Đợi đến Thi đình sắp lúc kết thúc, Hứa Tiên đáp xong ba đạo đề thi, cũng đặt ở góc bàn, văn chương viết thành liền không thể xoá và sửa, một giọt mực nước đều có thể bị hạ thấp, đây cũng không cần kiểm tra gì, tùy ý giám khảo thu qua.
Lung lay nhìn Phan Ngọc một cái, nàng vẫn cau mày suy tư như cũ, không còn loại tư thái thoải mái tiêu sái như thường ngày.
Hứa Tiên biết nàng khó xử, hôm nay Chung Quỳ đã chiếm được vị trí đầu ở trên thời gian, nàng nếu không thể thắng được hắn trên văn tự, liền rất khó giành được danh Trạng nguyên, cho nên mới muốn thâm tư thục lự.
Đợi đến lúc giám khảo tuyên bố cuộc thi kết thúc, Phan Ngọc mới để bút xuống ở bên, sắc mặt lộ ra vẻ cũng không thoải mái.
Trời chưa sáng liền tiến cung, hôm nay cũng đã qua giữa trưa, các vị cống sinh liền lại nhớ tới trong Thiên Điện, hưởng dụng thức ăn ngon do ngự thiện phòng chuẩn bị, sau đó chờ phát ra kết quả cuộc thi. Điều này, bình thường cũng phải chờ thêm mấy cái canh giờ mới có kết quả, sau đó liền chiếu kiện thiên hạ. Bổ nhiệm Trạng nguyên khoác lụa hồng dạo phố, những thứ này vinh hạnh đặc biệt cũng được thể hiện ra ngoài.
Không khí trong Thiên Điện khoan khoái rất nhiều, không còn trang nghiêm trầm trọng như lúc trước nữa, vô luận thành bại được mất, đây đã là một cuộc cuộc thi cuối cùng trong đời bọn họ.
Hứa Tiên bước đến bên cạnh Phan Ngọc, ân cần nói:
- Minh Ngọc, như thế nào?
Bất quá chỉ là một cuộc thi đình trong ba canh giờ, trên mặt nàng lại khẽ lộ ra vẻ mệt mỏi, nói là tâm lực tiều tụy cũng tuyệt không phải nói ngoa, để cho Hứa Tiên hận không thể đem nàng ôm vào trong ngực ôn nhu an ủi.
Phan Ngọc khẽ mĩm cười nói:
- Có lẽ có ba phần nắm chắc, còn dư lại liền đều xem thiên ý.
Hứa Tiên nói:
- Không bằng hỏi Chung Quỳ một chút sao! Ta cũng tò mò tại sao hắn có thể làm nhanh như vậy!
Phan Ngọc lắc lắc đầu nói:
- Điểm này sợ là có Huyền Cơ khác, người khác chưa chắc chịu nói.
Hứa Tiên lại tự tin nói:
- Ta đoán hắn sẽ không dấu diếm.
Nếu hắn thật sự là Chung Quỳ trong truyền thuyết.
Hai người tìm được Chung Quỳ, hắn đang ngồi một mình ở trong góc, hắn hình dung quái dị, lại dùng thời gian ngắn như vậy đáp xong đề, những cống sinh khác cũng cho là hắn không biết trời cao đất rộng, Thi đình cũng dám lung tung ứng phó, nói không chừng lập tức liền gây nên mầm tai vạ, cũng không cùng hắn nhiều lời.
Chung Quỳ thấy Hứa Tiên tới đây, cũng rất là cao hứng, hỏi tới bài thi vừa rồi.
Phan Ngọc mở miệng hỏi:
- Không biết vì sao Chung huynh có thể đáp đề nhanh như vậy?
Không khác gì so với dự đoán của Hứa Tiên, quả nhiên Chung Quỳ thản nhiên cho biết, rồi sau đó có chút ý không tốt nói:
- Cũng là có chút thắng mà không võ.
Phan Ngọc cùng Hứa Tiên nhìn nhau, mới biết thì ra là có căn do như vậy.
Hứa Tiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:
- Đây cũng là phúc phần của ngươi, nhất định là kiếp trước Hành Thiện Tích Đức rồi.
Chung Quỳ thấy Hứa Tiên không câu chấp như thế. Trong mắt cũng lộ ra nụ cười.
- Có lẽ vậy!
Khuê tinh nhập mộng chung quy cũng chỉ là nói một chút mà thôi, coi như là một loại khích lệ đối với mình, trong nội tâm một người bình thường sâu vẫn là rất khó tin tưởng mình là Thần Tiên chuyển thế gì đó.
Hứa Tiên đối với Phan Ngọc nói:
- Minh Ngọc, lần này ngươi sợ là vô vọng rồi.
Trình độ Chung Quỳ vốn đã cực cao, lại chiếm cơ duyên như vậy. Nhưng Hứa Tiên cũng không cho là Hoàng hậu có chỉ có bởi vì một tiếng Trạng nguyên liền đem Nhu Gia hứa gả cho Chung Quỳ, cũng không có để ở trong lòng. Theo như hôm nay mà nói, cơ hội của Phan Ngọc vẫn là lớn nhất.
Phan Ngọc khẽ mà cười, làm như không chút nào để ý.
- Vậy thì nói chúc mừng Chung huynh trước.
Chung Quỳ vội nói:
- Bây giờ còn chưa có kết quả, sao có thể nói ra chữ mừng được chứ!!!
Sau điện, các vị giám khảo cũng là lâm vào trong tranh chấp kịch liệt, vô luận thường ngày thân cận như thế nào, lúc này cũng phải vì thứ hạng của một thí sinh xa lạ mà tranh giành mặt đỏ tới mang tai.
Vương Văn Thụy thân là Quan Chủ Khảo, cũng không tham dự trong đó, mà là lão Thần khắp nơi uống nước trà. Đợi đến thời điểm các vị giám khảo khác tranh chấp không được nữa, mới đi điều giải một phen, học vấn của hắn thâm hậu, đôi câu vài lời là có thể nói cho người ta tâm phục khẩu phục. Dưới sự chủ trì của hắn, giai đoạn chấm bài thi được tiến hành trong không khí khẩn trương mà tuần tự như vậy.
Một gã giám khảo mở ra bài thi của Hứa Tiên, bỗng nhiên tuôn ra một tiếng than thở.
- Tốt! Quả nhiên không hổ là đệ tử của Vương Công.
Không nhẹ không nặng vỗ mông ngựa, mang bài thi đưa lên cho Vương Văn Thụy.
Vương Văn Thụy nhìn bài thi, hai mắt cũng là tỏa sáng, quả nhiên là Sĩ cách ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác, chữ của Hán Văn cũng là càng viết càng tốt lên rồi. Bút thể của Hứa Tiên vốn là đôn hậu chất phác mà trầm ổn, nhưng khó tránh khỏi có chút đông cứng. Nhưng giờ phút này không còn tiếp tục cảm giác như thế, lộ ra vẻ phong cách cổ xưa đầy đặn, phảng phất như được khắc vào trên tấm bia đá, mà ở trong lúc bút họa càng nhiều một cổ khí thế mênh mang, hiển nhiên là đã có tinh túy trong đó, có phong phạm của mình.
Nhưng khi Vương Văn Thụy đem tam thiên văn chương ra xem, lại không khỏi có chút thất vọng. Mặc dù văn chương coi như là đúng với đề mục, nhưng cũng giống như chữ của hắn, chỉ có thể coi là công chính bình thản, cũng không có điểm gì thần kỳ, không thể đảm đương được một chữ Tốt này.
Đây là kết quả mà Hứa Tiên cố ý làm ra, trong đầu hắn không thiếu nhất chính là những ý nghĩ kinh thế hãi tục, nhưng đây là thời đại phong kiến, đừng nói là Chủ Nghĩa Cộng Sản, Chủ Nghĩa Xã Hội, cho dù là Chủ Nghĩa Tư Bản thì e rằng cũng không có mấy người chịu được. Mặc dù cũng muốn vừa phải làm ra một chút gì đó gọi là Ý nghĩ vượt khỏi lề lối, nhưng là, tuy hắn từ trước đến nay nói chuyện tùy ý, nếu là không cẩn thận, phạm vào cái gì kiêng kỵ, như vậy lần thi đình này coi như xong. Cho nên hắn là cực kỳ thận trọng, chỉ lấy Khổng Mạnh nói về vấn đề này mà viết ra, khó tránh khỏi gây cho Vương Văn Thụy có cảm giác như vậy.
Nhưng tại thời điểm Vương Văn Thụy thấy bài thơ kia, khẽ nheo mắt lại, rồi sau đó chợt mở ra. Cũng khen một tiếng Tốt!
Những giám khảo khác vây quanh, rối rít hỏi:
- Vì sao Thái sư lại như thế a?
Vương Văn Thụy khẽ mỉm cười, đem bài thi đưa tới, hơi có chút tự hào nói:
- Tiểu tử lại có câu thơ hay.
Đã có người khác tiếng đọc đi ra.
Du Tử Ngâm
(Khúc ngâm của đứa con đi xa)
"Sợi chỉ trong tay mẹ
Tấm áo trên mình con
Kịp đi khâu nhặt mũi
Sợ về còn chậm chân
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comAi bảo lòng tấc cỏ
Báo được ánh ba xuân?"
(Người dịch: Khương Hữu Dụng)
Đây là một bài thơ của Mạnh Giao, thi từ thời Đường đại mà ai cũng thích, lời thơ không hoa lệ, cũng không xảo trác điêu sức, lại cảm giác ở bên trong vang lên lời thanh tân lưu loát, thuần phác mộc mạc, vị thơ bao hàm nồng đậm thuần mỹ, tình chân ý thiết, làm cho người đời sau mãi ghi nhớ. Xưng là thiên cổ tuyệt cú, đó là không có sai nửa điểm.