Khí hải là nguồn gốc năng lượng mà khi con người sinh ra, quán thông thiên địa mà có được. Một khi bị hủy, gần như không thể khôi phục.
Nhưng việc hôm nay khiến gã có cảm giác không dám tin. Khí hải của gã lại ngưng tụ, hơn nữa… còn có điểm khác.
Ầm. Vì kinh ngạc mà gã tưởng chừng mất đi tri giác trong giây khắc, lúc tỉnh lại thì cảnh tượng trước mắt đã biến đổi hẳn, không còn ở trong rừng nữa.
Chung quanh trắng xóa một màu, như đang ở trong mây. Toàn thân gã bị hơi sương bao phủ, không thấy trời, không thấy đất, không thấy ranh giới.
Phía trước lóe lên kim quang, một bóng người hư vô phiêu diêu xuất hiện. Người này mặt mũi sáng sủa, tóc dài áo bào trắng, chừng ba mươi tuổi, đôi mắt sắc bén có thần, phảng phất nhìn thấu tất cả, hàm chứa uy nghiêm duy ngã độc tôn. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt này, Diệp Phong nhớ đến vị sư phụ nhếch nhác…
Tuy mắt hai người một mờ đục, một sắc bén nhưng đột nhiên khiến gã liên hệ hai người lại với nhau. Hình ảnh này, lẽ nào là hình ảnh thật sự của sư phụ? Chân diện mục của sư phụ quả uy vũ phi thường!
"Ha ha, xem ra con có nhiều vấn đề cần hỏi vi sư?" Giọng nói cơ hồ từ bốn phương tám hướng truyền lại, lại hình như vang vọng trong óc gã. Hình ảnh áo trắng đối diện nở nụ cười ôn hòa, nhưng gã không thấy khóe môi ông mấp máy.
"Sư… sư phụ?" Gã hơi nghi hoặc: "Thật sự là người ư?"
"Là ta, cũng không phải là ta." Hình ảnh người áo trắng cười ha hả, buông ra một câu khiến gã không hiểu.
"Là ý gì?"
"Vi sư mà con nhìn thấy bây giờ chỉ là một tia thần niệm được lưu lại trong Nguyên Thần quyết. Nói cho dễ hiểu thì con và ta hiện đều ở trong ý thức của con." Bạch bào nhân vẫn giữ nụ cười hòa ái, giải thích: "Nguyên Thần quyết là là ta lợi dụng thần niệm của mình biến mọi nội dung công pháp tu luyện mình sáng tạo ra hóa thành một thể năng lượng tái tạo. Ta đưa Nguyên Thần quyết vào thức hải của con, chốc nữa sẽ truyền cho con phương pháp vào đây. Nếu khi tu luyện con gặp vấn đề gì có thể vào đây gặp ta." Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
"Ý sư phụ là hiện tại chúng ta đang ở trong Nguyên Thần quyết mà Nguyên Thần quyết tồn tại trong thức hải của con?" Diệp Phong lấy làm lạ.
"Gần như vậy." Bạch bào nhân khẽ gật đầu: "Võ Nguyên đại lục chẳng phải vẫn có phương pháp lợi dụng thần niệm truyền thụ võ kỹ đó sao? Chỉ là thần niệm chứa tin tức của ta manh hơn thần niệm tầm thường, hơn nữa có trí năng."
Phương pháp truyền thụ võ kỹ phân làm hai:
Một là thông qua bí kíp bằng chữ, ghi chép lại phương thức tu luyện võ kỹ. Người học sẽ thông qua đọc bí cấp mà thu được phương pháp tu luyện. Phương thức truyền thụ này có khuyết điểm là năng lực lý giải của con người khác nhau, có thể người học không hoàn toàn hiểu được thâm ý ẩn trong con chữ, quá trình học sẽ gian nan, chậm chạp.
