Già Thiên

Chương 996: Lên Ngũ Sắc Tế Đàn Đánh Trận Cuối Cùng (Thượng)

Hắn ngay đầu nhìn lại, thiếu nữ áo tím kia đứng đó dùng sức phất tay, lớn tiếng hô, gượng nở nụ cười nhưng trên khuôn mặt trăng muốt lại treo dòng lệ trong suốt.

Diệp Phàm dứt một cái ngọc trụy xuống, hóa thành một vệt sáng rơi vào trong tay Cơ Tử Nguyệt.

Ở bên kia tinh không, đây là một viên dương chi mỹ ngọc không tì vết, trong suốt xinh đẹp, Diệp Phàm đã đeo bên người nhiều năm.

Sắp sửa đi xa, không muốn nói nhiều, không cần để lại càng nhiều thương cảm, chỉ có vật ấy có thể lưu lại làm kỷ niệm. Diệp Phàm cất bước, từ đây bước lên đường về.

Hầu tử, Đoạn Đức, Đông Phương Dã đang chú mắt tiễn hắn đi xa.

- Diệp Phàm…

Cơ Tử Nguyệt khóc lớn.

Đám người Đông Phương Dã cũng thấy mắt cay cay, từng cùng nhau kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, từng cùng nhau tung hoành thiên hạ ngày nay không thể không phân ly, kẻ trời nam người đất bắc, kiếp này khó thể gặp lại. Nguồn: http://truyen360.com

- Gặp lại, bằng hữu của ta!

Đây là lời nói cuối cùng của Diệp Phàm, biến mất trên truyền tống trận cổ xưa.

Thiên hạ quần hùng đều lặng yên nhìn vào, tất cả đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đã nhìn ra, Diệp Phàm sắp sửa đi xa từ đây, rời khỏi thế giới này.

- Thánh thể Nhân tộc sắp đi!

- Từ biệt mười hai năm trở về, hôm nay chỉ sợ thật sự rời đi vĩnh viễn, không bao giờ trở lại. Trong thiên địa này thiếu đi một người tranh hùng trên con đường thành Đế.

Đây hiển nhiên là một đại sự, gây nên một cơn chấn động. Tổ miếu một mảnh ồn ào, rất nhiều người đều nghị luận.

Không hề nghi ngờ, thiên hạ tương lại lại thiếu một vị cường giả cái thể, đây là đại sự mọi người đều có thể đoán được. Thánh thể Nhân tộc sắp biến mất khỏi thế giời này, con người thành Đế thiếu hắn tham dự.

- Trên đường tranh phong Đại đế thiếu Thánh thể đại thành tham dự, thật sự có chút không đủ vẹn toàn.

- Có mấy vị Cổ Hoàng tử xuất thế cũng đủ rồi, bằng không một ngày kia Thánh thể đại thành, không chừng sẽ có bao nhiêu anh hùng ngã xuống, có lẽ bớt đi vô tận xương trắng và máu.

Rất nhiều nhân vật lớp trước của Nhân tộc thầm than đáng tiếc. Diệp Phàm đi xa, từ một ý nghĩa nào đó mà nói là một tổn thất lớn lao của Nhân tộc.

Mà Cổ tộc thì có không ít người may mắn, thiếu Thánh thể Nhân tộc, tương lai thiên hạ dường như sáng ngời không ít. Anh kiệt có thể chém giết đệ bát đại tôn của Nguyên Hoàng, ép thế hệ tuổi trẻ bọn họ không thể thở nổi.

- Miếng ngọc trụy này…

Đoạn Đức nhìn chằm chằm miếng ngọc trên tay Cơ Tử Nguyệt. Nó là thuần thiên nhiên hình thành, không có vết đao, tơ hồng quấn phía trên. Hắn không kìm nổi tự nói:

- Giống như miếng ngọc trụy ném trên Vô Thủy đạo thai, sẽ không phải là một cái Luân Hồi chứ?

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, nhìn thoáng qua Cơ Tử Nguyệt, nghĩ tới vị nữ thánh kia, đánh giật mình một cái. Hắn hằng năm trăm mộ, căn bản không tin thuyết Luân Hồi và số mệnh, bằng không hắn cũng không đi đào mộ.

Nhưng miếng ngọc trụy này dường như thật sự rất giống ngọc trụy cạnh đầu lâu nữ thánh trên Vô Thủy đạo thai.

- Thánh thể Nhân tộc chưa già cả, đang chữa trị Ngũ Sắc Tế Đàn.

Rất nhiều người của Cổ tộc cả kinh kêu lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Xuyên qua cánh cửa hoàng kim có thể thấy được, Tế Đàn to lớn phía trên vực

Sâu đang được Diệp Phàm chữa trị hoàn chỉnh, một góc bị thiếu hạ xuống, vừa khít, cùng chủ thể hợp nhất hóa thành một thể.

Càng có một cái cột đã ngũ sắc gắn vào trung tâm Ngũ Sắc Tế Đàn, khiến nó lập tức trọn vẹn không hề khuyết thiếu, biến thành một thể hoàn chỉnh không sứt mẻ.

Diệp Phàm nuốt một giọt tiên phượng tinh huyết rồi sau đó uống một ngụm lớn Thần Tuyền trong Ngọc Tịnh Bình. Dung nhan không già, thân thể bất hủ, huyết khí tràn đầy, cả người sinh long hoạt hổ. Mọi người kinh sợ trợn mắt há hốc mồm.

Lúc này rất nhiều chủng tộc có cánh của Cổ tộc đều phân biệt điều ra nhiều cao thủ hạ xuống trên Tế Đàn, muốn vượt qua vách núi bên kia ngắt lấy Cửu Diệu thần dược.

Đúng lúc này, biến cố đột nhiên nảy sinh. Một vị Vương Trảm đạo của Đọa Vũ tộc ôm lấy một tảng đá nền mấu chốt, liên tục cười lạnh đập cánh bay về phía vách núi đối diện.

- Thánh thể Nhân tộc, ngươi đi không được, chết dần chết mòn ở trên Ngũ Sắc Tế Đàn đi

Hắn cười lạnh lẽo.

Đây không thể gọi là không độc. Nếu NGũ Sắc Tế Đàn không thể khởi động, tương đương với một nơi tuyệt địa, khoảng cách vách đá quá xa, không có đạo hạnh và pháp lực căn bản không thể nhảy lên Thánh sơn, sẽ vây chết Diệp Phàm ở đó.

- Hay, nguyên lai giết chết Thánh thể Nhân tộc đơn giản như vậy. Chỉ cần lấy đi một khối đá, hắn liền chết không có chỗ chôn.

Một ít sinh linh Cổ tộc hiểu ra.

Cơ Tử Nguyệt, hầu tử nhìn mà mắt như nứt ra. Hành động này thật quá độc, cướp đi một khối đá khiến cho cả tòa Tế Đàn trở thành một hòn đảo cô độc, làm cho Diệp Phàm tiến không thể tiến lui không thể lui, sống sờ sờ bị vây chết.

- Quá ác độc!

Đại hắc cẩu nổi giận nhưng không giúp được gì, xông vào cũng vô dụng.

- Diệp Phàm!

Cơ Tử Nguyệt mày liễu dựng ngược, đôi mắt linh động nhìn trừng trừng vào đám Cổ tộc kia.

- Chết tiệt!

Ngay cả Tề La đều sát khí um tùm, nhưng lại không giúp được gì.

Một số người của Cổ tộc cười lớn, kết quả này vượt qua dự đoán của bọ họ. Thánh thể Nhân tộc tuy sắp rời đi nhưng chung quy không thể bảo hiểm, có lẽ chỉ có người chết mới không có uy hiếp nhất.

- Người giết ngươi – Lục Đông Lai!

Tên vương giả trảm đạo của Đọa Vũ tộc lấy đi một khối đá nền sớm nhất liên tục cười lạnh, tràn ngập vẻ châm chọc.

Đệ đệ hắn Lục Đông Pháp chết dưới tay Diệp Phàm, hôm nay tự nhiên là vì báo thù. Xuất kỳ bất ý nảy sinh ra kế sách như vậy, muốn đem Diệp Phàm tuyệt sát.

Vào giờ khắc này, lại có một bộ phận sinh linh cổ tộc có cánh hành động, thuộc vào chủng tộc bất đồng, muốn phá hỏng Ngũ Sắc Tế Đàn không để cho Thánh thể Nhân tộc có một tia cơ hội.

Gần trăm bóng người nhào xuống, hồn nhiên không để ý bản thân sống không còn lâu, muốn lật đổ Tế Đàn. Hoặc âm hiểm cười, hoặc cười lạnh, tràn ngập vẻ sảng khoái, vô cùng ác độc.

- Các ngươi không coi ta ra gì sao? Cho dù trong Cấm địa Sinh Mệnh này, cũng không phải các ngươi có thể bôi nhọ. Cho dù Bán Thánh đến đây làm nhục ta cũng phải chết!

Diệp Phàm lạnh giọng nói, tóc đen bay múa, ánh mắt như điện lạnh.

Hắn rống to một tiếng, chín ngọn Thánh sơn đều nổ vang, đem mười mấy người chấn rơi xuống vực sâu Thái cổ, kinh sợ tất cả Cổ tộc đều biến sắc. Tại nơi này, mặc dù Diệp Phàm không có đạo hạnh và pháp lực nhưng thân thể trời sinh thần lực vẫn còn, rung tay chấn ra hàng trăm khối Nguyên, như sao chổi ngang trời.

Phốc! Phốc! Phốc!

Tiếng kêu thảm thiết gần như vang lên cùng một lúc, tất cả mọi người xông vào Ngũ Sắc Tế Đàn đều bị đánh trúng. Lực đạo của Thánh thể lớn biết bao, bọn họ trực tiếp bị Nguyên thạch đâm xuyên, máu tươi đầm đìa rơi xuống vực sâu, đều bị một kích mất mạng.

Cùng lúc Diệp Phàm nhảy lên cao, không ngờ một nhát vượt qua vực sâu hạ xuống phía trên Thánh sơn.

Mọi người đều há hốc mồm. Đây là thân thể cường đại cỡ nào? Dưới tình huống mất đạo hạnh và pháp lực không ngờ chỉ dùng thể lực đơn thuần nhảy xa như vậy, quả thật là vượt qua hiểu biết của mọi người. Đây là cực hạn của thân thể sao?Mọi người đều bị kinh sợ.

Ầm!

Diệp Phàm chỉ dựa vào lực lượng thân thể nhảy một cái vọt qua vực sâu đi tới bên này, lăng không một cước đá xuống, đạp trên người Lục Đông Lai, đạp hắn hạ xuống trên Thánh sơn.

Phốc!

Lực lượng của một cước này lớn biết bao, đương trường giậm gẫy xương đứt gân, lồng ngực vỡ ra, tứ chi gãy vụn, máu tươi chảy đầy đất.

- Không cần thiết nói với ta tên của ngươi, bởi vì ta không cần biết!

Diệp Phàm đạp trên người hắn, lời nói lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống.

- Ngươi…còn là người sao?

Lục Đông Lai đã trảm đạo, là một kỳ tài thiên tư trác tuyệt nhất của Đọa Vũ tộc, là hy vọng tranh hùng cùng hoàng tộc trong tương lai, không nghĩ tới lại nuốt hạn ở nơi này.

Lời nói của hắn rất rõ ràng, tràn ngập khiếp sợ và không cam lòng. Một nhân loại không có cánh, dưới tình huống không thể vận dụng đạo hạnh lại nhảy dựng lên giống như là bay vượt qua vực sâu, đây gần như là vượt qua cực hạn của thân thể.

- Không thể giả được, ta là Nhân tộc.

- Ngươi…

Lục Đông Lai mang theo không cam long, mang theo rung động, chết oan chết uổng.

Bên phía Trung Châu, mọi người kinh sợ. Thánh thể Nhân tộc quá cường đại, khí lực như vậy thật sự là vô địch, ngay cả vực sâu Thái cổ đều có thể nhảy vượt qua, tuyệt đối là đại địch cái thế của con ruột Cổ Hoàng.

- May mắn hắn sắp rời đi, bằng không tương lai có lẽ sẽ có Cổ Hoàng tử ngã xuống.

Cường giả đời trước cả Cổ tộc thở dài.

Diệp Phàm không vội vàng ra đi, lập tức đi tới bên cạnh Thần Tuyền. Đầu tiên là uống nô nê một trận, sau đó lấy ra vài chiếc Ngọc Tịnh Bình, nhanh chóng lấy nước. Mặc dù ở nơi này tác dụng của pháp khí không gian cực kỳ bé nhỏ nhưng vẫn có thể chứa được cả trăm cân.

Tiếp theo, hắn ngắt lấy cành lá của một ít Cửu Diệu thần dược, lấy một ít rễ cây rồi mới ôm hòn đá nền kia nhảy lên cao, như một con Kim Sí Đại Bằng nhảy qua hạ xuống trên Tế Đàn.

Bên phía Trung Châu, rất nhiều người cặp mắt đỏ bừng.Đó chính là Thần Tuyền và cành lá Bất Tử Thần Dược, là thần vật vô giá. Đồng thời mọi người cũng càng thêm kinh hãi. Mang theo hòn đá nền đều có thể nhảy lên, thể chất Diệp Phàm quá kinh người.

Hạ xuống Tế Đàn, đồng tử Diệp Phàm co rút một trận, bởi vì từ cánh cửa hoàng kim bước ra mấy người, từ trên trời giáng xuống.

Không chỉ một người, nhưng là hắn chỉ nhìn thẳng trong đó một người mà coi nhẹ những người khác. Đó là một nữ nhân áo trắng đứng ở phía trước, sát khí lưu động – Chính là Lý Tiểu Mạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất