Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 687: Chí cao cảnh giới – cuối

Oành!

Ma tôn bị Hỏa Lệ đánh rớt từ trên không, rớt cách chúng nhân không xa.

Thân thể lão tơi tả, tuy nhục thân là tái thể, nhưng đau đớn thấu tâm can vẫn lan khắp thẳm sâu linh hồn khiến lão khó chịu nổi.

Đấu với Hỏa Lệ chưa đầy mười phút thì lão đã bại, Hỏa Lệ còn chưa bạo phát thực lực chân chính.

"Bản tôn... Bản tôn không được nữa rồi. Nếu các ngươi chưa hoàn thành, bản tôn đánh xuôi tay trước!" Ma tôn cười khổ. Lão hiến ra hồn lực và lĩnh ngộ chi lực coi như đánh bạc, thắng hay thua là do ý trời.

"Chát!" Toàn thân Tiểu Hôi phun ra khói xanh, nhảy khỏi vòng vây của chúng nhân, thân hình khoảnh khắc đã trở nên khổng lồ, khí thế từ thể nội lan tràn, như biển gầm khắp toàn trường.

"Lại thêm một tên không sợ chết!" Hỏa Lệ cười lạnh, khí tức bừng lên, áp chế khí thế của Tiểu Hôi.

"Ngươi là..." Ma tôn nghi hoặc nhìn Tiểu Hôi, nó cầm thanh sắc côn bổng cực lớn, khí tức khác hẳn!

"Ta là Tiểu Hôi, cũng là Thánh tôn lão ba!" Tiểu Hôi nhãn thần ngưng thành một sợi, tinh quang ràn rạt, Như ý bổng dấy lên từng làn thanh sắc năng lượng, sức mạnh khung khiếp được hàm chứa, tìm thời cơ bạo phát.

"Chuyện gì hả?" Ma tôn còn chưa hiểu.

"Thánh tôn tàn hồn được lĩnh ngộ chi lực chỉ dẫn đã với dung hợp linh hồn của ta. Vì là linh hồn đồng nguyên nên dung hợp này khác nào phản phác quy chân." Tiểu Hôi nhìn Hỏa Lệ, giải thích.

"Bất quá linh hồn tuy dung hợp nhưng ý thức không tan. Giờ ta có thần trí của Tiểu Hôi nhưng có cả ký ức của Thánh tôn lão ba. Có thể nói là ý thức hợp làm một, cảnh giới tu vi cũng thành nhất thể!" Tiểu Hôi hào khí nói: "Hiện tại ta còn mạnh hơn điên phong thực lực của Thánh tôn lão ba khi xưa!"

"Cẩn thận! Tên vương bát đản này lợi hại lắm. Tu vi của ta bây giờ cao hơn khi xưa mà vẫn không phải đối thủ." Ma tôn thầm điều tức, khí tức hùng hậu lại dâng lên.

"Đến mức này rồi, dù y là thần linh thật thì cũng phải liều!" Tiểu Hôi gầm lên.

Hỏa Lệ cuồng vọng cười vang: "Ta là thần linh chân chính! Ha ha ha, các ngươi không thần phục thì chết đi! Kệ các ngươi dùng thủ đoạn gì đề thăng thực lực, trước mặt thần với cảnh giới chí cao thì đều không nổi một đòn!"

Hỏa Lệ huênh hoang cực điểm! Lão hao phí mấy vạn năm, lừa cả tứ vị huynh đệ thân như thủ túc mới có được cảnh giới này, sao lại không khoe khoang một phen? Tuy biết bọn Diệp Phong gầm giở thủ đoạn nhưng cũng mặc.

Lão không tin trong thời gian ngắn thế có ai đột phá đến cấp của lão! Không thể nào! Nên lão mới thoải mái mèo vờn chuột.

"Khi các ngươi thực hiện xong hết mà vẫn vô dụng, thảm bại trong tay ta thì tất cả sẽ thấy Hỏa Lệ này là thần linh chân chính! Lúc đó còn ai dám phản kháng thần uy!" Hỏa Lệ hé hàm răng trắng, cười vang thập phần cuồng vọng.

"Thừa lời! Nếm một bổng của ta!" Tiểu Hôi nhấc cây bổng nghìn cân, bổ xuống Hỏa Lệ.

Ma tôn vận lực giơ Tru thần kiếm lên.

Công kích của cả hai kinh thiên động địa, hư không được chiếu rọi kim bích huy hoàng!

"Để các ngươi thấy sức mạnh của thần!" Đòn công kích khiến tất cả kinh sợ, với Hỏa Lệ lại không đáng một xu. Hai tay lão ép xuống, linh khí tụ lại, khí thế khó mà hình dung.

"Chỉ cần là hư không ta chạm tới, năng lượng đều do ta khống chế!" Hỏa Lệ cười to: "Năng lượng tính chất nào cũng không ngoài ngũ hành hỗn nguyên lực! Các ngươi tưởng... Bằng vào chút trò vặt này là so được với hư không năng lượng hả!"

Hỏa Lệ phất tay, linh khí tụ lại chuyển hóa thành hỗn nguyên năng lượng có ngũ sắc thần quang lưu chuyển, thong thả thổi tan công kích của Tiểu Hôi và Ma tôn. Luồng năng lượng này không giảm đà, bổ tiếp vào hai người.

Tiểu Hôi và Ma tôn cả kinh!

"Hắn nói không sai! Thực lực chúng ta đề thăng kiểu gì, cũng không chống nổi việc y điều động năng lượng cả hư không..." Ma tôn xám ngoét mặt mày, toàn thân như bị rút hết lực khí, không dốc nổi sức chống lại.

"Cảnh giới cách biệt, năng lượng không bù nổi." Ma tôn nhắm mắt, chuẩn bị đợi chết.

"Ngu xuẩn!" Một cây bổng từ sau Ma tôn thò ra nghênh đón hỗn nguyên năng lượng. Cây bổng rung lên, hất Ma tôn văng xa nghìn thước.

Oành!

Tay Tiểu Hôi bật máu, văng đi, cũng may Như ý bổng cực kỳ bền chắc mới chống nổi đòn phản kích của Hỏa Lệ.

"Chỉ cần không chết là con hi vọng!" Tiểu Hôi gầm lên: "Đừng quên còn có Yêu vương và Diệp Phong!"

Đúng! Ma tôn tỉnh táo lại, hắc bạch năng lượng của Yêu vương không kém gì ngũ hành hỗn nguyên! Ông chỉ thiếu tu vi và cảnh giới. Diệp Phong vốn cũng có ngũ hành hỗn nguyên, bản chất cảnh giới không thua Hỏa Lệ!

Nếu có người đột phá, vị tất không thể đấu với Hỏa Lệ.

"Tái chiến!" Ma tôn gầm lên: "Bản tôn dù chiến tử, cũng hơn chịu nhục nhận thua!"

"Xem các ngươi kiên trì được bao lâu!" Hỏa Lệ mắt lóe hung quang, lần đầu tiên tích lực.

Linh khí từ hư không cực xa tràn tới, quanh Hỏa Lệ ngùn ngụt khí diễm, chỉ qua năng lượng bàng bạc này thì Tiểu Hôi và Ma tôn cũng lạnh buốt cõi lòng.

"Một chiêu! Đủ để các ngươi thành bột!" Hỏa Lệ tỏ vẻ khát máu, như đang điều khiển sức mạnh thần linh này thì lão sẽ thành thần linh thật sự.

"Chư vị đừng sợ! Bản vương đến đây!" Ma tôn và Tiểu Hôi run rẩy, không biết chống lại bằng cách nào thì sau lưng vang lên tiếng nói ấm lòng của Yêu vương.

"Lưỡng vị dốc toàn lực cho bản vương." Yêu vương lướt tới, hắc bạch lưỡng cực quang hoa bao lấy Tiểu Hôi và Ma tôn.

Tiểu Hôi đứng trên phương vị hắc cực điểm trong bạch sắc năng lượng của Bát quái trận. Ma tôn đứng trên phương vị bạch cực điểm của hắc sắc năng lượng. Cả hai vừa đáp xuống, hắc bạch bát quái từ thể nội Yêu vương vươn ra liền tăng lên mười mấy lần, có xu thế sánh với năng lượng khí thế của Hỏa Lệ tích tụ.

"Cái gì đây!" Hỏa Lệ gầm lên, khiến chúng nhân gần như không đứng vững.

"Vô cực Bát quái trận!" Yêu vương bật cười: "Bằng vào trí tuệ của ngươi thì khó giải thích lắm. Chỉ cần nhớ đây là thứ lấy mạng ngươi cũng đủ rồi!"

"Đánh rắm!" Hỏa Lệ giận run lên.

Từ khi phá khai thánh giai, thành tựu ngũ hành hỗn nguyên nhất thể thì lão không cho rằng có ai chống được mình nữa. Duy nhất uy hiếp được chỉ có Diệp Phong. Tiếc là gã tuy cũng thành tựu ngũ hành hỗn nguyên nhưng thời gian tu luyện cực ngắn, tu vi kém xa, không đáng cho lão lo lắng.

Yêu vương triển lộ uy thế khiến lão cũng hơi thấy bị uy hiếp. Với năng lực cảm tri của lão tất nhiên biết Vô cực Bát quái trận không kém gì ngũ hành hỗn nguyên!

Tuyệt đối không thể như thế!

"Ta sẽ hủy diệt các ngươi!" Hỏa Lệ xuất thủ, năng lượng ngút trời cuốn tới.

"Toàn lực nghênh kích!" Yêu vương khẽ quát, Ma tôn và Tiểu Hôi tâm lĩnh thần hội, sức mạnh toàn thân tràn ra, bị hắc bạch lưỡng cực điểm hút vào Bát quái trận.

Bát quái kính đang chảy một dòng khí tức cổ kính, Yêu vương dồn mọt đạo vô cực năng lượng vào thì hắc bạch lưỡng điểm bạo phát ánh sáng chói lòa, theo quỹ tích huyền diệu vạch lên hư không, nghênh đón công kích của đối phương.

Hai luồng năng lượng va nhau, không vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa nhưng năng lượng công kích của Hỏa Lệ bị Bát quái trận chặn lại, tuy về khí thế Hỏa Lệ chiếm thượng phong tuyệt đối nhưng hắc bạch bát quái ẩn tàng sức mạnh phòng ngự khó phá, từ từ xoay tròn.

Vòng xoay gia tốc, năng lượng của Hỏa Lệ từ từ bị thôn tính, hắc bạch trận đồ như nam châm, phân hóa hỗn nguyên năng lượng rồi làm tan đi.

"Không thể nào!" Hỏa Lệ vung tay, hư không linh khí lại tụ tập, càng hùng hậu hơn đổ vào toán Yêu vương.

"Nổ! Nổ! Nổ!" Hỏa Lệ điên cuồng gầm lên.

Hắc bạch Bát quái trận rung chuyển, cả trận đồ bắt đầu lắc lư.

Thân hình Yêu vương rung rinh, sắc mặt nhợt nhạt đi nhiều.

"Lưỡng vị! Toàn lực chống đỡ!" Yêu vương vận hết sức mạnh, dồn vào Bát quái trận đồ. Ma tôn và Tiểu Hôi cũng dốc toàn lực, năng lượng dâng tràn bổ sung cho Bát quái trận.

"Ha ha ha!" Hỏa Lệ cười vang: "Trận đồ nát của ngươi đích xác khá lắm. Tiếc là tu vi thực lực không đủ, không thể sánh với bản thần!"

"Bản thần có sức mạnh vô cùng vô tận, dù ngươi chống được nhất thời nhưng để xem được bao lâu!" Nguồn gốc sức mạnh của Hỏa Lệ là linh khí vô cùng vô tận ở hư không, chỉ cần linh khí bất diệt, lão vĩnh viễn không kém đi, đạt tới cảnh giới hỗn nguyên nhất thể thì nơi nào thần thức chạm tới thì là khí hải!

"Phong nhi! Sư phụ chỉ có thể giúp con kéo dài thêm chút thời gian!" Yêu vương thầm nhắn nhủ, biết với Vô cực Bát quái trận chỉ có thể giằng co với Hỏa Lệ nhất thời.

Ông gửi kỳ tích lên mình Diệp Phong.

Trên hư không vẫn giằng co, uy lực phòng ngự của Bát quái trận đồ quả nhiên bất phàm, Hỏa Lệ nhất thời không có cách gì, đành dựa vào năng lượng công kích vô cùng vô tận để tiêu hao Bát quái trận đồ của Yêu vương. Bọn Yêu vương toàn lực chống đỡ, cũng không đến nỗi thua nhanh.

Chỉ còn Diệp Phong nối với lĩnh ngộ chi lực biến hóa lạ lùng.

"Phong! Huynh sao rồi!" Bọn Thẩm Lan đã tỉnh lại, không thể nhúng tay vào trận chiến phía trên, chỉ biết lẳng lặng đợi Diệp Phong.

Trên mình Diệp Phong, mồ hôi tuôn như suối, năng lượng khí lưu không bị khống chế chảy loạn trong thể nội. Gã nhắm mắt, run lên như hoàn toàn không có thần trí, trán nổi gân xanh, cực kỳ ghê rợn.

"Phong, sao vậy!" Chúng nữ kinh hoảng thất thố, Diệp Phong có hỗn nguyên lực hộ thể, họ muốn đến xem xét cũng không thể.

"Có phải dấu hiệu tấn cấp?" Tử Thanh khiến tất cả có thêm kỳ vọng.

"Không thể nào! Phàm tấn cấp tuy có thống khổ nhưng đều thần thanh mục minh, thần trí cực kỳ ổn định mới đúng, không thế thì sao chịu nổi sức mạnh của không gian quy tắc giáng xuống? Diệp Phong rõ ràng ý chí hỗn loạn, không còn thần trí. Giả như thật sự tấn cấp, tiêp theo Diệp Phong cũng sẽ bị sức mạnh tấn cấp hủy diệt!" Thu Tố Thanh hiểu biết hơn chúng nữ, chỉ ra điểm quan trọng.

"Vì sao Phong lại thế? Lại thành thế này!" Bọn Yêu vương đều từ lĩnh ngộ chi lực thu được lợi ích, chỉ có Diệp Phong có được lợi hay không thì chưa biết nhưng hiện tại lại sa vào cảnh chưa biết mất mạng lúc nào, chúng nữ sao lại không nóng lòng.

"Việc này... ta không rõ..." Thu Tố Thanh lắc đầu thở dài: "Hiện giờ chỉ còn cách trông vào tạo hóa của Diệp Phong, nó qua được thì sẽ thành công, giả như..."

Thu Tố Thanh không nói hết.

"Không! Phong nhất định sẽ tỉnh lại, huynh ấy chưa từng khiến chúng ta thất vọng. Lần này cũng vậy!" Thẩm Lan khóc: "Huynh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, cùng tất cả đánh bại Hỏa Lệ!"

"Đúng!" Chúng nữ tuy ngôn ngữ kiên định, nhưng của tình hình Diệp Phong ngày càng tệ.

Thân thể Diệp Phong đỏ lên, hỗn nguyên năng lượng hùng hậu trong thể nội điên cuồng chảy, tuy nhục thân siêu phàm nhưng bị sức mạnh đó khiến cho diện mục biến đổi, mắt mũi trào máu, nhưng bọn Thẩm Lan không thể phát giác ý thức của gã tồn tại.

Trên hư không, Bát quái trận đồ của bọn Yêu vương liên thủ bố thành đã lắc lư, xem ra không chịu được bao lâu.

"Lẽ nào... thật sự vô lực hồi thiên..." Thu Tố Thanh thở dài, mục quang nhu tình nhìn Yêu vương, thần sắc quyết liệt ánh lên.

Thẩm Lan cũng tuyệt vọng, thầm nắm một đạo băng tinh năng lượng, nếu thấy Diệp Phong chết thì đi theo gã ngay. Chúng nữ cũng cùng tâm tư, khí tức bi tráng lan khắp phe Diệp Phong.

"Các vị thư thư... Hạ Kỳ Lạp có lẽ có cách cứu Phong ca ca!" Hạ Kỳ Lạp vẫn im lặng đột nhiên nói.

"Thật chứ? Muội không lừa bọn tỷ chứ!" Thẩm Lan kích động cầm tay Hạ Kỳ Lạp.

"Hạ Kỳ Lạp cũng không chắc trăm phần, nhưng nếu các vị thư thư cho Hạ Kỳ Lạp thử thì còn sinh cơ." Hạ Kỳ Lạp nghiêm túc gật đầu.

"Đến lúc này rồi, Kỳ Lạp muội muội có cách thì thử thôi!" Mộ Dung Tử Thanh nóng tính nhất, nói ngay.

"Cách này có ảnh hưởng đến Phong không?" Hồng Diệp tinh tế, nhận ra Hạ Kỳ Lạp có ẩn tình, nên hỏi: "Nếu thật thì chúng ta phải thử, còn hơn nhìn Phong chết đi thế này!"

"Đúng!" Dù nguy hiểm, chúng nữ cũng tình nguyện thử.

"Nguy hiểm thì không. Chỉ là..." Hạ Kỳ Lạp đột nhiên đỏ mặt kề tai Thẩm Lan thì thầm.

"Ân trạch huyết mạch?" Thẩm Lan hơi đỏ mặt rồi gật đầu: "Cũng là một cách, Kỳ Lạp muội muội không cần ngại, cứ việc hành sự!"

"Ân trạch huyết mạch gì hả?" Chúng nữ hiếu kỳ.

"Chốc nữa muội sẽ giải thích. Cứu Phong đã!" Thẩm Lan bảo Hạ Kỳ Lạp: "Nhưng Phong có hỗn nguyên lực hộ thể, làm cách nào muội đến gần được?"

Hạ Kỳ Lạp cười tự tin: "Ngũ hành hỗn nguyên tuy khắc chế mọi năng lượng, nhưng không khắc chế nguyên nguyên lực của Vu võ nhất tộc. Phong ca ca giờ do vô ý thức hỗn nguyên hộ thể, bằng vào tu vi của muội thì dễ dàng phá được."

"Vậy nhanh lên! Cần bọn tỷ giúp? Hay bọn tỷ... tránh đi?" Thẩm Lan đỏ mặt.

Hạ Kỳ Lạp hổ thẹn: "Bất tất, ân trạch huyết mạch của Vu vương nhất tộc tự có cách."

Đoạn nàng khẽ đi đến chỗ Diệp Phong, nhãn quang lộ rõ niềm ngưỡng mộ.

Lúc nàng ta ở ngục sơn, được Diệp Phong cứu thì đại ca ca này đã để lại hình bóng trong lòng. Nàng ta hi vọng có ngày mình sẽ báo đáp được gã!

Nhưng nam nhân đó thần thông quảng đại! Dù trong khốn cảnh gian nan nào cũng bằng sức mạnh xông qua, Hạ Kỳ Lạp vừa tiếc nuối vừa khắc sâu thêm hình tượng Diệp Phong vào tâm linh.

Không biết từ bao giờ, Hạ Kỳ Lạp đã quyết tâm, suốt đời trừ Phong ca ca, không ai khiến được trái tim thiếu nữ lay động! Sau khi thành người kế thừa Vu vương, biết ân trạch huyết mạch là gì thì đã thề...

Trừ Phong ca ca! Không ai đáng để nàng cho hưởng ân trạch huyết mạch!

Giờ khoảnh khắc đó đã tới!

"Chí cao chi cảnh... Hi vọng dự cảm Hạ Kỳ Lạp về Vu vương huyết mạch không sai!" Hạ Kỳ Lạp thầm nói: "Phong ca ca, nhất định phải đạt đến chí cao chi cảnh! Không thì bọn Thẩm Lan thư thư, Yêu vương thúc thúc, Tiểu Hôi đệ đệ, Hạ Kỳ Lạp và Phong ca ca đều không còn tồn tại nữa!"

Hạ Kỳ Lạp đến cạnh hộ thể hỗn nguyên lực của Diệp Phong, giơ tay lên, sức mạnh bàng bạc tràn ra, kéo hộ thể năng lượng của gã hé mở.

"Dùng vu chi chân khí, đoạt thiên địa chi tạo hóa!" Toàn thân Hạ Kỳ Lạp ánh lên bích ngọc chi sắc, đi vào hộ thể năng lượng của Diệp Phong, y phục rách nát, hóa thành hư vô.

Đồng thời, Hạ Kỳ Lạp ánh lên một dải thanh lục sắc năng lượng, bao lấy mình và Diệp Phong. Thanh lục sắc năng lượng chuyển động cực nhanh, liên tục bành trường, khí tức cũng tăng theo. Thoáng sau đã hình thành một bức tường bảo vệ khó lay động.

"Thật ra là ân trạch huyết mạch gì?" Chúng nữ hỏi Thẩm Lan đạo.

"Là..." Thẩm Lan giải thích.

...

Trong chướng ngại màu xanh, thân thể Diệp Phong yên lặng lơ lửng, y phục tan biến từ lâu, thân thể Hạ Kỳ Lạp quấn lấy gã, tức khí bầu không khí trở nên ám muội mênh mông.

"Ư! Ư!..." Mây khói từ mình Diệp Phong và Hạ Kỳ Lạp dâng lên, hai thâm thể quấn lấy nhau, khẽ cựa quậy.

Trong ý thức hải vốn đã hỗn loạn của Diệp Phong, linh hồn bạo loạn đang điên cuồng chuyển động, như muốn thoát ra!

Đột nhiên một dòng khí mát từ hạ thể chảy vào linh hồn hải cảu gã.

Oành! Dòng khí mát này hàm chưa ý thức hồng hoang cổ lão mênh mông, với thế sét đánh không kịp bưng tai bao lấy linh hồn Diệp Phong rồi "khuyên răn", chỉnh lý, sửa đổi... Bị ý thức này áp chế, linh hồn chi lực của Diệp Phong sau cùng cũng bình tĩnh lại.

"Ồ? Cái gì đây?" Trong óc Diệp Phong đột nhiên khôi phục một chút ý thức. Một giọt nước xanh biếc lơ lửng trước mặt, trong giọt nước tựa hồ có thanh âm đang gọi.

Diệp Phong thò ra khỏi thần thức, tan vào giọt nước xanh!

Oành!

Sức mạnh quen thuộc tràn vào ý thức Diệp Phong! Trong sức mạnh này có tin tức mà gã chưa từng tiếp xúc!

Hóa ra là thế! Hóa ra là vậy!

Ý thức của Diệp Phong thoáng đãng, như được đốn ngộ, não hải bừng lên thất sắc thần quang, chiếu sáng thức hải.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ! Ngũ hành năng lượng, bản nguyên quy nhất mới có thể hỗn nguyên.

Để cân bằng, cần có nguyên nguyên lực và thiên địa chi linh khí, chỉ khi bảy loại năng lượng này hợp nhất mới là đại thành cảnh giới của hỗn nguyên hợp thể!

Nguyên nguyên lực, gã vốn có! Linh khí là hình thái năng lượng ban đầu của thiên địa, phàm thiên địa tạo hóa chi vật đều có thể lấy được.

Hóa ra gã đã có đủ, chỉ thiếu gió đông!

Bảy loại năng lượng đã tồn tại trong thân thể, chỉ cần hợp nhất, cái thiếu là thời cơ!

Thời cơ ấy đã tới!

Một đạo thương mang chi âm vang vọng trong óc gã, bản nguyên quy tắc nguyên nguyên lực hàm chứa trong Vu vương huyết mạch trải ra, những nhân tố tất yếu tụ đủ trong sát na!

"Chát!" Bọn Yêu vương dốc sức duy trì Bát quái trận đồ sau cũng cũng không chống nổi Hỏa Lệ liên tục tấn công, khi Ma tôn kiệt lực thì tan rã!

"Chát!" Yêu vương rớt phịch xuống trước chúng nữ, ông đã cạn lực, mỉm cười nhăn nhó, nhìn chướng ngại màu xanh không có động tĩnh gì: "Xem ra hôm nay chúng ta đều mất mạng ở đây!"

Diệp Phong còn chưa tỉnh lại, sức mạnh sau cùng đã tan vỡ, họ không còn hi vọng!

Tiểu Hôi uể oải rơi xuống cạnh Yêu vương, nhãn thần đầy bất cam! Lẽ nào hôm nay đành trơ mắt nhìn Hỏa Lệ giết sạch chúng nhân!

"Thủ hộ phong!" Chúng nữ tỏ vẻ quyết liệt, chỉ với sức mạnh thiên giai, bất khuất chặn trước chướng ngại của Diệp Phong và Hạ Kỳ Lạp, chuẩn bị liều mạng.

"Được rồi, tụ tập đủ rồi!" Thấy chúng nhân tuyệt vọng, Hỏa Lệ chợt dấy lên khoái cảm. Đám sâu kiến phiền hà này sau cùng cũng bị hủy diệt!

Từ rày lão sẽ là thần tôn độc nhất vô nhị! Thần linh chân chính!

"Cùng tan biến đi!" Năng lượng đại triều hủy thiên diệt địa hung hãn quét tới, phe Diệp Phong không còn ai đủ năng lực hóa giải nguy cơ!

Lẽ nào... sẽ kết thúc?

Chúng nhân đều nhắm mắt đợi tử vong gọi tên!

"Hỗn nguyên tiểu cảnh mà cũng dám ngông cuồng!" Giọng nói quen thuộc vang lên, như mầm hi vọng trong lòng mỗi người đâm rễ. Chúng nữ như được dương quang rải xuống, đầy.

"Tan!" Lời chưa dứt, năng lượng Hỏa Lệ thi triển tan đi như làn khói, vô ảnh vô tung. Chúng nhân chỉ thấy gió mơn qua, hư không sáng sủa hẳn.

"Cái gì! Chuyện gì hả!" Hỏa Lệ gầm lên điên cuồng, dốc toàn lực, chuẩn bị dồn hết năng lượng lại! Nhưng... hư không linh khí cơ hồ đọng cứng, không bị lão khống chế.

"Ngũ hành hỗn nguyên mà thôi, có tư cách gì vọng xưng thần!" Sau lưng chúng nhân, chướng ngại màu xanh lục từ từ tách ra, một đạo hắc ảnh lướt tới.

Diệp Phong giữ nụ cười chúng nữ quen thuộc, ôm Hạ Kỳ Lạp khoác hờ một tấm y phục, tiêu sái xuất hiện trước mặt tất cả.

"Ha ha! Phong nhi, xem ra con hưởng diễm phúc thì lại đột phá!" Yêu vương phấn chấn tinh thần, hào sảng cười vang.

"Hừ! Tên xấu xa huynh khiến bọn muội lo quá!" Thẩm Lan hơi ửng đỏ con ngươi, khẽ trách.

"Huynh cứ việc ở trong đó vui vầy, bỏ mặc mọi người sống chết!" Liễu Hồng Diệp trừng mắt hạnh nhưng lại thoáng ẩn nụ cười.

"Đâu có! Phong ca ca mới tỉnh lại!" Hạ Kỳ Lạp đỏ mặt biện giải hộ Diệp Phong.

"Ha ha!" Diệp Phong trao Hạ Kỳ Lạp cho Thẩm Lan, nhẹ nhàng lướt lên hư không, đối diện Hỏa Lệ.

"Ngươi tưởng lĩnh ngộ ngũ hành hỗn nguyên, thì là đạt tới thần cảnh?" Diệp Phong nhếch nụ cười nhạo.

"Ngươi... Không thể nào! Ngươi cùng chỉ ngũ hành hỗn nguyên, tu vi cảnh giới kém xa ta, sao có thể là đối thủ!" Bản năng của Hỏa Lệ ngửi được trên mình Diệp Phong uy hiếp cực độ.

"Chí cao chi cảnh, không phải hạng tiểu nhân vô sỉ như ngươi chạm đến được!" Diệp Phong chắp tay sau lưng, khí thế lăng áp toàn trường phát ra, gã không thi triển năng lượng, nhưng Thánh điện chúng nhân, kể cả Hỏa Lệ đều không thể động đậy.

"A! Ảo giác!" Hỏa Lệ điên cuồng gầm lên. Lão không cam tâm, thật sự không!

Lão bày mưu mấy vạn năm, hi sinh cả thủ túc huynh đệ, hi sinh vô số tinh duệ Thánh điện, trải qua mấy phen sinh tử kiếp nạn mới có được hỗn nguyên chi cảnh. Lão sao chịu nổi được việc trên hỗn nguyên chi cảnh còn có cảnh giới cao hơn!

Cảnh giới đó lại do Diệp Phong lĩnh ngộ!

"Đáng tiếc! Đó là sự thực!" Diệp Phong khẽ lắc đầu, từ từ giơ tay búng lên không.

Chát! Xương cốt Hỏa Lệ vỡ vụn, máu bắn tứ tan. Hỗn nguyên khí hải mà lão tự hào nhất, bị cái búng tay của Diệp Phong hủy diệt hoàn toàn.

"Để lại tính mạng cho ngươi, làm nô lệ vĩnh viễn tại Võ Nguyên đại lục!" Một câu nói cũng là lời tuyên cáo kết cục tối bi thảm cho Hỏa Lệ.

...

Ở địa bàn Thánh điện, mấy chục vạn người Thánh điện chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng trên không, như đang chờ đợi gì đó. Đặc biệt có hơn hai mươi thiên giai càng bất an như sắp rơi đấu, khí tức hoảng hốt lan tràn.

Trong chính điện, Ma tôn, Thánh tôn Tiểu Hôi, các thiên giai trưởng lão của Vu võ tộc và thiên giai hộ pháp của Yêu tộc đều ngoan ngoãn ngồi đúng vị trí, không dám thở mạnh. Ai nấy kính sợ nhìn lên nam nhân như thần ngồi ở trên - - Diệp Phong!

Tuy trước đây là quan hệ minh hữu nhưng khi thấy Diệp Phong hùng mạnh như thế - - nháy mắt diệt được Hỏa Lệ thì không ai dám dùng tư cách bình đẳng cãi lại gã Diệp Phong.

Diệp Phong hiện tại chỉ cất tay cũng diệt được bất kỳ ai. Đối diện với cao thủ như thế, ai mà không run rẩy?

Đương nhiên có ngoại lệ! Bọn Thẩm Lan và Yêu vương cười cười ngồi sau Diệp Phong, trò chuyện như chỗ không người.

Diệp Phong nhìn quanh, mỉm cười: "Các vị! Bất tất khẩn trương như thế..."

Bầu không khí trong điện ngưng lại, chúng nhân cười miễn cưỡng, còn khó coi hơn.

Diệp Phong mặc kệ, biết đạt đến cảnh giới này mà muốn nói chuyện bình thường với họ là nằm mơ giữa ban ngày. Thực lực làm đầu là quy tắc vĩnh hằng ở đây!

"Kỳ thực, đạt tới cảnh giới này. Không gian này không còn gì cho ta lưu luyến..." Chúng nhân ngẩn ra không hiểu ý.

"Chư vị không cần khẩn trương!" Diệp Phong không giải thích, mỉm cười: "Không lâu sau, Diệp Phong sẽ không còn tồn tại. Dù là ở Võ Nguyên đại lục hay thánh địa!"

"Lão ma! Thứ ta đáp ứng với ngươi, hiện tại sẽ đoái hiện!" Diệp Phong cười: "Thánh điện hiện tại do ngươi thống lĩnh, thực lực của ngươi chắc không cần ta nhúng tay! Xử trí thế nào là tùy ngươi."

Ma tôn chỉ biết gật đầu.

"Tiểu Hôi... hay là Thánh tôn?" Nhìn Tiểu Hôi, Diệp Phong tỏ vẻ dịu dàng: "Có lẽ gọi là Thánh tôn hợp hơn. Hiện tại đệ có trách nhiệm mới với Yêu tộc thì cứ là Yêu tộc Thánh tôn!"

Tiểu Hôi tỏ vẻ phức tạp, trầm mặc một lúc rồi đầu.

"Còn Vu võ tộc... Tại hạ đã đem Vu vương huyết mạch truyền thừa của Tiểu Kỳ Lạp, trả lại cho các vị, sau này Vu võ tộc sẽ có Vu vương nhất tộc!"

"Sau này, Võ Nguyên đại lục và thánh địa không còn liên can đến Diệp Phong..." Diệp Phong đứng lên, chúng nhân vội thi lễ.

"Sau này ba bên tranh đấu hoặc hòa giải hoặc so kè kiểu gì cũng tùy. Bất quá Diệp Phong khuyên các vị, tu luyện chi cảnh không có cực hạn, cứ tranh quyền đoạt lợi thì chi bằng trải mắt ra khắp thiên địa, để siêu thoát bản nguyên! Không gian này quá nhỏ!" Lời Diệp Phong chứa huyền cơ khiến không ít người nghĩ ngợi.

Lúc chúng nhân định thần lại, Diệp Phong và Yêu vương, chúng nữ biến mất khỏi đại điện. Ai nấy xôn xao nghị luận.

...

"Nguyên! Quê hương địa cầu của huynh đẹp thế hả?" Thu Tố Thanh mỉm cười.

"Tinh cầu đó xanh biếc như thủy tinh, không gian đó đều do tinh cầu tổ thành." Yêu vương giải thích.

"Chúng ta có thể đến đó nhiều lần sao?" Thẩm Lan mỉm cười khả ái lướt đến cạnh Diệp Phong.

"Ha ha! Khi ta đạt đến chí cao chi cảnh của không gian, hơi lĩnh ngộ được quy tắc liên quan đến không gian ảo diệu." Diệp Phong véo má Thẩm Lan: "Chúng ta chỉ đang ở hạ đẳng không gian, quy tắc đối với thiên địa thương khung quá thấp kém."

"Giờ ta chỉ coi như có được tư cách đến không gian cao cấp hơn! Có năng lực phá được không gian này mà đi!" Diệp Phong cảm khái: "Nếu nhờ vào ký ức của sư phụ, có lẽ con có thể dẫn tất cả xuyên việt đến không gian địa cầu."

"Không nên chần chừ, vi sư nhớ nhà lắm rồi!" Yêu vương hơi kích động. Chúng nữ cũng hớn hở, một địa phương mới thì sẽ kinh hỉ thế nào?

"Được! Đồ nhi sẽ đưa tin tức không gian tìm được vào ý thức của sư phụ, có phát hiện thì nguyện vọng sẽ thành!" Thấy chúng nữ và sư phụ cười tươi, Diệp Phong cũng thấy nhẹ lòng.

"Nào!" Từng hình ảnh không gian truyền vào não hải Yêu vương, đột nhiên một viên thủy lam sắc tinh cầu, bản đồ đại lục quen thuộc ánh lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ở đây!" Yêu vương hưng phấn bỏ qua cả hình tượng, kích động nói.

"Chúng ta đi thôi!" Diệp Phong ngưng thần hồi lâu mới lộ ra nụ cười thắng lợi.

Tay gã vạch lên, một khe nứt huyền diệu từ từ mở ra, một tinh cầu lam biếc đang chuyển động nhanh quanh một vì sao nóng bỏng...

HẾT

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất