- Bên trong ngọn núi màu đen này lại có Nguyên, chẳng phải điều này có nghĩa rằng bên trong Bất Tử Sơn có không ít Thần Nguyên hay sao?
Ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng vô cùng kinh ngạc.
- Đương nhiên rồi, số lượng còn không ít đâu!
Đại hắc cẩu vừa hưng phấn thu hồi tấm lân phiến kia, vừa nói.
- Chúng ta mà cường đại lên, thì có thể đi tới Bất Tử Sơn thu Thần Nguyên, hái Bất Tử Thần Dược, ở đó khắp nơi đều là bảo bối a!
- Hắc hắc...!
Tiếng cười lạnh âm trầm độc ác lại truyền đến, sinh vật hình người trong mấy ngọn núi phía trước lại lóe lên, sau đó biến mất.
Lão Phong Tử đánh ra một luồng ánh sáng, cũng không chém trúng nó, xuyên thẳng vào trong hư vô, trở thành một bộ phận của pháp tắc vĩnh hằng tại đây.
- Rốt cuộc nó là cái gì?
Đây là một sinh vật có máu thịt Hắn hoi, cả người đầy lông rậm rạp, tiếng cười này lạnh lẽo như là ác ma đến từ địa ngục, khiến toàn thân mọi người nổi da gà.
Bọn họ rời khỏi ngọn núi cụt này, đại hắc cẩu lại tiếp tục chịu tội, các luồng lôi điện từ trên cao vạn trượng không ngừng bổ xuống, mỗi lần đi được trăm trượng, đại hắc cẩu lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết như sói tru vậy.
Cứ như vậy cũng không phải là biện pháp hay, ngay cả Diệp Phàm đã mang theo không ít Thần Tuyền từ trong cấm địa Thái cổ, cũng không thể đủ chữa trị cho con đại hắc cẩu này mỗi khi bị sét đánh được.
- Cứ như vậy thì bổn hoàng sê đi đời nhà ma mất!
Đại hắc cẩu khăng khăng không chịu đi nữa, không biết nó đã gãy bao nhiêu cái xương rồi, may mà Lão Phong Tử kịp thời chữa trị cho nó.
- Khó trách Xích Long đạo nhân vị nhốt tận sâu bên trong tới một ngàn năm trăm năm, thiếu chút nữa là đã hình thần câu diệt rồi!
Diệp Phàm thì thào, hiện tại vẫn còn đang ở vỏng ngoài, còn chưa hoàn toàn đi sâu bên trong mà đã như vậy rồi.
Xích Long đạo nhân là người thế nào, thân phận còn cao hơn các Thánh chủ nửa phần, đã hơn ba ngàn tuổi rồi, chỉ cần hắn nói một câu thôi, thì tất cả các Thánh chủ cũng phải tránh né mà không dám ho he chút nào.
- Ngươi chẳng phải là hiểu được trận văn tại đây sao, tại sao lại còn bị sét đánh thảm tới vậy?
Lý Hắc Thủy cạnh khóe.
- Con bà nó, ngươi có ngon thì tới mà thử đi, đây là trận văn do Đại Đế lập ra, dù hiểu được diễn biến của nó ra làm sao, cũng không thể tránh được, ai đi trước thì cũng sẽ bị sét đánh thôi.
Mỗi khi đi qua được một ngọn núi màu đen thì lực lượng của trận văn lại tăng lên gấp mười lần, dùng thực lực hiện tại của đại hắc cẩu thì bây giờ còn miễn cưỡng chịu đựng được, nếu mà đi tiếp vào sâu bên trong, nó sẽ bị một kích đánh thành tro bụi ngay lập tức.
- Đưa trận văn mà ngươi biết cho tiền bối nhìn qua đi!
Diệp Phàm nhắc nhở.
Đại hắc cẩu đã sớm có ý đồ này rồi, liền rất sảng khoái đáp ứng, đưa một bộ sách cổ không hoàn chỉnh trải lên mặt đẩt, để Lão Phong Tử tìm hiểu.
- Đây chỉ là một góc mà thôi, ngay cả một phần mười cũng chưa chắc đã được.
Lý Hắc Thủy trợn mắt khinh thường.
- Ngươi cho rằng nó là rau cải trắng, vơ một cái là được cả mớ sao! Đây chính là sát trận của Đại Đế cổ, căn bản không tồn tại trên thế gian này, có thể vẽ lại một phần mười đã là tốt lắm rồi, chỉ cần hiểu được chút ít này thì có thể hoành hành ngang ngược, trên trời dưới đất không cần kiêng nể bất kỳ ai rồi.
Đại hắc cẩu nói với vẻ rất ngạo nghễ.
- Trận văn này không hoàn chỉnh, chỉ có moi một góc, chúng ta làm sao mà đi vào được, thứ này cũng không có giá trị tham khảo nhiều lắm a!
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì ngươi nhầm rồi, một góc này chính là phương hướng mà chúng ta tiến vào, chỉ cần hiểu được nó, tuyệt đối sẽ không gặp khó khăn nào khi đi vào trong đó đâu.
Đại hắc cẩu vô cùng khẳng định.
Trong đôi mắt trống rỗng của Lão Phong Tử bắn ra ánh sáng chói lọi, như là có sinh mạng riêng vậy, lão ngồi khoanh chân trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào cuốn sách cổ này, không nhúc nhích chút nào.
mấy người Diệp Phàm cũng không dám quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng đợi một bên, đại hắc cẩu lầm bầm:
- Đừng có coi thường một mẩu sách nhỏ này, cho dù là Thánh chủ thì tìm hiểu mười đời cũng không hiểu được đâu, chỉ có Thánh nhân thì mới có thể hiểu được huyền bí trong đó.
Một ngày, hai ngày... Lão Phong Tử ngồi xuống một lần tận chín ngày liền, hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, trong đôi mắt lóe ra thần mang, gần như có thể xuyên thủng cả hư không.
Trong dãy núi màu đen thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, luồng gió quái dị màu đen rít gào, thổi qua bên cạnh bọn họ.
- chỉ là một mẩu trận văn do Đại Đế cổ lưu lại mà thôi, vậy mà ngay cả Thánh nhân cũng phải tìm hiểu lâu như vậy!
Lý Hắc Thủy líu lưỡi.
- Mấu chốt nhất vẫn là một chữ "ngộ", rất nhiều người tìm hiểu bao nhiêu đời cũng không hiểu được, nếu mà có đại cơ duyên thì chỉ cần mấy thắng cũng có thể có thu hoạch rồi.
Đại hắc cẩu nói.
- Ý của ngươi là chúng ta rất có thể còn phải đợi mấy thắng, thậm chí mấy năm nữa ư?
- Tuy Lão Phong Tử là Thánh nhân đương thời, nhưng dù sao đây cũng là sát trận do Đại Đế cổ lưu lại, tối thiểu cũng phải đợi một thời gian nữa mới được.
Đại hắc cẩu gật đầu.
Vô Thủy Đại Đế công tham tạo hóa, trận văn lưu lại vô cùng huyền ảo khó lường, trên thế gian này không có mấy người có thể xem hiểu được, còn cần phải từ từ tìm hiểu thì mới được.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lão Phong Tử thở dài một tiếng, đứng thẳng dậy, nhìn lên bầu trời suy nghĩ xuất thần.
- Bá bá, ngài hiểu được sao?
Cô bé con ngước khuôn mặt non nớt của mình lên hỏi.
- Mặc dù chưa thể hiểu hết được, nhưng cũng đủ để ra vào nơi này rồi.
Lão Phong Tử vừa trầm tư, vừa bước về phía trước.
- May mà có một Thánh nhân đi cùng, nếu không chúng ta sẽ chết dí tại Thánh Nhai này rồi.
Lý Hắc Thủy thầm hô may mắn.
Ầm... ầm... ầm...!
Phía trước truyền đến âm thanh như sóng thần quét qua, luồng cuồng phong màu đen cuốn rất nhiều cổ thụ ngàn năm bật rễ, xoay ữỏn trên bầu trời.
- Lại là luồng gió quái dị màu đen này, tại sao lúc nào nó cũng xuất hiện gần chúng ta nhì?
- Nó tới đây rồi!
Luồng gió màu đen này khiến người ta dựng tóc gáy, nó cuốn bay một khối đá lớn tầm vạn cân, lốc xoáy này xoay ữỏn như trời đất rung núi lở vậy.
Diệp Phàm mở Thần Nhãn ra, cẩn thận nhìn về phía đó, lập tức rùng mình, trong tâm lốc lại có một đôi mắt độc ác lạnh như băng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Xích!
Lão Phong Tử hiển nhiên là đã sớm phát hiện ra, trong mắt hắn bắn ra hai đạo thần mang, chém thẳng về phía trước, hư không liền bị cắt ra một cái khe lớn, lập tức làm vỡ tan phiến không gian tại đây.
Luồng gió quái dị màu đen kia biến mất, đôi mắt đó cũng nhanh chóng ẩn vào trong hư vô, không còn chút bóng dáng nào nữa.
Trên bầu trời có một nhúm lông rậm rạp màu đen rơi xuống, ngoài ra không còn gì khác nữa.
- Điều này...!
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, khó trách Hắc Hoàng đã từng nói rằng đi vào trong Thánh Nhai thì chết cũng không biết tại sao mà chết, sẽ gặp phải tai nạn quỷ dị.
Thần mang của Thánh nhân cũng không thể tiêu diệt thứ đó, chỉ có thể chém rụng một nhúm lông mà thôi, hình dáng nó ra sao cũng còn chưa biết được.
Mà đây lại là chỗ sâu nhất tại Thánh Nhai, có trời mới biết còn có bao nhiêu sinh vật đáng sợ đang chờ bọn họ nữa, tất cả đều vô cùng quỷ dị, không thể hiểu rõ được.
Ầm!
Ngay khi nhóm Diệp Phàm tiến vào trong một sơn cốc, bọn họ lập tức cảm nhận được nhiệt độ vô cùng khủng bố đang ập tới, giống như đang bị luyện hóa trong lò lửa vậy, gần như sắp bị đốt thành tro rồi.
Diệp Phàm vội vàng lấy Bồ Đề Tử ra, cầm trong tay, hỗ trợ những người khác, trừ Lão Phong Tử, ngăn cản nhiệt độ cực nóng này.
Phía trước có một ngọn núi lớn màu đen chân đường, cao bằng ngọn núi cụt khi này, nhưng lại rộng hơn rất nhiều, như một vách tường màu đen chân cả đất trời, không nhìn thấy điểm cuối, nam ngang phía trước.
Trên ngọn núi màu đen này, có rất nhiều cổ động, phun lửa ra ngoài, nhiệt độ chính là từ nơi đó truyền ra, dù cách rất xa nhưng vẫn khiến cho người ta không thể chịu được.
- Thái Dương chân Hỏa tại đây quả nhiên đúng như lời của Vô Thủy Đại Đế, không tát bao giờ, càng ngày càng cháy mạnh hơn, quả nhiên đúng như vậy!
Đại hắc cẩu tự thì thầm.
- Cái gì! Đây là Thái Dương chân Hỏa, chính là một trong những loại hỏa diễm khủng bố nhất thế gian, nó lại sinh ra tại đây sao?
Lý Hắc Thủy kinh hô.
- Trong những cổ động phun lửa kia có ẩn chứa không ít Thái Dương chân Hỏa, độ tinh khiết của nó cũng vô cùng cao.
Đại hắc cẩu bình tĩnh nhìn về phía trước.
-Oa...
Đột nhiên, một tiếng kêu chói tai truyền đến, từ trong những cổ động trên vách đá lao ra từng con Thần Nha (quạ thần) màu đen, mang theo chân hỏa lao lên tận trời.
- Hỏng rồi, việc này không hay rồi, qua mười mấy vạn năm thì Thái Dương chân Hỏa đã sinh ra Hỏa Thần Nha, số lượng của chúng lại dường như không ít đâu, chúng ta mau mau chạy đi thôi.
Đại hắc cẩu biến sắc.
- Oa... oa... oa...!
trên vách núi phía trước, từng con Thần Nha màu đen thi nhau lao ra từ trong cổ động, lóe lên ánh sáng màu đen, mang theo ngọn lửa ngập trời lao tới.
- Nhiều Thần Nha như vậy, trời ạ!
Đại hắc cẩu vô cùng sợ hãi.
Lý Hắc Thủy cũng chỉ biết giương mắt mà nhìn, không làm gì được, đàn Hỏa Thần Nha cuồn cuộn lao ra, như một đám mấy đen che phủ bầu trời, mang theo luồng lửa lớn vô cùng vô tận phủ xuống.
Toàn thể cổ động trên vách núi đều như đang sôi ữảo, Hỏa Thần Nha vô cùng vô tận bay ra, tất cả đều hướng về bọn họ mà lao xuống, nhiệt độ cao đến dọa người, ngay cả mấy tảng đá bên cạnh cũng bị nó đốt thành tro.
- Con bà nó, có tận khoảng hơn trăm vạn con!
Trăm vạn con Hỏa Thần Nha màu đen bao phủ cả bầu trời, đây là một luồng lực lượng hủy thiên diệt địa, sức lực con người gần như không thể chống lại được, số lượng của chúng thật sự quá nhiều. Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyen360.com
Những con Thần Nha này đều đã thành tinh, căn bản không phải là thứ tầm thường, chúng chính là được Thái Dương chân Hỏa sinh ra, vô cùng khủng bố, lực sát thương không gì sánh được.
Ầm!
Thán hình đồ sộ của Lão Phong Tử vẫn không chút nhúc nhích, từ trên người phát ra một luồng khí tức cực kỳ kinh khủng, mái tóc rậm rạp màu đen tung bay theo gió, hắn như là một Thần Ma bất hủ hiện lên giữa nhân gian.
Trong phạm vi mười trượng, không thứ gì có thể xám nhập vảo được, cho dù là Thái Dương chân Hỏa hay là đám Hỏa Thần Nha thì cũng không có khả năng lọt vào được, chỉ cần khẽ chui vào thì lập tức bị biến thành tro bụi ngay.
Trong lòng Diệp Phàm vô cùng chấn động, hơn trăm vạn con Hỏa Thần Nha thì ngay cả Bồ Đề Tử cũng không thể ngăn được, Thái Dương chân Hỏa cũng ập tới thì cũng đủ để đốt bọn họ thành tro, nếu mà không có Thánh nhân đi cùng thì hẳn là họ đã phải chết từ lâu rồi.
- Oa... oa... oa...!
Trăm vạn con Hỏa Thần Nha cũng kêu lên, phát ra âm thanh vang vọng cả bầu trời, khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Trên vách núi màu đen, trong một cái cổ động, giữa luồng lửa cuồn cuộn lao ra kia, có một đôi mắt màu vàng lóe lên, nhìn chằm chằm vào mọi người.
đây là một loại khí tức vô cùng khủng bố, như một con ác long đang nhìn những chú cừu non, cường đại đến đáng sợ, khiến cho đại hắc cẩu không kìm nổi toàn thân run rẩy.
Trong đôi mắt màu vàng này lộ ra sát ý vô cùng vô tận, đây là một tồn tại cực kỳ khủng bố, như đang muốn lao về phía Lão Phong Tử và bọn họ.
- Trời ạ! Rốt cuộc nó là sinh vật gì vậy, ngay cả Thánh nhân mà nó cũng dám vồ sao?
Mọi người đều hết hồn.
Tuy nhiên, cuối cùng dường như sinh vật này cũng nhịn được xúc động, đôi mắt màu vàng nhám lại, mặc cho bọn họ đi qua.
- Chẳng lẽ nó là Tam Túc Kim Ô trong truyền thuyết? Đó chính là một tồn tại nghịch thiên a!
Đại hắc cẩu nghĩ tới khả năng này, thì thầm nói:
- Đại Đế đã từng nói qua chuyện này rồi...!
- Đó là một con thần điểu màu vàng, có ba chân, bé bé nhìn thấy rõ lắm.
Cô bé ngây thơ nói.
Xoát!
Sinh vật trong cổ động nghe được câu này, lập tức mở đôi mắt màu vàng ra, sát ý vô cùng vô tận tràn tới, vô cùng lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Ầm
Trăm vạn con Hỏa Thần Nha dường như điên cuồng, mãnh liệt lao lên, bao phủ khắp vùng đất này, nó giống như một vị thần, từ trong cổ động nhìn xuống cô bé.
-o0o-