Tô Chiến Thiên! Ta không thể tự tay giết người báo thù cho cha mẹ, nhưng chí ít, ta lấy mạng con trai ngươi trước.
Diệp Phong! Hy vọng đệ hoàn thành tâm nguyện sau cùng của tỷ.
Khẽ lắc người, Liễu Hồng Diệp cười thật tươi, từ từ bước lên.
"Tô thiếu gia vừa mắt tiểu nữ tử, vậy tiểu nữ không lý gì không ưng thuận. Chỉ là sau này làm chủ Xuân Ý thành sẽ là Lâm bang chủ hay tiểu nữ tử?" Con ngươi ánh lên sát ý nhưng má cô lại lúng liếng, câu hồn đoạt phách.
Phong tình của cô khiến Tô Kiệt không rời được ánh mắt, thất thần trong thoáng chốc rồi nuốt nước bọt, cười dâm dục: "Vậy… phải xem cô nương có bao nhiêu bản lĩnh." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com
Lâm Đắc Ý liếc Liễu Hồng Diệp với vẻ tham lam xen lẫn oán độc, lòng thầm phẫn hận. Đồ nữ nhân xấu xa, trước mặt lão tử thì ra vẻ thánh khiết, giờ thấy thiếu chủ Lục Lâm bang thì lại lơi lả, chẳng qua muốn kiếm chút lợi lộc thôi mà. Nếu ả thỏa mãn Tô Kiệt, chỉ cần một lời của hắn là Lục Trúc bang đang thống trị Xuân Ý thành e rằng sẽ phải phục tùng Hồng Diệp bang.
"Bản lĩnh của tiểu nữ tử… Tô công tử sẽ biết ngay thôi." Giọng nói mềm oặt khiến tiểu phúc Tô Kiệt nóng bừng, chỉ muốn đè Liễu Hồng Diệp xuống, tận tình dày vò. Mỹ nhân đến gần, hắn bất giác bước lên.
"Bang chủ!"
"Lão đại!"
Hầu thị huynh đệ nóng lòng, định lao lên liều mạng với Tô Kiệt. Đối với họ, dù chiến tử cũng không thể để Liễu Hồng Diệp chịu nhục.
"Định làm gì!" Liễu Hồng Diệp quay phắt lại, mục quang lẫm liệt khiến chúng nhân đứng im: "Hồng Diệp bang thật ra do ai làm chủ?"
"Nhưng…" Hầu thị huynh đệ đầy bi phẫn, định khuyên tiếp.
"Đừng nói nữa, có thể phục thị Tô thiếu gia là vinh hạnh của ta…" Liễu Hồng Diệp chậm rãi hít sâu một hơi, lai nở nụ cười quyến rũ, tiếp tục đến chỗ Tô Kiệt.
"Đợi đã!" Một đại hán sau lưng hắn đột nhiên chặn trước mặt cô, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đồng ý theo thiếu gia nhà ta thì trước hết để ta phong bế nguyên lực đã."
Hai bảo tiêu của Tô Kiệt, A Ngốc cùng A Qua, là hai cô nhi có tiềm chất được Tô Chiến Thiên mang về nuôi, bồi dưỡng hai mươi năm, trở thành võ sư rất có thực lực. Từ bé họ đã trung thành với Tô Chiến Thiên, mỗi khi Tô Kiệt ra ngoài, Tô Chiến Thiên lại phái họ đi làm bảo tiêu cho hắn.
Tuy họ không hoài nghi dụng tâm của Liễu Hồng Diệp, nhưng vì chức trách nên không cho cô cơ hội.
Tô Kiệt ngẩn ra rồi tỉnh ngộ gật đầu, cười hăng hắc: "Không sai, mỹ nhân cứ để A Ngốc phong bến guyên lực đã, chỉ cần hầu hạ bản thiếu gia cho tốt, Hồng Diệp bang sau này tiền đồ vô lượng! Mỹ nữ cấp bậc võ sư, bản thiếu gia lần đầu tiên được thưởng thức… tất nhiên phải cẩn thận."
Thân hình Liễu Hồng Diệp cứng lại, mắt thoáng ánh lên hoảng loạn. Vốn cô định đến gần Tô Kiệt, bắt hắn làm con tin giải mối nguy hôm nay, nếu bị đối phương phong bế nguyên lực thì còn uy hiếp được ai?
Hơi ngừng lại, cô thầm nhủ: A Ngốc ban nãy đã xuất thủ là thổ nguyên khí hải tu luyện giả, tuy thực lực cao hơn mình ba cấp nhưng luận tốc độ, vị tất sánh được với đặc tính của hỏa nguyên, mình cách Tô Kiệt không đầy năm thước, chưa biết chừng có thể liều một phen.
Khẽ nghiêng người tránh khỏi A Ngốc, nụ cười trên mặt chưa tan hết, chân cô đã tích đủ hỏa nguyên lực, thân thể như mũi tên rời dây cung lao vào Tô Kiệt.
A Ngốc liếc xéo sang, hừ lạnh coi thường.
Ngưng hỏa trảo! Tô Kiệt gần ngay trước mắt, tay cô cong thành trảo, một dải hỏa hồng năng lượng vút vào mặt hắn như chớp.
"Trò vặt." Một bàn tay to lớn từ phía sau thò ra nắm lấy cổ áo Tô Kiệt kéo hắn lùi lại, tránh khỏi đòn đánh lén của cô. Tiếp đó, lại một bàn tay to lớn vỗ mạnh tới nghênh đón Ngưng hỏa trảo.
"Chát!" một tiếng giòn đanh, Liễu Hồng Diệp cảm giác cự lực từ tay dồn lên, năm ngón tay đau như gãy lìa, bắn ngược lại rớt phịch xuống đất.
A Qua cũng tu luyện hỏa nguyên lực, tốc độ khởi động trong nháy mắt của hắn nhanh hơn cố nhiều, lại đứng gần Tô Kiệt hơn nên cô căn bản không có cơ hội.
"Xú nữ nhân! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt." Ánh mắt Tô Kiệt trở nên cực kỳ âm trầm, mặt méo đi, cổ họng bật ra tiếng gầm: "Bắt ả cho ta, phế nguyên lực, bản thiếu gia nhất định dày vò ả đến chết."
"Giết sạch… Hồng Diệp bang." Trút xong cơn phẫn nộ với Liễu Hồng Diệp, hắn gầm lên.
Trong số những nữ nhân hắn vừa mắt, có người không đồng ý, hoặc có người lấy cái chết để phản ứng, nhưng muốn lấy mạng hắn thì đây là lần đầu. Tất nhiên hắn dị thường phẫn nộ. Nhớ lại ngọn trảo hung hãn của Liễu Hồng Diệp, đến giờ hắn vẫn rợn người, hắn là Lục Lâm bang thiếu bang chủ, coi mạng sống của mình phi thường trân quý...
"A Qua, đệ bảo vệ thiếu chủ." A Ngốc ngoẹo cổ, lạnh lùng nhìn Liễu Hồng Diệp, thân thể kêu lên tanh tách. Tam giai võ sư... hắn không cần dốc toàn lực.
"Người của Hồng Diệp bang, giao cho Lâm bang chủ, nên nhớ, mệnh lệnh của thiếu gia là không tha ai hết." A Ngốc dặn xong liền giậm chân, thân thể như cự hùng, rít gió lao vào Liễu Hồng Diệp đang ngã dưới đất.
"Mẹ nó chứ, liều thôi. Dù chết cũng để chúng thoải mái." Hầu thị huynh đệ không nén được nữa, dẫn mấy bang chúng thực lực khá cao xông lên.
oOo
Diệp Phong đùa vui với Liễu Hồng Diệp xong thì ra hậu sơn luyện mấy lượt Ngũ Cầm quyền. Pho quyền Nghĩ hình này đơn thuần chỉ mới mô phỏng đã mang lại cho thân thể không ít lợi ích, nên gã rất cẩn thận, không cho ai biết.
Gã loáng thoáng cảm giác được mình chỉ còn cách cảnh giới Nghĩ thần một chút xíu nữa thôi, nhưng khi nào tiến sang được thì còn phải đợi thời cơ. Một khi đạt đến cảnh giới đó, tốc độ tu luyện sau này của gã cũng tiến một bước dài.
Như ảnh tùy hình, kỳ thật có thể coi là thể kỹ cảnh giới Nghĩ thần, nhưng pho thể kỹ này mô phỏng Tiểu Hôi chứ không phải gã tự lĩnh ngộ, thành ra hiệu quả kém xa Tiểu Hôi thi triển. Nếu đạt đến Nghĩ thần chi cảnh, chắc Như ảnh tùy hình sẽ càng linh xảo nhanh nhẹn hơn.
Trong lúc gã vùi mình vào tu luyện thì bên tai đột nhiên nghe có tiếng giao đấu. Tuy không rõ lắm nhưng lúc này thần niệm của gã khá mạnh, bế khí ngưng thần cảm thụ thật kỹ, tiếng giao đấu càng hiện rõ.
Hồng Diệp bang xảy ra chuyện rồi sao? Gã mở bừng mắt, lòng đầy nghi hoặc, thi triển thân pháp linh xảo Như ảnh tùy hình nhanh chóng lướt đi.
Về đến Hồng Diệp trấn, trụ sở bang trống trơn, ngoài xa loáng thoáng có tiếng hò hét. Nhất định là có địch nhân đến nên Hồng Diệp bang mới kéo hết ra nghênh địch. Lẽ nào Lục Trúc bang đến liều mạng vì chuyện cống phẩm?