Diệp Phong hứng chịu nhiều nhất luồng năng lượng xung kích lăng lệ do cú va chạm tạo ra. Kim sắc kình khí bay múa ngút trời như lưỡi dao sắc cuốn vào gã, tuy kình khí chỉ là công kích vặt vãnh nhưng lực sát thương không thể coi thường.
"Bộp! Bộp!"...
Diệp Phong tuy phản ứng cực nhanh nhảy lùi lại, nhưng không thể bằng tốc độ của năng lượng xung kích. Chân nguyên hộ thể của gã liên tục bị rạch tan, kim quang lướt qua người, cơ nhục cứng như bàn thạch cũng lưu lại những vết thương sâu hoắm, máu trào không ngớt.
Trong tích tắc, trên mình Diệp Phong có thêm mấy chục vết thương, có mấy vết mà người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá là trọng thương. Nếu không ngờ chân nguyên có dung hợp nguyên nguyên lực, năng lực chữa trị vào bảo vệ vượt xa võ giả bình thường thì e gã đã rơi xuống.
Đau đớn! Mọi chỗ trên thân thể đều đau xé tim gan khiến nét mặt gã méo đi.
Diệp Phong vội thoái lui không biết Sát Hoàng thế nào, nhưng chắc không khá hơn bao nhiêu, phong ngự không phải sở trường của ông ta.
Va chạm kinh nhân tồn tại hơn một phút, Diệp Phong đã bố chân nguyên hộ vệ các vết thương, cảm giác đau đớn nhẹ hẳn đi, ngẩng lên nhìn về phía Sát Hoàng.
Kim mang chói lòa tan đi, ở trên không, một bóng người nhếch nhác lộ ra.
Kiếm trận lĩnh vực của Sát Hoàng bị chấn ba xé tơi tả, chỉ còn lại không đầy trăm đạo kim quang mong manh vây quanh mình. Y phục của ông ta cũng tan nát, làn ra trắng trẻo rỉ không ít máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Rùng mình nhất là trên đùi Sát Hoàng có một vết thương sâu đến xương, huyết nhục đỏ au lộ ra, nhìn rõ thấy bên trong xương đã gãy làm đôi, nhìn khá thê thảm.
"Thảm liệt quá." Những người tận mắt thấy cảnh tượng đó đều tỏ vẻ kinh sợ.
Đòn toàn lực của Diệp Phong và Sát Hoàng bất phân thắng bại. Đương nhiên, đó là kết luận của chúng nhân, thật ra thương thế của Diệp Phong không ảnh hưởng nhiều như của Sát Hoàng, hơn nữa lại đang từ từ hồi phục.
Chỉ với vết thương đó không tạo thành gánh nặng cho Diệp Phong. Nhưng kim nguyên tàn dư tràn vào thể nội mới khiến gã khốn khổ. Sát Hoàng thì ngược lại, có kiếm trận lĩnh vực bảo vệ, đã giảm đi tuyệt đại bộ phận kim nguyên xung kích, chỉ là nhục thân ông ta kém xa Diệp Phong nên dù chỉ bị một tia kim nguyên chạm phải cũng gây ra tổn thương cực lớn.
"Kiếm trận lĩnh vực của Sát Hoàng quả nhiên đáng sợ."
"Diệp Phong lại càng yêu nghiệt, có thể đấu ngang với đòn công kích rợn người đó của Sát Hoàng, kim cũng của y chắc chắn cũng bất phàm." Sức mạnh của Sát Hoàng có một phần đến từ cây trường kiếm, còn Tru Thần cung của Diệp Phong tựa hồ không kém hơn.
Hai điên phong cường giả của Võ Nguyên đại lục đối quyết khiến chúng võ hoàng được rửa mắt, đồng thời xung kích mạnh mẽ vào tâm thần họ.
Họ từng là cường giả đỉnh nhọn hàng đầu Võ Nguyên đại lục, bình sinh hiếm khi chịu phục ai. Dù sau này bị nhốt ở ngục sơn, cũng vì thánh sứ xuất thủ, hoặc bị ngũ hành chiến trận bắt. Trong ý thức của họ, mình vẫn là cường giả bất khả nhất thế, là nhân vật đỉnh cao của đại lục.
Nhưng chứng kiến trận chiến giữa Sát Hoàng và Diệp Phong, họ đều cảm thụ sâu sắc mình nhỏ bé. Đó là sức mạnh thật sự của hoàng cấp điên phong, thực lực của họ không đáng gì.
"Thần cung được lắm." Sát Hoàng tựa hồ không để tâm đến thương thế của mình, chỉ dùng nguyên lực phong bế máu không chảy ra, mắt cháy rực chiến ý cuồng nhiệt: "Cung có danh xưng không?"
"Có! Cung danh: Tru thần!" Diệp Phong và Sát Hoàng tuy giao chiến sinh tử nhưng hai bên đều không có sát ý với nhau. Hiện tượng này kỳ lạ nhưng lại bình thường, chỉ hai người trong cuộc mới hiểu rõ.
"Tru Thần cung! Tru Thần cung! Ha ha ha, tên hay!" Sát Hoàng nhướng mày kiến hô to: "Cây kiếm này từ hôm nay cũng có tên. Kiếm danh: Tru thần. Tru thần kiếm!"
Sát Hoàng chi kiếm xưa nay vô danh, vì ông ta cho rằng cây kiếm này độc nhất vô nhị, thiên hạ không vũ khí nào so được, đặt cho nó tục danh là vũ nhục thần kiếm. Nhưng giờ có một cây thần cung có thể sánh ngang, lại cùng là kim nguyên thần khí, tề danh với thần cung không nhục đến cây kiếm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.com
"Sát Hoàng tiền bối, trận này coi như hòa được không? Chi bằng chúng ta tạm dừng tay…" Diệp Phong kiến nghị thăm dò.
"Thắng bại chỉ được quyết định khi một bên thật sự ngã xuống. Trừ phi chúng ta đồng thời giết chết đối phương, bằng không tuyệt đối không có chuyện hòa nhau." Sát Hoàng là cuồng nhân chiến đấu thật sự. Chính nhờ vào dục vọng chiến đấu điên cuồng đó mà ông ta từng bước một chiến thắng địch nhân thực lực hơn mình, sau cùng tạo thành uy danh vô thượng: Sát Hoàng.
Về điểm này dù Diệp Phong từng kinh qua mấy lần sinh tử chiến đấu cũng tự thẹn không bằng. Tuy trận chiến này tiếp tục sẽ rất có lợi cho gã, nhưng từ đáy lòng, gã không nắm chắc phần thắng tí nào. Vì gã đối diện với Sát Hoàng, cuồng nhân coi chiến đấu là sinh mệnh.
"Tiếp ta một chiêu nữa: Kiếm phệ hư không!" Hai tay Sát Hoàng không hề tổn thương vì năng lượng lúc trước. Với ông ta, chỉ cần còn hai tay là còn có thể tái chiến.
Kiếm trận lĩnh vực lại vận chuyển, kim sắc quang kiếm vây quanh ông ta liên tục ngưng kết, khí thế lại tăng lên.
Diệp Phong chỉ biết cười nhăn nhó. Đối phương bức bách thế này buộc gã phải đấu. Xem ra trừ đánh cho Sát Hoàng không thể cử động được nữa, không thì chiến đấu cuồng nhân này không bao giờ ngừng tay.
Đánh cho Sát Hoàng không thể tái chiến được nữa nào có dễ?
Kiếm khí trên không tụ tập lại trên không, nghìn vạn đạo kim quang liên tục thu lại, ngưng thành một cây kim kiếm khổng lồ trên đầu Sát Hoàng. Kim kiếm dài mấy chục thước, mũi kiếm vươn lên mây xanh, kim quang vạn trượng khiến tất cả khán giả không mở được mắt. Khí thế kinh thiên phảng phất nuốt chửng tất cả trùm kín mấy chục dặm vuông, mọi người tại trường đều rùng mình.
Cự kiếm này không đơn giản là vô số kiếm quang hợp lại như kiếm chiêu lúc trước mà chân chính là ngưng kết kiếm khí thành một thể, uy lực kinh thiên. Nhát kiếm này chém xuống, dù Diệp Phong chân nguyên hồn hậu, xương đồng da sắt cũng e là khó chống nổi.
Ngay lúc gã sẵn sàng chờ đợi, Tru Thần cung cũng nhanh chóng ngưng tụ năng lượng thì biến cố xảy ra.
Ầm! Cửa ngục sơn nổ vang, một bóng người loạng choạng lao vào.
"Thánh sứ!" Cao cấp tuần sát sứ của ngục sơn nhận ra thân ảnh đó, lạc giọng kêu lên: "Hỏa thánh sứ đại nhân! Cuối cùng ngài cũng về."
Thánh sứ đã về thì bạo loạn và phiền phức cũng sẽ tiêu tan. Mọi ngục sơn tuần sát sứ đều hoan hỉ đến phát cuồng. Nhưng họ lập tức nhận ra điểm khác thường.
Hỏa thánh sứ y phục tơi tả, dáng vẻ nhếch nhác, một canh tay rũ xuống như đã tàn phế, khóe miệng còn liên tục rỉ máu, cơ hồ thụ thương cực nặng. Bất quá khí thế hùng hậu từ thể nội lão phát ra nói lên lão là thánh giai hàng thật giá thật.
Diệp Phong nghe toán tuần sát sứ kinh hô thì giật mình. Nếu thánh sứ quay về thì sư phụ và Yêu điện thế nào rồi? Hỏa thánh sứ trọng thương chứng minh hai bên đã giao đấu rất thảm liệt, sư phụ có sao không?
Diệp Phong lòng như lửa đốt, Sát Hoàng tựa hồ cũng nhìn ra, không nhân cơ hội phát động công kích! Ông ta muốn được đối quyết công bằng chứ không chỉ là thắng lợi.
"Thật ra là chuyện gì?" Hỏa thánh sứ xông vào ngục sơn xong thì kinh ngạc trước tình hình hỗn loạn trước mắt. Ngục sơn từ lúc nào đã thành lạc viên của tù phạm? Còn tuần sát sứ được thánh địa phái xuống hình như đã bị chế phục…
Thánh sứ vốn đang giận đầy mình, lập tức đại phát lôi đình, tuy lão thụ thương nhưng khí thế phát ra vẫn không võ hoàng nào tại trường chống nổi: "Bọn khốn các ngươi dám nhân lúc bọn ta không có mặt mà gây chuyện đại nghịch bất đạo! Các ngươi muốn chết hả."
Chúng võ hoàng kinh hãi, trước mặt thánh giai, họ hoàn toàn không thể kháng cự, dù thánh giai đã trọng thương cũng vậy.
Lúc đó thánh sứ mới quét mắt nhìn khắp toàn trường, lúc thấy Diệp Phong và lớp quỷ dị chân nguyên tím sẫm bao quanh người gã thì con ngươi chợt mở lớn, mắt đầy oán hận cùng niềm oán hận khắc cốt minh tâm.
"Ngươi… ngươi… và Yêu điện…" Hỏa thánh sứ chỉ vào Diệp Phong, tay run lên, lưỡi líu lại.
Ánh mắt gã lạnh đi, sát cơ bừng lên. Sư phụ nhất định bị bức phải thi triển Thần thông biến, thánh sứ vì thế mới phát giác điểm tương tự giữa gã và Yêu vương. Nếu bị thánh sứ bắt được, truy cứu thân phận thì gã coi như xong. Tuy gã không biết Hỏa thánh sứ trải qua việc gì tại Yêu điện, bốn thánh sứ kia hiện ở đâu, nhưng…
Phải tiên hạ thủ vi cường!
Tập quang tiễn thúc! Tru Thần cung đã sẵn sàng từ lâu, chỉ là mục tiêu không phải Sát Hoàng mà là hỏa nguyên thánh sứ trên không.
Kim nguyên quang trụ vút tới, Hỏa thánh sứ nào kịp nói gì, cuống cuồng dùng một tay kết thành thủ ấn, quát khẽ: Thánh ấn!
Hỏa ấn hùng mạnh bay ra, diệu võ dương uy một chốc trên không rồi mới chụp lấy tiễn thúc, va nhau dữ dội. Tiễn thúc của Diệp Phong tan biến thì đồng thời hỏa ấn của thánh sứ cũng xơ xác, không còn khí tức kinh nhân như lúc đầu.
"Coi bổng." Thân hình do không biết từ lúc nào đã dến sau lưng thánh sứ, như ý bổng giáng xuống lĩnh vực mà lão chưa kịp thi triển hoàn toàn. Sau tiếng nổ rền trời, Hỏa thánh sứ lún xuống đất một cách thê thảm.