Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 289: Tiểu Hôi tỉnh lại

Mạc Ly thành cách Mộ Quang thành chừng ba mươi dặm, cả hai ngôi thành đều nằm ở phía nam Thiết Hùng thành của Lục Lâm bang, nếu liên hợp có thể hỗ trợ lẫn nhau. Nếu sau khi Bách Cường bang tăng trưởng thực lực sẽ giúp ích nhiều cho Tụ Nghĩa đường.

Việc này không cần Diệp Phong ra mặt. Lực lượng của Tụ Nghĩa đường, cộng thêm Trương Bách Cường và Tiểu Binh, dễ dàng hạ được thế lực phụ thuộc vào Lục Lâm bang đó. Họ đều tăng trưởng về thực lực trong một năm nay, nhưng chưa trải nghiệm chiến đấu ngang tài ngang sức, nên đánh Mạc Ly thành lại có tác dụng luyện binh.

Trong thời gian này Lục Lâm bang không còn tinh lực ngó đến một thế lực thuộc hạ bị diệt. Mục tiêu trọng yếu nhất của chúng là trừ diệt Diệp Phong - mối họa tâm phúc.

Năm ngày sau, Mạc Ly thành đổi chủ sau một trận chiến chênh lệch. Tiểu Binh và Liệt Vô Song thậm chí không xuất thủ, chỉ phát ra khí thế cũng khiến đối phương sĩ khí giảm hẳn, nửa tháng sau thì cao thủ mà Trương gia cấp cho Trương Bách Cường cũng đến. Trương Bách Cường thu nhận một phần nhân mã của thế lực cũ tại Mạc Ly thành rồi dùng tiền chiêu binh mãi mã, nhanh chóng ổn định tình thế.

Tụ Nghĩa đường trước mắt có một tam giai võ tông (Liệt Vô Song phục dụng linh dịch tấn cấp), bảy cao giai võ sư trong đó có hai người thất giai, võ sư chừng hơn năm mươi, tu luyện hầu hết là võ kỹ lục phẩm trở lên.

Bách Cường bang, một nhất giai võ tông, sáu cao giai võ sư (chiêu nạp ba người), hơn ba mươi võ sư là thành viên chủ chốt, phẩm cấp của võ kỹ cũng cao. Bối cảnh của Trương gia không thường, Trương Bách Cường tất nhiên không nhỏ mọn gì.

Hai thế lực liên hợp tuy còn kém Lục Lâm bang nhưng không hẳn không có thực lực đấu một trận, hà huống còn nhân tố không thể ước lượng trước là Diệp Phong. Hai phe còn chưa đủ lực chủ động tấn công đối phương nhưng để giữ địa bàn của mình thì không thành vấn đề. Tạm thời họ chưa bộc lộ ý đồ đối địch với Lục Lâm bang, như độc xà đang ẩn mình, đợi cơ hội giáng cho đối thủ một đòn trí mạng.

Diệp Phong ráo riết chuẩn bị thì không lâu sau Lục Lâm bang cũng chiêu cáo Vân Châu rằng ngày mười lăm tháng sau mời gã đến tổng bộ - - Thiết Hùng thành bàn chuyện hòa giải. Nếu song phương đạt thành hòa giải, Lục Lâm bang sẽ thả toàn bộ Diệp gia tộc nhân, phát thệ trước mặt toàn bộ các thế lực Vân Châu cho qua mọi ân oán trước kia.

Bảng chiêu cáo này lời lẽ phi thường ôn hòa, tựa hồ Tô Chiến Thiên muốn bộc lộ thành ý. Vị Vân Châu kiêu hùng này chưa thừng chịu nhún như thế bao giờ. Bất quá không hề đề cập rằng nếu hòa đàm thất bại, hoặc Diệp Phong không đến đàm phán thì Diệp gia tộc nhân sẽ ra sao.

"Ngày mười lăm tháng sau, còn hai mươi ba ngày nữa… Xem ra ta phải đi một chuyến." Gã nhìn tờ thư chiêu cáo trong tay, nheo mắt lẩm bẩm.

"Nhưng rõ ràng đó là bẫy của Lục Lâm bang, huynh đệ nhảy vào e là…" Lý Ngọc lo lắng.

"Nhưng mỗ không có lựa chọn. Nếu mỗ không đi, Tô Chiến Thiên tuy vị tất dám động đến tộc nhân nhưng cứ để họ bị tù cấm tại Lục Lâm bang cũng không phải là cách. Lục Lâm bang trống giong cờ mở phát bố chiêu cáo, chắc không đến nỗi vây công mỗ, bằng không sẽ mất hết danh dự của đại bang phái. Dù đàm phán này là thật hay giả thì mỗ cũng coi như có cơ hội cứu được tộc nhân."

"Vậy người Tụ Nghĩa đường đi cùng huynh đệ."

"Tính thêm cả Bách Cường bang! Tô Chiến Thiên thích dùng kế thì chúng ta liều với hắn." Trương Bách Cường phụ họa.

"Nếu có bẫy rập, các vị đi cùng há chẳng phải bị Lục Lâm bang quét một mẻ sao? Lực lượng của chúng ta hiện nay chưa thể chính diện đấu với chúng." Diệp Phong cảm kích mỉm cười với chúng nhân: "Bất quá... các vị có thể đổi sang phương thức xuất hiện khác, có khi sẽ khiến chúng cả kinh."

"Thế nào?" Chúng nhân lập tức thấy hứng thú, ai nấy trợn trừng mắt.

"Hôm đó… các vị chỉ cần thế này…" Nghe xong kế hoạch, chúng nhân đều nhếch môi cười hiểu ý.

oOo

Trong túc xá, thể hình Tiểu Hôi đạt đến mức ngang Diệp Phong, nguyên lực khí tức của nó ngày càng nồng. Diệp Phong đoán rằng nó đang tiến giai, hơn nữa là liền hai cấp. Đạt đáo tứ giai sơ cấp.

"Dạo này nhịp tim và mạch đập của Tiểu Hôi nhanh dần…. có khi nó sắp tỉnh lại?" Nghĩ đến lúc nó có thực lực nhị giai mà có thể an toàn dưới công kích của tam giai yêu thú, một khi tấn thăng tứ giai chắc đủ sức đấu với võ tông. Nếu nó tỉnh lại trước ngày mười lăm, thì chuyến đi Thiết Hùng thành của gã sẽ an toàn.

Vù. Quanh nó đột nhiên dấy lên xoáy khí thanh sắc nguyên lực, cuốn tung cả gian phòng, y phục của Diệp Phong dính sát vào thân thể, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

"Chuyện… chuyện gì thế nhỉ?" Gã há hốc miệng nhìn thân thể nó từ từ phồng lên, hơn gã rồi hơn cả Lôi bàn tử, tiếp đó vượt khỏi thể tích cái giường, sau cùng khi gần như lấp kín nửa gian phòng, nó mới ngừng lại.

"Ô…" Tiểu Hôi chớp chớp mí mắt, miệng khẽ ư ử rên.

Đoạn con mắt lấp lánh to như nắm tay mới từ từ mở ra, hiếu kỳ ngẩng lên.

Ầm. Căn phòng chấn động, đá rơi tơi bời. Thể hình của Tiểu Hôi quá lớn, caen phòng không đủ cho nó đứng dậy. Nó như bức tượng kim cương khổng lồ, cao hơn một trượng, nhưng dung mạo không thay đổi nhiều, con ngươi khổng lồ vẫn trong veo, cực kỳ đáng yêu.

"To quá… Tiểu Hôi, ngươi định phá tan gian phòng của ta hả?" Diệp Phong ngây ra kinh ngạc.

Như hiểu lời gã, lại như cho rằng thân thể bị gian phòng đổ sập đè xuống thì không dễ chịu, Tiểu Hôi dỏng tai lên đảo mắt ra chiều nghĩ ngợi. Thân thể nó nhỏ dần, sau cùng chỉ bằng bàn tay, nhẹ nhàng nhảy lên vai gã, hai tay túm tai gã, nghịch ngợm đu qua đu lại.

Diệp Phong đưa tay tì lên trán lẩm bẩm: "Ta không hoa mắt chứ? Tiểu Hôi có thể tự do biến ảo thể hình? Thật ra nó là yêu thú loại gì. Có vẻ nó đã bước vào thời kỳ thành niên mà đã có thực lực tứ giai, yêu thú như vậy không phải đã tuyệt chủng tử thời thượng cổ ư?"

"Mộc Phong! Ngươi giở trò gì hả?" Lôi bàn tử gõ cửa, hiển nhiên bị kinh động bởi những gì vừa xảy ra.

"À… ta tu luyện gặp đôi chút trục trặc, không sao hết." Gã để Lôi bàn tử đi rồi mới hoan hỉ nhấc Tiểu Hôi lên.

"Chúng ta ra ngoài kia thử thực lực của ngươi, được không?" Tuy Tiểu Hôi không nói được tiếng người nhưng Diệp Phong nói gì nó hiểu hết, quả thật thần kỳ.

Nó gật đầu hoan hỉ, cảm thụ được sức mạnh vô cùng trong thể nội, muốn phát tiết một phen.

oOo

Vụ Ẩn sơn mạch.

"Ầm!" Thanh sắc khí lưu trong thể nội Tiểu Hôi tràn ra, thân thể nó lớn vụt.

Diệp Phong liếm môi mỉm cười, thể nội thổ nguyên lực phun trào ra ngoài thân thể. Đồng thời, cự lực Thần thông thuật phu thể, tiếng tanh tách vang lên, thân thể gã lớn gấp đôi.

"Thịch, thịch, thịch!" Người và vượn không nói gì, nắm quyền lại giáng vào nhau.

"Ha ha, Tiểu Hôi, không cần nương tay, ta còn chưa dốc toàn lực." Ban đầu chỉ là thăm dò, xem ra nó đã tấn nhập tứ giai, mang nó đi đàm phán, khẳng định sẽ khiến Tô Chiến Thiên kinh ngạc.

Tiểu Hôi kêu lên oa oa, hai cánh tay dài chợt phồng lên, thanh sắc nguyên lực hùng hậu tràn ra, giáng vào gã.

Cảm thụ được một quyền này hung hãn, Diệp Phong đan chéo hai tay chặn trước mặt.

"Thiết bì thuật!" Thể cách gã biến đổi thành cứng như thép luyện.

Chát. Kình đạo xanh biếc chứa lực xuyên thấu siêu phàm, xuyên qua thổ nguyên khải giáp, giáng vào mình Diệp Phong. Quyền đầu khổng lồ còn lớn hơn nửa thân thể gã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

"Ầm!" gã văng đi đập gãy một cây cổ thụ rồi mới rớt xuống đất.

"Khụ." Khóe miệng rỉ máu, gã hớn hở. Một đòn này của nó có uy lực đạt đến trình độ của võ tông cấp thấp. Thể hình nó tuy lớn nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ khinh linh, dù đấu với trung giai võ tông cũng ở vào thế bất bại.

Chí, tựa hồ thấy gã thụ thương, Tiểu Hôi lại biến nhỏ, nhảy tới kêu rối rít.

"Ha ha, không sao. Vết thương vặt này sẽ khỏi ngay." Không ngờ một giọt vạn niên linh ngọc dịch lại khiến Tiểu Hôi thoát thai hoán cốt, thực lực đại tăng. Nếu gã sử dụng thì có hiệu quả kỳ diệu như thế không?

Gã chỉ muốn thử một phen xem sao. Kỳ thật gã nắm chắc sáu, bảy phần về việc sử dụng vạn niên linh ngọc nguyên dịch. Võ giả tầm thường trước khi tấn nhập võ tông thì mức độ dung nạp của khí hải kém xa năng lượng tinh thuần chứa trong linh dịch nên kết quả sẽ là khí hải bị năng lượng chấn tan.

Nhưng gã tu luyện Nguyên Thần quyết, cường độ nhục thân siêu phàm, lại liên tục lợi dụng nguyên nguyên lực tôi luyện khí hải nên võ sư tầm thường không thể sánh được. Cộng thêm khí hải của gã đặc thù, có tới ba cái, sẽ san sẻ được một mức năng lượng nhất định. Thành ra hiện giờ nếu gã sử dụng vạn niên linh ngọc nguyên dịch, chưa hẳn đã không tiếp nhận được.

Đương nhiên vẫn còn nguy hiểm. Trước đây gã không có nhu cầu bức thiết phải đề thăng thực lực, vạn nhất xảy ra vấn đề thì được không bằng mất nên gã thà nhẫn nại. Nhưng bây giờ gã sắp phải vào long đàm hổ huyệt Lục Lâm bang, với thực lực hiện tại mà muốn an toàn thoát khỏi Thiết Hùng thành e rằng không dễ.

Mối nguy hiểm này, gã sẽ thử xem.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất