- Vừa nhìn qua liền biết là một kẻ bao che khuyết điểm.
Đoạn Đức nói thầm, đây rõ ràng là đứng ra vì Thiên Hoàng tử, thuần túy là khởi binh vấn tội.
Nữ vương này tương đối xinh đẹp, thân thể thon thả nhẹ nhàng, trong sáng như ngọc, thất thải hà quang bao bọc thân thể, mái tóc bóng loáng mềm mại, từng bước đi tới phảng phất như một nữ thần.
Ánh mắt của nàng rất sắc bén, vươn bàn tay trắng nồn mềm mại chỉ hầu tử nói:
- Cho dù ngươi là Thánh Hoàng tử thì thế nào, khinh nhờn Thần linh vạn tộc thì phải chết.
Mọi người câm như hến, không ai dám khuyên bảo. Nàng tuy rằng yểu điệu, kinh diễm động lòng người nhưng lại là một vị Tổ Vương danh phó kỳ thực, không ai có thể địch nổi.
Nhân tộc lại càng không cần phải nói, lặng ngắt như tờ. Đây là một nhân vật cấp Thánh nhân viễn cổ, đối với bọn họ mà nói rất cao xa, từ trước đến nay chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Ầm!
Hầu tử đem đại côn cắm trên mặt đất, mắt lửa toát ánh vàng, kiêu ngạo bướng bỉnh, không chút sợ hãi. Hiện tại căn bản không có đường lui, chỉ có tử chiến.
- Đom đóm cũng dám so với mặt trăng? Ta cho ngươi một cơ hội, xin lỗi Thiên Hoàng tử, trước mặt các tộc sám hối với Bất Tử Thiên Hoàng, như vậy ta có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không cho dù Đấu Chiến Thánh Phật còn sống, ta cũng sẽ ra tay.
Sát khí lạnh thấu xương, lời nói ác nghiệt từ trong miệng một nữ nhân diễm lệ động lòng người như vậy phát ra làm tăng thêm bầu không khí quỷ dị. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Để ta cúi đầu, phá Đế tâm của ta, tính toán của ngươi thật là hay. Nếu ngươi không chút cố ky, vậy tới giết ta đi. Đến lúc đó, hết thảy Bất Tử Thiên Hoàng để lại sẽ bị đánh thành mảnh vụn.
Hầu tử không cúi đầu.
Lúc này chi dựa vào lực lượng bản thân căn bản không thể chống lại được vị nữ vương này, chỉ có thúc thúc hắn mới có thể chấn nhiếp. Người chung quanh đều sợ run, dựa theo tính nết bộ tộc này, thật sự sẽ làm ra được.
Con ruột Đấu Chiến Thánh Hoàng bị giết, là thúc thúc ruột của hắn, cho dù thành Phật phỏng chừng cũng sẽ hóa thành Tu La một lần nữa xuất thế huyết tẩy Đông Hoang.
Trong mắt nữ vương hàn quang chợt lóe, vươn một bàn tay nhỏ nhắn phất về phía trước. Vào giờ khắc này mọi người đều kinh sợ, uy áp Thánh nhân thổi quét mười phương.
Trong Dao Trì hơn nửa số người đều sợ run, sau đó quỳ xuống. Mới rồi nữ vương nội liễm khí tức, lúc này một khi phóng ra ngoài căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.
Tiếng "phịch phịch" không dứt bên tai, ngã xuống đất một tảng lớn, người của các chủng tộc đều có. Tất cả đều thân thể mềm nhũn run bần bật, nơm nớp lo sợ.
Đây căn bản không giống như đối mặt với một tấm thân máu thịt mà như đang cúng bái một vị thần minh. Khí tức khủng bố không gì sánh nổi, không có mấy người có thể đứng thẳng.
Ầm!
Đại côn trong tay hầu tử lúc này đã bị chấn bay, hai tay hắn hổ khẩu rách bươm, máu văng tung tóe, bộ lông màu vàng trên người đều dựng ngược.
Đây là oai của Thánh nhân. Bàn tay ngọc thon thả kia còn không phất ra đã khiến cho người bước đầu Trảm đạo như hầu tử bị thương nặng, miệng trào đầy máu.
Ông!
Ngón tay ngọc trắng muốt động lòng người rốt cục phất ra, ngay cả Vương giả đều thấy linh hồn run rẩy. Loại lực lượng này thật là đáng sợ, một khi quét trúng đều phải thành tro.
Nữ vương này như quyết tâm muốn đánh chết hầu tử, trên mặt lạnh lùng vô cùng, căn bản không có ý dừng lại.
Ầm!
Diệp Phàm rốt cục ra tay, hư không run rẩy từng hồi. Thánh xác mà hắn nhập vào hào quang vạn trượng chắn ở phía trước, một quyền bá tuyệt thiên địa.
Tất cả hào quang cũng không phải do hắn tỏa ra mà là thân thể hắn đang hấp thu tinh khí mười phương. Hắn không muốn lộ ra bí mật của bộ Thánh thể này.
Đây là một quyền cương mành bá đạo, chỉ với thân thể công phá quầng sáng Thánh nhân phía trước, tông hướng nữ vương.
Không thể không nói, đây là một vị nữ vương đáng sợ. Cảm giác đầu tiên là không ổn, không có cứng đối cứng, mà chỉ mượn lực đả lực hóa giải một chút, lướt ngang ra ngoài.
Mặc dù như vậy, ngón tay ngọc tinh tế của nàng cũng co rút một trận, bị nắm tay kia qua sát bên cạnh, máu chảy đầm đìa, xương ngón tay gày rời.
Bốn phương đều kinh, tu sĩ Nhân tộc là rung động nhất. Đây là người nào, chặn đứng một vị nữ vương. Lúc nào thì có thêm một vị Thánh nhân như vậy?
Mọi người đều ngây dại, tất cả đều khó tin nhìn qua, ngây ra không nói gì. Người này sớm vào Dao Trì, lại không ai cảm giác ra Thánh uy.
- Thân thể thật cường đại, ta thật sự khinh thường các ngươi, còn có nhân vật bậc này ở đây. Tuy nhiên cũng không có gì.
Phía sau truyền tới thanh âm như vậy, hai nam nhân trung niên sóng vai đi tới, đều rất thần võ, mặc chiến y màu bạc, cùng nữ vương đối mặt Diệp Phàm.
Mọi người đều không dám nói gì. Phía sau Thiên Hoàng tử lại có đám cổ Vương này, đều là hậu nhân của bộ chúng của phụ thân hắn ngày xưa, quả thật cường hăn, là một cỗ thế lực khiến người ta không thể không cân nhắc.
- Các vị tiền bối, đại hội lần này có quy định, không thể gây hắn động võ trong Dao Trì.
Dao Trì Thánh nữ lên tiếng, thanh âm rất dịu dàng, cũng không co rúm, rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người.
Trên vòm trời, Tiên Lệ Lục Kim Tháp buông xuống những dòng khí xanh mênh mông, mỗi một sợi đều thô to như núi, trầm trọng mà nguy nga khiến người ta hít thở không thông.
Lúc này người của Thần Tàm Lĩnh tiến lên nói:
- Các vị tiền bối bớt giận, hắn dù sao cũng là con của Đấu Chiến Thánh Hoàng, dù có chỗ không đúng cũng xin hạ thủ lưu tình.
Cổ tộc khác cũng có người phụ họa, cầu tình cho hầu tử, sợ ba vị cổ Vương này đồng loạt ra tay, nếu như vậy không ai có thể ngăn cản.
- Ta nói rồi, đầu tiên là hắn phải xin lỗi Thiên Hoàng tử, rồi sau đó ở trước mặt vạn tộc sám hối quỳ lạy bài vị Bất Tử Thiên Hoàng. Nếu không quyết không thể tha thứ tội chết.
Bàn tay nữ vương khôi phục, lạnh lùng nói.
- Trước khi mở sự kiện vạn tộc đã sớm đạt thành nhận thức chung, không được đại chiến ở đây. Ngươi cho rằng các ngươi có thể bao trùm phía trên vạn tộc sao? Thánh nhân trong thiên địa này không chỉ có ba người các ngươi.
Diệp Phàm nói.
- Phải không, vậy đi ra giải quyết.
Vị nữ vương này hạ quyết tâm muốn ra tay với hầu tử, đưa tay chộp về phía trước, chuẩn bị bắt hắn ra.
- Các ngươi quá không kiêng nể gì.
Diệp Phàm tiến lên, ra tay ngăn cản.
Hầu tử lại càng giận dữ, bộ lông màu vàng toàn thân dựng ngược, một lần nữa cầm gậy lên, vung lên đập về phía trước.
- Nhân tộc khó được có một vị Thánh nhân, phải biết quý trọng sinh mệnh, bởi vì chúng ta biết cái gọi là Phong Thần Bảng cũng là giả.
Hai tên cổ Vương mặc chiến y màu bạc phía sau cười lạnh, cùng tiến lên muốn đối phó với Diệp Phàm.
Rất hiển nhiên quan điểm của bọn họ giống Thiên Hoàng tử, cho rằng Vô Thủy Đại đế đã tọa hóa trên đạo đài tám vạn năm trước, không có khả năng còn sống.
Diệp Phàm nhíu mày. Đây là ba vị cổ Vương hàng thật giá thật, mà hắn chỉ là giả, nếu thật sự chống lại tuyệt đối ôm hận. Hắn còn có con bài chưa lật nhưng lại không thích hợp bày ra lúc này, tương lai còn có tác dụng.
- Một con khỉ nho nhỏ! Phụ thân ngươi vốn tội ác tày trời, phá hủy đạo tràng của thần minh duy nhất vạn tộc, ngươi cũng muốn bắn ra bọt nước hay sao? Hôm nay cho ngươi một bài học, cho ngươi hiểu được hậu quả của khinh nhờn thần linh.
Nữ vương thật thù dai, vừa nhìn là biết sớm có oán khí. Năm đó Đấu Chiến Thánh Hoàng uy áp trên trời dưới đất, họ chỉ có thể nhịn, ngày nay muốn tìm lại mặt mũi trên người hầu tử.
Lúc này vạn tộc đều không dám lên tiếng, tất cả đều thở mạnh cũng không dám ra, ba vị Tổ Vương đối với bọn họ mà nói giống như là Thần linh.
Ầm!
Diệp Phàm ra tay, chống lại một trong ba vị Tổ Vương, thân thể công phá mấy tầng quầng sáng nhưng chung quy bị lực lượng thần tắc chặn lại.
- Tiểu hầu tử, hôm nay ta xem ai có thể cứu ngươi!
"Ông" một tiếng, nữ vương đánh bay đại bổng Ô Kim trong tay hầu tử, nhưng lại không gãy rời, nàng lộ ra vẻ kinh ngạc nói:
- Đây là cây hung binh năm xưa?
Hầu tử thét dài nhưng lại không thể giãy ra, bị nữ vương nhấc lên bay ra ngoài Dao Trì. Đối mặt với nhân vật bậc này, không phải Thánh nhân chung quy không được, không khác gì con kiến.
- Ta xem ai có thể cứu ngươi? Một con hầu tử nho nhỏ cũng dám bất kính với Bất Tử Thiên Hoàng. Hôm nay ta chậm rãi rút xương, lột da của ngươi.
Nữ vương liên tục cười lạnh, đem hầu tử đưa ra Dao Trì.
Rất nhiều sinh linh đều theo ra ngoài, tất cả đều muốn xem đến cùng..
- Quỳ hay là không quỳ, sống chết do ngươi quyết định.
Nữ vương nói, tuy rằng kiều diễm ướt át nhưng lại đã có sát khí tràn ngập.
Hầu tử tự nhiên thà chết chứ không chịu khuất phục, căn bản không có khả năng chịu thua. Đó còn khó chịu hơn so với giết hắn.
Diệp Phàm không thể chậm trễ, âm thầm dẫn động Thôn Thiên Ma Quán, đem thần tắc vọt ra hóa sạch, phá vây mà đi, vòng qua Tổ Vương giằng co với hắn xông về phía hầu tử.
- Nếu không quỳ, ta đích thân đánh gãy hai chân ngươi, cho ngươi dùng đầu chạm đất, quỳ không dậy nổi.
Nữ vương nói âm trầm lạnh lẽo, đang định động thủ.
Phía sau đám người Thiên Hoàng tử, Nguyên Cổ cười lạnh, tất cả đều không nói một lời, lẳng lặng quan sát, khóe miệng mang theo một tia chế nhạo.
Bốp!
Đột nhiên một cái tát vang dội vang lên, rất là đột ngột khiến biểu tình của mọi người đều đọng lại.
Trong sân không biết khi nào xuất hiện một cô gái, thoạt nhìn xinh đẹp động lòng người, cơ thể như ngọc, mềm mại trắng muốt, mái tóc tím phiêu dật che khuất một nửa tiên nhan.
Nàng tát nữ vương một bạt tai, kéo hầu tử từ dưới đất lên. Hào quang chợt lóe, nàng giúp hắn lau vết máu, chữa khôi vết thương.
Mọi người đều ngây dại. Đây là người nào? Vừa tới liền đánh một vị nữ vương thái cổ một bạt tai, như vào chỗ không người.
Bên ngoài Dao Trì, linh tuyền róc rách, cây cỏ xanh um. Đây là một vùng đất lành, tĩnh tới cực hạn.
Hết thảy đều rất đột nhiên và kinh ngựời. Cô gái này cựờng đại cỡ nào? Dám bạt tai nữ vương, dạng ra sân như vậy khiến người ta cảm thấy rung động.
Nữ vương cũng ngây dại. Đã bao nhiêu năm rồi chưa từng có người dám làm nhục nàngnhư vậy. Nhưng khi nhìn thấy tiên nhan kia nàng lại không kìm nổi trong lòng nhảy rộn.
Ầm!
Đúng lúc này, Diệp Phàm từ Dao Trì vọt ra. Hắn vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, hướng về nữ Tổ Vương chém giết, nắm tay cương mãnh khí phách, cương khí mênh mông, cát bay đá chạy. Vài ngọn núi thấp bên cạnh đột nhiên nhổ khôi mặt đất, sụp đổ giữa không trung.
Nữ vương phục hồi tinh thần, vội vàng chặn lại. "Phốc!" Một tiếng, một cánh tay ngó sen vỡ nát, hóa thành một đoàn thịt nát, rồi sau đó cả người bay ngang ra ngoài, suýt nữa tan ra từng mảnh.
Diệp Phàm thừa thế xông lên, tiếp tục truy kích. Một gã cổ Vương mặc chiến y màu bạc đuổi tới, lớn tiếng quát muốn ngăn chặn con đường phía trước Diệp Phàm.
Mà khi người này nhìn thấy cô gái linh động trong sân đều ngây dại, sợ run lên giống như nữ Tổ Vương, rồi sau đó "thịch thịch" rút lui.
- Ngươi... vẫn còn sống!
Ầm!
Bên kia, Diệp Phàm cùng nữ Tổ Vương lại va chạm vào nhau, lần này khiến nửa người nàng vỡ ra, toàn thân là máu bay ngược.
- A...
Nữ vương thét dài, thần tắc vô lượng đánh ra, ập về phía trước, muốn chôn vùi Diệp Phàm.
Lúc này, cô gái trong sân ra tay, phất nhẹ một cái. Thần tắc khôn cùng, pháp lực ngập trời toàn bộ ngưng lại, rồi sau đó tan biến.
Thẳng đến lúc này, Diệp Phàm mới dừng lại. Sau khi cẩn thận nhìn dung mạo thiếu nữ kỳ ảo trong sân, hắn trố mắt nhìn trân trối.
- Là nàng... Còn sống!
Năm đó, trong một khối kỳ thạch tên là Huyết Tế Thai ở Thần Thành có giấu một vị Thần nữ, lúc ấy nàng bị một cây hung binh tuyệt thế xuyên qua ngực, đóng đinh trong Thần Nguyên, bị hầu tử mới xuất thế cướp đi.
Dĩ nhiên là nàng.
Xa xa, một đạo nhân trẻ tuổi tóc xõa, một vị hoàng tử thân mặc chiến bào hoàng kim chín rồng, một tiểu ni cô áo trắng cùng đi tới.
Giữa bọn họ còn có một tinh linh nhỏ, giống như một con Phượng hoàng nhỏ, bay tới bay lui huyễn lệ lóa mắt.
Khi nó nhìn thấy thiếu nữ tóc tím ngoài Dao Trì lập tức ngây dại, rất là mê mang, trong đôi mắt to nước mắt không thể khống chế thành hàng nhỏ xuống rồi sau đó "Vút" một cái bay ra.
- Hu... hu...!!!
Ngay cả tiểu sinh linh này đều không rõ chuyện gì xảy ra, đối với cô gái trong sân có cảm giác thân thiết khó thể nói rõ, dừng trên đầu vai của nàng, thương tâm hu hu khóc lớn.