Hứa Tiên Chí

Chương 310: Tuyết Cầu

Hắn lắp bắp không biết nên giải thích thế nào mới tốt.

Hứa Tiên ôm cánh tay, nâng cằm lên, xem kỹ lấy nàng nói:

- Trốn tránh trách nhiệm không phải là cô bé tốt.

Nhu Gia công chúa nói:

- Ta...

Ta cả buổi cũng không nói ra được cái gì, nghĩ thầm hắn sẽ không tức giận chứ, chẳng lẽ ta thật sự không phải cô bé tốt sao?

Hứa Tiên ngồi xổm người xuống, mỉm cười nói:

- Tuyết cầu cũng không phải làm như vậy.

Tiện tay cầm lấy một nắm tuyết, vo tròn, đặt trước mặt Nhu Gia công chúa.

Nhu Gia công chúa thở ra một hơi, vừa định cầm lấy quả cầu tuyết, nhưng quả cầu tuyết lại bay về phía nàng, tản ra trên mặt.

Cảm giác lạnh buốt làm cho Nhu Gia công chúa sửng sờ, thân thể của nàng từ nhỏ đã yếu đuối, rất ít chơi như vậy, ngẫu nhiên mấy lần, nhưng chưa từng có thị nữ nào dám cầm quả cầu tuyết ném nàng cả, chơi mấy lần lại cảm thấy nhàm chán. Cảm giác như vậy thật sự lạ lẫm, nhìn qua bộ dáng tươi cươi ranh mãnh của Hứa Tiên, trong nội tâm của nàng vui vẻ, vội vàng ngồi xổm người xuống cầm một ném tuyết, lại ném lung tung ra bên ngoài.

Hứa Tiên cũng không chút yếu thế, vừa tránh né vừa công kích nàng, hai bên phản kích với nhau, tuyết bay tán loạn, nhưng kỳ thật có rất ít rơi lên người của nàng, ngẫu nhiên có mấy cái rơi vào trên người nàng, lại thấy nàng như con mèo nhỏ bị chọc giận, giương nanh múa vuốt phát động công kích về phía của Hứa Tiên, hơi có chút cảm giác vui vẻ.

Không phải một bên ném tuyết một bên hứng tuyết, không có chút ý nghĩa.

Nhu Gia công chúa một khi ném tuyết trúng người của Hứa Tiên. Liền lộ ra nụ cười đắc ý, cười rộ lên, mũi có chút nhăn lại, con mắt híp thành một đường, đáng yêu rối tinh rối mù.

Nhu Gia công chúa đuổi theo ở phía sau, Hứa Tiên ở phía trước trốn, trong chốt lát đã rời khỏi cây hòe, tuyết trong khu rưng rơi nhiều, tiếng cười nhẹ nhàng dung nhập vào trong tuyết, trong nháy mắt, đã mỏng hơn đôi chút.

Nhưng Hứa Tiên đối với tiểu hài tử hiểu biết không ít, hoặc là nói đúng hơn là không bày ra cái giá đỡ của người lớn, trong mắt của Bạch Tố Trinh, hắn vẫn là trẻ con.

Nhu Gia công chúa vừa muốn công kích, rốt cuộc Hứa Tiên cũng phát động tập kích bất ngờ, quay người lại, cầm nắm tuyết dự mưu đã lâu, kéo mũ của nàng, nhét vào cổ của Nhu Gia công chúa, đây là tất sát kỹ chung cực của ném tuyết, áp dụng vào cận chiến, một khi sử dụng, địch nhân sẽ mất đi tất cả công kích trong thời gian ngắn.

Đương nhiên. Cũng có khả năng làm cho đối phương lâm vào tức giận, hơn nữa tập trung cừu hận, cũng không thể dễ dàng sử dụng.

Nhu Gia công chúa tránh né không kịp, toàn thân ngẩn ngơ, mạnh mẽ rùng mình, cảm giác lạnh buốt từ trên cổ chảy xuống, nàng vội vàng đào tuyết ra, nhưng bởi vì mang theo bao tay dày đặc, chẳng những không có thành công, ngược lại còn làm cho tuyết xâm nhập sâu hơn, sốt ruột, cảm giác lạnh buốt làm cho nàng cảm thấy ủy khuất, trong mắt mê mang xuất hiện tầng hơi nước, quá xấu, sao có thể như vậy.

Hứa Tiên cười hống nàng vài tiếng, vươn tay giúp nàng lấy tuyết ra, không thể tránh né va chạm vào cổ ngọc của nàng, da thịt non nớt mềm mại như đậu hủ, so với cảm giác ôn nhu như ngọc thì khác biệt rất nhiều, đầu ngón tay truyền tới xúc giác thoải mái, làm cho nội tâm của hắn khẽ động.

Nhu Gia công chúa ủy khuất biến mất vô ảnh vô tung, sắc mặt biến thành hồng, vô ý thức cắn môi dưới, cũng không ngăn cản Hứa Tiên, chỉ là thân thể run nhè nhẹ, những chỗ cảm thấy lạnh buốt đã biến thành nóng rực.

Hứa Tiên hơi hơi do dự một chút, sau đó cười cười trong lòng. Đối phương chỉ là tiểu hài tử mà thôi, cho nên cũng móc tuyết ra ngoài, trên tay khó tránh khỏi chạm vào gáy ngọc và lưng của nàng, thời điểm lấy khối tuyết cuối cùng ra, nó đã hóa thành nước trong tay.

Nhu Gia công chúa cắn môi một câu cũng nói không nên lời, trong đầu loạn thành một bầy, thân thể của mình bị nam nhân khác chạm vào, vậy chẳng phải nói, mình đã thành nữ nhân của hắn sao? Liên tưởng khủng bố này, làm cho nàng càng hoảng loạn hơn trước.

Hứa Tiên cũng cảm giác có chút thất lễ, mặc dù chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, có lẽ còn muốn nhỏ hơn một chút, nhưng dù sao cũng là nữ tử a, nói:

- Thực xin lỗi, ân, là ta quá phận, ta xin lỗi ngươi.

Nhu Gia công chúa thấy bộ dáng áy náy của hắn, vội vàng khoát tay nói:

- Không, không có gì, chúng ta trở về đi!

Sợ hắn không vui lo lắng, cho nên đã áp đảo ngượng ngùng trong nội tâm.

Hứa Tiên vỗ vỗ tay, nói:

- Tốt.

Liền đi thẳng về phía trước. Nhu Gia công chúa đi theo phía sau.

Hứa Tiên đi vài bước, chợt nghe tiếng bước chân sau lưng dừng lại, quay đầu lại đã thấy Nhu Gia công chúa ngồi chồm hổm trên mặt đất, thở hổn hển. Hôm nay nàng đi một vòng lớn, lại chơi đùa một hồi, thể lực đã sớm hao hết. Thời điểm chơi còn không biết, nhưng lúc này mới cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào.

Hứa Tiên đi trở về, ngồi xổm người xuống nói: nguồn TruyenFull.com

- Lên đây đi!

Nhu Gia công chúa do dự một chút, nói:

- Tốt.

Trong mắt xuất hiện hào quang giảo hoạt, nói:

- Đợi một chút ah!

Liền lặng lẽ cầm một quả cầu tuyết trên mặt đất.

Hứa Tiên làm sao không biết tiểu xiếc của nàng, chỉ giả bộ như không biết, vừa rồi mình đã làm cho người ta suýt khóc lên, cho trả thù trở về cũng nên a.

Khi thân thể nhẹ nhàng của Nhu Gia công chúa nằm trên lưng của hắn, hai tay của Hứa Tiên cố định hai chân của nàng, đứng dậy. Cách một lớp trang phục mùa đông, cũng không có tràng cảnh xấu hổ gì.

Nhu Gia công chúa cải thấy thân thể của mình rời khỏi mặt đất, vội vàng ôm lấy bả vai của hắn, tay kia cầm nắm tuyết, do dự một chút, không biết có nên nhét vào trong áo Hứa Tiên hay không.

Rốt cục, quả câu tuyết rơi xuống đất.

Hứa Tiên quay đầu lại cười nói:

- Tại sao không nhét vào?

Nhu Gia công chúa giống như tên trộm tam lưu bị bắt tận tay, lập tức kinh hoảng lên, nói:

- Ngươi biết?

Cúi đầu nói:

- Thực xin lỗi.

Hai tay cuốn lấy cổ của Hứa Tiên, trung thực ghé vào lưng của hắn.

Hứa Tiên nói:

- Không cần xin lỗi cái gì.

Nhu Gia công chúa "Ân" một tiếng cũng không nói gì nữa,

Ở giữa thiên địa chỉ còn âm thanh của gió và tuyết rơi, cùng với tiếng bước chân kẽo kẹt trên tuyết của Hứa Tiên, đơn điệu mà an bình.

Bỗng nhiênbên tai của Hứa Tiên truyền tới âm thanh của nàng, nói:

- Nếu bỏ vào lời nói, ngươi cũng khó chịu a!

Trong nội tâm Hứa Tiên khẽ động, hơi than thở nhẹ. Cảm xúc thông cảm người khác áp đảo cảm xúc trả thù sao? Có lẽ trong mắt của người khác, đây chính là bộ phận mềm yếu của nàng, nhưng trong mắt của hắn, đây chính là phẩm chất đáng quý như vàng a, có thể ở trong thống khổ thông cảm với thống khổ của người khác.

Nhu Gia công chúa nằm trên lưng rộng lớn của Hứa Tiên, chóp mũi truyền tới khí tức kỳ lạ, làm cho nàng có chút tim đập rộn lên, hơn nữa rất an bình, nghe được tiếng bước chân phật phồng của Hứa Tiên, nàng cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, mơ mơ màng màng ngủ đi.

Thời điểm tỉnh dậy, cũng đã thấy mình đang ngủ trong nội cung, thị nữ vừa mới đưa tới đồ ăn trên bàn, nếu như nàng còn không tỉnh, lập tức sẽ có đồ ăn mới thay thế, dùng cam đoan nàng có thể tùy thời tỉnh lại, ăn được đồ ăn tươi sốt.

Mùi thơm của đồ ăn làm bụng của Nhu Gia công chúa réo lên, nàng đã rất lâu không có tư vị như thế này.

Nghe thấy động tĩnh, thị nữ Tử Ngọc đi tới nói:

- Công chúa, ngươi tỉnh!

Nhu Gia công chúa hỏi:

- Hứa công tử đâu này?

Trong nội tâm có chút bận tâm, mình đang được hắn cõng về, rất nhiều người đều nhìn thấy a! Thế cho nên không dám nhìn ánh mắt của Tử Ngọc.

Tử Ngọc nói:

- Hứa công tử đang ở bên ngoài, vừa mới ăn xong. Hiện tại đang nói chuyện với quận chúa.

Nàng nói chuyện giống như không biết chuyện gì ca.r

Nhu Gia công chúa nói:

- Có thể cho bọn họ đi vào không?

Tử Ngọc do dự một chút, nói:

- Ta sẽ đi mời.

Không bao lâu, Hứa Tiên cùng Doãn Hồng Tụ đi tới.

Doãn Hồng Tụ cười nói:

- Ngươi cái này một giấc ngủ thời điểm có thể không ngắn.

Vốn nàng còn có chút bận tâm, nhưng thấy khí sắc của Nhu Gia công chúa hôm nay không tệ, lập tức yên tâm lại.

Nhu Gia công chúa dường như hiểu rõ, không khỏi nhìn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên nháy mắt với nàng mấy cái, ý bảo nàng không cần lo lắng. Đương nhiên hắn sẽ không để cho những người khác nhìn thấy đang cõng công chúa, một ít pháp thuật tàng hình nho nhỏ đã giải quyết được tất cả phiền toái, đặt nàng lên giường, đắp kín chăn lại.

Tuy không thể cho người khác nhìn ra chuyện gì. Thị nữ bình thường cũng không dám đặt câu hỏi với công chúa.

Nhu Gia công chúa cảm nhận ý tử của hắn, lúc này mới yên lòng lại, cảm thấy thoải mái khi được hắn săn sóc, nhưng nghĩ tới ánh mắt của hắn nhìn thấy mình ngủ, hai gò má đã đỏ tươi lên.

Doãn Hồng Tụ nói:

- Nhanh ăn cơm đi, cô cô đã đáp ứng, cơm nước xong xuôi chúng ta trở về phủ quận chúa của ta.

Doãn Hồng Tụ đút nàng ăn, lại bị nàng cự tuyệt, nói:

- Ta tự ăn.

Tất cả chuyện vữa phát sinh, làm cho nàng tin tưởng hơn về khả năng của mình, huống chi Hứa Tiên dùng ánh mắt tán thưởng làm cho nàng cảm thấy mừng rỡ nho nhỏ.

Biểu hiện kế tiếp của Nhu Gia công chúa làm cho Doãn Hồng Tụ cùng Tử Ngọc đều ăn cả kinh, so về bình thường luôn ăn mấy ngụm liền không ăn nữa, khẩu vị của bữa ăn này rất dọa người, ăn hết một cái màn thầu.

Tuy Hứa Tiên nhìn ra, mà thầu của hoàng cung làm ra hết sức nhỏ, nhưng hắn đại khái nhìn ra hai chuyện. Nhưng đối với Nhu Gia công chúa mà nói, đây là hành động vĩ đại chưa từng có, ngay cả Tử Ngọc bình thường khích lệ nàng ăn nhiều, cũng đang bận tâm có nên ngăn cản hay không.

Nhu Gia công chúa cúi đầu ăn, miệng nhỏ nhắn nhai nhai, lễ nghi của hoàng gia được thể hiện thành quả trên người của nàng, mỗi động tác đều lộ ra dáng vẻ muôn phương, không có chút cố ý nào, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng đặc biệt động lòng người.

Lại làm cho Hứa Tiên liên tưởng tới chuyện khác, một tiểu nữ hài luôn ăn cơm rồi đánh nhau, Ngao Ly, khí chất trên người của nàng hoàn toàn trái ngược với Nhu Gia công chúa, bẩm sinh ngạo mạn cuồng vọng, còn mang tới một khí chất khác, giống như nước chảy và gió núi tạo hình mà thành, tục tằng lại không thô ráp. Tinh tế nghĩ lại, cùng Nhu Gia công chúa tương tự tới kỳ dị, nhưng Nhu Gia công chúa không có mũi nhọn như Ngao Ly a.

Có người nói tầng thứ lễ nghi tối cao sẽ phù hợp với thời điểm phá tan lễ nghi, nhưng Hứa Tiên nhìn ra, sau khi thông hiểu tất cả lễ nghi, tư thái được biểu hiện ra ngoài. Long tộc ở phương diện này dường như có ưu thế tiên thiên, mà người muốn đạt tới loại trạng thái này, cho dù sinh ra trong hoàng gia chí tôn, cũng cần một chút thiên phú. Nhu Gia không thể nghi ngờ là có thiên phú như vậy.

Đế vương cổ đại lựa chọn rồng làm đồ đằng, dùng loại bộ dáng hung ác và dữ tợn, xinh đẹp cùng ưu nhã hoàn mỹ kết hợp cùng một chỗ, làm tượng trưng cho hoàng quyền chí cao vô thượng, đúng là vô cùng chuẩn xác.

Nhu Gia công chúa ăn xong, cảm giác đã lâu rồi chưa được ăn ngon như vậy, thì khăn tay của thị nữ đưa cho lau môi, dùng trà xanh súc miệng. Đang muốn nói chuyện, lại phát ra tiếng ợ, tuy âm thanh rất nhẹ, nhưng làm cho mặt của nàng đỏ hồng, vội vàng che miệng.

Doãn Hồng Tụ cùng Tử Ngọc đều không thể không nhìn qua Hứa Tiên, Nhu Gia công chúa có biểu hiện như vậy, hiển nhiên không phải vì các nàng.

Hứa Tiên cười nói:

- Hiện tại có thể đi thôi!

