Bắc Vực rất thừa thải Nguyên, cũng có sinh vật đáng sợ ngủ say trong suốt thời gian từ Thái Cổ tới giờ, từ xưa tới nay đây đều là nơi phong vân hội tụ.
Cổ Quáng Thái Sơ đã trải qua biết bao thời kỳ hắc ám, đại kiếp nạn thời Thái Cổ, đại họa của Nhân tộc, không nhiều thì ít đều có bóng dáng của nó, để lại rất nhiều truyền thuyết được lưu truyền.
Từ khi con người được sinh ra, có không biết bao nhiêu hùng chủ cái thế đi vào trong đó khi tuổi đã già, đáng tiếc đều không có ai quay ra được, chưa từng nghe nói có người vào trong đó rồi xuất hiện lại trên thế gian.
Sau khi Diệp Phàm rời đi được một tháng, từ Bắc Vực truyền ra một tin tức vô cùng chấn động, các Thánh địa đi tìm một tòa Thần Miếu cổ, cuối cùng tổn thất thảm trọng mà về.
Thế gian đều kinh hãi, tất cả mọi người đều không ngờ rẩng các Thánh địa dám đi vào trong cấm khu Thái Sơ, xảy ra một cuộc đại chiến đẫm máu với một sinh vật khổng lồ tại một tòa Thần Miếu cổ.
Các Thánh địa giữ kín như bưng, không lộ ra một chút tin tức nào, cũng không biết họ đã chuẩn bị bao lâu rồi, mãi tới khi hành động này thất bại thì mọi người mới biết đến.
Thế gian đều kinh động, các Thánh địa lại dám tiến vào trong cấm khu Thái Sơ, điều này thật sự bất ngờ, nhất định là bọn họ đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó, nếu không thì làm sao họ lại mạo hiểm như vậy được.
khắp nơi đều ồn ào bàn tán về việc này, tất cả đều giật mình nhận ra, việc này thì ra đã sớm có một chút manh mối rồi.
Một năm trước trong cấm khu Thái Sơ truyền ra tiếng nhạc tuyệt diệu, có người còn nhìn thấy một nữ nhân phong tư tuyệt thế đi lại trong đó, khiến cho cả Bắc Vực đều chấn động, truyền ra cả rất nhiều đại giáo.
Cùng chính là do sự kiện kia, phong vân trong thiên hạ bắt đầu nổi lên, tập trung tại Bắc Vực, tất cả một thế hệ trẻ tuổi, thậm chí cả các giáo chủ vô thượng đều tiến quân lên phía bắc.
Diệp Phàm còn nhớ rất rõ, Thanh Giao Vương còn đặc biệt tới Nam Vực mời Khổng Tước Vương cùng lên phía bắc, các Thánh Tử và Thánh nữ cũng đổ về đây từ khi đó, tất cả mọi người đều tập trung tới phía bắc.
- Đúng rồi, thì ra là thế!
Hắn bừng tỉnh nhận ra, nhất định có phát hiện khó lường nào đó tại cấm khu Thái Sơ, khiến cho các Thánh địa đều kinh hãi, phải dành cả một năm để chuẩn bị cho việc này.
Liên tường đến những việc đã xảy ra, tất cả đều được giải thích một cách hợp lý, đã rõ ràng vì sao sau một năm thì Bắc Vực mới rung chuyển mạnh, các nhân vật khắp nơi thi nhau xuất hiện, giống như trung tâm của thiên hạ đều tập trung ở đây vậy.
Bên trong cấm khu Thái Sơ có cổ miếu chấn thế xuất hiện, có âm thanh kỳ diệu của nữ thần truyền ra, đáng tiếc các Thánh địa rốt cuộc vẫn phải lui lại, không thể thu được toàn bộ.
Tuy nhiên, bọn họ nhất định là có thu hoạch nào đó, dù gì thì cũng đã chuẩn bị hơn một năm rồi mà.
Khi Diệp Phàm tìm được Tuệ Linh Nhi thì một tin tức kinh hãi thế tục lại truyền đến, lần này vẫn đến từ Bắc Vực.
Tin tức Thôn Thiên Ma Quán thượng cổ xuất hiện đã được truyền ra mấy tháng trời, rốt cuộc cũng bị người ta tìm được nơi cất aiấu, kết quả là máu nhuộm đỏ cả vùng đất, các cao thủ chết vô số.
Thánh binh của Đại Đế cổ hấp dẫn tất cả mọi người, tin này vừa truyền ra thì cả thế gian đều chấn động.
Mọi người cũng sinh ra nghi hoặc, tại sao lại trùng hợp như vậy, các Thánh địa vừa mới thất bại trở về từ cấm khu Thái Sơ, làm sao mà Thôn Thiên Ma Quán lại xuất thế ngay sau đó được?
Rất nhanh, tin tức chính xác đã được truyền đến, các Thái thượng trưởng lão Thánh địa chết không ít, còn một thế hệ trẻ tuổi thì gần như bị tiêu diệt toàn bộ.
Thế gian đã sớm đồn rẳng, để mở ra đàn tràng độc nhân này thì cần phải có sự liên thủ của Thiên Yêu thể, Thần thể, Thánh thể và nhiều loại thể chất khác, dùng máu tươi của họ để thánh tế.
Mà hiện tại lời này quả nhiên đã ứng nghiệm, chư vương cùng quật khởi, dùng máu mở ra đàn tràng của độc nhân số một thời thượng cổ, nhưng thứ chào đón bọn họ chỉ là giết chóc vô tình.
Nơi Đại Đế để binh khí có khắc trận văn quán thế, cho dù ngươi có là kỳ tài ngút trời thì cũng không ngăn được một kích, trận văn này có thể xuyên thủng trời đất, làm tan biến vạn vật, nghiền nát tất cả những gì cản đường.
Nếu không phải vào thời khắc mấu chốt, Thanh Giao Vương cầm Thánh binh của Thanh đế, cùng với đại cường đạo thứ bảy Đồ Thiên cầm ma quán xuất kích, khó khăn lắm mới bổ ra được một con đường, thì không ai có thể sống sót từ trong đó cả.
khắp thế gian đều chấn động, độc nhân số một thời thượng cổ quả nhiên là vô tình, ngoan độc với cả chính bản thân mình, còn ác độc hơn với những kẻ dám mạo phạm, gần như tiêu diệt tất cả tinh anh trẻ tuổi của Đông Hoang.
Cơ gia Thần Vương thể, Nhan Như Ngọc, Khương gia Thần Vương thể, Thiên Yêu thể, Tiên Thiên Đạo Thai, Hạ Cửu U, Diêu Quang Thánh tử đều bị trọng thương, thiếu chút nữa thì đã hình thần câu diệt rồi.
- Quá độc ác, luyện chế chính mình thành binh khí, không lưu tình chút nào ngay cả với hậu nhân, đủng là không hổ danh kẻ không thể chọc vào số một thời thượng cổ.
- Hắn sáng tạo ra Bất Diệt Thiên Công, từ trong thân thể già cỗi của mình sinh ra thần thai, hắn lại luyện chế thân thể cũ của mình, rất có thể là một trong những Đại Đế cổ sống lâu nhất theo truyền thuyết.
Khi Diệp Phàm biết được tin này, điều đầu tiên hắn nghĩ đến là đây là một âm mưu.
Điều này là do Hắc Hoàng kiến thức sâu rộng, đã từng đưa ra nhiều phán đoán, cũng kể cho hắn biết không ít bí tân.
Quả nhiên, khi tin tức chuẩn xác hơn được truyền ra, hắn lập tức phát hiện ra dấu vết. bên trong đàn tràng của độc nhân này thì Thiên Yêu thể, Thần thể, Tiên Thiên Đạo Thai đều bị nhốt lại, thiếu chút nữa thì đã bị đoạt đi căn nguyên.
- Điều này...!
Điều này rất phù hợp với bí tân mà Hắc Hoàng nói, tên độc nhân số một thời thượng cổ này có thân thể người thường, nhưng lại có thể áp chế chư vương, cuối cùng thành công tiến vào cảnh giới Đại Đế vô thượng, trước khi hắn sáng tạo ra Bất Diệt Thiên Công thì còn từng sáng tạo ra Thôn Thiên Ma Công.
Khi công pháp này luyện thành thì tất cả người trong thiên hạ đều đuổi giết hắn, bởi vì hắn có thể cắn nuốt căn nguyên của người khác, cả đời tên độc nhân này đã trải qua vô số lần cửu tử nhất sinh, còn nhiều địch nhân hơn cả Vô Thủy Đại Đế.
những bí tân này đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử rồi, cũng chỉ có Hắc Hoàng thì còn nhớ rõ mà thôi, trên thế gian này gần như không biết rằng đời trước của Bất Diệt Thiên Công chính là Thôn Thiên Ma Công.
"Chẳng lẽ lại đủng như Hắc Hoàng nói, có người chiếm được truyền thừa của tên độc nhân số một thời thượng cổ?"Diệp Phàm rùng mình một cái.
Tại một nơi xa xôi ở Bắc Vực, Hắc Hoàng đang gào khóc la hét, nhìn chằm chằm vào cái đàn tràng, nó sắp phát điên lên rồi, thiếu chút nữa là tới cả Bàng Bác, Đồ Phi cùng Lý Hắc Thủy thì nó cũng xông vào cắn.
Vào thời khắc mấu chốt, nó ngăn không cho đám người Bàng Bác tiến vào trong đàn tràng của tên độc nhân này, tránh khỏi kiếp nạn một hồi đại chiến.
Nhưng Hắc Hoàng lại cực kỳ căm phẫn do nó phát hiện ra đàn tràng này đã sớm bị người ta lục soát qua một lần rồi, Thôn Thiên Ma Quán khẳng định là đã bị lấy đi từ lâu.
Kết quả cuối cũng đã chứng minh phán đoán của nó, khó khăn này sinh, rất nhiều tu sĩ vất vả trốn ra ngoài, nhưng chưa lấy được nửa kiện Thánh binh Cực Đạo kia mà thiếu chút nữa đã bị tiêu diệt toàn bộ.
ngoài ra, còn có một người cũng rất bình tĩnh, không đi vào trong, đó chính là đạo sĩ vô lương Đoạn Đức, khi hẳn tới đây thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó híp mắt lại, chưa nhúc nhích bước nào.
Khi Diệp Phàm biết được tất cả, lại nghĩ tới bí tân mà Hắc Hoàng đã từng nói cho hắn. hắn cảm thấy có một nhân vật tâm tư thâm trầm đang điều khiển tất cả điều này.
"Chiếm được truyền thừa của tên độc nhân này, lập tức đã muốn xử lý Thần thể, Thiên Yêu thể, Tiên Thiên Đạo Thai, rốt cuộc hắn là ai?"Diệp Phàm nghĩ tới một người, nếu đúng là người này thì không khỏi quá âm trầm, đáng sợ, không để lộ chút dấu vết gì, từng bước giấu giếm sát khí, khiến hắn cảm thấy lạnh cả người.
Hai tin tức từ Bắc Vực truyền ra, sự việc dần lắng xuống, các giáo chủ vô thượng, cường giả, Thánh tử đều rút lui về các nơi khắp Đông Hoang.
Vào một đêm trăng, Diệp Phàm gặp lại Diệp Tuệ Linh, tất cả đều rất thuận lợi, mượn được Phúc Thiên Bảo Y.
nữ tử đến từ trung Châu này thông minh thanh khiết, như nước như hoa, làn da tựa dương chi bạch ngọc, đôi mắt linh động. Nàng rất thản nhiên, nếu Diệp Phàm thành công lên được một tòa Thánh sơn. ngắt được Bất Tử Thần Dược thì nhất định phải dành cho nàng một quả.
Diệp Phàm một ngụm đáp ứng luôn, nếu hắn thật sự thành công thì khẳng định phải leo lên mấy tòa Thánh sơn. chín cái rễ thần là do một chủ lễ phân ra mà thành.
- Mong Diệp tiểu thư giúp ta một việc, nếu mà ta lên đó không trở về, mong ngươi đưa một người đi, giúp ta chiếu cố một người.
- Ồ, là ai vậy?
Diệp Tuệ Linh kinh ngạc.
Diệp Phàm chỉ về phía Trương Văn Xương trong quán rượu nhỏ, nói:
- Đưa hắn rời khỏi đây, giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh này.
Sau đó, hắn chỉ về phía nhà trọ, nhìn xuyên qua cửa số thì có thể thấy một cô bé, nàng giống như một búp bê tinh xảo xinh đẹp, lông mi rất dài, đang yên lặng chìm trong giấc mộng.
- Tốt, không thành vấn đề.
Vào ngày thứ hai, ánh bình minh vừa ló dạng, từng tia nắng chiếu lên lá cây, phát ra ánh sáng nhiều màu, Diệp Phàm đã đi vào trong rừng già Nguyên thủy được tám trăm dặm. tiến về phía cấm địa Thái Cổ.
Đã nửa tháng trôi qua mà Cổ Hoa hoàng triều và người của Âm Dương Giáo vẫn chưa rời đi, đang ở trong Yến đô, nhưng không còn ai nhìn về phía cấm địa nữa.
Dọc đường đi, Diệp Phàm vẫn chưa gặp ai cả, hắn cẩn thận né qua khu vực mà tuyệt thế dị thú có thể tồn tại, đi tới lìa cấm địa Sinh Mệnh.
Cả khu rừng to lớn chìm trong im lặng chết chóc, không có một chút tiếng động nào, muông thú không còn tung tích, côn trùng cũng không thấy đâu, dường như đây là nơi tận cùng của thế giới vậy.
Ầm!
Rốt cuộc Diệp Phàm bước một chân vào trong cấm địa, lập tức cảm giác được một loại khí tức đáng sợ đáng đánh về phía hắn.
Đây là... lực lượng của Hoang!
Lần trước khi bước tới trước chín tòa Thánh sơn thì cũng không gặp thứ này, mà nay vừa mới bước vào thì đã bị tấn công như vậy, hắn cảm thấy lạnh cả người. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLTrong thời khắc mấu chốt này, thạch y phụ thể, phúc thiên che thân, bảo hộ hắn vô cùng kín kẽ, hắn liền nhanh chóng đi vào sâu bên trong.
Xoát!
Trong nháy mắt tiến vào, ngay cả co tuyệt thế thạch y bao phủ thân thể thì Diệp Phàm vẫn rùng mình một cái, một thân tu vi của hắn bị tước đi tất cả, không còn sót lại chút gì.
Trong vùng cấm địa Sinh Mệnh này, hắn trở thành một người phàm, không thể phi thiên độn địa được nữa. Tuy nhiên, hắn cũng không như những người khác cạn kiệt cả Luân Hải, Đạo Cung tối đen Tứ Cực bị khóa, thần lực của hắn vẫn chưa biến mất, chỉ là bị phong ấn trong cơ thể mà thôi.
Thân thể của Thánh thể vô cùng cường đại, huyết khí màu vàng vẫn tiếp tục sôi trào, bất cứ lúc nào cũng có khả năng lao ra ngoài thân thể, đây chính là thứ căn bản mà Diệp Phàm dựa vào khi tiến vào cấm địa.
-o0o-