Nhưng cũng có ưu điểm là vì lợi dụng văn tự ghi lại nên người học sẽ bắt đầu từ đặc tính nguyên lực tối cơ bản mà hiểu những ảo bí của môn võ kỹ, nếu lĩnh ngộ quán thông dù sáng tạo ra võ kỹ mới cũng không hề khó khăn.
Phương thức còn lại là người tinh thông môn võ kỹ đó đem lĩnh ngộ của mình truyền vào thần thức người học thông qua thần niệm. Đạo thần niệm này có thể truyền trực tiếp, có thể truyền gián tiếp thông qua vật phẩm lưu giữ có linh tính như linh ngọc. Nhờ phương thức này, người học có thể qua thần thức hấp thu nhanh chóng tinh túy môn võ kỹ, dễ dàng nắm vững phương pháp vận dụng.
Nhưng truyền thụ bằng thần niệm dựa vào cảm ngộ của người khác để đề cao lĩnh ngộ của bản thân, thủy chung không thể hiểu được bản chất võ kỹ, nên người học tuy nhanh chóng nắm vững song gần như không thể phát dương quang đại hoặc sáng tạo nét mới.
Có thể nói, truyền thụ bằng chữ là truyền thụ bản chất và vận dụng võ kỹ, bằng thần niệm là truyền thụ lĩnh ngộ vận dụng.
Nhưng điểm thần kỳ của Nguyên Thần quyết lại vượt ngoài ý liệu của Diệp Phong. Thần niệm này là hình ảnh sống, có cả trí tuệ. Có thể nói nó kết hợp ưu điểm của truyền thụ bằng văn tự và bằng thần niệm.
Phương thức này… thật sự quá kinh người.
"À… vậy thì hình ảnh này mới là chân diện mục của sư phụ?" Gã thè lưỡi, kinh ngạc vô cùng. Tâm tư gã cực kỳ nhanh nhẹn, dáng vẻ nhếch nhác trong lần gặp trước e rằng do sư phụ cố ý sử dụng chướng nhãn pháp che mắt người khác. Còn hình ảnh do thần niệm hình thành không thể ngụy trang được, ai ngờ sư phụ trẻ như vậy.
"Có vấn đề gì sao?" Lão nhân áo trắng mỉm cười hỏi.
"Vốn con tưởng người là một lão đầu nhếch nhác, không ngờ lại trẻ như vậy, đẹp đẽ như vậy, e rằng so với con cũng không kém." Diệp Phong cười hì hì.
"Hừ, vi sư đến Võ Nguyên đại lục này mới ba mươi mốt năm, sao có thể biến thành một lão đầu xấu xí." Bạch bào nhân bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phong, hình ảnh linh hoạt như người sống, không thể nhìn ra dấu vết khiến gã thầm khen là thần kỳ.
Đồng thời lòng gã máy động, nếu sư phụ thật sự là thánh giai cao thủ như gã đoán thì chẳng phải ông chỉ mất có ba mốt năm đã từ người không có khí hải tu luyện đến thánh giai?! Tốc độ này… quá kinh nhân. Các thánh giai cao thủ của Võ Nguyên đại lục có ai không là lão quái vật tu luyện bảy, tám mươi năm? Lẽ nào Nguyên Thần quyết thật sự thần kỳ như vậy?
"Hiện tại sư phụ biến đồ nhi thành thế này, có phải muốn truyền thụ Nguyên Thần quyết?" Diệp Phong đảo mắt, mỉm cười hỏi.
"Hiện tại giai đoạn trúc cơ của con đã hoàn thành, đích xác khả dĩ bắt đầu tu luyện Nguyên Thần quyết." Bạch bào nhân mỉm cười vừa ý, gật đầu nói. Diệp Phong sau cùng cũng hiểu, thời cơ chín muồi chính là khi gã ngưng luyện được nguyên nguyên lực, tấn nhập võ đồ.
Vốn đã không nén được nữa, gã lập tức ngưng thần bế khí, chăm chú lắng nghe.
