Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 497: Quyết đấu đỉnh cao

Nhưng đến nước này không thể lùi được nữa. Đã thành địch nhân của Diệp Phong thì Huyết Ma hắn không đời nào dễ dàng chịu thua. Có Sát Hoàng, mọi thứ còn khống chế được.

"Sát Hoàng tiền bối! Đây không phải là quyết đấu công bằng, mà tiền bối hứa sẽ giúp tại hạ…" Huyết Ma quyết không cho Diệp Phong cơ hội, đương nhiên không muốn giải khai cấm cố cho gã.

"Cùng một lời, xưa nay ta chưa bao giờ nói hai lần." Khẩu khí của Sát Hoàng trở lên cực kỳ lăng lệ.

"Thỉnh cầu của tại hạ là xin tôn giá giết Diệp Phong chứ không phải để tôn giá giao đấu công bằng với hắn." Huyết Ma cũng trầm giọng kiên trì, tựa hồ hắn cho rằng mình nắm chắc tính cách Sát Hoàng nên sẵn sàng cãi lại.

"Sát Hoàng tiền bối định hủy lời hứa? Thế chỉ khiến thiên hạ cười nhạo mà thôi."

Sát Hoàng không hề tỏ vẻ gì, chỉ hơi vẩy trường kiếm trong tay, tứ phía quanh Huyết Ma liền xuất hiện sáu đạo kiếm quang vây quanh. Kiếm quang khẽ cắt vào vị trí hắn đứng, nhưng hắn vốn đang thực hiện tư thái trách móc liền bị kiếm quang cắt thành năm khúc.

Cẳng chân, cẳng tay Huyết Ma rời khỏi thân thể ngay trước mắt hắn. Cùng với ánh mắt kinh hãi, không dám tin vào sự thật của hắn, bốn chỗ đó phun lên huyết trụ như suối trào, rải lên không trung.

"Bản hoàng ghét nhất những kẻ vô liêu lải nhải bên tai, càng ghét kẻ khác giáo huấn ta." Sát Hoàng như thể làm một việc không đáng gì, khẽ lau trường kiếm nói nhạt nhẽo: "Ta làm gì không đến lượt ngươi dạy ta."

"A!" Huyết Ma gầm lên vang trời, tiếng vọng lên mây cao. Tay chân hắn bị phế hết, thực lực chắc chắn không được như trước, mặc cho hắn có hùng đồ bá nghiệp gì đó, dã tâm nhất thống đại lục gì đó đều hóa thánh bong bóng hư vô dưới nhát kiếm của Sát Hoàng. Huyết Ma lúc đó mới hiểu rằng hiểu biết của hắn về Sát Hoàng thật quá ít… quá ít.

"Đường đường Sát Hoàng, nhất đại tuyệt thế cường giả mà coi lời mình nói là *** chó, ha ha ha. Huyết Ma ta nhìn nhầm rồi, nhầm rồi." Huyết Ma gầm lên chói lói: "Lần này trời bắt ta vong chứ không phải chiến bại."

Sắc mặt hắn nhợt nhạt, mắt đỏ lựng, sắc mặt biến thành điên cuồng, hung hãn quát với Diệp Phong: "Tên khốn. Đều là ngươi phá hoại đại sự của ta, ta và ngươi đồng quy vu tận!"

Dứt lời, máu tươi từ mình Huyết Ma vốn phun ra thì quay ngược lại thân thể. Thị Huyết ma công - - lần này hắn khát chính máu mình.

Huyết sắc lĩnh vực quanh hắn chợt tăng vọt, như đại huyết cầu không ổn định, lúc nào cũng có thể nổ tan, lao vào Diệp Phong.

Diệp Phong không dám chậm chễ, mục quang ngưng lại, hai tay đặt lên ngưng, vỗ mạnh vào Huyết Ma.

Điệp gia Chân không pháo!

Một đạo bạch sắc khí trụ còn to hơn thân thể Diệp Phong chuẩn xác bắn trúng đại huyết cầu được Huyết Ma dốc hết uy lực lao tới. Khí lưu kinh nhân của Chân không pháo quét vào rìa huyết cầu, như bóc vẩy cá, liên tục bóc rời từng lớp, thể tích huyết cầu thu nhỏ dần nhưng uy năng của lĩnh vực vẫn ào ạt đổ vào vị trí của gã.

