Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 609: Địa giai thánh kỹ: Hồn lực

Một thân ảnh từ trên trời đáp xuống trước mắt tất cả, tiếp theo xé không khí chói tai vang vọng, thân hình đột nhiên dừng lại đối diện với Ô Mông.

Thân ảnh đó lao vào, năng lượng khí tức dấy lên khí lưu cực mạnh. Thân ảnh dừng phắt lại, khí lưu dấy lên ràn rạt, gợn sóng năng lượng hùng hậu khiến chúng nhân xôn xao, kình phong quét qua mình khiến họ hơi đau.

Ô Mông vì đứng đối diện nên càng chịu áp lực, Diệp Phong đến quá đột nhiên, hắn chưa kịp thi triển lĩnh vực, vị lực xung kích buộc phải lui bước liên tục, mặt đỏ lên vì hổ thẹn.

"Xin lỗi! Mỗ tham ngộ một vài thứ nên hơi mất thời gian, chắc vừa kịp lúc…" Phía đối diện vang lên giọng Diệp Phong, như sấm nổ vang vọng khiến toàn trường lặng ngắt.

"Y là Diệp Phong?" Một chốc sau đám đông mới thì thầm bàn tán. Nhiều thánh giai chưa thấy mặt gã, giờ mới được chứng kiến dung mạo.

Buộc phải nói rằng, phương thức xuất hiện ấn tượng này không khiến khán giả ác cảm mà ngược lại dấy lên mong chờ của họ. Nóng lòng vì gã chần chừ không xuất hiện tiêu tan theo thực lực hùng hậu gã để lộ ra. Ai cũng có tâm thái đến xem cường giả đối chiến, gã càng mạnh thì giao đấu càng hấp dẫn, họ đương nhiên không để tâm mấy việc nhỏ nhặt.

Hà huống gã đã giải thích vì tu luyện nên trễ thời gian, nguyên nhân đó thập phần hợp lý, người tu luyện đều hiểu đề thăng ý cảnh không phải cứ muốn là được, vì tham ngộ mà lỡ thời gian cũng là việc có thể tha thứ. Hà huống giờ gã đã tới, xuất hiện với phương thức cực kỳ bá đạo, chấn tan toàn bộ những lời bình luận gã hèn nhát, khiếp nhược lúc trước.

"Ha ha! Diệp Phong ngươi đến rồi, tỷ đấu có thể bắt đầu bình thường." Bọn Kiếm Vô Phong tan hết những điều không vui lúc trước, cùng cười ha hả. Khí tức của Diệp Phong kinh nhân như vậy thì chỉ có một kết luận: Gã đã tấn nhập thánh giai! Trong hai năm ngắn ngủi liên tục đột phá hoàng cấp và thánh giai, thiên phú kinh nhân như vậy thì sao họ còn bất mãn được nữa?

Trong lòng các thiên thánh, tầm quan trọng của Diệp Phong lại được đề cao.

"Hi hi, huynh ấy luôn thế, xuất hiện vào thời khắc quan trọng như muốn thể hiện." Theo sao là chúng nữ và Đao hổ, chúng nữ đều vui vẻ cười nói, hoàn toàn không có vẻ gì cùng Diệp Phong tham dự một trận so tài tính mạng.

Sau khi thấy tru thần lĩnh vực của gã trói buộc Đao hổ thì họ không còn lo gì cho gã nữa. Kết quả giao chiến sẽ không có gì để nói, khác nhau chỉ là Ô Mông có thoát được kiếp này, giữ được cái mạng hay không mà thôi. Nhưng với cường độ của tru thần lĩnh vực thì tỷ lệ này gần như bằng không.

"Hừ! Ta còn tưởng ngươi co đầu rút cổ không dám ứng chiến cơ." Ô Mông sầm mặt cười lạnh. Diệp Phong bất ngờ tấn cấp, vượt ngoài ý liệu của hắn, tuy chỉ tiến nhập hư thánh nhưng rõ ràng gã không còn là tiểu võ hoàng mạnh hơn Viêm Lục một chút như trước mà là thánh giai chân chính. Không ai đoán được thực lực của gã tăng trưởng đến mức nào.

Hắn trào phúng vì muốn che đi nỗi bất an trong lòng. Chả trách Diệp Phong dám đổ mệnh, hóa ra vì gã đã đột phá. Bất tri bất giác, khí thế của Ô Mông giảm đi, tâm lý này sẽ ảnh hưởng quan trọng đến trạng thái chiến đấu của hắn.

"Chưa lấy mạng chó của ngươi, sao ta lại không đến." Diệp Phong cười lạnh, như ý bổng lọt vào tay.

"Muốn lấy mạng ta phải xem ngươi có thực lực đó không đã." Ô Mông lật tay, trước mặt xuất hiện một cây trường thương, là cao giai thánh khí. Có cây thương này, thực lực của hắn sẽ cao hơn hai phần, tuy khí thế kén hơn nhưng tin rằng với địa giai tu vi thì không thể nào trong một canh giờ lại mất mạng dưới tay hư giai như Diệp Phong.

"Không cần lắm lời, bắt đầu chưa?" Nửa câu sau, gã nói với các thiên thánh trên đài.

"Nô thú của ngươi có cùng xuất chiến không?" Kiếm Vô Phong trước khi tuyên bố chiến đấu bắt đầu, nhắc nhở gã.

"Bất tất... Mình mỗ đủ rồi." Diệp Phong lắc đầu, Đao hổ đã được giải trừ nô hóa trang trí, tham dự thì chúng nhân sẽ dễ dàng nhận ra, tuy việc này không có gì quan trọng nhưng bị hỏi thì cũng khó giải thích. Có thể tránh được thì nên tránh.

Ô Mông hớn hở, trong tay hắn còn địa giai nô thú. Hắn đang chuẩn bị lên tiếng để lộ con bài, muốn nô thú tham chiến thì Liệt Mãnh đứng lên phất tay: "Vậy thì lập tức giao đấu luôn."

Liệt Mãnh thân là thiên thánh nhưng không đến nỗi chỉ biết có xung động, cân nhắc một lúc, lão thấy không nên cho Ô Mông cùng tham chiến với địa giai nô thú. Tầm quan trọng của Diệp Phong lại tăng lên, nếu vì lão cho nô thú nhúng vào rồi khiến gã chết trong tay Ô Mông thì nhất định tứ điện thiên thánh không bỏ qua. Hà huống, vì đại cuộc, lão không có ý định lấy mạng gã, nên mới đột nhiên tuyên bố giao đấu bắt đầu luôn.

Ô Mông ngẩn ra, không hiểu sao Liệt Mãnh đột nhiên thay đổi nhưng không thể cãi lệnh thiên thánh, đành định thần, chuyên tâm chuẩn bị chiến đấu.

"Chuẩn bị sẵn sàng để chết chưa?" Ánh mắt Diệp Phong lạnh lại, như ý bổng trong tay lập tức to lên.

"Tiểu tử cuồng vọng, hi vọng chốc nữa ngươi còn khoa trương thế này được." Thân là địa giai, thực lực của Ô Mông không tầm thường, khi bắt đầu thực sự chiến đấu, khí thế liền hung hãn hẳn.

Trên thánh thương của hắn, lĩnh vực năng lượng nhưng tụ cực nhanh khiến thân thương hơi run lên. Tay phải Ô Mông khẽ rung, trường thương dấy lên thanh sắc nguyên lực ngưng kết, hóa thành một dải cầu vồng khổng lồ lao tới.

Diệp Phong đứng bất động, giơ cự bổng lên vung mạnh, chỗ quét vang nổ vang tiếng sấm, biến công kích của đối phương thành hư vô.

"Địa giai chỉ có thủ đoạn thế thôi hả?" Diệp Phong không có ý phản kích, chỉ lạnh lùng trào phúng.

Thủ đoạn công kích của võ giả là dùng lĩnh vực nguyên lực. Ô Mông và Diệp Phong bắt đầu giao chiến nhưng còn cách nhau mấy trăm thước. Phạm vi lĩnh vực của Diệp Phong khá hơn phổ thông thánh giai nhưng ở cự ly này thì không thể dùng tru thần lĩnh vực vây khốn Ô Mông, nên phải nghĩ cách đến gần đối phương mới có cơ hội hạ thủ.

Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của Ô Mông, nhất định cho gã lại gần, nên Diệp Phong không vội để lộ con bài tây mà kiên nhẫn đợi cơ hội.

"Địa giai thánh kỹ: Thiên ảnh tác hồn thương!" Tuy bị trào phúng nhưng Ô Mông từng trải nên không xung động, thánh thương phát ra năng lượng phản ứng chấn động lòng người, đầu thương rơi rung rung, đột nhiên sáng rực quang mang. Trong lĩnh vực hắn phát ra, nguyên lực như nước triều tụ về phía thánh thương.

Khi nguyên lực tụ lại đến đỉnh điểm, mũi thương của Ô Mông rực thanh mang, đồng thời hư không xuất hiện lực hút cực mạnh, hút sạch linh khí ở quảng trường.

Vù!

Trong thanh mang xuất hiện cả nghìn bóng xanh, ngưng kết lại trong lúc bay ra. Mỗi đạo thanh ảnh như một mũi thương năng lượng hàm chứa uy lực kinh nhân khiến người ta hoa mắt, cùng lao vào Diệp Phong.

"Khá lắm." Diệp Phong hơi ngưng trọng, cảm giác rõ ràng Ô Mông với tu vi địa giai thi triển thánh kỹ này, uy lực ẩn chứa trong cây thanh sắc năng lượng thương đáng sợ thế nào. Dù gã có nhục thân thánh giai cộng thêm tứ trọng chân nguyên hộ thể cũng không dám chạm vào công kích đó.

Đối diện với với bóng xanh có thể đâm thủng hư không, chân gã giẫm mạnh, chọn cách tránh né.

Nhưng bóng xanh không chỉ bay theo đường thẳng, được Ô Mông thao túng nên phong tỏa chặt chẽ thân hình Diệp Phong. Dù tốc độ của gã nhanh đến đâu thì nghìn bóng xanh sau lưng vẫn như bóng với hình bám sát. Thanh ảnh là năng lượng thể thuần túy, tốc độ dù cho Diệp Phong sử dụng tấn tật Thần thông thuật cũng không bằng được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Chát, chát, chát!

Diệp Phong phất tay đánh tay mấy bóng xanh, tay bị chấn đến tê rần, đủ thấy nếu cả nghìn bóng xanh đổ tới thì uy lực kinh nhân đến thế nào.

"Hừ! Xem ngươi kiên trì được bao lâu." Thấy Diệp Phong ứng phó thanh ảnh xong, thân thể hơi run lên, Ô Mông bất giác thấy đắc ý. Xem ra tiểu tử này cũng thế mà thôi, chỉ miễn cưỡng đấu nổi địa giai, thánh kỹ của hắn thi triển ra là gã thất bại.

Nghĩ đến cảnh sau trận này, thanh danh của mình sẽ lên theo, hắn chợt cười vang. Địa giai thánh kỹ, một hư thánh sao chống chọi nổi.

"Ô Mông tuy mới tấn cấp nhưng xem ra đã nghiên cứu môn địa giai thánh kỹ này lâu rồi, uy lực thi triển không kém gì những địa thánh lão làng. Xem ra, lần này Diệp Phong khó thoát." Một số thiên thánh tinh mắt, chợt buông tiếng than.

Thấy Diệp Phong liều mạng lao về phía mình, mắt Ô Mông ánh lên trào phúng, lẽ nào ngươi tưởng đưa bóng xanh của Thiên ảnh tác hồn thương đến chỗ ta thì có thể công kích được ta? Thủ đoạn phản kích ngu xuẩn này, dù tại Võ Nguyên đại lục thì cũng chỉ những kẻ thực lực kém cỏi mới sử dụng, còn đối thủ của Diệp Phong là địa giai thật sự.

Gã tưởng địa giai thánh kỹ không bằng cả tiêu chuẩn của võ kỹ ở đại lục sao! Buồn cười thật.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất