Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 102: Mỹ sắc dụ hoặc

Hồng Diệp trấn, Liễu Hồng Diệp thần tình uể oải nằm trên giường, chân mày hiện lên nụ cười khiến thành viên cấp cao trong bang đều ngẩn người.

"Lão ca có thấy từ lần Diệp huynh đệ đơn độc vào phòng lão đại, lão đại hình như biến thành người khác không?" Hầu Anh sắc mặt cổ quái, nháy mắt với ca ca, khẽ hỏi.

"Tựa hồ... hơi khác." Hầu Kiệt gật đầu nghiêm túc.

"Ca ca nói xem có phải Diệp huynh đệ và lão đại, bọn họ… hắc hắc." Hầu Anh cười nhăn nhở, ý tứ không cần nói ra.

"Đừng nói lung tung." Hầu Kiệt trừng mắt với đệ đệ.

"Ai nói nhăng…" Hầu Anh bĩu môi: "Lão ca cũng thấy gần đây Liễu lão đại cười suốt ngày, theo kinh nghiệm của đệ thì là đã động lòng xuân. Trừ Diệp huynh đệ, còn ai có bản lĩnh đó."

Hầu Kiệt đảo mắt, ra vẻ nghiêm chỉnh: "Diệp huynh đệ có lòng, bang chủ có ý, cũng là chuyện tốt, nhưng quan hệ giữa họ không xấu như đệ nghĩ đâu."

"Ai xấu? Ca ca dựa vào đâu mà nói đệ xấu?" Hầu Anh bực dọc.

"Hừ, tiểu tử ngươi lòng dạ xấu xa, ca ca ta đây lẽ nào không biết. Lần trước gặp Lý Băng Thiền cô nương, ngươi thiếu điều đi không nổi nữa. Nếu không vì Võ Dung học viện chỉ thu học sinh dưới mười tám tuổi thì ngươi chắc đã vứt bỏ ca ca này để theo người ta rồi."

"Còn nói đệ nữa, không phải ca ca thấy Băng Thiền cô nương rồi là đứng tròng luôn hả!" Hầu Anh không chịu kém.

"Đệ thích cô nương nhà người ta, định cho huynh hữu ý hả?" Hầu Kiệt không hề khách khí.

Hầu Anh nóng mặt nhưng không biết nói gì.

"Được rồi. Lý Băng Thiền cô nương đã về Võ Dung học viện, hiện tại huynh đệ ta tranh cãi cũng vô vị. Đợi người ta tốt nghiệm, chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh, công bình cạnh tranh, lúc đó người ta chọn ai, người kia cũng không được than vãn." Hầu Kiệt dù sao cũng là ca ca, nói ra rất hợp lý.

Hai huynh đệ từ bé sống dựa vào nhau, hết mực yêu thương, tuy đồng thời thích một cô nương nhưng không đến mức tổn thương tình cảm anh em. Hầu Anh cũng gật đầu. Cả hai đều thẳng tính, một lúc sau đã vui vẻ hòa đồng.

oOo

"Chư vị đều biết là không lâu trước, chúng ta cướp được một mớ hàng của Lục Trúc bang tiến cống Lục Lâm bang." Ánh mắt Liễu Hồng Diệp như xuân phong thổi xuống, hé làn môi đỏ từ từ nói: "Hiện tại trừ một phần chia cho huynh đệ trong bang, còn lại nên xử trí thế nào?"

Nhất thời, chúng nhân bên dưới ồn ào, thi nhau nêu lên kiến nghị. Liễu Hồng Diệp không nói gì, lặng lẽ lắng nghe.

Ý họ không ngoài mấy kiểu: Chia hết toàn bộ tài phú, trước đây Hồng Diệp bang thường làm vậy; ý kiến khác là lần này tài phú quá lớn, nên để lại một phần cho bang phái, còn lại chia hết; cũng có người kiến nghị lấy tiền chiêu lãm thêm một vài bang chúng có thực lực để tăng cường sức mạnh…

Chốc sau, tiếng bàn tán lắng xuống, Liễu Hồng Diệp dịu dàng mỉm cười, liếc Diệp Phong đầy thâm ý, dịu giọng hỏi: "Diệp Phong tiểu huynh đệ thấy thế nào?"

Diệp Phong tuy không phải bang chúng chính thức nhưng công lao của gã vượt xa bang chúng bình thường. Nên ý kiến của gã đương nhiên rất có phân lượng. Liễu Hồng Diệp hỏi vậy là có mục đích riêng.

"Kỳ thật tại hạ thấy xử lý tài vật cướp về không cần gấp, còn Hồng Diệp bang sắp đối mặt với một phiền hà không nhỏ, không biết các vị có biện pháp gì chưa?"

"Phiền phức gì?" Chúng nhân đều kinh hãi, vội hỏi.

Liễu Hồng Diệp mím môi cười thầm. Tiểu tử này đúng là ra vẻ huyền hoặc, kỳ thật cô đã tiếp thu ý kiến của gã về xử lý tài vật, giờ chỉ cần tuyên bố ra cho bang chúng biết. Gã lại còn vòng vo dọa chúng nhân.

"Món hàng này là cống phẩm của Lục Trúc bang cho Lục Lâm bang, quan hệ trọng đại, giá trị không nhỏ. Tại hạ và Hầu thị huynh đệ vào Xuân Ý thành nghe ngóng, được biết Lục Trúc bang đang đau đầu vì việc này, e rằng nhất thời chúng không thể moi ra lô hàng khác." Nghe gã nói chuyện đi chơi thanh lâu thành nghe ngóng, huynh đệ họ Hầu đỏ mặt.

"Nếu năm nay Lục Trúc bang không cống nạp được, chắc chắn Lục Lâm bang sẽ trách phạt, e rằng lúc đó… Lục Trúc bang gặp nạn mất." Gã bình thản đáp.

"Lục Trúc bang gặp nạn thì liên can gì đến chúng ta?" Một bang chúng cao giọng hỏi.

"Tất nhiên không liên can đến chúng ta, chúng không đáng cho ta đồng tình. Nhưng chư vị có nghĩ được rằn nếu Lục Trúc bang bị bức bách, chúng sẽ hành động thế nào?"

"E rằng lão khốn Lâm Đắc Ý sẽ đẩy hết trách nhiệm lên mình Hồng Diệp bang." Liễu Hồng Diệp trả lời đầy phối hợp.

Diệp Phong khẽ gật đầu tiếp lời: "Nếu Lục Lâm bang nhân cớ đó tấn công chúng ta… Chư vị chuẩn bị kháng cự thế nào?"

Chuyện này… Chúng nhân nhất thời lặng ngắt như tờ. Lục Lâm bang không dễ đối phó như Lục Trúc bang. Đối phương chỉ cử một võ tông trưởng lão là đủ quét sạch Hồng Diệp bang.

"Diệp Phong tiểu huynh đệ đã nói thế tất có cách cách giải quyết?" Liễu Hồng Diệp liếc nhìn gã, mỉm cười thật tươi.

"Tiền tài tuy tốt nhưng cần có mạng sống đã. Kế sách duy nhất hiện nay là chúng ta phải giúp Lục Trúc bang qua được ải này, như vậy Lục Lâm bang sẽ không trút lửa giận lên đầu chúng ta." Lúc đó gã mới toét miệng cười, nói ra ý định.

Lý Mưu lừa gạt họ lúc trước tuy không đáng tin tất cả những cũng có lý. Lục Trúc bang bị truy cứu, Hồng Diệp bang nhất định vạ lây, giúp Lục Trúc bang cũng là tạo không gian sinh tồn cho Hồng Diệp bang. Dù gì Lục Trúc bang không đủ sức nuốt trọng Hồng Diệp bang, đặc biệt là đại đương gia của chúng bị thương dưới tay Diệp Phong.

"Lẽ nào chúng ta lại trả lại hết hàng? Còn một phần đã cấp cho bang chúng, lẽ nào cũng phải toàn bộ thu hồi?" Thịt đã vào mồm, có ai muốn nhả ra, tuy Diệp Phong nói có lý nhưng phía dưới vẫn có tiếng xì xào bất mãn.

"Chúng ta chỉ cần giúp Lục Trúc bang miễn cưỡng qua được ải, vì sao phải trả lại hết?" Diệp Phong mỉm cười, co ngón tay nói: "Tại hạ tính rằng trả lại chừng một phần ba tài phú cùng mấy món đồ quý trọng, chắc đủ cho Lục Trúc bang giải quyết."

Chúng nhân lúc đó mới gật đầu vừa ý, giữ lại được hai phần ba cũng là món tài phú không nhỏ. Vừa thu lợi vừa khiến bang phái không gặp nạn, tất cả đều không có ý kiến gì.

Liễu Hồng Diệp cười tươi, đứng lên theo tư thế cực kỳ quyến rũ, vặn người đoạn tuyên bố: "Các vị đều không có ý kiến, vậy cứ theo lời Diệp Phong tiểu huynh đệ. Tiền tài còn lại, ngày khác chúng ta bàn tiếp, hôm nay cứ thế đã."

Thấy bang chúng đều vừa lòng đi ra, Liễu Hồng Diệp cắn môi, nụ cười mê người lại nở. Thiếu niên này không chỉ thực lực hơn người mà tâm tư cũng cẩn mật, cử chỉ và thủ đoạn cũng già dặn, phó thác mối thù cho gã xem ra có hy vọng rồi…

Cô từ tốn đứng dậy, thân thể đẹp đẽ lập tức toát lên tư thế cực kỳ quyến rũ, khóe mắt đung đưa, kiều mị cược độ: "Hảo đệ đệ... lại giúp thư thư một việc lớn, muốn thư thư cảm tạ thế nào đây?"

Liễu Hồng Diệp đến sát trước mặt gã, mùi u hương xộc vào mũi khiến tâm thần gã xao xuyến, suýt nữa không nén được. Hai ngày gần đây, cô luôn vô tình hoặc cố ý dụ hoặc gã, lấy đó làm vui. Nguồn: http://truyen360.com

Diệp Phong mắng thầm, lòng nổi giận, gã không thể cứ để cho một nữ nhân đùa cợt. Thân là nam nhân, lúc nên phản kích phải phản kích, bằng không tất bị cười chê.

Mắt gã lóe tinh quang, bước xèo sang bên sườn Liễu Hồng Diệp, một tay chụp lấy tay cô như ánh chớp, thân thể ngả về phía trước. Dưới mắt mắt chấn kinh của cô, cả hai cùng ngã xuống giường, mùi u hương xộc vào mũi, cả hai kết hợp lái với tư thế cực kỳ ám muội lại khiến người ta dễ suy đoán này kia: nam trên nữ dưới…

Đôi ngọn núi trước ngực bị ngực gã đè chặt, cảm giác tê tê như điện giật khiến cô không tài nào vận kình lên được, bị gã chiếm tiện nghi thế này khiến cô ngây ngẩn, mặt đỏ ửng lên.

"Đồ xấu xa định làm gì hả?" Liễu Hồng Diệp định thần lại khẽ hô lên, giãy giụa hai lần không thành, cô chưa vận nguyên lực lên thì sao là đối thủ của gã?

"Đương nhiên làm việc thư thư muốn đệ làm." Gã cười trêu chọc, tấm thân mềm mại ở dưới khiến gã nổi lòng hươu dạ vượn, thầm nén khoái cảm đang trỗi dậy, thu liễm tâm thần trêu cô.

Nhận ra nét cuồng nhiệt trong mắt gã ánh lên rồi tắt, nhãn thần trở lại trong veo, Liễu Hồng Diệp thở phào. Nhưng lòng tự tôn của nữ nhân khiến cô thấy thất bại, hơi đảo mắt, làn môi đầy đặn hơi bĩu, thân thể lỏng ra, không giãy nữa, cười bảo: "Muốn thư thư thì cứ nói ra… đằng nào thư thư chẳng là người của đệ."

Người ngọc phía dưới không còn hoảng sợ khiến gã vốn mừng thầm lại chợt không vui. Bản thiếu gia không phát uy, cô tưởng là là con mèo ốm chắc?

Tay trái gã lần đến cổ cô, khẽ thò vào cổ áo, gã cúi đầu, ghé sát đến làn môi đỏ căng mọng… Tiểu gia xem cô còn chống được nữa không!

Dù gì Liễu Hồng Diệp vẫn là xử nữ chưa từng gần gũi nam nhân, làm gì chống nổi thế công của gã, biết rõ đối phương không hề muốn lả lơi ong bươm nhưng cảm xúc nóng bỏng trên cổ cùng khí tức khác giới đều khiến tim cô đập nhanh, đầu óc như canh hẹ.

"Chát!" Thể nội hỏa nguyên lực khẽ phóng ra, hất gã sang bên, Liễu Hồng Diệp hoảng loạn dạt ra, chỉnh đốn lại y phục xốc xếch, màu đỏ ửng trên mặt chưa tan hết.

"Tên xấu xa, lại đi bắt nạt thư thư." Ngữ khí của cô hơi giận, so kè với một thiếu niên không những không chiếm thượng phong mà để đối phương chiếm tiện nghi, thật khiến cô nổi giận.

"Không ngờ thư thư cũng xấu hổ." Gã mỉm cười nắm tay cô, nhướng mày gây hấn: "Thư thư nếu còn dẫn dụ đệ như vừa nãy, vạn nhất đệ không nén được, thư thư đừng hối hận đấy."

"Hừ, ngươi có thực lực đó hả?" Liễu Hồng Diệp là tam giai võ sư, cô không muốn thì gã dùng sức mạnh thế nào được!

"Lần tới… chưa biết chừng đâu!" Gã cười ha hả, Như ảnh tùy hình lập tức thi triển, như quỷ mị sờ lên eo cô rồi nhanh chóng lướt ra cửa.

"Tên xấu xa đáng ghét." Liễu Hồng Diệp vừa thẹn vừa giận, đứng nguyên giậm chân, lúc phản ứng lại thi không đuổi kịp nữa.

Hồi lâu sau… Cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường, cảm thụ lạ lùng vì động chạm thân mật với gã làm dấy lên trong lòng cô đôi chút khoái cảm.

"Cảm giác đó… không xấu." Mắt mông lung, răng cắn chặt lại, cô mỉm cười e thẹn, toát lên phong vận kiều mị mê người…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất