Diệp Phong thò ngón cái ấn mạnh lên sau gáy Mộ Dung Tử Thanh, một tia nguyên nguyên lực lập tức tràn vào.
Cô rùng mình, cảm giác mát mẻ chảy lên mi tâm, khiến cô tỉnh lại.
Mớ dâm hoa độc thảo phát ra mùi vị tự nhiên. Nếu không vì số lượng quá nhiều thì e khó lòng ảnh hưởng đến thần trí hai người. Diệp Phong và cô khẽ vận nguyên lực, lập tức khu trừ được độc tính trong không khí.
"Đây là đâu, sao lại trồng nhiều yêu hoa một cách gọn gàng thế này?" Gã cả kinh, với thể chất của gã, chất độc tầm thường không thể ảnh hưởng đến, nhưng có nhiều loại hoa ở đây gã không biết, chỉ qua mùi hương cũng khiến gã xao xuyến thì nhất quyết không phải thảo dược thôi tình thông thường.
"Chốn này quỷ dị quá…. Chúng ta mau đi thôi." Mộ Dung Tử Thanh nắm áo gã, tựa hồ nhớ lại vừa rồi mình thất thái, màu đỏ trên mặt chưa hoàn toàn tan đi, kiều diễm vô cùng.
"Tuy nói vậy nhưng chúng ta tựa hồ không còn thời gian rút lui nữa." Lối vào sơn cốc không đến nỗi hẹp nhưng cũng không rộng. Cả hai đã vào trong, muốn vòng lại thì sẽ đụng đấu với truy binh, nếu bị đối phương lợi dụng địa hình vây cả hai mặt thì không còn đường thoát thân nữa.
"Sơn cốc này không lớn, ta sẽ nhanh chóng xuyên qua."
"Cũng tốt!" Mộ Dung Tử Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Khoảnh khắc cả hai ngừng lại, lối vào sơn cốc đang có tiếng động, bọn Âu Dương Thiên đuổi tới.
"Đi!" Gã rảo bước, tiếp tục lao đi.
Càng đi vào trong thâm cốc, dâm độc chi khí ngày càng nồng. Diệp Phong đang chạy không khỏi cả kinh, sơn cốc này đầy các loại dâm hoa độc thảo cổ quái, gọi là dâm cốc cũng không sai.
Cảnh tượng này khiến gã đoán được nơi này không phải do thiên địa tự nhiên hình thành mà từ sức người, chỉ là ai đã trồng nhiều dâm hoa độc thảo ở đây đến thế, mục đích làm gì? Dù có người muốn lợi dụng số hoa cỏ này để đạt tới mục đích xấu xa thì cũng không cần nhiều đến thế.
Độc tính chỉ qua mùi vị cũng khiến gã suýt không trụ nổi nếu được chiết xuất tinh hoa thì e rằng võ tông cũng không chống nổi. Sử dụng toàn bộ thảo dược dâm độc này thì toàn bộ võ giả trong một châu đều bị kết liễu, lấy đâu ra người điên cuồng như thế? Ý nghĩ cổ quái dấy lên trong lòng gã, chân không dám dừng lại.
Dâm độc trong không khí tuy nồng nhưng không đáng ngại với Diệp Phong đã phòng bị rồi. Mộ Dung Tử Thanh tuy thể chất và thực lực hơi kém nhưng tĩnh tâm lợi dụng nguyên lực áp chế thì cũng không có gì trở ngại. Bỏ chạy không tốn nhiều khí lực của cô.
"Ha ha, lạ thật, lại có một đôi xông vào Dâm Hoa cốc của ta." Giọng nói kiều mị khiến người khác nhũn xương vang lên phía trước, Diệp Phong biến sắc ngẩng lên nhìn.
Ở một bên vách cốc, có một khoảnh đất khá rộng trên độ cao chừng mười thước, mọc lên một gian nhà tranh giản dị nhưng đượm phong vị, quanh nhà trồng các loại hoa cỏ sặc sỡ, toàn là các loại trồng trong cố. Trước cửa có một tuyệt thế vưu vật đang nheo mắt mỉm cười nhìn gã với vẻ hứng thú.
Nữ tử khoảng ba mươi tuổi, chỉ mặc một tấm áo bó màu tím, vòm ngực trắng ngẩn lộ gần hết ra ngoài, thu hút ánh mắt của người đối diện, hai bờ vai như được trát phấn mịn màng, vòng eo ẻo lả như thân thủy xà phô ra dưới tà áo ngắn. Váy của ả chỉ dài đến đầu gối, hơn nữa từ đùi trở đi lại xẻ ra, xuân quang thoạt ẩn thoạt hiện, cực kỳ quyến rũ.
Với định lực của Diệp Phong cũng phải nhìn thêm máy lần, nhưng cước bộ không hề dừng lại, tiếp tục lướt về một hướng khác ngoài cốc khẩu. Mộ Dung Tử Thanh nằm trong lòng gã lại đỏ mặt hổ thẹn, giơ tay đấm gã mấy cái, nói với vẻ hậm hực: "Không được nhìn."
"Vị tiểu ca này đã đến đây làm khách, sao lại vội vàng bỏ đi?" Nữ tử thoáng tỏ vẻ hiếu kỳ, tự hồ kinh ngạc trước việc đối phương kháng cự được mị lực của mình, hà huống trong cốc ngập độc khí của dâm hoa dâm thảo, gã vẫn giữ được thần trí sáng suốt, thực lực và định lực đó thật khiến người khác khó tin.
Thân thể ả phiêu nhiên nhảy lên, theo tư thái cực kỳ quyến rũ lướt qua tầng không, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt gã. Chỉ qua thân pháp cũng thấy ả không kém hơn cao giai võ sư. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com
Phía trước đã bị chặn, gã buộc phải dừng chân, chưa hiểu rõ ý đồ của đối phương, gã không muốn chạm vào một địch nhân thực lực cao cường nữa.
"Thư thư là cốc chủ? Bọn đệ chỉ vô tình xông vào, sẽ đi ngay, tuyệt đối không quấy nhiễu thư thư thanh tu, mong thư thư bỏ quá." Gã nói xong thì vòng qua, nhưng vẫn bạo gan nhìn khắp các bộ vị lộ ra, đằng nào thì cũng nhìn, ban nãy ở hơi xa nên nhìn không rõ.
Nào ngờ đối phương ưỡn ngực, tiếp tục chặn trước mặt gã, mùi u hương kỳ dị xộc tới, còn nồng hơn cả mùi hoa thảo dâm khí trong cốc.
"Thư thư? Ha ha ha…" Nữ tử có vẻ hưng phấn, ngực rung rung khiến người khác hoa mắt: "Tiểu tử trông khá lắm, thư thư thích đệ, chi bằng ở lại với thư thư mấy hôm."
Diệp Phong đành muối mặt, lùi lại hai bước ngượng ngùng: "Đệ tâm lĩnh lòng tốt của thư thư, nhưng hiện tại đệ có việc, xin thư thư tránh đường."
Nữ tử này thật ra là ai, khắp cốc toàn dâm hoa độc thảo là biết đối phương tuyệt không phải nữ nhân nghiên chỉnh gì. Nơi này là địa bàn của ả, không tiện trở mặt.
Hà huống lúc này thực lực của Mộ Dung Tử Thanh không phát huy được sáu, bảy phần, đối phương lại không phải người Âu Dương gia, không bao giờ cố kỵ dến tính mạng cô. Vì thế mà gã vẫn khách khí với nữ tử.
Ả liếc Mộ Dung Tử Thanh nằm trong lòng gã với vẻ khinh miệt, càng cười quyến rũ hơn: "Tiểu suất ca, tiểu cô nương này không có mùi vị gì đâu, ở lại đây, thư thư sẽ dạy đệ thế nào mới là nữ nhân chân chính…"
Mộ Dung Tử Thanh đỏ mặt, thò đầu ra đầy phẫn hận, vung tay: "Yêu nữ không biết xấu hổ."
Mộ Dung Tử Thanh mắng nhưng nữ tử không hề để ý, cười hì hì đầy gây hấn: "Nếu muội muốn ở lại, thư thư không ngại dạy cho mấy chiêu, ha ha."
"Các hạ mà thích nam nhân thì phía sau kia có mấy vị phù hợp hơn." Gã hừ lạnh, lắc mình định lướt qua, lời lẽ của nữ tử cho thấy ả không tốt lành gì, gã không cần khách khí nữa. Từ lâu đã nghe nói rằng Võ Nguyên đại lục có những người tu luyện dâm công, không phải thái âm bổ dương thì là thái dương bổ âm, nữ tử có vẻ là hảo thủ trong chuyện này, vậy thì ý đồ đã quá rõ.
Nữ tử yêu kiều thấy gã không lĩnh tình, mục quang lóe hàn mang, chuẩn bị xuất thủ thì nghe gã nói xong thì hơi ngẩn người.
Mấy vị phía sau? Lẽ nào còn người khác vào cốc?
Nên biết nơi này là Vụ Ẩn sơn mạch, cực hiếm có người xuất hiện. Vị trí sơn cốc cũng kín đáo, không dễ bị phát giác, hôm nay có một đôi nam nữ xông vào đã khó khăn lắm rồi, sao lại còn ai nữa.
Khoảnh khắc đối phương ngần ngừ, Diệp Phong đã giẫm vào một vạt hoa cỏ, thân hình uốn mạnh, vòng qua đối phương rồi cấp tốc nhảy lùi lại. Lúc ban đầu không biết chủ nhân sơn cốc nên gã cố kỵ hoa cỏ, chỉ dám đi men, hiện tại không thể cả nghĩ đến thế nữa.
Sau lưng tiếng truy binh hò hét loáng thoáng vang lên, nhân số không hề ít, nữ tử biến hẳn sắc mặt.
"Ngươi dám đưa ngươi đến gây phiền phức cho ta." Nữ tử quyến rũ định thần, huyết khí dấy lên trên tay, vỗ mạnh sang bên sườn.
Mùi thơm cổ quái xộc vào mũi, Diệp Phong không hiểu gì nên không dám xông vào, chỉ đành giậm chân cúi xuống ôm lấy Mộ Dung Tử Thanh lăn sang một bên, cả hai ôm chặt lấy nhau.
Huyết khí chưa trúng thì tan đi, chung quanh chìm trong huyết vụ, Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh không kịp đề phòng, đều hít phải một chút.
"Ư…" Mộ Dung Tử Thanh rên lên mê đắm, toàn thân nóng bỏng, ôm chặt lấy gã, hai mắt cô mê ly cuồng loạn, làn môn anh đào phun ra nhiệt khí lên má gã.
Gã vẫn đề phòng dâm độc trong cốc nên không bị trúng độc. Dâm huyết chi khí vừa nhập thể là bị nguyên nguyên lực khu trừ. Gã thấy dáng vẻ của Mộ Dung Tử Thanh thì cả kinh thất sắc.
Dâm độc quả lợi hại, vừa nhập thể là phát tác, nếu thời gian lâu một chút thì không phải thần trí cũng mất ư?
Gã ấn tay vào hậu tâm Mộ Dung Tử Thanh dồn nguyên nguyên lực, rồi đưa ngón tay án lên mi tâm cô, lén dồn tiếp một luồng nguyên nguyên lực vào. Tuy bản thân gã dễ dàng hóa giải dâm độc nhưng giúp người khác lại cực kỳ phức tạp, nhất thời không thể thu được công hiệu hoàn toàn.
Được gã trợ giúp, Mộ Dung Tử Thanh khôi phục được đôi chút thần trí, nhanh chóng hiểu rõ tình hình, mặc kệ còn quấn lấy gã theo tư thế hổ thẹn, nghiến răng toàn lực thôi động khí hải, dùng nguyên lực chống lại dâm độc. Mấy chục giây sau, cô mới từ từ áp chế được dâm độc, thở phào một hơi.
Lúc đó truy binh đã đuổi sát, chúng không giữ gìn hoa cỏ như Diệp Phong mà giẫm đạp tơi tả một vùng. Nữ tử quyến rũ nổi giận, ánh mắt sầm xuống, phi thân chặn giữa con đường độc đạo, không cho Diệp Phong cơ hội xông qua, đồng thời nhìn bọn Âu Dương Thiên với ánh mắt sát nhân.
Gã tuy bò dậy nhưng Mộ Dung Tử Thanh vẫn toàn lực bài trừ dâm độc, gã không dám làm càn, lặng lẽ đứng cạnh, thầm tính đối sách. Cùng lúc, nữ tử huýt vang, một bóng trắng xuất hiện chặn trước mặt gã. Là bạch viên…