"Nguyên Thần quyết là một môn công pháp tu luyện nguyên nguyên lực, con có biết bản chất tu luyện nguyên nguyên lực là gì không?" Sư phụ áo trắng hỏi.
"Lẽ nào không phải là cách luyện thể, rèn gân luyện cốt, cường hóa nhục thể?" Diệp Phong ngẩn ra, không dám xác định.
"Bản chất của luyện thể là nguyên nguyên lực nhưng bản chất của nguyên nguyên lực lại không phải là luyện thể." Câu này tuy khó nhưng Diệp Phong hiểu, cũng như bản chất của nam nhân là con người nhưng bản chất của con người không phải là nam nhân.
Xem ra nguyên nguyên lực trừ có thể luyện thể, tựa hồ còn hiệu quả thần kỳ khác.
"Nếu chỉ luyện thể hữu thành, cùng lắm là ngang với khí hải tu luyện giả, không thể khiến con vượt qua họ. Điểm thần kỳ của Nguyên Thần quyết không chỉ có thế." Sư phụ ngẩng cằm lên nói chắc nịch.
Diệp Phong rúng động. Đích xác, chỉ dựa vào luyện thể, gã chỉ có thể đấu ngang với khí hải tu luyện giả cùng đẳng cấp. Nếu đối phương có trong tay võ kỹ lợi hại e rằng gã còn kém hơn một chút. Thể kỹ ẩn chứa trong Ngũ Cầm quyền chỉ tương đương với võ kỹ cấp thấp, thực lực càng cao thì sai biệt càng lớn, bởi nguyên lực cơ số càng lớn, uy lực do võ kỹ phát huy càng tăng lên gấp bội.
"Lẽ nào… con còn có thể kiêm tu khí hải?" Diệp Phong chợt nhớ ra lúc mình tấn nhập võ đồ, thể nội sinh ra thổ nguyên khí hải.
"Không sai!" Lão nhân áp trắng từ tốn gật đầu, khẽ mỉm cười: "Hơn nữa không phải một khí hải… mà là năm cái."
Khóe môi gã co lại, nhìn thần thái tùy ý của sư phụ, gã chật vật nuốt nước bọt: "Đồng thời tu luyện ngũ hành khí hải? Có thể sao?"
Thường thức của tu luyện giả tại Võ Nguyên đại lục là trừ những trường hợp một phần vạn thiên phú dị bẩm, lúc sinh ra có hai khí hải còn thì hai khí hải khác biệt tính chất hình thành vì bất kỳ nguyên nhân hậu thiên nào cũng sẽ tranh đấu với nhau do thuộc tính bài xích. Từng có cường giả thử lợi dụng những biện pháp đặc thù, ngưng tụ khí hải có thuộc tính bất đồng trong thể nội, tiếc rằng kết quả sau cùng là cả hai khí hải đều bị hủy diệt, biến người đó thành phế nhân. Từ đó, không ai dám thử nghiệm nữa, hai khí hải đã vậy, nói gì đến đồng thời tu luyện năm khí hải!
"Vì sao không thể?" Liếc nhìn gã, ngữ khí sư phụ tỏ vẻ coi thường: "Cách cố ngưng tụ nguyên lực khác nhau vào khí hải sao có thể so với Nguyên Thần quyết."
"Thật sự có thể đồng thời tu luyện năm loại khí hải?" Diệp Phong nhánh chóng định thần, nóng lòng hỏi gặng.
"Đương nhiên là thật, ta lừa xú tiểu tử làm gì." Sư phụ tựa hồ nổi giận: "Nếu không tin thì đừng học."
"Không.. con tin, con tin." Nghi ngờ của Diệp Phong lập tức chuyển thành nụ cười lấy lòng, gật đầu lia lịa, sợ sư phụ giận sẽ không truyền thụ Nguyên Thần quyết nữa.