Già Thiên

Chương 844: Mạng Người Không Bằng Cỏ Rác

Lúc này có Vương giả đại thành xuất hiện, phía trước truyền ra tiếng kêu la hoảng sợ, sinh mệnh không ngừng trôi đi, phía trước máu chảy thành sông.

Diệp Phàm cả kinh, tiếp đó trấn định lại, bởi vì người Man tộc không sợ chết, liều mạng đánh sâu vào, không ai sợ hãi mà lớn tiếng hét lên.

Quả nhiên, một tiếng long hống chứng nhận suy đoán của hắn, rất nhiều cao thủ Vương gia tháo chạy, hét to sợ hãi nhanh chóng tránh né.

- Một con man thú cấp Vương giả đại thành, là dị chủng truyền từ thượng cổ.

- Hai ngàn năm trước ta từng gặp nó ở trong núi sâu Nam Lĩnh, khi đó nó đã có thọ nguyên hơn hai ngàn năm, không ngờ vẫn còn sống.

……

Diệp Phàm thở phào một cái, quả nhiên là Thần thủ hộ của Man tộc, không làm người ta thất vọng, tồn tại hơn ba ngàn chín trăm năm, quả thật là Vương giả đại thành.

Có một con man thú như thế, đúng là không gì cản nổi, một khi bùng nổ thì không một ai trên đường đi cản nổi, một chiêu phát ra đương trường chết tám chín đại năng.

Thương Long tiến công từ cửa nam, trên lưng có chín hóa thạch sống hơn ba ngàn tuổi, sau lưng là đông đảo chiến sĩ Man tộc, bọn họ như dòng nước lũ khí thế ngập trời phá hủy mọi thứ.

Ngàn quân xung phong, vạn ngựa dẫm đạp, khí thế đạp bằng Vương gia!

Thương Long ở phía trước, hơn vạn thiết kỵ đi theo đánh sâu vào, nhanh hơn cả Diệp Phàm, Man tộc trưởng ở ba hướng khác, sắp tới gần chỗ sâu trong Vương gia.

- Mời lão tổ xuất quan, sống lại Thánh binh vô thượng!

Người Vương gia kêu to.

Máu chảy thành sông, xác chất như núi.

Lúc này mạng người không bằng cỏ rác, hai bên đánh nhau đẫm máu không còn chút đường lui, chỉ có tấn công thắng lợi, bằng không chỉ còn chờ diệt tộc.

Đại quân bốn phương tiến công cũng không phải đều rất thuận lợi, phía đông chỗ Man tộc trưởng gặp phải chống cự dữ dội, có một hoá thạch cầm một kiện Thánh binh không đầy đủ từ bên hông phát động một chiêu khủng bố.

Nếu không phải lão tộc trưởng vừa kịp lúc dùng Thạch Phủ chặn lại, có lẽ mấy ngàn thiết kỵ Man tộc đã thành tro bụi, uy lực Thánh nhân căn bản không thể chống đỡ được.

Dù vậy, trong nháy mắt đó cũng có hơn chín trăm cường giả im ắng hủy diệt ở cửa đông.

Ầm!

Man tộc trưởng nổi giận, Thạch Phủ trong tay đánh xuống, đó là binh khí đầy đủ của Đại Thánh Nhân tộc để lại, thần năng mạnh mẽ vượt xa một thanh tàn binh.

Một chiêu đánh xuống, tên hóa thạch cùng binh khí lập tức thành tro, không có một chút chống trả.

Bây giờ mọi người đều giết đỏ mắt, Man tộc trưởng không đi trấn áp thu phục một kiện Thánh binh không trọn vẹn, giữ bên người có khả năng sẽ xuất hiện tai họa, lọt vào cắn trả.

- Giết!

Ở hướng đông, sau khi hai kiện Thánh binh quyết đấu, gần vạn thiết kỵ chen nhau vào, thế không cản nổi, nhất là lão tộc chủ giận dữ không tiếc tiêu hao chân nguyên bản mạng, thúc đẩy Thánh binh truyền thừa.

Một cây Thạch Phủ treo trên trời cao, thoạt nhìn bình thản không có gì lạ, thậm chí rất cổ xưa, nhưng khi nó đánh xuống là trời sụp đất nứt, như muốn đục thủng thế giới.

Địa vực phía đông Vương gia, bất luận là đất bằng, hay là đảo nổi, núi thần, tất cả lập tức thành bụi phấn, có không biết bao nhiêu người mất mạng.

Tiếp đó, Thạch Phủ hơi bình tĩnh, sóng đất, đá tảng từ mặt đất bay lên trời, như sóng thần bao phủ đằng trước.

Đại quân phía đông không còn bị cản trở, nhanh chóng đẩy mạnh đánh sâu vào đuổi theo tốc độ Thương Long phía nam, tới gần trọng địa sâu nhất trong Vương gia.

Ngao rống....

Phương bắc, Bạch Hổ rít gào, Thần thủ hộ to như núi cao đánh thẳng tới trước, vỗ xuống một cái, Long Sơn cổ mạch của Vương gia như tờ giấy liên tiếp bị hủy hoại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đây cũng là một con bước qua Vương giả, tuy rằng không đại thành nhưng người bình thường không thể chống nổi, đã có bảy tám đại năng Vương gia bị nó đánh gục.

Tuy nhiên bọn họ cũng bị cản trở đáng sợ nhất, chiến sĩ Man tộc ngã xuống từng mảng lớn, tất cả đều do một cái móng vuốt lớn màu xanh.

Ngao ô...

Ở phía sau Vương gia, không ngờ nuôi dưỡng một con sói già màu xanh, đây là một con thú sủng của một vị cường giả Vương gia nuôi dưỡng ngày xưa, không ngờ cuối cùng đạt được thành tựu, hôm nay sống ba ngàn bốn năm trăm tuổi mà còn chưa chết, thực lực gần với Bạch Hổ.

Khủng bố hơn là trong cơ thể nó cũng có một kiện Thánh binh không hoàn chỉnh, để nó ở đây là vì bảo hộ Vương gia an toàn.

Lúc này nó đột ngột nhảy ra chém giết rất nhiều chiến sĩ Man tộc, cuối cùng quyết đấu với Bạch Hổ, đánh giết kịch liệt.

Hổ gầm, sói tru, chấn động Bắc Nguyên, man thú dị chủng quyết đấu cực kỳ thảm thiết, da lông máu thịt, thậm chí xương cổt cũng bị cắn đứt kéo xuống.

Hơn nữa thần thuật càng đáng sợ hơn, có khi quét ngang khắp nơi, khiển cho đại quân Man tộc cùng với người Vương gia bị lan tới, tổn thất nghiêm trọng.

Rống...

Con sói già kia bị vuốt hổ kéo rớt một con mắt, lúc này nó cũng ra tay thiếu chút xé rớt một vai của Bạch Hổ.

Đồng thời, bí thuật đặc thù của chủng tộc đánh sâu vào, thân thể của chúng đều rách toạt ra, máu chảy tràn lan, chúng khổng lồ như thế, máu tươi chảy ra như dòng sông nhỏ.

Đại quân bốn phía đánh sâu vào gặp phải không giống nhau, bên phía Diệp Phàm gặp áp lực không nhỏ, dù chưa gặp người cầm Thánh binh tập kích, cũng không gặp cổ thú đáng sợ, nhưng bị công cụ chiến tranh cản đường.

Thân là thể gia hoang cổ uy danh hiển hách, phải có vốn để chinh phạt bất kỳ một vực nào trong thiên hạ, tự nhiên không thiếu chiến thuyền cùng cổ xe.

Phía tây Vương gia chắn ngang những công cụ chiến tranh, hơn một ngàn chiếc chiến xa cổ cản đường, móc nối với nhau đánh sâu vào, vô số cường giả tử trận.

Lúc này ở phía xa càng có mấy trăm chiến thuyền lạnh như băng ở trên không trung, càng to lớn hơn, mỗi một chiếc chiến thuyền như núi, thiết kỵ Man tộc muốn đánh sâu vào thì thật sự rất khó.

- Quá biến thái, sao chúng ta không hay ho như vậy, tất cả công cụ chiến tranh công phạt bên ngoài của Vương gia đều ở bên này, bị chúng ta đụng trúng.

Lệ Thiên oán giận.

Quả thật như thế, bên này là kho binh khí của Vương gia, tất cả tài nguyên chiến tranh đặt ở chỗ này, rất khó xông vào, nếu cố xâm nhập thì thiết kỵ Man tộc sẽ không còn sót được mấy người.

- Không còn cách nào, ta hao tổn tinh khí lần nữa.

Diệp Phàm nắm cây Tử Kim Chùy trong tay, dùng sức vung lên, phát ra một mảnh điện quang màu tím đánh tới trước.

Đây là binh khí cướp được từ trong tay Vương Thành Thiên, sau khi bị Thần Nữ Lô hàng phục, trên mặt có không ít vết rạn, chẳng qua uy lực không giảm.

Thần Nữ Lô nguyên vẹn là binh khí của Đại Thánh Nhân tộc, tiêu hao thần lực càng lớn, dù là hắn thì vận dụng nhiều cũng sẽ ăn không tiêu, bởi vì mặt sau chắc chắn còn có đại chiến càng kịch liệt hơn.

Ầm!

Phía trước, hơn bốn trăm chiến thuyền tan vỡ, hơn trăm chiến thuyền rã nát, hóa thành một mảnh ánh sáng trên bầu trời, biến mất sạch sẽ.

Oong!

Phía trước truyền đến khí tức Thánh binh, cũng có người đang thúc đẩy muốn phát động một chiêu sấm sét, mấy người Diệp Phàm đều biến sắc, có nhân vật cứng chạy tới.

- Không phải Thánh binh truyền thừa, vẫn còn có khuyết điểm!

Lệ Thiên thúc đẩy Thần Nữ Lô chuẩn bị đón đỡ, một trận hủy diệt.

Nhưng mà vào lúc này, ở sâu trong Vương gia truyền ra tiếng kèn, tràn ra như Thánh binh vô thượng, triệu hồi con cháu.

Tất cả chiến thuyền lui ra, rất nhiều chiến xa cùng lui vào chỗ sâu nhất trong gia tộc, chỉ để lại xác chết cùng máu tanh vô tận, nhìn mà ghê người.

- Không hổ là thể gia hoang cổ, quả nhiên khó gặm!

Diệp Phàm than thở, thời khắc đại quyết chiến sinh tử đã đến, sẽ càng thảm thiết hơn.

- Giết!

Diệp Phàm vẫn làm nhân vật mũi nhọn, xông lên đằng trước, chín ngàn thiết kỵ ầm ầm đi theo, một mảnh đông nghịt san bằng núi cao.

Trên đường bọn họ quét ngang hết thảy, nơi quân tiên phong đi qua, bất cứ chướng ngại nào đều thành phấn bụi, nơi thiết kỵ đạp qua đều không còn thứ gì tồn tại.

Khi đoàn Diệp Phàm đánh vào chỗ sâu nhất trong Vương gia, Thương Long cùng Man tộc trưởng đã dẫn người tới trước, mọi người đều nhuộm đẫm máu, toàn thân đầy vết thương.

Đại quân Bạch Hổ chạy đến cuối cùng, con Thần thủ hộ bị trọng thương hấp hối thiếu chút chết mất, nhưng nó chém giết một con sói già xông lên cấp Vương, giải quyết được một cái họa lớn.

Bùm!

Khi Bạch Hổ ngậm một cái đầu sói thật lớn đẫm máu xuất hiện, vứt nó xuống đất, trên dưới Vương gia chấn động, toàn bộ sắc mặt trắng bệch.

- Rống...

Bạch Hổ mang theo không cam lòng cũng chết ngất đương trường, bị một vị lão nhân Man tộc nhanh chóng thu vào một kiện trọng khí bảo hộ.

Phía trước là thần thổ Vương gia, tiếng kèn phát ra từ nơi đó, triệu tập tất cả tộc nhân lui về trấn giữ nơi này.

Đại quân Man tộc vây quanh nơi này, mây máu lơ lửng, tất cả chuẩn bị đánh vào.

- Không thể tưởng được, Nam Lĩnh Chiến Thần Man cổ bộ lạc còn đó, ta đã nghĩ sớm đánh mất truyền thừa, biến mất khỏi lịch sử rồi chứ.

Một tiếng nói già nua truyền đến.

Thần thổ mở rộng, một lão già cất bước đi ra, tuy rằng tóc sắp rụng hết, nhưng tinh thần khỏe mạnh, như một tiếng chuông đồng vang rền.

Tất cả người Vương gia đi theo đằng sau, hết sức cung kính, cao thủ như mây đi ra khỏi thần thổ.

- Một tên Vương giả đại thành!

Trong lòng người Man tộc chấn động.

Đó là Vương gia lão tổ, sống hơn ba ngàn bảy trăm tuổi, tuy rằng hắn gầy trơ xương, nhưng khí huyết bức người, thân thể khô héo như thần lô đang thiêu đốt.

Rất nhiều cường giả Man tộc cảm thấy miệng khốc lưỡi khô, cơ thể muốn tan vỡ, thần hồn muốn thiêu đốt, đây là thần uy của Vương giả đại thành.

Dù là đứng đó không ra tay, cũng khiển người ta kinh hồn bạt vía, không nhịn được muốn quỳ lạy, đáng sợ tới mức làm người ta nổi điên.

Cùng lúc, khí tức Thánh binh viễn cổ vô thượng tràn lan, lúc nào cũng có thể đánh ra từ trong thần thổ, tựa như đi vào lãnh địa Thần Ma.

Man tộc trưởng tế ra Thạch Phủ treo trên đầu đại quân Man tộc, rất đông chiến sĩ Man tộc bắt đầu khởi động huyết khí, cùng nhau thúc đẩy.

Thạch Phủ giáng xuống ngàn vạn tia thần lực bảo hộ mọi người, hình thành một mảnh vực trường không thể phá.

- Mấy vạn thiết kỵ đạp thế gia hoang cổ, hành động của các ngươi đúng là vĩ đại nhất mười vạn năm qua mà.

Lão nhân Vương gia đáng sợ kia lạnh lùng nói, hắn tên Vương Liệt, tu đạo hơn ba ngàn bảy trăm năm, thực lực cái thế dọa người.

Một trận chiến này mặc kệ có kết quả gì, chắc chắn làm cho ngũ vực run sợ, khai chiến với truyền thừa bất hủ có thể gọi là biến động kinh hoàng.

- Làm sao so với các ngươi được, bao trọn hàng tỷ dặm giang sơn Bắc Nguyên, đi Nam Lĩnh tắm máu tộc ta.

Man tộc trưởng nói.

Lúc này không cần nhiều lời, đã đánh tới mức này rồi thì mặc kệ lý do thoái thác nào cũng là dư thừa, chỉ có một phía phải ngã xuống.

- Vậy để cho ta xem, ai có thể đi qua một cửa này.

Vương giả đại thành Vương Liệt hờ hững không biểu tình.

Ánh sáng xanh lóe lên, Thương Long nhanh chóng nhỏ đi, từ cao to như ngọn núi hóa thành cỡ hình người, giương cánh đáp xuống, thân thể hình rồng bắt đầu sôi trào thần lực, muốn đánh với Vương giả đại thành.

- Thương Long tiền bối nhất định phải cẩn thận!

Man tộc trưởng nhắc nhở.

- Đám nhỏ, các ngươi đi tế bái "nội tình" của tộc ta, ta không tin có người diệt được Vương gia ta, hôm nay giết hết kẻ thù, giương oai bất hủ của tộc ta!

Lão vương giả đại thành trầm giọng nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất