Rất đông tu sĩ liều mạng bỏ chạy, không ít người bị dọa vỡ mật, hai con trùng kia không phụ với hai chữ Thí Thần, xem chừng không kém tổ trùng thuần huyết, chúng nó có đạo hạnh Thánh nhân, thân thể vượt xa, tuyệt đối có thể diệt Thánh, không ai chống nổi.
- Chạy mau!
Mọi người không quay đầu chạy xa, thẳng về phía tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi hai, chuẩn bị hoàn toàn rời khởi nơi này không đi sâu thêm nữa.
Lúc này có Thánh binh truyền thừa cũng rất miễn cưỡng, coi chừng ai cũng có thể toàn diệt, chỉ có tế ra Đế binh mới giữ được mạng sống, nhưng chỉ mấy Thần triều cùng Thánh địa mới có.
Nhưng mà khi mọi người trốn ra ngoài, cũng có một bộ phận người đi theo hướng ngược lại, trực tiếp lao tới cửa lên tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi bốn, trong nháy mắt đi vào cửa đá.
Ý niệm của người khác nhau thì suy nghĩ khác nhau, mặc kệ tình huống nào thì cũng có kẻ điên không sợ chết.
Trong chớp mắt, tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi ba liền thanh tịnh, mọi người bỏ trốn, mạnh như Bán Thánh Tề La cũng phải co giò mà chạy như điên, không dám giả thâm trầm nữa.
- Ta nói này, đầu lĩnh sát thủ, bằng tinh thần ầm sát không biết sợ của ngài thì lúc này có thể lấy hạt dẻ trong lò lửa, rút cái hộp đá nghịch thiên ra đây mới phải chứ.
Đại hắc cẩu xúi bẩy.
Mọi người thấy được, trên tế đàn thả một khối tài liệu tiên - Tiên Lệ Lục Kim, trong hộp đá kia sẽ có thứ càng nghịch thiên hơn, bởi vì có hai con thần trùng cấp Thánh bảo hộ.
Tề La không nói gì, vừa đặt mông ngồi trên Hắc Hoàng to như con trâu đực, không chạy nữa, coi nó như tọa ky khiến nó thiếu chút nằm sấp xuống.
- Gâu, ta nói lão già ngươi...
Hắc Hoàng sủa bậy.
Tề La cũng không muốn bị con hắc cẩu biết khắc sát trận Đại đế này nhớ thương, cũng không làm quá, đạp lên người nó phóng thẳng tới trước.
- Trộm mộ, không phải ngươi có tuyệt chiêu hay sao, cũng có thể thử xem.
Đại hắc cẩu chưa bỏ qua, chạy lại gần Đoạn Đức.
Trong lòng Đoạn Đức vừa động, không ngờ ngừng lại, hắn như có chút suy nghĩ.
- Mập mạp, không phải ngươi động tâm thật chứ, thứ kia ăn cả nguyên thần, chỉ cần bị đuổi theo thì kết cục sẽ là hình thần hủy diệt.
Lão mù cảnh cáo.
- Ta cảm thấy, cái hộp đá kia rất giống một cái quan tài nhỏ, tuy rằng chỉ dài như bàn tay, nhưng hình thức rất giống như cổ quan Thần linh.
Đoạn Đức lẩm bẩm.
- Thần linh chỉ lớn bằng bàn tay thôi sao?
Hầu tử cười nhạo, hắn sống sót từ những năm thái cổ, càng biết nhiều truyền thuyết về Thần linh hơn mọi người.
- Tuy rằng quá nhỏ, nhưng hình thức thì đúng, ta rất có nghiên cứu cổ quan.
Đoạn Đức trầm tư.
- Mau chạy đi.
Tề La nhắm mông hắn đạp một cái, bây giờ không phải lúc thất thần, bởi vì hở ra một chút là nguy tới tính mạng, ngay cả lão cũng không đối phó được.
- Không đúng, hai con thần trùng giống rồng kia đã chết, không phải vật sống.
Đột nhiên Đông Phương Dã lên tiếng, hắn sống trong núi sâu quanh năm, rất mẫn cảm với khí tức các loại mành thú hồng hoang. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mấy người ngẩn ra, hai con Thí Thần Trùng cũng không đuổi theo, quả thật không không phù hợp lẽ thường, loại tồn tại còn lợi hại hơn cả mành thú thái cổ kia phát điên lên thì có thể phá hoại cả trời đất.
Ban đầu có bốn con thần trùng cấp Bán Thánh sống lại, lao ra khiến người ta nhầm lẫn, tự nhiên nghĩ hai con Thí Thần Trùng giống như Chân Long kia cũng sống.
Lúc này, bọn họ đã bay ra tầng ba mươi ba, cửa đá còn chưa đóng chặt, nhìn vào trong cũng không thấy hai con thần trùng thánh cấp Thánh xuất hiện.
- Như vậy rất mạo hiểm, lỡ như còn sống thì chắc chắn phải chết.
Tề La nói.
- Ta nghĩ có thể thử, bằng không thì chúng ta cũng phải nghĩ cách đi vào chỗ sâu nhất trong tổ miếu.
Diệp Phàm nói.
- Ta có nắm chắc, hai con thần trùng kia thật sự không có dao động sinh mệnh.
Đông Phương Dã khẳng định.
- Trực giác của dã nhân luôn chính xác, hắn giao tiếp với mãnh thú hồng hoang quanh năm, có lẽ sẽ không sai, hiện giờ không có người, nói không chừng qua một lát nữa sẽ có người nghĩ tới.
Đoạn Đức nói.
- Thế này đi, không cần đi vào hết, phòng ngừa lỡ như.
Diệp Phàm nói.
Cuối cùng, hắn cùng với Tề La đem theo Thôn Thiên Ma Quán, chuẩn bị đi vào. Đồng thời, Cơ Tử Nguyệt nói cái gì cũng không đi, muốn đi theo cạnh Diệp Phàm, những người khác đều đợi ở ngoài.
Cửa đá không đóng lại, ba người Diệp Phàm trở vào liền bắt chước những tiếng hét thảm thiết, truyền vào tiểu thế giới miếu thờ tầng ba mươi hai.
Những người đang bỏ chạy nghe tiếng hét thảm thiết xuyên qua cửa đá liền kinh hồn bạt vía, trốn chạy càng nhanh hơn, hoảng sợ hồn bay phách lạc. Bọn họ biết rõ Thánh nhân viễn cổ có tới cũng phải nuốt hận, chỉ cần hai con Thí Thần Trùng kia còn sống thì tuyệt đối không chống nổi.
Diệp Phàm cùng Tề La và Cơ Tử Nguyệt hợp lực tế ra Thôn Thiên Ma Quán treo trên đầu, phủ xuống những đạo ánh sáng đen bảo vệ chặt chẽ.
Bọn họ quay trở lại tế đàn, tuy rằng mặt đá đã bị đánh tan, nhưng máu loãng vẫn chảy theo những khe cấu thành hình ảnh quỷ dị xa xưa, rót vào trong tế đàn.
Thạch cung cao một thước gần như hoàn mỹ, đúng là điêu luyện vô cùng, nếu phóng to trăm ngàn lần thì tuyệt đối là Thiên Cung nguy nga bất hủ.
Hai con Thí Thần Trùng cuộn quanh, toàn thân sáng lên khí phách như Chân Long, thân thể cứng cáp làm cho người ta kính sợ.
- Thật là chết rồi!
Tề La nói.
Diệp Phàm nghiêm túc quan sát, thở phào một cái, Thần Nguyên phong ấn chúng có hai cái lỗ, không biết từ năm nào, nhất định chúng đã đi ra, tuy rằng sau đó chui vào nhưng cuối cùng vẫn bị phá mất phong ấn.
Tề La mở khối Thần Nguyên ra, kéo hai con Thí Thần Trùng ra ngoài, chúng nó đã chết nhưng không hủy hoại, tuy rằng tinh khí đã tan gần hết, nhưng vẫn có từng trận uy áp Thánh nhân.
Nếu không có Thôn Thiên Ma Quán ở đây, khoảng khắc hai con thần trùng thoát khỏi khối nguyên thì không thể nào tới gần được, đây là uy thế thần trùng giống như Chân Long.
- Đúng là thứ tốt, thông thường Thánh nhân viễn cổ tọa hóa đều sẽ về với đạo, luyện hóa vào thiên địa, ít khi bảo tồn thân thể.
Con mắt còn lại của Tề La sáng ngời, đây là tài liệu thần khó có được, tái sinh thành Thân Ngoại Hóa Thân, thi thể hai con thần trùng này lợi hại hơn nhiều thân thể Thánh nhân, đối với lão sát thủ này quả là chắp thêm một đôi cánh.
- Nó đúng là một cái quan tài nhỏ.
Cơ Tử Nguyệt ngạc nhiên nói, cầm hộp đá trong tay.
Ba người bọn họ quan sát cẩn thận, đều cả kinh, những khe máu dẫn máu vào trong thạch cung, sau đó theo những đường dẫn trong thạch cung tập trung vào trong thạch quan nhỏ này.
Đúng là yêu dị, phải dùng máu tươi tưới lên quan tài nhỏ này? Rốt cuộc có tác dụng gì, khiến người ta khó mà hiểu được.
- Năm xưa từng có người dùng máu tưới lên, hơn nữa tối thiếu là máu của Thánh nhân.
Cơ Tử Nguyệt nói, nàng dùng bàn tay mềm vuốt hộp đá, bên trên quả nhiên có vết máu, dù đã hai mươi mấy vạn năm, tuy rằng tinh khí sớm tan hết, nhưng dù sao vẫn là Thánh huyết, vẫn đỏ sẫm, khô cạn nhưng không biến mất.
Diệp Phàm cùng Tề La đều cảm thấy da đầu tê dại, cuối cùng là ai, lại lấy máu Thánh nhân tưới lên đó. Tiếp đó bọn họ liền sáng tỏ, những khe máu trên tế đàn bị phá hoại kia có tác dụng lớn, căn bản không phải tế sống thông thường.
- Trong khe máu kia chảy Thánh huyết...
Ngay cả Tề La cũng phải rùng mình.
Chẳng lẽ đúng như lời Đoạn Đức nói, đây là một chiếc cổ quan Thần linh, bên trong có nghịch thiên? Nhìn những hoa văn xa xưa cùng hình thức của cái hộp, bọn họ cảm nhận được một loại tang thương.
- Rời khỏi đây trước, tìm một chỗ không người rồi mở ra.
Cơ Tử Nguyệt nói.
Bọn họ hóa thành ba đạo ánh sáng rời khỏi đây, nhanh chóng gặp lại mấy người hầu tử, sau đó nhập vào mưa đêm biến mất trong ngỏ ngách.
Tiểu thế giới tầng ba mươi hai, một mảnh u ầm, mắt đất cứng ngắc, bóng rừng che phủ, sương đen lượn lờ, là một thế giới vô cùng nguy hiểm. Có Thiên Tướng đều đã trảm đạo thường lui tới, không một tiếng động, thực lực cực mạnh, đã có không biết bao nhiêu người chết khi xông qua cửa này.
Mấy người Diệp Phàm ẩn nấp xong, nhiều người liền lao ra, các Thánh địa đi mà trở về, còn dẫn theo viện quân, uy áp Đế binh tràn lan.
- Các vị đạo hữu, tình huống có biến, các giáo bên ngoài thương lượng đến cứu viện các vị.
Có người hét lớn trong tiểu thế giới, truyền ra tin tức cho mọi người, những người của các giáo không chỉ có hai ba người mà thôi.
- Rõ ràng là muốn tiến công quy mô lớn, vận dụng Đế binh?
Hầu tử kinh nghi không thôi.
Ầm!
Không lâu sau, một đoàn đế uy dâng lên, xuyên thấu qua cửa đá truyền từ tiểu thế giới tầng ba mươi ba. Đám người Diệp Phàm nhìn thấy một thanh kiếm tiên như Tổ Long treo giữa không trung, khí tức trấn áp vạn giới đánh xuyên cổ kim.
Thái Hoàng Kiếm!
Đó là Thái Hoàng Kiếm của Đại Hạ Thần triều, một đám người tiến lên lật đổ tế đàn, kiếm tra trong ngoài, hoàn toàn không tìm được gì, hai mặt nhìn nhau.
- Tổ miếu nguy hiểm vượt quá tưởng tượng, bốn đại Thần triều cùng Diêu Quang Thánh địa đều lo sợ, các giáo trọng thương đều làm thật rồi.
- Mấy tầng cuối cùng có lẽ sẽ càng nguy hiểm hơn, không có Đế binh thì khó mà đi nửa bước.
Mọi người biết thời khắc mấu chốt đã đến, lúc này các giáo không tiếc vận dụng nội tình, mấy tầng tổ miếu cuối cùng không chừng sẽ xuất hiện chuyện lớn.
Đoạn Đức lật qua lật lại cái hộp đá, vẻ mặt quái dị, tiếp đó trở thành ngưng trọng.
Diệp Phàm giao cái hộp đá này cho "dân chuyên nghiệp" xem xét, đứng nhìn bên cạnh. Nói nó là quan tài, nhưng không có nắp, luyện thành một chỉnh thế giống như đặc ruột, bị người ta điêu khắc ra.
- Cái này thật là... Thần linh quan không khe hở.
Thần sắc Đoạn Đức ngưng trọng đến cực điểm, trộm mộ cả đời, lần đầu tiên thấy được quan tài trong truyền thuyết, hai tay của hắn không nhịn được phát run.
Dựa theo lời hắn nói, chiếc quan tài này có lịch sử xa xưa dọa người, có lẽ từ trước thái cổ, bên trên điêu khắc xa xưa, có hình ảnh chim cá trùng không biết tới.
Hầu tử lắc đầu phản bác, trong những năm thái cổ gần như không có quan tài, người các tộc không dùng quan tài chôn cất, có lẽ không phải thời kỳ đó.
- Ta không có hiểu biết nhiều với cổ tộc như ngươi, nhưng đối với quan tài, ta hiểu biết rõ hơn ngươi nhiều lắm. Quan tài xưa đến nay không có thứ nào mà ta không biết, im lặng mà nghe ta kể chuyện.
Đoạn Đức ngạo nghễ nói.
Hắn nói trong những năm thái cổ cũng không phải tuyệt đối không có quan tài, nhưng chỉ có một số người như thần linh mới có quan tài, người như vậy ngẫu nhiên cũng sẽ dùng quan tài phong thưởng cho thủ hạ tử trận.
Quan tài có ý nghĩa đặc biệt đối với những người gần như Thần linh.
- Ta dám nói, ông già lão Đấu Chiến Thánh Hoàng nhà ngươi cuối cùng cũng chôn cất trong quan tài không giống người thường, nói không chừng còn hoa lệ hơn Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ Bất Tử Thiên Hoàng.
Đoạn Đức nói, làm cho mấy người không biết nói gì, ngay cả hầu tử muốn đánh hắn cũng không tìm được lý do.
- Các ngươi có ai thấy Thần linh nhỏ như vậy, còn không to bằng bàn tay của ta nữa.
Bàng Bác xì nói.
- Cái này cũng phải, Thần linh làm sao dùng quan tài nhỏ như vậy. Nhưng mà... vì sao dùng hai con thần trùng cấp Thánh bảo hộ, chẳng lẽ thứ này có thể sánh với Thần linh?
Đoạn Đức lẩm bẩm, tiếp đó vuốt ve hoa văn, vô cùng khiếp sợ. Hắn nhìn ra chút manh mối, nói:
- Cái này thật là cổ quan Thần linh, hơn nữa là loại đứng đầu, phải chôn cất trên chín tầng trời.
Mọi người không thể bình tĩnh, cuối cùng thương lượng hiện giờ nên mở ra xem một cái, nếu có vấn đề thì trực tiếp ném về phía Thái Hoàng Kiếm