Già Thiên

Chương 507: Thời gian không còn nhiều

Tám trăm hòn đảo này vẫn không nhúc nhích, lơ lửng trên không trung, vô số luồng tiên vụ lượn lờ xung quanh, giống như là một vùng đất thần thánh tuyệt đẹp, núi cao, suốt chảy, ánh sáng năm màu lấp lánh, vô cùng siêu trần thoát tục.

Trên đó có rất nhiều cung điện được xây dựng, rường cột được chạm trổ hình rồng bay phượng múa, mây bay lững lờ, giống như một quốc gia thần thánh, có rất nhiều tiên hạc, thải loan và các loại linh cầm khác đang bay lượn trên đảo.

Tại chỗ sâu nhất, có các ngọn núi lớn, cao vô cùng vô tận, đâm thủng bầu trời, khí thế nguy nga hùng vĩ, khiếp hồn người khác.

Trên một ngọn núi lớn, có một tòa cổ thành to lớn, vĩnh viễn không rơi xuống, người ngoài không thể nhìn thấy được. Mỗi Thánh địa cường đại nhất thì cũng chỉ có một tòa thành này mà thôi, theo truyền thuyết nó là Thần Thành cổ kính do một vị thần lưu lại.

Có rất nhiều tộc nhân Phong tộc đứng ở ngoài thần đảo để đón khách, khuôn mặt tươi cười chào đón mọi người, không ngừng chắp tay cảm ơn.

- Chó mà chưa Hóa Hình thì không được đi vào!

Có người ngăn lại đám người Diệp Phàm, nói kiểu gì cũng không cho đại hắc cẩu đi vào.

- Năm xưa cho dù tông chủ của các ngươi mời thì ta cũng còn không thèm đến đây đâu nhé.

Đại hắc cẩu tức giận.

- Đây là quy định, không được mang thú sủng vào trong này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sắc mặt tộc nhân Phong tộc có vẻ không tốt lắm.

- Ai là thú sủng, nhân sủng của bổn hoàng mà còn đi vào, tại sao lại không cho bổn hoàng vào trong?

Nó tức giận gào lên, vươn cái móng vuốt to lớn chỉ về phía một số người của Thánh địa.

Trong đó quả thật có người từng là tù binh của đại hắc cẩu, lúc này chỉ hận không thể lập tức lột da nó ra, đã tới tận tám trăm thần đảo rồi mà không ngờ vẫn còn gặp phải chuyện bực mình này.

- Cho bọn họ vào đi!

Một lão già Phong tộc đi tới, Diệp Phàm nhận ra, đã từng gặp lão ở Thần Thành Bắc Vực rồi, liền bước lên thi lễ với lão.

những người khác nhau thì được dẫn vào các hòn đảo khác nhau, đám người Diệp Phàm được đưa vào trong một hòn đảo lớn, phần lớn người ở đây đều là đệ tử trẻ tuổi của các Thánh địa.

Bọn họ tiến vào trong này, lập tức khiến cho nhiều người chú ý, tại đây có không ít Thánh tử và Thánh nữ, mỗi người đều rộ ra vẻ mặt khác thường, rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Phàm còn sống.

bởi vì kỳ hạn nửa năm đã gần như tới hết rồi, không ngờ hắn vẫn còn chưa chết.

-Khụ...!

Diệp Phàm ho ra một búng máu, nhẹ nhàng dùng một chiếc khăn trắng lau miệng.

Rất nhiều người không biết nói gì, khi ở Nam Vực thì hắn cũng ho ra máu, nhưng lại có thể đại chiến một trận với Hoa Vân Phi, truyền nhân của Độc Nhân Đại Đế, lại còn chém cả Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu nữa.

Hiện tại hắn vẫn ho ra máu, khiến cho không ít người thầm oán, cảm thấy hắn nên bị thiên lôi đánh xuống, luôn luôn lừa người khác, kết quả là mỗi lần lại giết chết một đám người, thật sự là khiến cho không ai nói gì được.

- Diệp huynh thân thể có khỏe không?

Diêu Quang Thánh tử hỏi, toàn thân hắn được bao phủ bởi các vòng sáng thần thánh, khiến cho người khác khó mà sinh ra ác cảm được. Thánh quang che phủ kín thân thể, hắn giống như đứa con của thần linh đang đi lại trong thế gian.

- Đại khái là còn sống được tầm nửa tháng nữa.

Diệp Phàm đáp.

- Diệp huynh lại nói đùa rồi, huynh nhất định sẽ vượt qua cửa ải sống chết này.

Diêu Quang Thánh tử mỉm cười.

- Tên quỷ mạng ngắn nhà ngươi không còn sống được mấy ngày nữa đâu, hay là tới đây đánh một trận với ta đi!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi tới, thân thể khôi ngô cao lớn, trong đôi mắt màu vàng bắn ra ánh sáng khiếp người, hắn như một Yêu Thần hàng lâm, khí thế vô cùng bức bách người khác.

- Ta mà sợ ngươi sao, nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến đi, ta cũng muốn giết ngươi cho đỡ phiền toái đây này!

Diệp Phàm xoay người lại, đối mặt với tên Yêu tộc tràn ngập ma tính này, đối phương đã khiêu khích hắn rất nhiều lần, một trận chiến này không thể tránh khỏi được.

Các Thánh tử và Thánh nữ khác cũng chấn động, đây chính là hai vị tuyệt đỉnh cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi đương thời, nếu họ giao chiến với nhau, tất nhiên sẽ là một cuộc long tranh hổ đấu. là một trận chiến kinh thế hãi tục, không người nào không chờ mong được theo dõi.

- Con chim nhỏ kia, mạng của ngươi cũng thật là lớn đấy!

Hắc Hoàng lẩm bẩm.

- Hừ!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương hừ lạnh, trong đôi mắt màu vàng bắn ra hai luồng sáng lạnh lẽo.

Hắn và đám người Phong Hoàng vẫn chưa bị ép phải tiến vào trong Bất Tử Sơn. gặp nguy hiểm nhưng vẫn thoát được, thuận lợi hơn bọn Diệp Phàm rất nhiều.

- Bằng huynh muốn đánh một trận với người khác sao?

Phong Hoàng lả lướt đi tới, tuy nàng vẫn đeo tấm mặt nạ nhiều màu. nhưng bộ dáng vẫn rất động lòng người, phong thái tuyệt đẹp, nàng khẽ cười:

- Hôm nay không nên động đến chuyện binh đao, nếu có duyên thì sẽ tiến hành quyết đấu lúc khác, khi đó chúng ta nhất định sẽ được theo dối cuộc quyết đấu đỉnh cao.

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt quái dị, rất rõ ràng nàng có quan hệ với Diệp Phàm, xem thái độ của nàng thì bọn họ cảm thấy không lâu sau nhất định sẽ có trò hay để xem.

Trên thần đảo rộng lớn nơi nơi đều là người trẻ tuổi, đều là nhân tài tinh anh của các đại giáo, đều có thiên tư ngút trời, nhưng sau khi nhìn thấy mấy người Diêu Quang Thánh tử cũng Cơ gia Thần Vương thể, tất cả đều tự giác lựa chọn hạ thấp mình xuống.

Sau đó, khi nhìn thấy Kim Sí Tiểu Bằng Vương cùng Diệp Phàm, mọi người lại thu liễm thêm nữa, sợ bị hai vị sát tinh này tìm tới cửa.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương từ trước đến nay luôn ngang tàng không thiện ý, nếu như hắn nổi lòng ác độc sẽ mất hết tính người. Nghe nói ngay cả đồng tộc hắn đã từng giết mười ba người. Lãnh huyết mà tàn khốc, có một loại ma tính trời sinh.

Diệp Phàm thì càng không cần phải nói, đã giết chết không ít môn đồ của Thánh địa, đệ tử của Diêu Quang. Cơ gia có nhiều người ngã xuống trong tay hắn. thậm chí ngay cả Tử Phủ Thánh nữ đều bị hắn trấn áp.

Mới đây không lâu, lại chém Thánh nữ của đại giáo vô thượng Trung Châu, có mấy người dám trêu chọc? Trẻ tuổi một thế hệ nhìn thấy đều phải đi vòng né tránh.

Sau khi Phong Hoàng can thiệp, Kim Sí Tiểu Bằng Vương hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói:

- Cho ngươi sống thêm mấy ngày!

- Điểu nhân, còn dám nói chuyện với ta như vậy. Hiện tại ta liền đánh chết ngươi. ta mặc kệ đây là đâu!

Diệp Phàm đứng bật lên, bứơc đi tới phía trước, ngón tay màu vàng chỉ vào mũi tiểu Bằng Vương nói.

- ngươi dám chỉ ta?

Hai tròng mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương dựng thẳng đứng, tay phải vừa lật, chộp tới ngón tay của Diệp Phàm, muốn bị gãy đoạn.

"Keng!"

Ngón tay Diệp Phàm phun ra nuốt vào thần mang, chém về phía bàn tay to của địch nhân, muốn cắt đứt đoạn. Hắn đã là Thánh thể sơ thành, hiện giờ thân thể vô cùng cứng chắc, chính là muốn chọc cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương nổi giận mà thiệt thòi lớn.

Nhưng, hai người va chạm vào nhau lại phát ra tiếng "coong coong" điếc tai, như tiếng trống thần vang động. Kim Sí Tiểu Bằng Vương bịch bịch thối lui về phía sau. bàn tay một mảnh đỏ tươi, có máu chảy ra.

Tuy rằng đánh bật Kim Sí Tiểu Bằng Vương ra ngoài, nhưng trong lòng Diệp Phàm lại giật mình, thân thể hắn cường đại biết bao, trong cũng thế hệ không ai dám cứng chọi cứng với hắn.

Nhưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại đón đỡ được, dù bị thiệt thòi nhiều, nhưng tay chưởng của hắn cũng không có bị gãy đoạn, điều này không phù hợp lẽ thường.

Thiên bằng tộc có thể đánh cận chiến với Long tộc, đích xác thân thể vô song, nhưng quyết không có khả năng tranh phong cũng Diệp Phàm hiện giờ, điều này hiển nhiên không tầm thường.

"Ầm!"

giữa hai tay Kim Sí Tiểu Bằng Vương có máu màu vàng chảy xuống, sau đó thiêu đốt thành thần quang màu vàng, bộ vị bị thương rất nhanh phục hồi như cũ. bàn tay của hắn hữu lực mà cường đại, không còn thấy chút thương tổn nào.

- Đây là... chân huyết Thiên Bằng!

- Hắn đã tiếp nhận chân huyết Thiên Bằng thanh tẩy!

Mọi người giật mình, trước kia lão Bằng Vương thăm dò một chỗ di tích chiếm được chân huyết Thiên Bằng, đây là thánh vật quán thế của tổ tông Thiên Bằng tộc lưu lại, có thể trợ giúp hậu duệ hóa thành thánh thân Thiên Bằng.

lão Bằng Vương tự mình dùng một ít, nhưng còn giữ lại một phần lớn, lúc này mọi người nhìn thấy giữa lòng bàn tay tiểu Bằng Vương có máu huyết màu vàng thiêu đốt thành thần diễm, thoáng cái liền hiểu rõ đã phát sinh chuyện gì.

Diệp Phàm nghe được lời nói của bọn họ hơi ngẩn ra, ngay sau đó phi thường cường thế, bức đi tới phía trước, lại chỉ vào mũi của Kim Sí Tiểu Bằng Vương, nói:

- Không phục ngươi lại đến thử tiếp đi!

Mọi người trố mắt nhìn trân trối, Kim Sí Tiểu Bằng Vương là hạng người nào, ai dám đối với hắn như vậy? Thánh thể cuối đời quả nhiên không chỗ nào cố kỵ, trước mặt đám đông người trẻ tuổi một thế hệ, cứ như vậy chỉ vào mũi hắn khiêu chiến.

"Vù!"

Kim Sí Tiểu Bằng Vương hừ lạnh, vung bàn tay to đánh tới phía trước, phát ra vạn trượng kim mang. hận không thể đánh cho Diệp Phàm đứt gân gãy xương.

"Keng!"

Diệp Phàm vui mừng không sợ, vung tay nghênh đón, hai bàn tay to màu vàng va chạm nhau giống như tiếng búa đập trên cái đe lò rèn, cả hòn đảo đều chấn động rung chuyển một hồi.

Thánh thể thân thể vô song. có thể so với nhân vật cấp Thánh chủ, đánh cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương bật lui ra ngoài mười mấy bước xa, hổ khẩu hoàn toàn vỡ tung, máu tươi văng tung tóe.

- ngươi cho là chân huyết Thiên Bằng tẩy lễ thân thể là thiên hạ đệ nhất sao? Trừ phi ngươi đào ra được lão tổ tông, thu được chân huyết Côn Bằng, bằng không ngươi dùng hết năng lực đến thử xem đi!

Diệp Phàm tiếp tục bức đi nhanh tới phía trước, vẫn như cũ là giơ ngón tay phải chỉ vào mũi hắn. quát lớn trước mặt mọi người.

Loại thái độ này có thể nói là rất bất kính, nhưng Diệp Phàm bất cần, bởi vì Kim Sí Tiểu Bằng Vương quá kiêu ngạo, liên tiếp khiêu khích muốn giết hắn, làm như thế là cố ý nhắm vào hắn.

Các Thánh tử và Thánh nữ đều đứng ở một bên, trong lòng mỗi người đều nhảy dựng lên. Thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương có chân huyết Thiên Bằng tẩy lễ, mà thể chất cũng không bằng Thánh thể, hoàn toàn cắt đứt hy vọng của họ, hiện giờ chỉ có với pháp lực ngập trời mới có thể trấn áp được hắn.

- Tốt, tốt, tốt!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương lạnh giọng quát:

- Chuyện đã vậy, ta quyết chiến với ngươi, nhất định phải dùng pháp lực vô thượng trấn chết ngươi!

Diệp Phàm không nói lời nào, vung lên bàn tay to màu vàng vỗ tới, đối phó với tên cuồng nhân ngang tàng không thiện ý này, chỉ có càng cuồng hơn hắn mới được.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương phẫn nộ như sắp bể phổi, bị người chỉ vào mũi khiêu chiến, hiện giỜ lại dùng bàn tay to màu vàng đánh hắn bay đi, chuyện này là hắn chưa từng chịu đựng.

Nhất là, giờ phút này xảy ra trước mặt nhiều người trẻ tuổi một thế hệ như thế, thật khiến hắn khó có thể chịu nổi.

- Tiểu Diệp Tử thật thiếu đạo đức, muốn chọc giận Kim Sí Tiểu Bằng Vương, rồi dùng thân thể hắn ép chết người ta!

Lý Hắc Thủy lẩm bẩm.

- Đáng đời! đỡ phải luôn thấy bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất của hắn. mỗi lần gặp mặt đều tự cao vô địch, ở trên nhìn xuống chúng ta, quá mức kiêu căng. nên đối xử với hắn như thế!

Đại hắc cẩu nói.

"Keng!"

Lại một tiếng vang lớn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị đánh đập thân thể chấn động mãnh liệt. Hắn thét dài một tiếng, cả người kim quang đại thịnh, như một Ma Thần sống lại, đầu đầy tóc vàng tung bay, quyết phải đại chiến với Diệp Phàm.

- Ta há sợ ngươi sao?

Diệp Phàm cất bước tiến tới phía trước, bàn tay hóa thành tấm bia màu vàng. mặt trên khắc đầy văn lạc tiên thiên, đánh ập tới phía trước.

- Đủ rồi!

Phong Hoàng đi tới chặn trước mặt Diệp Phàm. Dáng nàng tha thướt, mặt nạ Phượng Hoàng trên mặt nở rộ hào quang năm màu. toàn thân nàng trong suốt lóng lánh, như Cửu Thiên Huyền nữ buông xuống phàm trần.

- Nàng có lời gì muốn nói sao?

Diệp Phàm không chút để ý hỏi.

- ngày đại thọ một ngàn năm trăm tuổi của gia gia ta, ngươi lại tại đây làm ầm ĩ, rắp tâm phá hoại hay sao?

công chúa Phong tộc khẽ quát.

-o0o-

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất