dựa vào con chó này được mà.

Nếu Hắc Hoàng có ở đây, Diệp Phàm thật sự có xúc động cắn nó.

Hắc Hoàng, Bàng Bác, Đồ Phi, Lý Hắc Thủy., đều không đi theo, bằng không mục tiêu quá rõ ràng sẽ dẫn người ta nghi ngờ.

Cùng may không phải không thể chấp nhận, cũng tính là tiến vào khu vực mục tiêu. Tuy rằng một trăm năm mươi vạn dặm vô cùng xa xôi, nhưng so với khu vực này thì cũng chỉ là khoảng cách ngắn.

Nếu không tiến vào vùng biên giới, vậy thì đúng là bi kịch, hắn không còn nhiều sinh mệnh, đã không sống quá nửa năm, căn bản không thể hao thời gian đi đường.

Thuyền đi từ từ trôi theo xuôi dòng.

Diệp Phàm cũng không gấp gáp chạy đi, nằm trên chiếc thuyền cẩn thận suy xét đủ mọi khó khăn sắp tới, cùng biện pháp đối phó.

Nước sông không rộng, cũng không chảy quá xiết, bên bờ mọc đầy bèo, hương cô lẫn lộn bùn đất làm hắn cảm nhận tự nhiên vô tận.

thỉnh thoảng có cá nhảy lên mặt nước tung lên một đám bọt, lấp lánh sinh động dưới ánh mặt trời.

Bóng đêm phủ xuống, Diệp Phàm lấy ra túi rượu, uống mấy ngụm, ăn một con gà nướng, nằm trên thuyền ngủ bình yên, mặc kệ cho con thuyền tự nhiên trôi đi.

Ầm!

Nửa đêm, con thuyền nan đánh vào trên một chiếc thuyền, Diệp Phàm tỉnh lại, không biết lúc nào đã tiến vào sông lớn.

Bầu trời đầy sao, trên sóng là một chiếc thuyền dài đến mấy chục trượng, đèn đuốc lấp lóe, không ít người nhìn xuống phía dưới, có người lên tiếng hỏi:

- Là ai đụng thuyền?

- Xin lỗi các vị.

Diệp Phàm chắp tay nhận lỗi.

Người trên thuyền cùng coi như hiểu lý lẽ, thấy thuyền nhỏ của Diệp Phàm bị hư hại, thả dây thừng cho hắn lên thuyền.

- Đa tạ các vị.

Diệp Phàm muốn tìm hiểu tin tức khu địa vực này từ những người đó, không từ chối ý tốt.

Đây là thuyền hàng quanh năm đi trên sông, bên trên có người phàm, cũng có không ít tu sĩ, rất nhiều người ban đêm không ngủ được đi lên sàn tàu nói chuyện.

Diệp Phàm giao một ít tiền cho chủ thuyền, cùng chính thức trở thành hành khách, hắn im lặng nghe những người này nói.

- Trong thời gian này, quần hùng thiên hạ vội vàng tụ tập ở Bắc Vực, trước có truyền thừa kinh thế của Vô Thủy Đại Đế, lại có lời đồn thượng cổ Thôn Thiên Ma Quán, đúng là dẫn động phong vân thiên hạ.

Có mấy tu sĩ cảm thán, nói về chuyện lớn gần đây.

Trong lòng Diệp Phàm kinh ngạc, Thôn Thiên Ma Quán thật sự sắp hiện thế, lời An Diệu Y không giả, nhưng mà cho dù hắn gần trung tâm gió lốc, cũng không tính đi tham dự trận náo nhiệt đó.

Nhất định trong đó có không ít hung hiểm, tuy rằng An Diệu Y không nói rõ, nhưng cũng ám chỉ đủ, bảo hắn không nên đi, không nên hỏi vì sao.

- Nói tới, Thánh thể quá đáng tiếc, đánh vỡ nguyền rủa mười mấy vạn năm, kết quả cũng không tránh khỏi cái chết.

- Quả thật là thế, không lâu trước dẫn đến người đời chú ý, lại thành kết quả thế này. Đáng tiếc đáng tiếc, có được chiến lực hùng bá một đời trẻ tuổi, nhưng không cách nào tồn tại trên đời quá lâu.

- Coi như một thế hệ anh tài ngã xuống, tương lai thiếu đi một người có hy vọng tiếp cận Đại Đế, đối với các Thánh tử thì đúng có thể thở phào một hơi.

Rất nhiều người nói tới Thánh thể đều cảm thấy đáng tiếc, nếu không ngày sau một đời trẻ tuổi long tranh hổ đấu, nhất định sẽ đại chiến mấy ngày liền. Kết cục bây giờ có nghĩa là sẽ thiếu đi rất nhiều phấn khích.

- Thánh thể tính là gì, đại thế chư vương vùng lên, hạng như thế còn không đủ để người đời tiếc nuối.

Một người mặc áo giáp đen đột ngột lên tiếng.

Rất nhiều người chấn động, không ai chú ý tới hắn xuất hiện lúc nào, giống như u linh trống rỗng hiện ra.

chỉ có Diệp Phàm nhìn thấy người này từng bước đi ra từ hư không, cực độ bất phàm, làm cho hắn cũng phải kinh ngạc, khẳng định là tuyệt đỉnh cao thủ một đời trẻ tuổi.

- Ngươi là ai, vì sao nói như thế?

Có người bất mãn với lời nói này.

- Ta là ai không quan trọng, ta chi nói sự thật mà thôi, ở năm tháng Thái Cổ xa xưa, cũng không nghe nói có Thánh thể trở thành Đại Đế, khi chư vương nổi dậy thì hắn cũng không phải nổi bật nhất.

Đó là một nam tử rất trẻ tuổi, dáng người cao lớn thẳng táp, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt lóe sáng như ngôi sao trên trời, chiến y màu đen trên người sáng bóng lạnh băng.

Trong tay hắn là chiến thương màu đen, sắc bén vô cùng, ẩn hiện tia máu có phong ấn sát khí vô tận, tựa như uống máu ngàn vạn sinh linh.

- Xưa nay Đại Đế có mấy người, ở thời đại không Đe, sợ là không có bao nhiêu người đối đầu với Thánh thể được.

Người trên thuyền nhìn ra hắn không tầm thường, không dám nói quá kịch liệt.

- Đại thế hiện nay tất có Đại Đế sinh ra, bằng không thực xin lỗi nhiều vương thể cổ xưa đồng thời xuất thế như vậy. Thánh thể hắn không được, không thể nổi bật lên trên.

nam tử trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng, không ngừng lắc đầu.

Dưới áo giáp đen lóe lên phụ trợ, làn da của hắn rất trắng, nhưng không có một chút âm nhu, tóc đen tung bay như thần minh đến từ Cửu U.

- Người trẻ tuổi rất tự tin và rất mạnh, nhưng từ xưa đến nay trong hàng tỷ người mới xuất hiện vài vị Đại Đế mà thôi, ngươi nói đương thời có thể xuất hiện, không khỏi viên vông quá chứ.

- Đương thời rất giống với mười mấy vạn năm trước, các loại thể chất hùng mạnh lần lượt xuất hiện, nhất định sẽ sinh ra một nhân vật như Vô Thủy.

nam tử trẻ tuổi có ngữ khí rất khẳng định, ánh mắt lóe ra tia sáng như lửa cháy.

- Cái này...

Những người khác đều bị chấn động, không ít người cũng đã có nghe nói.

- Diệp Tuệ Linh ngươi còn chưa đi ra, trận chiến giữa ngươi và ta không nên kéo quá lâu. Ta nghĩ sắp phải có một lần chấm dứt.

nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp đen, tay cầm chiến thương đứt trên sàn tàu truyền âm.

- Vương Trùng Tiêu ngươi tới thật là nhanh.

Từ tầng hai thuyền lớn bước ra một cô gái, bước chân nhẹ nhàng, một thân quần áo lắm phiêu động trong gió.

Nàng chi khoảng hai mươi tuổi, khí chất dung mạo tương xứng với tên của nàng, dung mạo làm người ta kinh diêm, sáng sủa không linh, tóc đen như thác nước, làn da mịn màng, đôi mắt linh động.

Nàng thả người bay lên sàn tàu, duyên dáng yêu kiều, dáng dấp như u lan thâm cốc động lòng người, trong tuyệt mỹ có một loại khí chất u tĩnh siêu nhiên.

- Cái gì, bọn họ là vương giả một đời trẻ tuổi Trung Châu? Nghe nói là đánh một đường từ Đông Hoang tới đây.

- Đúng thế, đã sớm nghe nói tới, một đời trẻ tuổi Trung Châu có vương chiến, đánh đến kinh thiên động địa, đều tự có bí thuật thiên phú, ngay cả nhân vật lão tiền bối cũng không cản trở được.

Tu sĩ trên thuyền đều giật mình, thật không ngờ gặp được vương giả trẻ tuổi Trung Châu, quả nhiên khí khái bất phàm, khẳng định sẽ có một trận long tranh hổ đấu.

- Gần đây ta không muốn quyết đấu sinh tử với ngươi, Vương Trùng Tiêu ngươi làm gì lại đuổi giết không bỏ?

Diệp Tuệ Linh giọng nói nhẹ nhàng êm tai.

- Ta biết ngươi chiếm được Phúc Thiên Bảo Y trong truyền thuyết, muốn dựa vào nó che đậy khí cơ tiến vào cấm địa Sinh Mệnh ngát lấy Bất Tử Thần Dược, có phải không?

Vương Trùng Tiêu giọng rất bình tĩnh.

Diệp Phàm nghe lời này, trong lòng liền nhảy dựng, vương giả trẻ tuổi Trung Châu mang theo bảo y khoáng thế tới đây, mục đích cùng giống như hắn, cái này không phải tin tức tốt.

Mục đích đối phương đi vào địa vực này quá nửa cũng giống như hắn, tuyệt đối là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh.

- Ngươi lầm rồi, làm sao mà ta tiến vào dễ dàng như thế, chẳng qua là muốn dựa vào Phúc Thiên Bảo Y đi bên bờ cấm địa Sinh Mệnh nhìn một chút. Nguồn: http://truyen360.com

Diệp Tuệ Linh lắc đầu, xinh đẹp không gì sánh được.

- Ngươi đã không dám tiến vào, vậy giao Phúc Thiên Bảo Y cho ta vậy, ta đi thu lấy Bất Tử Thần Dược!

Vương Trùng Tiêu cười lạnh nói.

Bọn họ một đường đánh từ Trung Châu tới Đông Hoang, giao thủ không biết bao nhiêu lần, có thể nói sức ngang nhau, nhưng càng về sau càng kịch liệt, vương giả đối đầu là cuộc chiến sinh tử.

- Nếu không có lựa chọn, chiến thì có sao!

Diệp Tuệ Linh lời nhẹ nhàng, nhưng không có chút yếu thế.

- Các ngươi đi xa, không ai được quay đầu xem chiến, bằng không giết không tha.

Vương Trùng Tiêu lời lạnh băng, quét người trên thuyền.

Chủ thuyền vội ra lệnh lái thuyền đi, hắn không muốn chọc đến vương giả trẻ tuổi Trung Châu, phóng mắt khắp thiên hạ, quá nửa một đời trẻ tuổi cũng không có mấy ai đánh lại bọn họ.

Vương Trùng Tiêu nhảy vào hư không, áo giáp màu đen lóe ra tia sáng lạnh băng, mái tóc tung bay, tay cầm chiến thương mà đứng, cực giống một vị Minh Vương.

Diệp Tuệ Linh áo lắm bay trong gió, trong ưẻo không linh, lăng lặng đứng giữa bầu trời đêm, trong tay xuất hiện một chiếc sáo ngọc trong suốt sáng ngời, có khắc đạo văn huyền ảo rắc rối, có một loại khí tức đại đạo lưu chuyển, nàng hợp nhất cùng thiên địa.

- Quá cuồng vọng đi chứ, ở Đông Hoang chúng ta cùng dám nói như thế, dựa vào cái gì không cho xem chiến đấu?

Có những tu sĩ trẻ tuổi rất bất mãn.

- Bọn họ thật sự là vương giả cùng tồn tại với Thần Vương thể?

- Không cần nói, vương thể truyền thừa xa xưa, đã có bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, không cần xung đột với bọn họ, bằng không thì không ai cản nổi một kích của bọn họ.

Vương Trùng Tiêu lạnh lùng liếc thuyền lớn trên sông, lạnh giọng nói:

- Lập tức biến mất cho ta.

- Quá đáng đi chứ, thật cho rằng hắn đã quân lâm thiên hạ hạy sao, ra lệnh ở Đông Hoang ta!

Có người cực kỳ bất mãn.

Vương Trùng Tiêu cười lạnh, nói:

- Dù ta chưa quân lâm thiên hạ, nhưng những con kiến như các ngươi không thể chỉ trỏ sau lưng ta, một thế hệ Đông Hoang này còn không có mấy ai lọt vào mắt ta.

- Quá đáng!

Có người lao lên trời, toàn thân bùng lên ánh sáng tím như ngôi sao sáng chói, đó là một nam tử trẻ tuổi cao lớn, quát:

- Ngươi dựa vào cái gì khinh thường tu sĩ Đông Hoang ta?

- Chi bằng ta là vương giả một đời trẻ tuổi Trung Châu!

sắc mặt Vương Trùng Tiêu lạnh lùng, căn bản chưa từng để hắn vào mắt.

- Đó là Từ Nguyệt Minh đại đệ tử chưởng môn Bái Nguyệt Giáo, tu sĩ Tứ Cực đại viên mãn, là cao thủ đứng đầu một đời trẻ tuổi.

Có người kinh hô, không ngờ trên thuyền còn có cường giả như vậy.

- Để cho ta xem cái gọi là vương giả như ngươi có xứng danh hay không!

Từ Nguyệt Minh lao tới trước.

- Hạt gạo cũng đòi tỏa sáng với ánh trăng!

Vương Trùng Tiêu cười lạnh, hắn cũng không vận dụng chiến thương, sau lưng xuất hiện vách tường màu đen đáng sợ, tràn ngập khí tức của thần.

ở trên đó cám thần kiếm cùng Pháp bảo vô tận, một mảnh thần bí cùng mơ hồ. Hắn cũng không quay đầu, chậm rãi rút ra một thanh thần kiếm đỏ đậm như máu, mũi kiếm phun ra tia sáng đỏ đậm, hắn vung kiếm chém xuống.

Phốc!

Máu tung lên, Từ mình Nguyệt bị chém thành hai mảnh, hắn như chống lại thần minh, không có chút sức lực, căn bản không cản nổi, ngay cả vũ khí cùng thành mảnh vỡ.

-Ách....

Mọi người đều chấn động, tim mật phát lạnh, vương giả một đời trẻ tuổi Trung Châu quá khủng bố, chỉ một chiêu đã chém cường giả Tứ Cực đại viên mãn thành hai nửa.

Đang!

Vương Trùng Tiêu cũng không xoay người, cám thần kiếm đỏ sẫm trở vào vách tường đen, cách loại thần binh lợi khí cùng Pháp bảo lóe ra hào quang, cùng bức tường màu đen đáng sợ biến mất.

- Khụ...

Trên thuyền, Diệp Phàm ho ra máu, hắn dùng khăn lụa lau đi, lẳng lặng nhìn bầu trời.

- Theo ta thấy, Đông Hoang trừ Thần Vương thể Cơ gia cùng với Diêu Quang Thánh tử mấy người có hạn ra, tất cả đều không chịu được một chiêu.

Vương Trùng Tiêu tóc đen tung bay, ánh mắt thâm thúy như Minh Vương, áo giáp đen lạnh băng bức người, hắn từ trên nhìn xuống những người trên thuyền.

-o0o-

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất