Ân, trải qua điều dưỡng của ngươi, đã không có sao, nhưng vẫn suy yếu.
Hứa Tiên cúi đầu xem sách, nói:
- Vậy là tốt rồi, qua ít ngày ta sẽ rời khỏi kinh thành, nếu như nàng đột nhiên phát bệnh, sợ rằng không có ta chiếu cố, sau khi thi Đình, ta sẽ trị liệu cho nàng thêm mấy lần, cũng không có vấn đề gì nữa.
Doãn Hồng Tụ khó hiểu nói:
- Vì sao luôn nói phải rời khỏi kinh thành? Bằng tài hoa của ngươi, tiến vào Hàng Lâm Viện làm biên tu không thành vấn đề đâu.
Cái gọi là Hàn Lâm Viện chính là một nơi đặc thù, đây là nơi chuyên ghi quốc sử. Ghi lại lời nói và việc làm hàng ngày của hoàng đế, sau đó giảng kinh sử, sau đó phác thảo những văn bản tài liệu liên quan, người trong đó có hầu học sĩ, thị giảng học sĩ, người hầu, thị giảng, tu soạn, biên tu, kiểm nghiệm cũng rất nhiều chức quan khác nhau. Đặc điểm lớn nhất chính là gần với hoàng đế, chính là một đoàn người đa mưu túc trí cạnh hoàng đế, tham gia chánh sự, bày mưu tính kế, đều không thiếu thân ảnh của đám người này.
Nếu như là thời hiện đại, chính là kết hợp của bộ ngoại giao và trương ương đảng, quyền thế của hắn vô cùng to lớn, thường xuyên tiếp xúc với chuyện cua trung ương, còn tốt hơn nhiều khi bị điều đi làm quan ở nông thôn địa phương, thăng quan cũng dễ dàng hơn chút ít. Mỗi một sĩ tử trải qua con đường khoa cử dài dằng dặc, địa phương hướng tới nhất, chính là Hàn Lâm Viện.
Hứa Tiên ngẩng đầu mỉm cười nói:
- Biên tu? Đây là chức vị chỉ có Bảng Nhãn mới có tư cách làm a, ta sợ mình không có phúc phận đó. Hơn nữa, ta ở Hàng Châu còn có chuyện cần làm, không thể lưu lại kinh thành quá lâu.
Chuyện quan trọng nhất của hắn khi tới kinh thành, chính là vì Phan Ngọc, khoa cử bất chỉ là thuận tay mà thôi.
Doãn Hồng Tụ hỏi:
- Có gì so được với thăng tiến nhanh chóng sao?
Hứa Tiên ngẫm lại nói:
- Đúng là quan trọng hơn nhiều.
Đợi khi hắn vượt qua thiên kiếp, trở thành Địa Tiên. Có thể trợ giúp Ngao Ly một tay, có lẽ có thể quyết định mạch nước của thiên hạ nằm trong tay của ai.
- Ngược lại cũng không nói nhất định không làm quan, nếu như bị điều đi tới Giang Nam làm quan, vậy thì tốt rồi.
Nếu được như thế, hắn tùy thời có thể trợ giúp Ngao Ly, cũng xử lý nhiều công việc thiết thực, làm chủ cho dân.
Doãn Hồng Tụ nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên cảm giác được có chút không muốn ăn, thở dài nói:
- Vậy thì chẳng biết lúc nào mới được tương kiến nhau.
Hứa Tiên lại cười rộ lên,
- Yên tâm đi, thời gian gặp nhau còn nhiều mà! Ta sẽ thường xuyên tới kinh thành thăm ngươi.
Thời đại này giao thông không tiện, một hồi ly biệt quả thật có thể vây khốn rất nhiều phàm nhân, nhưng đối với Hứa Tiên có thể đằng vân giá vũ mà nói, đây không phải là vấn đề, đợi khi hắn đã thành Địa Tiên, tốc độ phi hành sẽ nhanh hơn rất nhiều, vãng lai nam bắc cũng chỉ mất có một ngày mà thôi. Đương nhiên hắn sẽ không để Phan Ngọc ở đây một mình, thường xuyên tới thăm là không thiếu được.
Doãn Hồng Tụ cầm lấy chiếc đũa, cười cười nói:
- Vậy là được! Nhưng mà, nếu muốn gặp Nhu Gia, sợ rằng không dễ dàng như vậy.
Hứa Tiên quay đầu lại nói:
- Làm sao lại như vậy? truyện được lấy tại TruyenFull.com
Doãn Hồng Tụ cũng biết mình nói lỡ, do dự một chút cũng nói ra:
- Chuyện này vốn không thể tiết lộ ra ngoài, nhưng nếu là Hán Văn ngươi, ngươi cũng nghe đi. Sau khi thi Đình, hoàng hậu nương nương sẽ chiêu tuyển phò mã cho Nhu Gia.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Tuyển phò mã? Nhu Gia còn nhỏ như thế mà!
Tuổi của Nhu Gia ở thời hiện đại chỉ là học sinh cấp hai thôi, độ tuổi này được pháp luật bảo vệ, cho nên nếu gả đi sẽ phạm pháp.
Doãn Hồng Tụ nói:
- Nhỏ? Qua sinh nhật tháng sau, Nhu Gia sẽ đầy mười sáu tuổi, nếu bàn về tuổi mụ chính là mười bảy tuổi, đã sớm tới tuổi lập gia đình. Năm trước hoàng hậu nương nương đã muốn lựa chọn phò mã rồi, nhưng thân thể Nhu Gia gầy yếu, mới thôi, năm nay thân thể nàng tốt hơn nhiều, hoàng hậu nương nương liền quyết định. Hơn nữa mười ba mười bốn tuổi đã lập gia đình, cũng không có gì kỳ quái a!
- Mười sáu tuổi?
Hứa Tiên sững sờ một lúc, không nhìn ra được a, nói như vậy khi bắt đầu, chuyện này bởi vì mình chữa bệnh cho Nhu Gia tốt hơn mà thành. Tuy đây là thường lệ của thời đại này nhưng Hứa Tiên lại cảm thấy vô cùng đột ngột, chuyện đột nhiên như thế, đã quyết định cả cuộc đời một người sao?
Hứa Tiên thả sách trong tay xuống, nghiêm mặt nói:
- Ai là phò mã?
Doãn Hồng Tụ lắc lắc đầu nói:
- Ta không biết được, nhưng cô cô đã có người chọn rồi! Nhưng mà, cho dù tuyển ai, sợ rằng không phải ngươi!
Hứa Tiên cho dù có danh tiếng cường thịnh, nhưng bản thân chỉ là kẻ áo vải mà thôi.
Hứa Tiên nói:
- Ta?
Mặc dù hắn rất mong Nhu Gia được hạnh phúc, nhưng hắn chưa tưng nghĩ tới phải thủ hộ nữ tử nhu nhược này cả đời a.
Doãn Hồng Tụ lại cho rằng Hứa Tiên động tâm tư, chuyện này thật sự hợp tình lý, Nhu Gia là công chúa cao quý, lại là tuyệt sắc nhân gian, ở chung với Hứa Tiên rất hòa hợp, nếu có thể kết làm phu thê. Đây đối với cả hai là chuyện không tệ! Liền đề nghị nói:
- Trừ phi ngươi có thể đỗ Trạng Nguyên trong lần thi Đình này a, hơn nữa ngươi cũng chưa có chính thất, mới có vài phần cơ hội.
Nhưng trong lòng lại ảm đạm.
Hứa Tiên nói:
- Ta còn không chưa nói với ngươi a, ta đã có thê tử, nàng tên là Bạch Tố Trinh.
Doãn Hồng Tụ không có gì ngoài ý muốn:
- Ta nghe Vân Yên nhắc qua, nhưng chuyện này cũng không có bao nhiêu người biết! Hôm nay chỉ tạm thời thích ứng mà thôi, coi như vì Nhu Gia...
Hứa Tiên khua tay nói:
- Không cần sau này, cho dù bất cứ thời điểm gì, cho dù dùng bất cứ lý do gì, ta cũng không bao giờ đi phủ nhận sự tồn tại của nàng. Ta cũng không có động tâm tư với Nhu Gia, Lần tuyển phò mã này chắc nàng sẽ tìm được lang quân như ý. Đến lúc đó nếu nàng không thỏa mãn, ta sẽ dùng pháp lực can thiệp.
"- Bạch Tố Trinh... Sao?
Doãn Hồng Tụ nhắc cái tên này lại một lần, có thể cảm giác được nàng trong nội tâm của Hứa Tiên có vị trí đặc biệt, đây chính là thê tử danh chính ngôn thuận duy nhất của hắn! Có thể được hắn tán thành như thế, chắc chắn là nữ tử không tầm thường! Trong nội tâm lại có chút đắng chát, nhưng nàng cũng đã làm ra quyết định, chặt đứt một tia chờ mong trong lòng của mình.
Hứa Tiên thấy nàng nhăn mày không nói, hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Doãn Hồng Tụ kịp phản ứng, nói:
- Không có gì, chuyện này cũng chỉ có thể đến lúc đó rồi nói sau, nhưng thỉnh ngươi nên đáp ứng ta một chuyện.
- Cái gì?
- Ngàn vạn đừng làm cho Nhu Gia thương tâm.
Hứa Tiên tràn đầy tự tin nói:
- Ta sẽ.
Cố gắng tu luyện, truy tìm lực lượng, không phải vì bảo vệ những người bên cạnh mình được yên vui sao?
Hứa Tiên rời khỏi phủ quận chúa, về đến nhà, hắn ở nhà không ra khỏi cửa một bước, chuyên tâm vào việc học.
Thời gian nửa tháng, bỗng nhiên qua đi, trong nháy mắt đã tới lúc thi Đình.
Thời điểm trời còn chưa sáng, trăng sáng sao thưa, vạn dặm không mây.