Cấm địa thái cổ xưa nay là một trong bảy đại cấm địa sinh mệnh, muốn sống dừng lại, tiến vào chắc chết.
Lúc này, mọi người bên cạnh cấm địa đều như hóa đá, sau đó lại ồ lên một mảnh bàn tán rầm rì. Một người cứ thế biển mất khỏi cõi đời, đi tới vực ngoại, tiến vào tinh vực cổ xưa.
Một ít ghi chép của các Thánh địa có ghi lại rằng Ngũ sắc Tế Đàn có thể khiến người ta vượt qua tinh không, xuyên qua một khoảng cách vô cùng xa xôi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, sớm không có người đi ra như vậy, không thể xây dựng loại tế đàn này, càng không có người có thể khởi động, mà nay lại có một người cứ vậy mà đi.
- Tiểu Diệp Tử...
Trong mảnh ồn ào này có xen lẫn những tiếng khóc, nhanh âm thanh không nỡ...
Diệp Phàm cứ thế biển mất, cưỡi một Đồng Quan cổ xưa mà đi, khiến những tu sĩ ngoài cấm địa như ngây dại. Đây là một sự kiện vô cùng rung động.
Sau khi chín con rồng kéo quan tài biến mất, Ngũ sắc Tế Đàn cũng không rơi xuống, vẫn huyền phù nơi đó, phát ra quang hoa chói mắt, lạc ấn hư không vô tận.
Phía trên, bát quái đồ thật lớn cũng không tán loạn, ngược lại rung chuyển càng kịch liệt, ánh sáng kim loại lưu động, như được đúc từ kim loại mà thành.
Lúc này, phía sau bát quái đồ này, trong tinh không cổ lộ u ám, chín con rồng kéo quan tài cố định nơi đó, huyền phù giữa hư không nhưng không ai có thể nhìn thấy.
Giờ phút này, Diệp Phàm đổ mồ hôi đầy người, hai tay không ngừng huy động, cánh cửa thái cực bát quái tạo thành tò phù văn, các loại văn lạc theo hai tay hắn mà biến hóa.
Hắn đang dùng phương pháp Hắc Hoàng truyền thụ để thay đổi tọa độ không gian, muốn điều chỉnh phương vị, chuyển phương hướng về Huỳnh Hoặc cổ Tinh.
Diệp Phàm không biết tọa độ của Huỳnh Hoặc cổ Tinh nhưng theo lạc ấn Hắc Hoàng đánh vào hắn thì đó chính là hoàn toàn thay đổi, nghịch chuyển lại phương hướng vốn có.
- Trạm tiếp theo có lẽ là Tử Vi cổ Tinh, có lẽ là một nguyên địa sinh mệnh cổ xưa khác mà ta chỉ phải dùng cấm pháp nghịch chuyển phương vị, coi như là bước trên đường về, đi tới Huỳnh Hoặc!
Diệp Phàm rất nhanh cải biến tám quẻ phù sau cánh cửa tinh không, khiến chúng lóe ra, lập tức cố định được cổ quan, sau đó hắn làm một loạt động tác, thành công nghịch hướng.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thái cực môn trong bát quái đồ mở rộng, chín con rồng kéo cổ quan sắp sửa nghịch chuyển.
- Đó là...
Bên ngoài cấm địa, mọi người đều trố mắt nhìn trân trối, thấy được một hình ảnh khó tin. Chín long thi và quan tài cực lớn lại trốn rỗng xuất hiện.
- Chẳng lẽ vượt qua tinh vực thất bại rồi sao?!
- Cổ lộ biến mất rồi, long thi và quan tài lại xuất hiện?!
Mọi người đều thấy rất khó hiểu, nghĩ rằng lần xuyên qua này đã thất bại, cả long thi và cổ quan đều bị phản hồi lại thế giới này.
Nhưng mà bọn họ còn chưa hết kinh hãi thì Đồng Quan và long thi bắt đầu rút lui, bắt đầu chìm sâu vào một hướng khác, cổ quan ở phía trước, long thi ở phía sau, phát sinh nghịch chuyển, tiến vào một tinh không cổ lộ.
- Thành công! Bổn hoàng quả nhiên là một thiên tài, điều phỏng đoán đã trở thành sự thật! Phán đoán của ta đã chính xác!
Đại hắc cẩu kêu lên.
- Con chó chết ngươi quả nhiên không đáng tin cậy, tin theo ngươi thì đúng là heo nái cũng biết trèo cây! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng dám dùng Tiểu Diệp Tử làm thí nghiệm! Thật muốn lột da ngươi ra!
Bàng Bác bóp lấy hắn.
Lần này, Đồng Quan thật sự lao đi, chìm vào trong một cổ lộ khác, sắp sửa biến mất không thấy.
Đột nhiên, một tiếng phượng hót tò xa truyền tới, một nữ nhân nhanh chóng bay tới bên cạnh cấm địa thái cổ. Trên thiên linh cái nó lao ra một đạo kim quang vạn trượng, lập tức chìm sâu vào trong cấm địa sinh mệnh.
- Lý Tiểu Mạn!
Bàng Bác cả kinh.
Thân thể Lý Tiểu Mạn run rẩy, đạo kim quang kia sau khi bắn ra, thân thể nàng khẽ lay động, dường như tiêu hao rất lớn.
Kim quang hừng hực như một thần linh, như một hung thú thái cổ, vũ động càn khôn, tiến nhập vào phía vực sâu, nhằm vào chín con rồng và cổ quan.
- Đây là lực lượng gì mà có thể phi hành trong cấm địa?!
- Không đúng, nàng vận dụng một kiện cấm khí vô thượng! Thật là dọa người, nghe những điều chưa từng nghe, thấy những điều chưa từng thấy! Ở trong cấm địa mà vẫn có thể vận dụng pháp lực trong khoảnh khắc.
Mọi người giật mình. Thần quang vạn trượng như một đại ngạc thượng cổ màu vàng, lập tức lướt qua trăm dạm, đánh lên tế đàn và thái cực môn.
- Lý Tiểu Mạn, ngươi đang làm gỉ!?
Bàng Bác rống giận.
Nếu phá hủy Ngũ sắc Tế Đàn thì Diệp Phàm đang vượt qua tinh không cũng phải dập nát, Đồng Quan và long thi hơn phân nửa rơi xuống mà không việc gì.
Mọi người đều giật mình, lại có người dám làm như vậy, liều chết tiến vào cấm địa, rút củi dưới đáy nồi, muốn ngăn chặn Diệp Phàm vượt qua tinh không.
Ầm!
Nhưng mà thần quang vạn trượng màu vàng này vẫn chưa làm được gì, mấy vị cổ nhân ở nơi này đã đồng thời ra tay, dụng quyền đánh tới, cùng nhau oanh sát.
Đây là một cỗ dao động ngập trời! Có tổng cộng năm vị đại cường giả ra tay, ngũ quang nghịch thiên, cùng thần âm thiên đạo buông xuống.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, thần quang mai một, biển mất sạch sẽ, không lưu lại chút gì.
Bên ngoài cấm địa sinh mệnh, Lý Tiểu Mạn run rẩy kịch liệt, sau đó hóa thân thành một hắc động, đương trường biển mất.
- Mới vừa rồi ta cảm ứng được một tia lực lượng thần tính, có được khí cơ bất hủ.
- Là một loại pháp chú cấm ky cổ xưa, là phụ trợ thuật thần linh từ vực ngoại hàng thế!
- Không! Tu vi nữ nhân kia không mạnh, đó không phải là lực lượng của nàng, có thần năng khác ra tay!
- Lý Tiểu Mạn, ta thay Diệp Phàm chém ngươi!
Bàng Bác rống lớn.
Tất cả điều này đều không quan hệ tới Diệp Phàm vì hắn căn bản không biết có một màn này xảy ra. Hắn thành công nghịch chuyển tinh không cổ lộ, tiến nhập vào bóng đêm vĩnh hằng.
Hắn thật sự rời khỏi thế giới này, ngồi trên Đồng Quan, một thân một mình nhìn về phía trước, rất muốn được nhìn thấy ánh sáng.
Vũ trụ vô tận, tinh vực vô ngần rất nhiều nơi không có tinh tú, cô quạnh và u ám như tử vực. Vũ trụ mờ mịt không một âm thanh.
Sự vắng lặng tới đáng sợ, băng hàn có thể đông toái xương cốt. Màn đêm vô cùng đại biểu cho vũ trụ, không có thứ gì khác.
Không chỉ nói nhân loại, dù là một viên tinh tú cũng chỉ nhỏ bé như hạt bụi, trong vũ trụ cổ xưa vô tận này đều bé nhỏ không đáng kể.
Ngay cả chín con rồng kéo quan tài có thể hủy diệt tinh tú, hủy diệt đại vực nhưng ở trong hư không hắc ám này cũng quá bé nhỏ, còn không được coi là một hạt bụi.
Diệp Phàm một thân một mình rời đi, không cảm giác được chút thời gian trôi đi, như vĩnh viễn ngừng lại trong nháy mắt này.
- Ta đang vượt qua tinh vực sao?! Sao lại cảm giác như ngưng lại vĩnh hằng?
Hắn cảm thấy như không hề dịch chuyển, vẫn ở lại phiến hư không này như cũ. Điều khác biệt chính là hắn như tiến vào một cái hộp đen tối, không tìm được đường ra.
- Đã xảy ra chuyện gì?! Chẳng lẽ ta thất bại? Tòa Ngũ sắc Tế Đàn kia thiếu mất một khối cột trụ ở trung tâm cho nên mà xảy ra vấn đề sao?! Không thể nào!
Diệp Phàm cẩn thận suy nghĩ, hắn muốn hiểu được trạng thái hiện tại, bàng không có thể sẽ chết oan uổng ở nơi này.
Đồng Quan tiến về phía trước, hắn nhìn thấy trong hư không một khối vẫn thạch lớn, cao tới ngàn trượng đang lướt đi xa xa khiển hắn hơi yên tâm một chút.
- vẫn là không ổn! Vượt qua tinh vực hẳn không thể chậm như vậy, phải như tia lửa lóe lên mới đúng. Ta sai rồi sao?!
Trong lòng Diệp Phàm nổi lên nghi hoặc vô cùng, đây tuyệt đối là có vấn đề, rất khác với lần hắn lưu lạc tinh vực bị động năm đó.
Đột nhiên hắn cảm giác được tốc độ cực nhanh, như nhanh bàng ánh sáng, sau đó lại tiến nhập một đường hầm.
Giờ khắc này, Diệp Phàm hỗn loạn. Nhoáng cái rất chậm nhưng nhoáng cái lại rất nhanh, khoảnh khắc mà dài như một thế kỷ.
- Thật đáng sợ, đi qua tinh không không ngờ có nhiều loại vấn đề như vậy, khó trách ngay cả Thánh nhân viễn cổ cũng phải đau đầu.
Cuối cùng, Diệp Phàm cảm giác như đã trải qua trăm ngàn năm, như đã thạch hóa. Đối mặt với hắc ám và yên tĩnh khôn cùng này, hắn gần như nổi điên lên. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong vũ trụ mênh mông này không có thứ gì, chỉ có hắn ngồi trên Đồng Quan và chín long thi cô độc bay đi, không hề có thứ gì khác.
Diệp Phàm ngồi trên quan tài, dùng cách tu luyện để trải qua thời gian cô độc này, thể ngộ thiên đạo, vũ trụ, hư không, hiểu ra kỷ tâm, rốt cục dần bình tĩnh lại.
Cũng không biết bao lâu, hắn mở mắt ra, phía trước có ánh sáng nhàn nhạt truyền tới. Đó là một mảnh tinh vực.
Đông!
Một tiếng chấn động mãnh liệt vang. Chín long thi và Đồng Quan như nhảy ra khỏi một hắc động, xuất hiện, lập tức siêu thoát.
Hết thảy tới quá đột ngột, chung quanh đă có tinh quang, dù vẫn tối tăm và lạnh lẽo nhưng hoàn toàn khác với lúc trước, không hề đơn điệu nữa.
Chín long thi và Đồng Quan như ngưng lại, dừng ở nơi này, không hề lao nhanh mà chậm rãi lướt đi không mục đích trong vũ trụ.
- Giãy ra một vũng bùn lại nhảy vào một hộp đen khác?! Đây là sao?
Diệp Phàm đứng trên Đồng Quan, dùng pháp lực ổn định thân hình, nhìn khắp bốn phía.
Bỗng dưng vẻ mặt hắn bị kiềm hăm. Khi hắn nhìn quanh liền phát hiện ra có bải hành tinh đặc biệt, đó chính là Bắc Đẩu Tinh Vực.
Hắn ở thế giới kia mười năm, ngày nào cũng ngồi xuống tu luyện, có được khả năng cảm ứng sự khác biệt thần lực tò các tinh tú khác nhau do đó lúc này dù quan sát ở vị trí này sẽ rất khác biệt nhưng vẫn có thể nhận ra.
- Sao lại như vậy!? Ta không phải tiến vào đường về sao? Sau lại tới Bắc Đẩu Tinh Vực, cũng không đi được quá xa. Chẳng lẽ là vì Ngũ sắc Tể Đàn không trọn vẹn sao?!
Tinh vực hắn vừa rời khỏi ở gần Bắc Đẩu Tinh Vực, Diệp Phàm cảm thấy nếu chỉ dựa vào phi hành thì cũng có thể bay tới.
Tuy nhiên, hắn nếu muốn quay lại địa cầu ở Huỳnh Hỏa cổ Tinh thì không thể dựa vào đó, khoảng cách quá xa mà hắn không thể xác định tọa độ.
Hắn đi tới vực ngoại, tiến vào trong vũ trụ mờ mịt, rời khỏi nguyên địa sinh mệnh, chứng kiến một mảnh cô quạnh. Đây là một thực tế phũ phàng.
- Liều mạng dốc sức chung quy vẫn thất bại! Ta rốt cục vẫn không thể trở về mà tiến vào vũ trụ không có sinh khí.
Trong vũ trụ hắc ám này, hắn còn không được coi là một hạt bụi, hắn không phải là Thánh nhân viễn cổ, lại càng không phải là Đại Đế cổ, rất khó vượt qua tinh vực.
- Chẳng lẽ cần tiêu phí cả đời, dựa theo đường cũ phi hành trở lại phiến thế giới kia sao?!
Diệp Phàm không cam lòng. Hắn cẩn thận cân nhắc, sau đó ngồi lại xuống cổ quan, bắt đầu dốc lòng tu luyện.
Bay vô mục đích, chín con rồng kéo cổ quan phiêu đăng trong bóng đêm hơn hai tháng. Một ngày kia, Diệp Phàm bỗng mở hai mắt, đột nhiên có cảm ứng.
Đột nhiên hắn trở nên kinh hãi. trong hư không lạnh như băng này, trong u ám thứ gì đó đang trành về phía này, cũng không cách hắn quá xa.
- Đó là?
Hắn vận chuyển Nguyên Thiên Thần Nhăn, ngóng nhìn về phía trước, rốt cục nhìn rõ, trong lòng vô cùng rung độ.
Đó là một con chiến thuyền màu tím vàng, cũng không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, ảm đạm vô quang, tràn ngập dấu vết thời gian, vô cùng rách nát, yên lặng như chết.
- Trong vũ trụ hắc ám có một cổ chiến thuyền!
Trong lòng Diệp Phàm chấn động. Ở trong vũ trụ cô quạnh, không có sinh mệnh mà gặp được một chiếc tàu như vậy thật khiến người ta kinh hãi.
- Nó ít nhất cũng trôi nổi mười mấy vạn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa...
Diệp Phàm cảm nhận được một loại cổ xưa và tang thương.
Chiến thuyền màu tím vàng này có không ít vết xước và lỗ lớn do cổ binh đánh vào, cũng không biết đã trải qua một hồi đại chiến kinh thế như thế nào.
Năm tháng vô tình, nó tràn ngập bụi bặm vũ trụ, sớm không có chút ánh sáng. Qua mấy chục vạn năm, nó vô cùng cổ xưa mà đơn sơ.
Đột nhiên Diệp Phàm kinh hài. có một tia cảm ứng tinh tế, hắn biến sắc nói:
- Dao động sinh mệnh, chẳng lẽ trên chiến thuyền này có thứ gì còn sống?!