"Ta muốn ngươi chết." Huyết cầu phát ra sát ý điên cuồng của Huyết Ma, chống chọi lại áp lực của Chân không pháo, tiếp tục lao tới.

Diệp Phong biết khó tránh thoát, cơ nhục toàn thân ngưng kết lại, thần thông thiết bì thuật được vận lên, chuẩn bị ngạnh tiếp đòn liều chết của hắn. Có lẽ gã trọng thương ở mức nhất định thì Sát Hoàng sẽ không bức gã quyết đấu nữa.

Gã tự biết nhục thân của mình siêu tuyệt, huyết cầu bị tước bớt uy lực không lấy nổi mạng gã.

"Vô tri!" Trên đầu Huyết Ma vang lên giọng Sát Hoàng lạnh tanh, kim quang sắc bén chẻ xuống, rạch tan không gian, dễ dàng cắt huyết cầu làm đôi.

Bùng! Huyết cầu nổ vang, uy lực tỏa đi xung quanh, lực sát thương không còn như trước nên không uy hiếp được Diệp Phong và các võ hoàng ở xa.

"Ọc, ọc, ọc!" Cổ họng Huyết Ma sủi bong bóng máu phát ra tiếng kêu kỳ quái, thân thể hắn khô quắt như cương thi, bị kim quang chém làm đôi, chắc chắn không sống được, chỉ còn lại chút tàn niệm bất cam trong óc nên không nhắm mắt.

"Thỉnh cầu của ngươi, ta sẽ làm." Sát Hoàng liếc hắn, thò tay đoạt lấy cấm cố thánh khí: "Ngươi đã đưa ra thỉnh cầu thì ta không nợ ngươi nữa, ngươi chết dưới kiếm của ta có thể nhắm mắt được rồi."

Huyết Ma nhả ra ngụm khí sau cùng, sinh cơ đoạn tuyệt. Hai nửa thân thể không còn chỗ đỡ, rơi thẳng xuống đất.

Nhất đại kiêu hùng mất mạng ở cửa ngục sơn như thế.

Võ hoàng tại trường đều ngơ ngẩn há hốc miệng. Không ngờ Sát Hoàng vốn đứng về phe Huyết Ma lại không hề lưu tình giết gã tại trận. Hơn nữa lý do là hắn dám cản trở ông ta và Diệp Phong quyết đấu công bằng.

Thật không tin được. Vì một trận quyết đấu công bằng không có ý nghĩa gì mà Sát Hoàng sẵn sàng bỏ qua món nhân tình mới nợ Huyết Ma, chấp nhận bị người ta coi là không giữ chữ tín, vong ân phụ nghĩa để xuất thủ với hắn.

Ông ta thật ra là kẻ chiến đấu điên cuồng cỡ nào? Từ đáy lòng tất cả đều dấy lên hàn ý.

"Sát Hoàng tiền bối, sao phải khổ…" Diệp Phong nhăn nhó cười, kế sách giả bộ trọng thương để không phải đấu với ông ta hiển nhiên không ổn.

"Bản hoàng xưa nay hành sự theo ý chí mình, ai cản trở thì kẻ đó chết." Sát Hoàng phất tay, tâm thần bị phong ấn trong cấm cố thánh khí bay ra, quay về bản thể. Kể cả của Diệp Phong.

Kim nguyên khí hải của gã được giải khai cấm cố, khí tức tăng vọt, uy thế phát ra không kém gì Sát Hoàng.

"Thế này mới thú vị." Sát Hoàng nở nụ cười khó phát giác.

"Xin Sát Hoàng tiền bối tứ giáo!" Chân nguyên khí tức của Diệp Phong mạnh dần, dáng vẻ ngưng trọng hẳn.

Không thể trốn tránh được thì chỉ còn cách ứng chiến. Gã không muốn giao đấu sinh tử với Sát Hoàng nhưng không quá sợ đối phương, gã chưa từng cho rằng mình không thể thắng ông ta. Nếu có ý niệm đó, chưa đấu đã bại trước rồi.

"Ai, tiểu tử ngốc này sao lại bị Sát Hoàng nhắm đến chứ." Mộ Dung Yên vừa lo lắng vừa tự hào, người từng được đại lục công nhận là đệ nhất cường giả lại chọn Diệp Phong là đối thủ, đó cũng là một loại vinh dự.

Tiếc rằng xưa nay dưới kiếm của Sát Hoàng chưa ai sống sót, đó là nguyên nhân ông ta lo lắng.

Các võ hoàng vốn đang đánh nhầu, giờ tự giác dừng tay. Huyết Ma chết rồi, thủ hạ của hắn trở thành quân ô hợp, đại thế đã mất, nếu còn kiên trì chống đối các võ hoàng là việc không thông minh gì.

Mọi võ hoàng khác cũng không bức ép quá, vì thủ ác là Huyết Ma, họ cũng chỉ phụng mệnh hành sự! Tất cả đều là hoàng cấp cường giả, thủ hạ của Huyết Ma không thiếu cường giả, các võ hoàng không muốn có thêm địch nhân.

Nên cùng được song phương mặc nhận, một trận xung đột dẹp yên nhanh chóng. Ánh mắt mọi người đổ dồn hết vào Sát Hoàng và Diệp Phong đứng ở giữa.

"Các ngươi có nghĩ tiểu tử đó là đối thủ của Sát Hoàng?"

"Sao lại như thế được! Sát Hoàng là nhân vật cỡ nào, không lẽ bại dưới tay một tiểu tử tu vi chưa tới hoàng cấp."

"Thực lực tiểu tử này còn trên Huyết Ma, ban nãy tựa hồ còn chưa dốc toàn lực, có khi đấu được với Sát Hoàng cũng nên."

"Nhưng ngươi cũng thấy Sát Hoàng giết Huyết Ma đơn giản như giết gà. Tiểu tử này dù hơn Huyết Ma, nhưng chắc không hơn nhiều, đấu với Sát Hoàng lành ít dữ nhiều."

"Dù thế nào trận này cũng rất hấp dẫn. Sát Hoàng hạ mình khiêu chiến tiểu tử đó thì y phải có điểm hơn người. Đối thủ của ông ta xưa nay không có hạng vô danh."

"Lão phu bị nhốt ở nhục sơn này mấy trăm năm, không biết rằng đại lục đương kim xuất hiện tuyệt thế kinh tài thế này, thực lực khiến cả Sát Hoàng cũng động lòng. Ôi, xem ra chúng ta giả rồi, hậu sinh khả úy, không phục không được."

Trong lúc chúng nhân bàn luận, bầu không khí trong trường cũng tăng lên đỉnh điểm. Đương nhiên đây là trận đối quyết đỉnh cao của Võ Nguyên đại lục, không võ hoàng nào có mặt muốn lỡ cơ hội chứng kiến. Ngay cả các cao cấp tuần sát sứ bị bắt cũng tỏ vẻ chờ mong trận chiến bạo phát. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Ta sẽ không nương tay." Trường kiếm đẹp đẽ trong tay Sát Hoàng ngân lên, bắn ra mấy đạo kim quang, xuất thủ trước. Ông ta là hoàng cấp chí tôn mà không kể gì danh dự xuất thủ trước, việc này với phổ thông võ hoàng cũng là việc mất mặt.

Nhưng Sát Hoàng không hề cố kỵ chuyện đó. Vì ông ta là Sát Hoàng! Là Sát Hoàng độc nhất vô nhị. Trong mắt ông ta chỉ có khoái cảm chiến đấu, mọi thứ khác đều không quan trọng.

Tròng mắt Diệp Phong co lại thật nhanh. Tốc độ nhanh quá. Kim quang trong tích tắc đã đâm đến mấy bộ vị yếu hại như mi tâm, tiểu phúc, ngực gã, kim sắc năng lượng nhỏ nhoi nhưng chứa lực sát thương đáng sợ. Kiếm khí của Sát Hoàng đã phát huy kim nguyên không gì không phá được đến cực điểm.

Gã không dám lấy nhục thân ra chặn kim quang của ông ta, như ý bổng to lớn quay tít trước mặt, chặn đứng toàn bộ kim quang. Gã rơi run người, uy lực của kim quang nằm hết ở lực sát thương nhưng lực đạo cũng không kém.

"Hảo binh khí!" Thấy như ý bổng không hề hấn gì, Sát Hoàng kinh ngạc khen ngợi.

"Trường kiếm trong tay các hạ hình như cũng không phải phàm vật." Diệp Phong cũng mỉm cười đáp.

"Chất liệu rèn kiếm này có một chút tiên thiên kim nguyên, kiếm chiêu xuất ra vì thế vượt xa linh khí phổ thông. Ngươi nên cẩn thận." Sát Hoàng nình thản đáp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất