Mà một khi ngoại ma câu dẫn ra tâm ma, dưới tác dụng kết hợp, tuyệt đối sẽ làm cho người tu hành bình thường cảm nhận được cái gì gọi là "Trăm mối cảm xúc ngổn ngang".
Nhưng Hứa Tiên lúc này đang tiến vào trong mộng cảnh, không có chút phát giác nào, nhưng nếu như đây thật sự là trò chơi, thì độ khó của nó trong bất tri bất giác, đã đề cao hơn mấy lần, thậm chí là nhiệm vụ không cách nào hoàn thành.
...
Màn đêm thâm trầm, trường thi trải qua một tiếng chiêng lớn, giờ phút này đã yên lặng xuống.
Phần đông học sinh đang yên ổn ngủ trong phòng được an bài sẵn, nhưng trong kinh thnfh, tấc đất tấc vàng, đương nhiên không được lớn lắm, trong căn phòng có nhiều giường, chỉ dùng bình phong ngăn cách với nhau.
Trong phòng xá to như vậy, nhưng không có người nào nói chuyện, vào lúc đó, ai cũng biết bọn họ cần nghỉ ngơi thật tốt. Ứng thí vào cuộc thi ngày mai.
Phan Ngọc chỉ nằm ở trên giường, lúc này đã đứng dậy, Vân Yên thì nằm ngay bên cạnh, nàng đi qua đẩy Vân Yên, nói khẽ:
- Này, Hán Văn, theo ta ra ngoài một chút.
Phan Ngọc đã lớn như vậy, cho dù ở cùng với Hứa Tiên thật đi nữa, thì nàng cũng thích sạch sẽ. Nhưng trong phòng xá thế này, có cảm giác không được thoải mái, cho nên dứt khoát đi ra bên ngoài một lúc, lại lo lắng để Vân Yên ở đây một mình, cho nên mang theo nàng.
Vân Yên cũng không có chìm vào trong giấc ngủ, mà là đang tu luyện, bị Phan Ngọc đẩy, lúc này tỉnh lại, nàng cũng không ngủ được, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa cùng với Phan Ngọc
Bầu trời còn mưa rơi lác đác, nhưng dưới ánh sáng của đèn lồng trên hành lang, giông như có tiếng của ngàn vạn con côn trùng đang kêu lên, không ngừng quanh quẩn bên tai.
Hai người đi tới đình đài cuối hành lang, Vân Yên ân cần nói:
- Như thế nào, ngủ không được?
Ngày thường mặc dù có rất nhiều tranh chấp, nhưng cũng không phải không có biểu hiện thân cận, trong thời gian dài ở chung, kỳ thật quan hệ của các nàng rất thân mật. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyen360.com
Phan Ngọc nói:
- Dù sao có ngủ hay không cũng không sao cả, đi ra ngoài rộng rãi một chút cũng tốt, ở trong cái phòng đó ta ngửi thấy mùi lạ.
Phan Ngọc đả thông hai mạch Nhâm Đốc. Vân Yên Trúc Cơ thành công, các nàng một đêm không ngủ cũng không ảnh hưởng gì tới tinh thần.
Vân Yên cười nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe được rất nhiều người ngáy ngủ.
Mỉm cười một cái, rồi lại vịn cột trụ hành lang, nhìn qua bóng tối bên ngoài hành lang, nói:
- Không biết hiện giờ hắn đang làm cái gì?
Phan Ngọc nói:
- Có lẽ đang chuẩn bị độ thiên kiếp a!
Trên mặt cũng có chút sầu lo, thiên kiếp nguy hiểm thế nào, nàng cũng có nghe thấy.
Vân Yên nháy nháy mắt nói:
- Yên tâm đi, hắn có nhiều thứ chưa ăn vào, nhất định không nỡ.
Mỉm cười đánh giá quanh thân Phan Ngọc.
Phan Ngọc nhịn không được liếc nàng, nói:
- Là có nhiều thứ chưa ăn đủ đấy chứ.
Tuy biểu rõ Hứa Tiên trước mặt là Vân Yên đang giả trang, nhưng có lẽ bởi vì giả trang quá mức hoàn mỹ, tướng mạo quen thuộc kia cũng làm nàng có chút phân thần.
Vân Yên lại không cong lồng ngực, có chút tự hào nói:
- Đúng là ăn chưa đủ.
Tâm lý của nàng được Hứa Tiên cải tạo qua, cho nên da mặt ở phương diện nay vượt qua Phan Ngọc quá xa.
Phan Ngọc nghe được nàng trả lơi như thế cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cũng làm cho Vân Yên cười trộm một phen, nói:
- Đề mục hôm nay chỉ làm theo cách nhớ bài, nhưng vào ngày mai phải hiển lộ tất cả thần thông, thế nào, có muốn ta thư giãn một chút cho hay không?
Phan Ngọc tự tin nói:
- Không cần, cũng không cần.
Vân Yên cười nói:
- Đây chính là ngươi nói."
Nhưng trong lòng đã lập kế hoạch. Phu quân đối với chuyện này không quá coi trọng, ta cũng không cần gắng lấy cái gì hội Nguyên, chỉ cần có thể làm tiến sĩ bình thường, có lẽ đã đầy đủ.
Không thể không nói, nàng có thất khiếu lung linh tâm, cho nên nhìn cực thấu tâm tư của Hứa Tiên, tuy Hứa Tiên không ngăn cản nàng phát huy, nhưng kỳ thật cũng chỉ nổi danh mà thôi, thanh danh vô dụng với hắn mà nói, chỉ là thứ gây phiền toái.
Mọi nơi tịch liêu không người, chỉ có tiếng mưa rơi xuống mái hiên, ngọn đèn dầu mờ nhạt, lời nói và làm việc của hai người cũng tùy tiện một chút, nhưng đề phòng tai vách mạch rừng, nên còn chừng mực.
Trong bóng tối, một đôi mắt đang nhìn từ xa xa, nhưng dần dần nhíu mày.
Trình Tàng Kiếm tối nay tâm sự phức tạp, cho nên không ngủ được, suy nghĩ môt chút, trong bất tri bất giác đi về phía gian phòng của Phan Ngọc ở xa xa. Nhìn thấy hai đạo thân ảnh quen thuộc, vốn định tiến lên chào hỏi, nhưng vào lúc này dừng bước lại. Phan Ngọc cùng Hứa Tiên thân mật, dường như vượt qua tưởng tượng của mình.
Khoảng cách quá xa, cho nên không nghe được Phan Ngọc đang nói cái gì, nhưng hắn tinh thông tiễn thuật, thị lực thật tốt, xuyên thấu qua màn mưa ngăn cách, dưới ánh đèn mông lung, đạo thân ảnh kia càng nhin càng thấy giống nữ tử yểu điệu, giấu sâu trong mộng ảo của nam nhân.
Trình Tàng Kiếm lắc đầu. Chỉ thấy hành vi hiện tại rất không hợp với tính tình của mình, muốn đi về phía Phan Ngọc bên kia
Bỗng nhiên toàn thân của hắn chấn động, trừng to mắt. Hứa Tiên vậy mà kéo tay của Phan Ngọc, mà Phan Ngọc lại không giãy dụa, cứ như vậy mặc cho hắn lôi kéo, giống như đang mỉm cười. Mặc dù chỉ thoáng qua, Hứa Tiên đã buông tay, trong mắt thường nhân không có gì khác biệt.
Nhưng Trình Tàng Kiếm so với người bị bắt tại trận đang ăn gian trong trường thi còn chấn kinh gấp mười lần, hắn biết rõ thói quen của Phan Ngọc, hắn cực kỳ ghét tiếp xúc thân mật với người nào, cho dù là nam nhân hay nữ nhân. Quen biết đến nay, thậm chí hắn chưa từng nhìn thấy có bất cứ người nào thân cận da thịt với Phan Ngọc cả.
Trình Tàng Kiếm vô cùng hiểu rõ chuyện này, dù sao dung mạo của Phan Ngọc dù là nam nhân cũng động tâm, nếu như thân mật quá nhiều, chính hắn cũng không dám cam đoan mình có sinh ra suy nghĩ tục tíu hay không, cho nên cho tới bây giờ vẫn bảo trì khoảng cách. Nhưng ngay vừa rồi, hắn tận mắt thấy Phan Ngọc đem tay của mình nằm trong tay của nam nhna khác, tuy là thời điểm ngắn, lại làm cho tâm của hắn vô cùng rung động.
Thật tình không biết, cho dù là Hứa Tiên hay Vân Yên, đối với Phan Ngọc làm dễ dàng, nhưng thứ hắn nhìn thấy còn nghiêm trọng hơn.
Đáy lòng Trình Tàng Kiếm xuất hiện cảm giác cổ quái, nói không rõ là tư vị gì. Chỉ biết đè nén lợi hại. Phan Ngọc cùng Hứa Tiên quan hệ như thế nào, hắn tuyệt đối không suy nghĩ cao thượng như Như Ngọc Phan Ngọc, có yêu thích ky dị với nhau, cho dù Hứa Tiên khí lãng hiên ngang, nhưng không phải là người có yêu thích này. Hơn nữa nghe nói lần này lên kinh, bên người còn mang theo một thiếp thất cực đẹp.
Hơn nữa những ngày này đủ loại cảm giác, Trình Tàng Kiếm thầm nghĩ: chuyện này còn có mê hoặc khác!
Nhiều loại ý niệm trong đầu xuất hiện một lần, hắn đi nhanh về phía Phan Ngọc cùng Hứa Tiên. Hắn tin tưởng, sau loại cảm giác quái dị này, nhất định cất dấu cái gì đó, hắn muốn đi vạch trần nó ra.
Càng vì thế, trong lòng ngực của hắn có một đoàn âm hỏa đang bốc cháy hứng hực. Đang thiêu đốt tâm lý cao ngạo của hắn, cho nên hắn bước nhanh hơn vài phần.
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Trình huynh, ngươi cũng không ngủ được à?
Trình Tàng Kiếm tiến lên, cười khổ nói:
- Lúc này đã đầu xuân, khí trời còn lạnh lẽo như thế, ta mang quần áo rất ít, nằm trong phòng chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, cho nên không ngủ được, cho nên đi ra ngoài một lát.
Lời nói xoay chuyển.
- Không tin ngươi sờ sờ đi.
Cứ như vậy vươn tay ra, muốn đi đụng tay của Phan Ngọc, lại bị Phan Ngọc bất động thanh sắc né qua, hỏi ngược lại:
- Ngay cả Trình huynh cũng không chống cự được sao?
Trên mặt của Trình Tàng Kiếm không hề có dị sắc, động tác vừa rồi của Phan Ngọc nằm trong dự liệu của hắn, cho nên xác định Phan Ngọc không từ bỏ thói quen của mình, như vậy có thể bắt đầu bước thăm dò tiếp theo, nói:
- Minh Ngọc, thứ cho ta đường đột, nhưng có thể mượn cái khăn lông chồn của ngươi không? Ta khàn giọng rất nghiêm trọng a.
Con mắt nhìn qua gương mặt của Phan Ngọc, muốn tìm một tia dấu vết khác thường, bởi vì hôm nay Phan Ngọc khoác khăn lông chồn lên cổ rất kỳ dị.
Có lẽ thăm dò chút ít chuyện vụng về, lại rất hữu hiệu. Nếu là bình thường, chỉ cần hắn có chỗ cầu, Phan Ngọc tuyệt đối không để ý cái khăn lông chồn như vậy, thậm chí sẽ không nói thêm cái gì. Nhưng những hành động của Phan Ngọc hôm nay, đều làm cho Trình Tàng Kiếm xác định suy nghĩ trong lòng của mình, nếu như Phan Ngọc nghĩ ra lời nói dối có thể lừa gạt người bình thường, nhưng không lừa gạt được hắn.
Vân Yên đã hiểu được có cái gì xảy ra, nhất định là vừa mới lộ ra sơ hở gì đó, nhưng không thể ngờ được mình nắm tay Phan Ngọc, lại làm cho Trình Tàng Kiếm nhìn ra khác thường.
Nhưng mà, Phan Ngọc chỉ hơi sững sờ, mỉm cười nói:
- Tốt!
Lời này làm cho Trình Tàng Kiếm có chút thất vọng.
...
Hài nhi sinh ra không có dị tượng gì, bầu trời không có mây trôi, trong phòng không có kim quang, mẫu thân của hắn cũng không có nằm mơ rồi sinh ra hắn, cái gì kim long đi vào giấc mộng, cứ như vậy tự nhiên sinh hạ hắn ra. Giống như rất nhiều gia đinh bình thường.
May mắn là, đây là thời điểm hòa bình. Loạn thế vừa mới bình định không lâu, cho nên thuế má nhẹ nhang, xem như thanh bình.
Trong nhà cũng giống như đa số người khác, đã không phải đại phú đại quý, cũng không phải quá nghèo khó, cứ như vậy ăn ngũ cốc hoa màu, cũng lớn lên như bao hài tử khác, cũng giống đại đa số người khác, dốt đặc cán mai.
Nhưng hắn thích nhất chính ra gốc cây già đầu thôn nghe thôn trưởng kể chuyện, kể những câu chuyện trong thời loạn thế, những câu chuyện máu lửa, thây ngang khắp đồng. Cho dù thôn trưởng cực lực miêu tả loạn thế rất khủng bố, làm cho hắn quý trọng ngày tốt lành hôm nay, nhưng hắn vẫn mơ tới cảnh mình cưỡi ngựa đạp doanh trại địch, kiến công lập nghiệp.
Nhưng chỉ điểm này, hắn đã khác biệt với những hài tử khác, bởi vì tất cả hài tử đều thích nghe câu chuyện của thôn trưởng, cũng có giấc mộng như vậy.
Trong lồng ngực hài tử này có khác thường, nhưng tuổi tác của hắn không đáng nhắc tới. Hắn cuối cùng sẽ tiếp nhận cày cước trong tay của cha anh, bắt đầu ngày qua ngày, năm qua năm với cây cuốc, đời này địa phương đi xa nhất, đại khái là mười dặm ngoài trấn nhỏ. Những tin tức hắn tiếp xúc cả đời, hơn phân nửa còn không bằng một tháng của người hiện đại. Chỉ quanh quẩn trong câu chuyện "Chăn dê -- cưới vợ -- sinh em bé -- chăn dê", đơn điệu mà không có thú vị của nhân sinh, đã không đại phúc cũng không đại họa.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Tiên lựa chọn hình ảnh này với tư cách luân hồi đầu tiên, bởi vì đầy đủ đơn giản, tương đối dễ dàng.
Nhưng tất cả, dường như có cải biến ở giai đoạn đầu.
Giữa không trung, một nữ tử cực đẹp nhìn qua thiếu niên biến thành hài tử kia.
- Hứa Tiên a Hứa Tiên, lần này ngươi rơi vào trong tay của ta rồi..
Chính là Hồ Tâm Nguyệt.
Tuy nàng không cách nào phát động công kích với Hứa Tiên trong giấc mộng của hắn, chớ nói thân thể, cho dù là tinh thần cũng không tổn thương được. Nhưng nàng cũng có thể dễ dàng vặn vẹo giấc mơ này, làm hắn vốn bình thản sinh con rồi chết, nếm phải tư vị gì đó, làm tâm thần của Hứa Tiên kích động, sau đó lâm vào mê hoặc, không được giải thoát.
Ví dụ như mình có thể tùy tiện xếp đặt thiết kế người nào đó tàn sát thôn này, sau đó lại cho hắn đi lên ngọn núi gần đó tu hành, chính mình lại hóa thân thành sư tỷ sư muội gì đó, sau đó làm cho tiểu tử này yêu nàng, nhưng trời lại không cho hắn đạt được. Thời điểm tâm của hắn sắp chết, lại hóa thành người con gái khác, làm cho tiểu tử này động tâm không thôi, nhưng bởi vì bên người có người con gái này, cho nên tiểu tử một mực không phát hiện, chờ hắn phát giác, cũng là cái gì sinh tử tuyệt luyến, nói thí dụ như giúp hắn chịu một kiếm cái gì đó, nói chết còn không chết, chờ hắn tới cứu, dù sao vẫn không tới được. Cuối cùng hóa thân thành người con gái khác nữa, lại mập mờ với hứn một phen, nhưng vì đã có người con gái trước, hắn không cách nào động tình, kết quả vẫn không đến được với nhau.
Hồ Tâm Nguyệt dương dương đắc ý nghĩ đến: hắc hắc, trải qua ba đại quan này, lại tăng thêm chút ít gia vị trong các diễn biến, cam đoan bất luận nam tử gì cũng phải phun ba lít máu, vào lúc hắn độ kiếp lại lôi ra, không tin hắn không chết.
Nhưng vào thời điểm Hồ Tâm Nguyệt chuẩn bị động thủ, bỗng nhiên thiếu niên trên mặt đất lại ngẩng đầu, thiếu nữ đang nhìn lên bầu trời, mỉm cười nói:
- Hồ ly, ta chờ ngươi thật lâu rồi.
Trong mắt của hắn không còn cái gì ngây thơ cả, thần sắc của Hứa Tiên mang theo nụ cười trêu tức.
Tất cả thế giới trong mộng này đều vặn vẹo theo ý của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt kinh hãi nói:
- Ngươi không có đi vào luân hồi của giấc mộng?
Lập tức muốn bỏ chạy, nếu như Hứa Tiên tiến vào trong giấc mộng, ở trong trạng thái vô thức, đương nhiên nàng có thể làm gì thì làm. Nhưng nếu thần trí của Hứa Tiên thanh tỉnh, vậy trong nơi này với tư cách là sâu trong thức hải của hắn, tuyệt đối là sân nhà của Hứa Tiên.
Thần niệm của Hồ Tâm Nguyệt đâm vào một bình chướng vô hình, bị bắn ngược trở về, nàng lập tức hiểu rõ, bức tường này vừa rồi không tồn tại, hơn nữa, lần này phiền toái lớn. Hứa Tiên bố trí vân trận trên bầu trời, rõ ràng là thiết hạ bố cục chờ mình chiu đầu vào bên trong.
Tâm Nguyệt Hồ còn chưa diệt trừ, sau Hứa Tiên dám tiến vào trong giấc mộng luân hồi trên bầu trời Trường An được chứ, hắn đã liệu định con hồ ly này không nhịn được cục tức, muốn tới thành Trường An này gây phiền toái cho mình, nhưng hắn lại không tìm thấy nàng ở nơi đâu. Loại uy hiếp tiềm ẩn này làm cho hắn vô cùng đau đầu. Vì vậy hắn phải bài bố cục, sau đó tiến vào trong giấc mộng luân hồi, dựa vào thủ đoạn của Tâm Nguyệt Hồ nhất định có thể cảm giác được. Ý định của hắn là kéo nàng ra, lại không nghĩ rằng con hồ ly này tự đại như thế, không nói câu nào đã đi vào thức hải của hắn rồi.
Loại này xâm nhập này gọi là "Ngoại ma xâm lấn", nhưng đó là thời điểm đặc thù ( ví dụ như độ kiếp), sẽ có được hiệu quả khủng bố, nhưng vào bình thường, không có người bình thường nào sợ loại xâm lấn này, cũng là cơ hội diệt trừ tâm ma tốt nhất.