Diệp Phong biết lúc này ý chí của cả hai phi thường bạc nhược, chỉ dựa vào lòng trung thành lâu này với Thánh điện mà chống chọi. Nên gã ném ra quả tạc đạn cuối cùng.
"Mỗ hiểu rõ lắm chứ, hai vị không muốn phản lại Thánh điện. Nhưng ngoan cố như hai vị cũng không có lợi gì cho thân nhân và bản thân. Giờ mỗ có một cách, trong hai vị, có ai thành thật nói ra cách mở phòng ngự trận, mỗ đảm bảo tha mạng cho người đó, hơn nữa…" Diệp Phong dài giọng, nhấn mạnh: "Khiến người đó không phải mang tiếng phản đồ, tương lai vẫn được các thiên thánh đại nhân tín nhiệm."
"Hành vi phản bội nếu không ai biết thì cần gì phải phản bội…" Gã mỉm cười.
Hai địa giai bị đày đọa đều rùng mình, câu này của gã đánh trúng nhược điểm trong lòng họ. Họ lẽ nào muốn bị Hủ tâm độc hành hạ, nhưng một khi tiết lộ bí mật, họ sẽ thành tội nhân, dù Diệp Phong không giết thì thủ đoạn tương lai Thánh điện đối đãi họ chắc chắn không kém hơn Hủ tâm độc. Giờ Diệp Phong có thể khiến họ không phải gánh tội danh phản đồ thì quả thật mang lại hy vọng.
Diệp Phong qua ánh mắt họ, biết là thời cơ chín muồi, từ từ thốt: "Hai vị đều biết bí mật mở được phòng ngự trận, nhưng mỗ và thiên vu đại nhân chỉ cần một người cho biết là đủ. Nên… ai nói trước, kẻ còn lại sẽ thành quỷ thế tội, thành phản đồ tiết lộ bí mật phòng ngự trận. Người tiết lộ cùng lắm phải chịu trách nhiệm bảo vệ bất lực. Các vị chắc hiểu ý mỗ."
"Cơ hội chỉ đến rồi qua, các vị nên chân nhắc cho rõ." Gã nói đoạn, tay vung lên như chớp dồn giải dược Hủ tâm độc vào thể nội cả hai, thân thể hai địa giai nhẹ hẳn, gục xuống như cây chuối, thở hồng hộc liên hồi.
Hai người nhìn nhau, nhận ra trong mắt đối phương hàm ý không lành. Kế ly gián của Diệp Phong sử dụng rất hợp lý. Hai địa giai vốn một lòng, gắng gượng chống chọi không để lộ bất cứ câu nào, nhưng gã nói xong thì cả hai lập tức nghi ngờ nhau.
Ta không tiết lộ nhưng còn đối phương? Ai dám chắc người kia chống nổi dụ hoặc của mạng sống? Hơn nữa một khi thổ lộ bí mật thì kẻ kia sẽ thành con dê thế tội, cũng có nghĩa mình sẽ được an toàn, còn kẻ kiên trì giữ bí mật lại bị xử trí như phản đồ, không chỉ bản thân không yên lành mà thân nhân và tộc nhân cũng bị liên lụy.
Chính như gã nói, hành vi phản bội mà không bị Thánh điện biết thì không phải là phản bội. Cả hai liền đi đến quyết định.
"Ta nói."
"Ta chấp nhận."
Cả hai cơ hồ dị khẩu đồng thanh kêu lên, một bên là vực sâu một bên là thiên đường, chỉ cần không ngu xuẩn thì đều biết nên chọn bên nào. Họ chỉ hận tốc độ của mình không đủ nhanh, không chộp lấy cơ hội trước đối phương.
"Ha ha ha! Diệp Phong, tiểu tử ngươi có thủ đoạn lắm, vài lời là khiến hai tên khốn này khuất phục." Lặc Lôi ngơ ngón cái lên tán dương, tiếp đó y cười bảo: "Bất quá cả hai hình như cùng lên tiếng, chúng ta nên chọn ai?" Nguồn: http://truyen360.com
Hai địa giai đồng thời nhìn Diệp Phong với vẻ khát vọng, không ai muốn biến thành con dê thế tội, ai cũng muốn là người sống sót.
"Đơn giản lắm, ai nhanh hơn, giúp bọn ta mở được đạo phòng ngự trận này kẻ còn lại sẽ là con dê thế tội." Ánh mắt Diệp Phong hàm chứa nét khinh bỉ, lạnh lùng nói.
"A, chìa khóa." Hai địa giai cũng hô lên, lao vào một bức tượng cạnh tòa điện thấp.
"Cút, trận thế này luôn do ta mở." Một địa giai xuất quyền, thực lực của họ đều bị Lặc Lôi triệt để phong bế, chỉ còn cách dùng cận chiến phân thắng bại.
"Ta mới là người phụ trách chính thức, phải là ngươi cút đi." Địa giai còn lại không hề khách khí trả đũa, cả hai quấn lấy nhau.
Chiến đấu giữa địa giai với nhau có lẽ lần đầu tiên theo phương thức xáp lá cà ấu trĩ này, cả hai không nương tay nên cực kỳ kịch liệt, đồng thời không kém phần hoạt kê.
Diệp Phong mặc kệ hai người giao chiếm dưới đất, thân hình gã loáng lên, xuất hiện cạnh bức tượng trang trí, sờ mó cẩn thận một lúc, nhanh chóng tìm được chìa khóa – thật ra là một thánh khí hình tròn có thể khống chế phòng ngự trận. Gã cũng tu luyện khí hải, nên không lạ gì thánh khí của Thánh điện, khẽ thăm dò là biết phương pháp mở trận.
Gã nhếch môi, dùng thần niệm kích hoạt chìa khóa xong thì ném đi. Thánh khí phát ra hào quang chói lòa, chìm vào màn năng lượng của phòng ngự trận, lập tức xuất hiện một thông đạo hẹp đủ cho một người qua.
"Tốt quá." Lặc Lôi hớn hở: "Xử lý hai người này thế nào?"
"Họ không còn giá trị lợi dụng nữa…" Diệp Phong lạnh lùng đáp. Nếu hai địa giai này tỏ ra có cốt khí một chút, có lẽ gã sẽ cân nhắc tha mạng cho, nhưng thấy được khía cạnh xấu xa của họ rồi, gã không còn thấy thương xót gì nữa.
"Diệp Phong, ngươi không giữ lời hứa." Hai địa giai kinh hãi, đồng thời kinh hô.
"Ta đâu có không giữ lời? Các vị đồng thời muốn trả lời, hơn nữa không ai mở trận thế trước, nên các vị không thuộc phạm vi mỗ phải giữ lời." Diệp Phong cười lạnh, ngó lơ hai người.
Lặc Lôi mặt đầy sát khí, như hung thần ác sát đi về phía họ.
Xử lý hai địa giai xong, Lặc Lôi cười ha hả nói: "Giờ chúng ta vào hân thưởng hồn thạch Thánh điện tích lũy mấy vạn năm nay."
"Ha ha, chắc lần này chúng ta đều có thu hoạch không nhỏ." Diệp Phong cũng mỉm cười để Lặc Lôi đi trước, cả hai cùng vào trong trận thế phòng ngự.
Xuyên qua chướng ngại năng lượng, Lặc Lôi đẩy cửa tòa điện thấp, Diệp Phong chưa vào đã bị hồn lực khí tức thập phần hùng hậu ép cho suýt không thở được.
"Con bà nó chứ, Thánh điện lại có nhiều hồn thạch thế này, phải hơn gấp mười tổng lượng của Vu võ nhất tộc." Lặc Lôi cũng cảm nhận được hồn lực khí tức, tức thì hớn hở.
Kết cấu gian điện thấp rất đơn giản, đi theo một hành lang thẳng tắp, hai bên là từng gian phòng hình vuông chính chính quy quy lớn bằng nhau, cơ hồ đến hai mươi gian như thế trong điện. Trong kho chất đầy hồn thạch một cách chỉnh chỉnh tề tề, tính sơ sơ cũng thấy mỗi gian ít nhất chứa được ba mươi vạn khối hồn thạch.
"Tráng quan thật." Diệp Phong cũng sôi lên, số lượng hồn thạch kinh nhân như thế này thì phần của gã nhất định sẽ không khiến gã thất vọng.
"Mau lên, xem trong đó có bao nhiêu gian chất đầy hồn thạch." Lặc Lôi không nhịn được, lớn tiếng.
Cả hai tra xét cẩn thận, kho hồn thạch có mười gian chất đầy, gian thứ mười một không có bao nhiêu, chín gian còn lại đều trống rỗng.
Xem ra tổng số hồn thạch trong điện đạt tới hơn ba trăm vạn khối, vượt xa dự liệu của Diệp Phong và Lặc Lôi. Đây chỉ là một kho của Thánh điện, vậy thì thật ra Thánh điện có lượng hồn thạch đến cỡ nào thì họ cũng khó tưởng tượng được.
"Kho này có mười gian chất đầy hồn thạch, vừa hay dễ chia. Hai gian thuộc về mỗ còn lại là chiến lợi phẩm của thiên vu đại nhân và Vu võ nhất tộc." Hai gian tương đương với sáu mươi vạn khối hồn thạch, gã rất vừa ý với thu hoạch này.
Lúc trước thần tôn thưởng một vạn khối hồn thạch đã khiến Diệp Phong và bọn Thẩm Lan kinh ngạc, giờ con số đó gấp sáu mươi lần thì đủ biết nếu mang được về Võ Nguyên đại lục sẽ tạo ra bao nhiêu thánh giai cường giả? Lực lượng này là vốn để gã đối kháng Thánh điện sau này.
"Được, chúng ta chia nhau theo ước định." Lặc Lôi bề ngoài đáp ứng rất sảng khoái, kỳ thật trong lòng hối hận vô cùng, nếu biết trước Thánh điện có lắm hồn thạch thế nào, lúc xưa y không nên đồng y phân chia theo cách của Diệp Phong. Hiện giờ phải chi ra một lần sáu mươi vạn khối hồn thạch, y sao lại không đau lòng?
Nhưng giờ Diệp Phong đang hợp tác với Vu võ nhất tộc, cộng thêm Hạ Kỳ Lạp có huyết mạch vương tộc quan hệ đặc thù với gã, Lặc Lôi tất nhiên không nuốt lời. Đằng nào lần này Vu võ nhất tộc cũng kiếm chác đủ, ngang với thu hoạch trong mấy nghìn năm, lẽ nào y còn không vui vẻ?
Ba trăm vạn khối hồn thạch, dù thu gom bằng hồn lực thu tập khí cũng không dễ dàng, bởi trữ vật giới thông thường không chứa được vật chất đặc thù như hồn thạch. Cũng may cả hai có đủ thời gian, sau hai canh giờ, Lặc Lôi lấy xong khối hồn thạch sau cùng thì cả gian điện trống trơn.
Lúc các Thánh điện thiên thánh về thấy hồn thạch trong kho không cánh mà bay thì sẽ giận dữ thế nào? Lặc Lôi chỉ cần nghĩ vậy cũng thấy sảng khoái vô cùng.
"Vừa nãy bản thiên vu đã kiểm tra kỹ, không hề có loại hôi sắc khoáng thạch đặc thù đó, không hiểu Diệp Phong các hạ có thu hoạch gì không?" Lặc Lôi tỏ vẻ khó xử, thua hoạch lần này gã có công lớn, không có gã thì Lặc Lôi phá được phòng ngự trận hay không rất khó nói trước.
Nhưng loại hôi sắc khoáng thạch gã cần không thì tìm được nửa khối, thật khiến y khó xử.
Gã cười khổ lắc đầu than: "Mỗ không phát hiện gì…"
Hồn tâm khoáng là nguồn tài nguyên Thánh điện coi trọng nhất, gấp trăm lần hồn thạch, nên không đặt cùng phổ thông hồn thạch cũng không có gì lạ. Số Hồn tâm khoáng gã nắm trong tay chỉ đủ đưa bốn hư thánh về Võ Nguyên đại lục, nhưng cộng thêm gã và Tiểu Hôi thì ít nhất phải cần phần cho sáu người. Câu đố lớn nhất với gã bây giờ là làm cách nào đưa tất cả an toàn quay về Võ Nguyên đại lục.
"Bỏ qua những thứ đó, chúng ta chần chừ lâu qua rồi, chắc bọn Kiếm Vô Phong đã biết tin, đang toàn lực quay về." Lặc Lôi gật đầu nói: "Nếu nhân mã chủ lực của Thánh điện quay về, bản tộc chắc không chống nổi, mục đích đã đạt được, chúng ta nên rút lui."
"Không hiểu các hạ tính thế nào? Nếu Thánh điện không dung, Vu võ nhất tộc luôn mở rộng cửa hoan nghênh các hạ." Thực lực của gã để lại ấn tượng rất sâu với Lặc Lôi nên mới cực lực lôi kéo, ít nhất cũng để lại dấu ấn tốt về nhau. Dù Diệp Phong cự tuyệt cũng không sao, gã không thành địch nhân của Vu võ nhất tộc là y đã đạt được mục đích.
"Tại hạ còn chút việc phải xử lý, e rằng không thể Lặc Lôi đại nhân về Vu võ nhất tộc." Diệp Phong lễ mạo đáp. Hiện tại đang vội, phải đưa chúng nữ về Võ Nguyên đại lục, Vu võ nhất tộc có lẽ bảo vệ họ được một thời gian nhưng sư phụ ở đại lục không thể đợi lâu thêm nữa.
"Vậy thì các hạ nên cẩn thận, mỗ dẫn tộc nhân rút lui, chúng ta chia tay. Say này nếu các hạ đến ngã Vu võ nhất tộc, Lặc Lôi tất long trọng cung nghênh, quyết không sai lời." Lặc Lôi vòng tay trịnh trọng.
Diệp Phong cũng trịnh trọng đáp lễ, hai người cùng rời khỏi phòng ngự trận, chia ra hai hướng lướt đi.
oOo
Ở lối vào Thánh điện, kịch chiến vẫn đang tiếp tục.
Lưỡng vị thiên thánh vốn trông coi mê trận giờ cũng gia nhập vòng chiến, mỗi người liên thủ với một thiên thánh giao đấu với một thiên vu. Thiên giai chiến trận của Thánh điện áp chế chặt chẽ ba thiên vu kia.
Ở cấp thiên giai, Thánh điện hơi chiếm ưu thế nhưng chút ưu thế này không đủ chuyển hóa thành thắng lợi, Vu võ lại chủ ý cầm chân, không chính diện nghênh tiếp mà xảo diệu lợi dụng các loại ảo nghĩa Thần thông thuật khiến đối phương bị khống chế chặt chẽ, không còn thừa tinh lực lo cho cả đại cuộc.
Ở chiến trường địa giai, Vu võ nhất tộc chiếm ưu thế tuyệt đối, tuy số lượng địa giai của Thánh điện nhiều hơn nhưng thực lực của Vu võ cao siêu, nếu Thánh điện không có ngũ hành chiến trận e đã bị đánh tan tác lâu rồi.
Về phần hư giai, Thánh điện kém thế rõ ràng, lại bị Lặc Lôi uy hiếp nên các hư giai võ giả đều không dám động đậy. Vu võ nhất tộc đưa đến mấy nghìn hư giai vu thánh, khí thế uy năng phát ra hùng hồn lại chăm chú quan sát nhân mã Thánh điện khiến họ run như ve sầu mùa lạnh, lấy đâu ra chiến ý?
Lặc Lôi đi đã mấy canh giờ, Thánh điện thiên thánh đều lòng như lửa đốt. Họ không biết Lặc Lôi có ý đồ gì, tuy suy đoán liên tục nhưng không dám chắc chắn, cộng thêm trong Thánh điện không có động tĩnh gì nên họ cứ do dự mãi, giao đấu cứ thế dằng dai.
"Ha ha ha! Trong lúc lão tử đi xem phong quang của Thánh điện, các vị phân thắng bại chưa." Một dải cầu vồng từ ngoài xa lao vút tới, cùng tiếng nói hồn hậu của Lặc Lôi. Y lắc mình mấy cái đã đến gầ, phách không vung tay, cánh tay lập tức vươn dài, quyền đầu to lớn cực độ đập mạnh vào thiên giai chiến trận.
"Ầm!" Năm thiên thánh run người, công kích đột ngột khiến họ không kịp trở tay, tách khỏi vòng chiến với ba thiên vu.
"Lặc Lôi, ngươi lén vào Thánh điện, thật ra để làm gì." Một thiên thánh nộ khí xung xung quát to.
"Ha ha, lão tử đi một vòng thuận tay lấy mấy thứ, hà tất phải kinh ngạc." Lặc Lôi cười tùy ý, đằng nào cũng đạt được mục đích, không còn lòng dạ nào dây dưa với Thánh điện nữa.
"Các vị chiến đấu lâu như vậy vẫn chưa phân thắng bại, coi như hòa đi. Nhưng trận đầu Thánh điện thắng lợi, vậy thì lần quyết đấu này coi như Thánh điện thắng." Giọng Lặc Lôi như chuông đồng vang khắp chiến trường. Phe Vu võ biết đó là ám hiệu, cùng rút khỏi vòng chiến.
"Vu võ nhất tộc xưa nay quang minh lỗi lạc, định ra ước định là giữ lời, lần này không khó dễ Thánh điện nữa, tất cả rút mau." Lặc Lôi dứt lời, chúng Vu võ cùng phát ra Chân không pháo, gọn ghẽ rút đi, mấy nghìn thân ảnh vút đi cực nhanh trên không, như vạn kiếm tề phi, thanh thế thập phần rình rang. Thoáng sau đã mất hút.
"Khốn kiếp! Mau về kiếm tra các nơi xem có gì sơ sót không." Thánh điện chúng nhân bị Vu võ khiến cho kinh ngạc, ai nấy ngẩn ra hồi lâu, mấy thiên thánh định thần lại trước.
Họ không dám truy kích Lặc Lôi, sợ sa vào bẫy, chỉ tức giận mắng với theo. Mọi Thánh điện võ giả khác lúc đó mới tỉnh lại, túa đi các nơi kiểm tra.
Thoáng sau kết quả đưa về chỗ các thiên thánh. Mọi chỗ đều không bị phá hoại hay tổn thất gì, chi có kho hồn thạch số một bị cướp sạch, không còn một khối nào.
Phụt. Hai thiên thánh đang kích động nghe tin xong thì phun máu ra, sắc mặt các thiên thánh khác cũng âm trầm đáng sợ. Nên biết kho hồn thạch số một là kho lớn nhất của Thánh điện, chiếm đến tám phần mười tổng lượng, những kho khác vì để thuận tiện nên Thánh điện thiết lập ở các góc, chỉ chứa lượng không đáng kể.
Giờ hồn thạch ở kho số một bị Vu võ nhất tộc cướp sạch, kết quả tích lúy hơn vạn năm mất trắng thì họ tiếp nhận thế nào được.
"Quanh kho số một có Thiết quái càn khôn trận do chính tay thần tôn bố trí. Tu vi của Lặc Lôi có coa nữa cũng không thể so với thần tôn, sao lại không tạo thành động tĩnh gì mà phá được Thiết quái càn khôn trận?" Một thiên thánh tức giận hỏi: "Còn nữa, người trông nom kho đâu? Kho bị tập kích mà chúng không phát ra cảnh báo, đúng là bọn phế vật vô năng."
Hư giai báo tin quỳ dưới đất nhăn nhó: "Thiết quái càn khôn trận của thân tôn bày ra không bị phá nhưng được mở bằng chìa khóa. Người coi kho đều chết quanh đó, không ai thoát được."
"Lặc Lôi sao lại biết địa điểm kho hồn thạch? Sao lại tìm được chìa khóa?" Một vị thiên thánh trừng mắt tức giận.
"Việc này... tiểu nhân không biết. Bất quá trong kho số một còn phát hiện nửa thi thể Vu ma lạ mặt, mời các vị thiên thánh đại nhân xem xét." Hư giai này thân phận thấp kém, tất nhiên không biết đến nhân vật quan trọng như Qua Bưu.
Y mang thi thể Qua Bưu ra, mấy thiên thánh cùng hít khí lạnh. Qua Bưu sao lại chết trong kho hồn thạch số một?
"Thật ra là việc gì? Thật ra là việc gì?" Một thiên thánh tính khí nóng nảy giậm chân gầm lên. Đúng là họa vô đơn chí, Thánh điện không chỉ tổn thất hồn thạch tích lũy trong cả vạn năm mà phản đồ Vu ma suy nhất cũng bị Vu võ nhất tộc diệt khẩu. Sau này họ muốn đối phó Vu võ sẽ cực kỳ khó khăn.
"Qua Bưu không phải vẫn ở trong mê trận, do Diệp Phong bảo vệ sao? Hà cớ xuất hiện tại kho hồn thạch số một." Hai thiên thánh từ mê trận ra đâu, cực kỳ kinh ngạc.
"Đúng rồi! Diệp Phong đâu? Hiện trường không có thi thể y."
"Tại hạ tìm kiếm rất kỹ, hiện trường không còn thi thể ai nữa, chỉ có Vu ma này và người trông coi." Người báo tin vội đáp, y có biết Diệp Phong nên nhanh chóng phản ứng lại.
"Diệp Phong hiện giờ ở đâu?" Mấy thiên thánh đều đầy kinh nghiệm, nhanh chóng nhận ra mùi âm mưu.
"Vào trong mê trận xem sao." Một thiên thánh lao lên trời, lướt vào mê trận.
"Nhị vị, lập tức đến chỗ Diệp Phong, nếu thấy y hoặc nữ nhân của y thì lập tức đưa đến đây." Một thiên thánh kinh nghiệm phong phú vội nói: "Nhưng trước khi mọi việc rõ ràng thì đừng thưởng tổn đến họ."
"Thiên thánh đại nhân..." Giọng nói khẽ khàng cất lên. Chúng nhân nhận ra là hư giai võ thánh đến báo tin giới bị.
"Việc gì?"
"Tại hạ từng đến thông tri cho Diệp Phong đại nhân tăng cường giới bị, phát hiện trong phòng chỉ còn lại mình đại nhân, còn mấy vị nữ đồng bạn lúc đó không có mặt." Việc này quan trọng, y vội đáp.
"Cái gì, có việc đó hả?" Diệp Phong để nữ quyến đi, bình thường thì không có gì đặc biệt, nhưng giờ Thánh điện gặp biến cố, tổn thất thảm trọng, gã là nhân vật quan trọng bảo vệ Qua Bưu, gã thất tung còn gia quyến lại lặng lẽ đi mất, cộng thêm những hành động lúc trước của gã, nếu các thiên thánh cường giả còn không biết gã giở trò gì thì đúng là sống uổng.
"Diệp Phong, ngươi không thoát được đâu." Tầng không Thánh điện vang vọng tiếng cách thiên thánh cuồng nộ gầm gừ, ong ong trong tai các võ giả.