- Có lẽ vậy!
Hai người đi vào của Tiền Đường, hòn đá nhỏ quen thuộc bên cạnh cầu nhỏ, một hài tử mặc áo gai đang đứng đập lá sen bên cạnh hồ.
Hứa Tiên ở chỗ này cũng vài chục năm, nhớ mang máng, đây là hài tử của Ngô thẩm bên cạnh nhà, hài tử này còn gọi là cún nhỏ hay tiểu lục tử gì đó.
Hài đồng nhìn thấy Hứa Tiên, nhìn một hồi, nước mũi chậm rãi rủ xuống, sau đó hít mạnh vào, như nhớ tới cái gì, vứt bỏ lá sen, quay người bỏ chạy, sau đó hô.
- Tiểu sỏa tử thực trở về!
Bạch Tố Trinh nghiêng đầu lộ ra thần sắc nghi vấn, mỉm cười nói:
- Tiểu... Sỏa tử? (Tiểu sỏa tử: kẻ đần)
Hứa Tiên cơ hồ sắp quên đi"Thành danh nhã hào" của mình khi sống ở đây rồi, bởi vì sau khi xuyên việt có rất nhiều hành vi không bình thường, cho nên bị láng giềng đặt biệt danh, về sau đổi thành "Thần đồng", cho nên đã quên đi cái danh hiệu tiểu sỏa tử. Sau đó tiến vào Cận Thiên thư viện, rất ít khi trở về Tiền Đường, hôm nay xem ra vẫn còn lực ảnh hưởng cực lớn a.
Hứa Tiên cười ha hả, nói:
- Đây là chuyện quá khứ a.
Hứa Tiên đã chuẩn bị tốt trành cảnh nhân dân chào đón, thoáng hưởng thụ cảm giác áo gấm về làng một chút, nhưng trên đường đá xanh vẫn không có người nào, giống như không có ai để ý tới tin tức này. Có chút xấu hổ gãi gãi đầu, chỉ có mình xem đây là chuyện quan trọng, vẫn nên ít xuất hiện một chút a.
Đi không được vài bước, chợt nghe tiếng tiểu hài tử khóc thét lên, nương theo đó là âm thanh răn dạy của Ngô thẩm.
- Ranh con, ta bảo ngươi không nên nói lời bịa đật, ngươi lại nói láo a, nói, đây là lần thứ mấy rồi, còn dám gọi bậy, người ta trở về ngươi còn dám gọi như vậy, xem người ta bắt ngươi tới nha môn đánh roi đấy.
Một bên quát mắng, bàn tay thô không chút khách khí đánh vào mông của tiểu hài tử, âm thanh cao vút vang lên.
Hứa Tiên bất đắc dĩ thầm nghĩ:
- Đây là thật a.
Lão nương cũng ngừng đánh con của mình. Ngô thẩm mở to hai mắt, giống như nhìn Hứa Tiên vùng hài tử trong trí nhớ, trùng hợp lại với nhau.
- Hứa... Tiên!
Bỗng nhiên cửa sổ hai bên đường mở ra, có rất nhiều cái đầu nhìn ra ngoài, phần lớn đều là gương mặt quen thuộc với Hứa Tiên.
Con đường vốn thanh tịch đã náo nhiệt hơn trước, hàng xóm láng giềng nhao nhao đi ra cửa đón Hứa Tiên, có tỏ vẻ nhìn ra Hứa Tiên khi còn bé thông minh thế nào, quả nhiên có thành tựu a.
Hứa Tiên thầm nghĩ: chẳng phải ta là tiểu sỏa tử sao?
Có người nói thời điểm Hứa Tiên sinh ra, chỉ thấy một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, vô cùng có khả năng là Văn Khúc Tinh hạ phàm.
Hứa Tiên: chẳng lẽ ngài nói đây là hào quang xuyên việt hay sao.
Một đám người tụm lại, Hứa Tiên đi tới trước cửa nhà, nhà cũ đã đổi qua một lần, cho nên có khí tượng mới hơn.
"Đông đông đông", cửa nhà mở ra, mở cửa chính là Hứa Kiều Dung, thấy nhiều người tới nhà như vậy, vốn đang giật mình, khi thấy rõ người ở chính giữa kia, phát ra một tiếng sợ hãi thán phục.
- Hán Văn?
Hứa Tiên cười nói:
- Tỷ tỷ, ta trở về.
Hứa Kiều Dung vội vàng đón Hứa Tiên vào, tạ ơn chư vị hàng xóm láng giềng, sau đó khép cửa lại. Nhìn Hứa Tiên từ trên xuống dưới, nước mắt từ từ tuôn ra.
Bạch Tố Trinh dắt tay khuyên nhủ:
- Tỷ tỷ, Hán Văn hắn trở về, đây là ngày vui, sao ngươi lại khóc.
- Đệ muội nói đúng, ta thật vất vả nuôi hắn lớn như vậy, hôm nay nhìn thấy hắn có tiền đồ, cho nên khóc a, không nhịn được mà.
Thời điểm Hứa Tiên rời nhà đi, Bạch Tố Trinh ngoài tu luyện ra, thường xuyên tới nhà bái phỏng, hai người vô cùng thân quen.
Gặp lại thì vui mừng, đương nhiên không cần nói.
Nhưng rồi sau đó mới thật sự phiền toái.
Đầu tiên phải bái tế tổ tiên, chiếu theo lời của Hứa Kiều Dung, Hứa Tiên có thể trúng tiến sĩ, đó là âm đức của tổ tiên, đương nhiên muốn hảo hảo tế bái.
Hứa Tiên nghĩ thầm: vậy thì không bằng bái tế Vân Yên, so với tổ tiên, công lao của nàng lớn hơn a.
Nhưng khi này, những lơi thế kia không nên nói ra, mặc dù biết rõ trong phần mộ, chỉ còn một đống xương khô, tổ tiên đã sớm tiến vào trong luân hồi mấy vòng rồi. Thời điểm này không nên trái ý tỷ tỷ, đi theo lạy mấy lạy.
Ngay sau đó cũng tiếp khác, nào là tri huyện của huyện Tiền Đường... Rất nhiều người có danh tiếng đều tới, giờ ngọ cũng phải thiết yến đãi khách, buổi chiều phải đi Cận Thiên thư viện. Tuy nhiên trên thực tế, hắn đọc sách ở thư viện thời gian không bao lâu, nhưng trên danh nghĩa cuối cùng vẫn xuất xứ từ đây, đành phải nhận lời nói chuyện với những học sinh mới vào một phen.
Cũng không thiếu chuyện vẫy bút mực, đi làm chút chuyện của văn nhân mặc khách. Cũng có người muốn hắn làm thơ, hắn một mực từ chối, hôm nay công danh tại thân, hắn lại nổi danh, cho nên không người nào dám cưỡng câu hắn. Buổi chiều lại không thiếu yến hội.
Hứa Tiên kiệt lực ứng phó, đợi sau khi hoàn thành các công việc này, thời điểm về tới nhà, cũng đã là buổi chiều.
Bầu trời đêm mùa hè, quần tinh sáng chói, một bầu trời sao hiện ra trên bầu trời.
Cảm giác say đã tán đi, không biết làm sao gió mát say lòng người, khiến người ta phải dừng bước đánh giá cảnh trí. Nhưng nhớ tới giai nhân trong phòng, bước chân đi nhanh hơn.
Xuôi theo đường mòn quen thuộc, hòn non bộ nằm trong ho nước, đi vào tiểu lâu, ánh nến chiếu hình ảnh người trong phòng lên cửa, bóng hình xinh đẹp mặc dù chập chờn dưới ngọn đèn, cũng khiến người ta nhìn thấy động tình.
Hứa Tiên đang muốn cất bước đi vào, bỗng dừng bước, hít sâu một hơi, tất cả mùi rượu tán đi trong gió, lại ngửi áo của mình, tuy cực nhạt, nhưng khó tránh khỏi mùi rượu, không khỏi có chút nhíu mày.
Cánh cửa lặng yên mở ra, một đạo hào quang mau cam chiếu ra, Bạch Tố Trinh đứng ở cửa nhìn hắn cười cười, nói:
- Quan nhân, đừng ngửi nữa, mau vào đi!
Hứa Tiên cười một cái, sau đó bước vào trong thế giới màu cam.
Trong phòng, trên bàn tròn, có bày hơn mười tấm bưu thiếp, Hứa Tiên tùy ý nhìn một chút, hoặc làm thân sĩ quý nhân gốc địa phương, hoặc là sĩ lâm ở Giang Nam, nghe hắn trở về, tựu lập tức phái người đến đây mời.
Những người này vốn tài hoa không thành, nhưng ai bảo hắn trên đầu còn treo danh tiếng "Thi tiên" chứ, ai không muốn gặp người được thánh thượng khâm điểm có bộ dạng gì chứ.
Những bái thiếp này đều ký thác hâm mộ của chủ nhân, khâm phục, lôi kéo, nịnh bợ, ghen ghét, không phục các loại cảm xúc, không thể một mực bỏ mặc, bằng không sẽ bị cho là đắc chí càn rỡ, không hợp với lễ tiết, tự dưng đắc tội rất nhiều người, mặc dù Hứa Tiên không thèm để ý, nhưng thật sự sợ miệng lưỡi của thế gian a.
Hứa Tiên phát hiện áo gấm về làng là chuyện mệt mỏi như thế nào a, thấy tràng diện xu nịnh thế kia, trong đầu lại có vài phần tự đắc, nhưng sau đó là mệt mỏi. Có thời gian đi gặp những người này. Không bằng lưu lại trong nhà làm bạn với ái thê con hơn.
Bạch Tố Trinh dâng một ly trà xanh, hòa nhã nói:
- Quan nhân không cần lo, Yên nhi đã viết xong thư hồi âm, từ chối nhã nhặn bọn họ rồi, lại tặng một phần lễ vật, ngày mai sẽ cho Bạch Phúc mang đi, cũng không cần phiền toái quan nhân đâu, cũng không tổn thương hòa khí.
- Nhân gian thế giới, đúng là không dễ dàng!
Hứa Tiên tiếp nhận ly trà xanh, trong lúc lơ đãng chạm vào bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, ngẩng đầu nhìn giai nhân dưới ngọn đèn, phong độ tư thái yểu điệu, phiêu nhiên như tiên. Mặc dù đã là phu thê, trong nội tâm lại sinh ra vài phần rung động.
- Đại phú đại quý, sở cầu của phàm nhân, không phải là như thế sao? Quan nhân đối với nhân gian chi đạo, xem như thuận buồm xuôi gió.
Bạch Tố Trinh ôn nhu đáp, phát giác được ánh mắt của Hứa Tiên, thầm nghĩ tối nay cũng mặc cho hắn hồ đồ, không khỏi có chút gật đầu, trong lòng nhớ tới chuyện đó, thầm xấu hổ không thôi.
Có lẽ dưới ánh nến lung linh, tầng đỏ ửng càng nồng đậm hơn trước, giống như trên cánh sen nhiễm một tầng hồng. Nên hỏi là Bạch Liên hay là Hồng Liên đây?
Hứa Tiên nhất thời cũng có chút si mê, quên uống trà, quên trả lời, phục hồi tinh thần lại muốn ôm vào lòng, lại nghĩ tới cái gì đó, dừng động tác lại.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh hơi quái lạ, lại không tốt hỏi kỹ, cho nên nói thêm vài chuyện không đâu, nhưng tâm tư của hai người không đặt trong những lời này. Nhưng trừ nói chuyện ra, cũng không làm cử động thân mật gì, nàng chỉ cảm thấy tối nay hắn rất "Quy củ" hơn trước.
Thời điểm đang khó hiểu, nghe nói hắn nói:
- Nương tử. Đêm dài.
Đến rồi, bỗng nhiên Bạch Tố Trinh cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn rất nhiều, nét đỏ ửng trên mặt càng nhiều, nói một tiếng "Ân" vô cùng nhẹ nhàng.
Thổi tắt ánh nến, dắt tay lên giường. Cùng ngồi trên giường, cởi quần áo lẫn nhau, đem áo trắng cởi ra, xuất hiện vòng eo và cánh tay mềm mại, giống như ngó sen.
Rốt cuộc Hứa Tiên không nhịn được ôm nàng vào ngực, ngã vào trên giường.
Bạch Tố Trinh nhắm hai mát lại, kéo căng thân thể, chỉ cảm thấy trong nội tâm e lệ khó tả, nhưng ẩn ẩn đã có một tia chờ mong, nhưng qua hồi lâu, lại thấy hắn không có động tác khác, giương đôi mắt lên, thấy hắn đang ngưng mắt nhìn mình.
- Như thế nào, quan nhân?
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Không có gì ah!
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ chẳng lẽ hắn đang suy nghĩ mánh khóe khi dễ mình, nhưng qua trong chốc lát, quả nhiên như hắn nói, xác thực là không có gì.
Bạch Tố Trinh thầm nghĩ: không có gì mới chính là vấn đề, nếu là thường ngày, ngươi đã sớm... Đã sớm..., nhưng những lời này không nói ra được, qua hồi lâu, rốt cuộc nàng không nhịn được thăm dò:
- Ngươi... Tại sao không giống như ngày thường?
- Vậy là ngươi ưa thích ta bình thường, hay là ta hiện tại?
- Ah?
Phải trả lời thế nào a, nếu như nói ưa thích hắn như bình thường, đây chẳng phải là nói chính mình ưa thích cái kia. Nhưng nếu như nói ưa thích hiện tại, nàng dám khẳng định hắn tối nay, không, sau này sẽ đối đãi với mình như thế. Hôm nay hắn hỏi ra những lời này, mình nên trả lời ra sao đây?
Hứa Tiên nhìn ra phiền não của nàng, mặc dù có chút độ lệch nho nhỏ, cho rằng nàng mệt mỏi ứng phó mình thân cận quá trớn.
Kỳ thật chỗ nàng lo lắng chính là mình khi thân mật, bản thân mình không bình thường, mà không phải là bản thân thân mật. Dù sao hắn cũng khéo hiểu lòng người, cũng không có khả năng đoán được toàn bộ tâm tư. Đủ khả năng hiểu được những ám thị của mình, tận khả năng tiêu trừ phiền não của nàng. Với hắn mà nói, nếu như chỉ chỉ hơi nhẫn nạy, làm cho tâm thần của nàng giãn ra, vậy thì không thể tốt hơn.
Bạch Tố Trinh cảm nhận tâm ý này của hắn, tạm thời quên ngượng ngùng, có chút động tình ôm hắn vào ngực,
- Ta đều ưa thích!
Đôi má của Hứa Tiên chạm vào bộ phận nhô cao, trong mũi có hương thơm tràn vào, mềm mại và tràn ngập co dãn, khiến cho hắn cảm nhận được tư vị của ôn hương nhuyễn ngọc.
Nhưng mà, nàng dùng khí lực quá lớn, hình như cốt cách đang rung động.
A..., sắp chết, đây là thiên đường hay địa ngục!
Bạch Tố Trinh vội vàng buông tay ra, che miệng nói:
- Ah, thực xin lỗi!
Hứa Tiên vẫn còn nằm trong ngực của nàng, Bạch Tố Trinh đỏ mặt, cũng không có đẩy hắn ra.
Hứa Tiên sâu hít sâu một hơi, lưu luyến rời khỏi ôn hương. Quả nhiên, còn muốn a, thời điểm này nói "Nương tử ta muốn" sao? Dù sao đời này làm cho nàng nói "Quan nhân ta muốn" là không thể nào, dứt khoát không cần phải ra a.
Nhưng đây là mộng tưởng của nam nhân, rốt cuộc là nói đây chẳng phải là chí lớn của nam nhân sao?
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh nói:
- Quan nhân, ngươi ưa thích cái gì của ta?
- Nhất định phải nói sao?
- Nhất định phải nói!
- Vậy tối nay chẳng phải là không cần ngủ.
- Bớt lắm mồm!
Hứa Tiên giả vờ giả vịt hít sâu một hơi, nói:
- Ta thích ngươi ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người, hiền lương thục đức, khoan hậu nhân hòa, thánh khiết cao nhã, thông minh sáng suốt...
Sau đó nói một hơi, giống như muốn dùng toàn bộ ngôn từ khen ngợi nàng nói ra, nhưng những lời này dùng với nàng, hoàn toàn là lời tâm huyết của hắn.
Thẳng đến khi Bạch Tố Trinh che miệng lại, những lời này mới im bặt.
- Ta làm sao tốt như ngươi nói chứ?
Cố gắng muốn dùng sắc mặt đoan chính, kết quả lại là vui mừng khó dấu, có thê tử nào không thích nghe trượng phu của mình khen chứ!
Hứa Tiên giãy giụa trói buộc, nói:
- Tuyệt đối có, ngươi trong lòng ta hoàn mỹ như thế đấy!
Bạch Tố Trinh yên lặng nói:
- Ta sẽ làm thê tử tốt của ngươi.
Mỉm cười giống như khu trừ tất cả phiền não. nguồn TruyenFull.com
Đêm dài người đã yên lặng, nàng gối lên tay của hắn, trong lúc lơ đãng mở to hai mắt, nhìn qua đôi má của hắn, qua trong chốc lát mới nhắm mắt thiếp đi.s
Nhưng một ý niệm quanh quẩn trong lúc nàng nữa mê nửa tỉnh.
- Hắn cần, hay là ta cần.
Vì vậy, sẽ không có cái gì khác thường, sẽ không còn có bạch xà, sẽ không còn đố kỵ, độc chiếm, câu oán hận, có chỉ chỉ là suy nghĩ của hắn về Bạch Tố Trinh, thê tử hoàn mỹ.
Nhưng mà.
Thực như vậy sao?
...
Đêm hôm đó, Bạch Tố Trinh lại mơ tới, mình là con bạch xà trong núi, thè lưỡi đỏ ra.
Màn đêm đã buông xuống, Nguyệt Lạc Tinh Trầm (trăng lặn sao chìm). Thành Trường An Phù Dong Viên vẫn đông như trảy hội, tiếng động lớn rầm rĩ không ngớt.
Mấy chục chén nhỏ sáng đèn chiếu sáng căn phòng, một cái lô bằng đồng nhỏ có khói trắng lượn lờ, hỗn tạp âm thanh tí tách. Trên mặt thảm Ba Tư hoa mỹ, vũ cơ đang nhảy múa, mà những nhạc sĩ đang điều khiển nhạc khí cũng là nữ tử mười bảy mười tám tuổi. Người bình thường phải tốn hai mấy trăm lượng vàng, mới được thưởng thức cảnh này.
Vũ cơ đang nhảy múa, kỹ thuật nhảy hơi có vài phần tán loạn, cũng chính là người duy nhất hấp dẫn ánh mắt của quần chúng, hôm nay không phải ngày thường, chẳng có âm thanh reo hò điên cuồng nào.
Tuy bóng người nhảy múa uyển chuyển xinh đẹp, trong một nơi có tầng tầng lụa mỏng đang che phủ, thân thể mềm mại đang nằm trên giường lớn.
Trên bàn tay thon dài, đang cầm cái tẩu bằng ngà voi dát vàng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng đang ngậm, sau đó nhổ ra một tầng khói trắng.
Tú bà bước nhanh đi vào trong phòng, vũ cơ cũng dừng múa, bóng hình xinh đẹp trong màn cũng phất phất tay, vũ đạo lại tiếp tục.
Tú bà đi vào bên giường, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Thường Hi cô nương, tam hoàng tử đã chờ ở bên ngoài rất lâu rồi.