Hỏa Vân tà hoàng ngẩn người rồi cười khổ: "Tại hạ tin tưởng thực lực của Diệp minh chủ nhưng cao giai ngũ hành chiến trận không phải thứ lần trước các thánh sơn tuần sát sứ bày ra so được. Nếu tại hạ không lầm thì uy lực ngang với thánh giai mới tấn cấp. Minh chủ mà cô thân ứng phó, e là… hơi khó."
"À!" Diệp Phong nhướng mày, mắt ánh lên chiến ý, cười với vẻ hưng phấn: "Mỗ đang muốn đánh giá thực lực của mình, cao giai chiến trận là đối thủ thích hợp đấy."
Hỏa Vân tà hoàng thấy gã tự tin như vậy thì không rườm lời nữa, tuy lão không cho rằng gã có thể đấu với sức mạnh thánh giai nhưng vừa thần phục đối phương nên không tiện khuyên can.
"Bất quá tất yếu phải ngưng tụ toàn bộ các võ hoàng lại." Diệp Phong hiểu suy nghĩ của đối phương, nhưng không để tâm, đổi chủ đề: "Lưỡng tông tam bang ngũ thế gia tuy quan hệ không mật thiết lắm với Ngũ hành tông nhưng khó chắc Ngũ hành tông có sắp xếp gì trong đó không. Tuy chúng ta vị tất cần đến lực lượng của họ nhưng cần giải quyết mối lo này…"
"Ý minh chủ là gì?" Hỏa Vân tà hoàng không hiểu lắm. Nguồn: http://truyen360.com
"Bốn thế lực các vị đã chuẩn bị thu phục lưỡng tông tam bang ngũ thế gia, vậy thì mỗ cứ ngồi xem, đợi khi lực lượng võ hoàng của Võ Nguyên đại lục được các vị gom vào thì mỗ ra mặt kết hợp luôn cả ba thế lực kia lại, há chẳng bớt đi nhiều phiền hà hay sao?" Diệp Phong cười cười nhìn Hỏa Vân tà hoàng.
"Minh chủ anh minh!" Hỏa Vân tà hoàng đổ mồ hôi trán, vị tân minh chủ này đúng là … gian trá.
"Đúng rồi, các vị sắp xếp đối phó với các thế lực thế nào? Đông Phương gia do thế lực nào ra mặt?" Diệp Phong đột nhiên hỏi.
Hỏa Vân tà hoàng tuy lấy làm lạ sao gã hỏi về Đông Phương gia, bất quá vẫn đáp như thật: "Đông Phương gia do Cuồng ma Thiết Cưu phụ trách, cũng là thế lực khó thu phục nhất mà tại hạ từng đề cập với minh chủ. Phạm vi thế lực của hắn là ở phía tây bắc, địa bàn Đông Phương thế gia nằm trong phạm vi này."
"Cuồng ma Thiết Cưu... các vị biết bao nhiêu về tình huống của hắn?" Diệp Phong hỏi tiếp.
"Bọn lão phu vì hợp lực đối phó thánh sơn nên có liên hệ. Cuồng ma Thiết Cưu dẫn một toán võ hoàng thành lập Ưng Thứu bang, không biết thu từ đâu được một nghĩa tử, phí nhiều công sức giúp nghĩa tử này đề thăng tu vi lên nhất giai võ hoàng."
Diệp Phong tùy ý gật đầu, xem ra không hứng thú với thông tin này.
Hỏa Vân tà hoàng ngẫm nghĩ một chốc rồi nhớ ra tin tức hữu dụng: "Nghĩa tử của hắn, theo tại hạ nhớ, thì có liên quan đến Đông Phương gia."
"Nói ra xem nào."
"Nghĩa tử của hắn hình như thích một nữ tử của Đông Phương gia, Cuồng ma Thiết Cưu từng đến cầu thân nhưng bị cự tuyệt." Hỏa Vân tà hoàng đáp.
"Các hạ có biết tên nữ tử đó?" Gã giật mình nhíu mày hỏi.
"Chuyện đó... Tại hạ không quan tâm lắm, nhưng nghe nói nữ tử đó từng là thánh tiềm giả, còn trẻ nhưng tu vi cực cao. Còn lại tại hạ không biết."
Diệp Phong sầm mặt, lãnh đạm trầm mặc một lúc rồi lại hỏi: "Vậy tà hoàng tiền bối cho rằng Ưng Thứu bang mà động thủ thì có phải sẽ lấy Đông Phương gia ra khai đao?"
"Chắc là vậy! Nghĩa tử của Thiết Cưu nhớ nhung nữ tử đó, chỉ vì Thiết Cưu không muốn có rắc rối nên không có hành động gì với Đông Phương gia. Hiện tại tứ đại thế lực nhất tề hành động, mục tiêu đầu tiên của hắn là Đông Phương gia cũng không có gì lạ. Đúng là nhất cử lưỡng đắc."
"Thế nào? Minh chủ và Đông Phương gia lẽ nào có quan hệ gì?" Hỏa Vân tà hoàng lấy làm lạ.
"Mỗ và Đông Phương gia không có quan hệ gì…" gã búng khẽ lên đầu, lắc lắc với vẻ bất lực: "Bất quá mỗ phải đi một chuyến."
"Thẩm Lan, muội đi với ta." Gã cười khan, Thẩm Lan u oán liếc gã nhưng đành lắc đầu.
Việc Mộ Dung Tử Thanh và Đông Phương Hồng Diệp, gã không hề giấu giếm, tuy Thẩm Lan không hoàn toàn thoải mái việc cùng nữ nhân khác thờ chung nam nhân tâm ái, nhưng gã cho cô lần đầu tiên cũng đủ khiến cố thỏa màn. Việc khác, cứ để thuận theo tự nhiên.
"Ai! Phong tiểu tử, khó khăn lắm ngươi mới về, lẽ nào không gặp Tử Thanh? Nó đợi ngươi lâu lắm rồi." Thấy gã định đi ngay, Mộ Dung Yên cuống lên.
Tiểu tử này sao nghe kể về nữ nhân của Đông Phương gia là đi ngay? Lẽ nào…
Quả thật trực giác của Mộ Dung Yên rất chuẩn xác. Vốn Thẩm Lan xuất hiện đã khiến ông ta cuống lên, giờ lại mọc ra thêm nữ tử Đông Phương gia gì đó thì Tử Thanh nha đầu xếp thứ mấy đây? Nên ông ta bất chấp danh dự, lên tiếng hỏi trước mặt chúng nhân.
Diệp Phong nhất thời lúng túng, kéo Thẩm Lan phát ra xoáy khí đằng không lướt đi, dáng vẻ rất vội vàng.
"Lão gia tử nói với Tử Thanh, tiểu tử sẽ về nhanh thôi." Không phải gã cạn tình mà Đông Phương Hồng Diệp hiện tại gặp phiền hà, đằng nào gặp nhau cũng không phải một chốc, gã muốn tránh ngượng ngùng nên chọn cách đi ngay.
"Tiểu tử khốn kiếp." Mộ Dung Yên giậm chân rồi lẩm bẩm: "Xem ra Thẩm Lan nha đầu có vị trí không thay thế được trong lòng Phong tiểu tử… thôi vậy, Tử Thanh không tranh với nàng ta, nhưng vị trí thứ hai thì phải của tôn nữ lão phu mới được. Ồ… việc này phải tính toán cẩn thận."
Mộ Dung Yên ngẩng lên, thấy các võ hoàng đều nửa cười nửa không nhìn mình thì hổ thẹn: "Nhìn cái gì, định cười lão phu hả? Nếu các ngươi có tôn nữ tế như thế e rằng còn khẩn trương hơn lão phu."
Đồng bạn Mộ Dung Yên và bọn Hỏa Vân tà hoàng ngẩn ra rồi nghĩ: Cũng đúng, nếu tôn nữ của mình là có cơ quan hệ với cường giả siêu tuyệt trẻ tuổi như Diệp Phong, chắc mình cũng lo được lo mất như Mộ Dung Yên. Diệp Phong quá ưu tú, không ai đành bỏ một tôn nữ tế như thế.
Thấy đối phương bị mình chấn trụ, Mộ Dung Yên đắc ý dương dương hừ một tiếng, rình rang từ trên không hạ xuống Mộ Dung phủ.
oOo
"Đông Phương Minh! Ngươi đừng rượu mời không uống uống rượu phạt." Trong đại sảnh Đông Phương gia tộc, một lão giả mặt gầy gò ngồi trên vị trí tộc trưởng, phía dưới là bốn võ hoàng, trong đó một lão giả tóc muối tiêu sắc mặt phẫn hận bị hắn chỉ vào mắng: "Ngươi có giao Hồng Diệp ra không?"
"Lần này là cơ hội tốt để liên nhân với Ưng Thứu bang, đối với Đông Phương gia trăm điều lợi mà không hại gì. Liên nhân xong, Đông Phương thế gia không còn lo bị tứ đại thế lực thôn tính, vẫn ngồi vững ở cái ghế bá chủ một phương. Cái giá… chỉ là một thánh tiềm giả không còn giá trị gì lớn, sao ngươi cứ chấp mê bất ngộ!"
"Đông Phương Dạ! Ngươi vô sỉ!" Đông Phương Minh, nguyên tộc trưởng của Đông Phương gia nộ khí xung thiên mắng: "Vị trí tộc trưởng của ngươi là Hồng Diệp giúp ngươi giành lấy, hiện tại ngươi vì tư tâm mà bán đứng nó cho Ưng Thứu bang, thật quá độc ác."
"Hừ! Khi xưa nó cửu hoàng niết bàn, bản nhân đã cứu nó nên nó phải báo đáp. Năm xưa không phải ngươi nặng tay phất tu vi của con gái rồi đuổi khỏi Đông Phương gia thì đâu đến nỗi tôn nữ lưu lạc ở ngoài mà không biết? Ha ha."
Đoạn mắt Đông Phương Dạ lộ rõ tia âm lạnh, hung hãn nói: "Nó tuy giúp ta đoạt vị trí tộc trưởng nhưng lại dám qua lại với nam nhân khác, hại Bạch nhi thảm tử tại thánh sơn. Mấy năm nay ta chưa tính sổ với nó đã là nhân từ rồi. Giờ bảo nó vì Đông Phương gia mà liên nhân với Ưng Thứu bang thì bức bách nó chỗ nào?"
"Việc năm xưa đúng là ta nhất thời hồ đồ nên cái ghế tộc trưởng mất là tâm cam tình nguyện. Nhưng hiện tại ngươi định bức Hồng Diệp làm việc nó không muốn thì lão phu không đồng ý, ngươi đừng mơ." Đông Phương Minh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Đông Phương Dạ hừ lạnh, nhìn Đông Phương Minh với vẻ đáng thương: "Viêc này không do ngươi… ba vị trưởng lão, Minh trưởng lão kiên trì không cho biết giấu Hồng Diệp ở đâu, bản tộc trưởng đành sử dụng thủ đoạn khác."
Đông Phương Dạ vỗ nhẹ tay. Một dải năng lượng nhè nhẹ tản ra, thạch môn sau đại sảnh bật mở.
"Ha ha ha, xem ra Đông Phương gia vẫn chưa nhất trí với nhau." Một thanh niên mặt mũi sáng sủa, ánh mắt thâm trầm từ hậu sảnh đi ra, bên cạnh là hai trung giai võ hoàng. Nếu Diệp Phong có mặt, nhất định sẽ nhận ra người đó, chính thị một trong các thánh tiềm giả năm xưa ở thánh sơn - - Độc Cô Diệt Phong!
Không hiểu vì nguyên nhân gì hắn thoát ly Độc Cô gia, bái Thiết Cưu làm nghĩa phụ, thành thiếu chủ Ưng Thứu bang. Tu vi được Thiết Cưu giúp đỡ mà đạt đến võ hoàng!
"Ngươi… ngươi lại cho người ngoài vào nghe lén hội nghị của trưởng lão gia tộc?" Đông Phương Minh nổi giận.
"Vốn lần này không bàn việc cơ mật của gia tộc, hơn nữa việc có liên quan với Thiết thiếu chủ, để thiếu chủ nghe thì có gì không được?" Đông Phương Dạ lãnh tĩnh cười lạnh: "Hơn nữa việc này bản nhân đã được tam vị trưởng lão kia đồng ý."
Ba trưởng lão khác cùng lắc đầu thở dài, hiển nhiên mặc nhận lời Đông Phương Dạ.
"Minh trưởng lão, đừng chấp mê bất ngộ nữa, giao Hồng Diệp ra, với cả nó lẫn Đông Phương gia đều là việc tốt." Một vị trưởng lão bối phận cao nhân khuyên.
Đông Phương Minh nắm chặt quyền đầu, gương mặt già nua hiện rõ vẻ quyết liệt: "Năm xưa lão phu sai một lần, hôm nay tuyệt đối không để các ngươi bán rẻ hạnh phúc của Hồng Diệp để lấy lòng Thiết Cưu bang, các ngươi đừng mơ."
"Các ngươi đừng quên nam nhân của Hồng Diệp… là Diệp Phong." Lời vừa buông ra, toàn thể võ hoàng đều rúng động.