Nhưng hắn đối với Nhu Gia mặc dù có bảo vệ thương tiếc, cũng không có suy nghĩ gì khác thường với tiểu hài tử như Nhu Gia cả.

Bánh xe cuồn cuộn, lúc tái diễn trình tự, xe ngựa xuất cung mà đi, trước tiễn đưa Hứa Tiên đến trước cửa phủ Phan vương, Hứa Tiên cũng cáo biệt với các nàng, bước xuống xe ngựa.

Sau lưng có âm thanh của Nhu Gia truyền tới, nói:

- Hứa công tử.

Hứa Tiên quay đầu lại đã thấy ánh mắt Nhu Gia công chúa lóe ra, nàng nói:

- Ngươi, ngươi bảo trọng.

Hứa Tiên cười gật gật đầu, nói:

- Ngươi cũng vậy.

Rồi sau đó nhìn Doãn Hồng Tụ nói:

- Nhu Gia công chúa điện hạ không được khỏe, không cần đi thỉnh ngự y, bảo ta đi qua là được.

Phủ Phan vương cùng phủ quận chúa đều ở trong nội thành, khoảng cách cũng không tính là xa, thân thể Nhu Gia công chúa cần từ từ điều trị và săn sóc mới được.

Doãn Hồng Tụ mỉm cười nói: "Không cần các loại:đợi Nhu Gia có việc gì, ngươi nếu có thì giờ rãnh, không ngại thường đến ta quý phủ ngồi một chút."

Hứa Tiên cười ứng tiếng, sau đó phất tay với các nàng. Liền ở trước cửa đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi.

Tuyết rơi nhiều như mạn thiên phi vũ, Hứa Tiên nhẹ nhàng thở phào, quay người vào phủ.

Bọn hộ vệ biết rõ Hứa Tiên ở đây, cười xưng một tiếng "Hứa công tử ", sau đó cho hắn đi vào.

Hứa Tiên ngẫm lại một ngày này mình không có làm cái gì, không khỏi lắc đầu cười khổ, thò tay sờ sờ kim phù bên hông, không biết lúc nào mới có thể nắm chắc gỡ thứ này xuống, vượt qua thiên kiếp.

Những ngày này cũng không tính là không có chuyện gì, những tinh cầu trong thần hồn Thủy tinh, Kim tinh đã có kết cấu ổn định, đối với tháo túng linh khí, cũng xoay chuyển tự nhiên. Lại thông qua nội lực khai phát tiềm lực của bản thân, cũng lâm vào chiến đấu với Dương Tiễn, cho nên tinh khí càng tràn đầy, đối với khống chế năng lượng của mình, đã đạt tới độ cao mới.

Chỉnh thể mà nói, tinh khí thần của Hứa Tiên đã gần như no đủ, sau đó cũng dùng tốc độ chậm chạp tiến lên phía trước, dù sao không có khả năng thoáng một cái, thực lực tăng vọt lên nhanh chóng, tốc độ tu hành của hắn trong mắt người tu hành khác, đã là không thể tưởng tượng.

Trước mắt cũng có một cơ hội, đó chính là độ kiếp, chỉ cần vượt qua thiên kiếp. Thực lực sẽ nhanh chóng tâng lên tầng thứ mới, tiến nhập đại môn Địa Tiên, trở thành tiên nhân, cũng không cần phải nói, hắn lập tức đáp mây bay về Hàng Châu, cùng Bạch Tố Trinh giúp đỡ Ngao Ly đánh hạ Trường Giang.

Nhưng nếu không độ kiếp, cái gì cũng không cần phải nói. Độ kiếp mà còn một tia thần hồn chuyển thế là nhẹ, nếu như thần hồn bị đánh tan như Ngư Huyền Ky, thì không ai triệu hồi giúp hắn được. Nếu hắn lẻ loi một mình, đã sớm mạo hiểm thử một lần, nhưng tính mạng hôm nay không chỉ thuộc về hắn, tính mạnh của hắn có quá nhiều ràng buộc, không được phép có nửa điểm chủ quan.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất