Hồ Tâm Nguyệt tiếp nhận câu chuyện. Thoáng giảng thuật qua một lần.
Hứa Tiên cau mày nói:
- Hai tên vô lại đó gieo gió gặt bão, nhưng ngươi ra tay không khỏi quá ác.
Nhưng cũng không cho rằng đây là sai lầm lớn gì. Vô lại đang muốn XX, bị người giết. Như vậy, chuyện này nói tới quan phủ, cũng tuyệt đối không có tội, ngược lại còn được gọi là nữ tử trinh tiết không thua đấng mày râu.
Thời điểm này, đối với một chữ "Gian" có kiêng kị sâu đậm, như: "Thê tử thông dâm với người, bị trượng phu bắt được, đánh chết cả hai. ", chuyện như vậy, nhiều vô số kể, phần lớn sẽ không có tội tình gì. Nếu đặt ở hiện ại, xác định vững chắc là tội cố ý giết người.
Mà luật trời luật pháp càng rộng rãi hơn nhiều, thí dụ như trong Lan Nhược Tự, chúng quỷ dùng vàng bạc sắc đẹp dụ giết người qua đường, chẳng những không có thiên binh thiên tướng đến trừ yêu, ngay cả Yến Xích Hà là hào khí vượt mây cũng không quản tới. Chỉ có thể nói thời đại khác nhau, nhân tâm kém nhau quá nhiều, cách suy nghĩ của người xưa tuyệt đối không giống người hiện đại.
Hồ Tâm Nguyệt cười hì hì, nói:
- Trừng phạt ác chính là dương thiện, có lẽ Hứa đại công tử nên ca ngợi một phen mới phải.
Tiểu Thanh nhớ tới lời của Hồ Tâm Nguyệt khi đó. Muốn nói cái gì, nhưng lại không nói, Hứa Tiên đã cho rằng không có gì, vậy bỏ đi. Hơn nữa nàng giết hai người kia, chẳng phải hợp với tâm ý của mình sao?
Nhưng Bạch Tố Trinh không có cảm giác này, trong nội tâm thở dài một tiếng.
- Nàng quả nhiên không thay đổi.
Cho dù lời nói và việc làm mang đạo lý thế nào, chuyện nàng làm cũng chỉ tùy tâm, kiên quyết không giảng đạo lý cái gì đó. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Ăn cơm xong, Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh đi vào phòng bếp rửa chén.
Hồ Tâm Nguyệt đối với hành vi của nàng không thèm để ý, tự trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Tố Trinh có chút lo lắng nói:
- Quan nhân, ta có chút không quá yên tâm với Tiểu Thanh.
- Ân?
Hứa Tiên xoay đầu lại.
Bạch Tố Trinh không biết nên giải thích như thế nào.
- Ngươi không biết, Tiểu Nguyệt nàng... Nàng giết người chỉ vì thú vị, nàng làm cái gì đều vì thú vị, căn bản mặc kệ mặt khác.
Hứa Tiên đang rửa chén, trên mặt không có chút thần sắc ngoài ý muốn nào, nói:
- Có lẽ a, thật sự có thể nói là " tru tâm ". Nhưng trên thực tế, cho dù luật pháp nghiêm khắc như thế nào, ít nhất cũng cam đoan một điểm -- không tru tâm. Nếu như nàng thật sự giết ngươi vô tội lung tung, hôm nay ta sẽ không cho nàng làm thế. Nhưng bất luận kẻ nào cũng không có tư cách can thiệp vào suy nghĩ của người khác nhiều nhất có thể can thiệp vào hành vi mà thôi.
Bỗng nhiên hắn có cảm giác mình hiểu được suy nghĩ của Yến Xích Hà lúc trước, cũng chỉ ngây ngốc trong đời này quá lâu, quan niệm nhân sinh trong bất tri bất giác cũng cải biến.
Bạch Tố Trinh kéo ống tay áo của Hứa Tiên, bất mãn với thái độ này của hắn, nói:
- Ta lo lắng là Thanh nhi, tính tình của nàng có chút hoang dã, hơn nữa tâm tư đơn thuần dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, ta không muốn nàng biến thành như vậy.
Hứa Tiên dừng động tác lại, cười nói:
- Bộ dáng của ngươi bây giờ giống một mụ mụ lo lắng con gái học cái xấu!
Bạch Tố Trinh kéo lỗ tai của Hứa Tiên, nói:
- Không nên nói chuyện phiếm, ta đang thương lượng với ngươi a, quan nhân.
Hứa Tiên nói:
- Ta cũng không muốn ah, nhưng ta nghĩ như vậy, Hồ Tâm Nguyệt kia rất đáng ghét, nhưng kỳ thật cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, chỉ là lập trường của chúng ta khác nhau mà thôi. Tiểu Thanh không phải tiểu hài tử, sẽ làm ra lựa chọn của mình, đây cũng là tự do của nàng, mặc dù là chúng ta, cũng không can thiệp được.
Nếu như đem ý chí của mình đóng lên một cái cọ tiêu, dùng quy phạm của người khác làm của mình, không hợp với mọi người thì xem là dị đoan. Phàm là như vậy, suy nghĩ của mọi người đều "Chính nghĩa" của riêng mình, cách tà ác cũng không xa.
Bạch Tố Trinh tức giận nói:
- Chẳng lẽ ngươi không sợ Thanh nhi đồi bại? Ta nhất định phải nói chuyện với nàng.
Hứa Tiên nói:
- Không có nghiêm trọng như vậy đâu, nói cho ngươi biết ah, kỳ thật ta cũng thử đồi bại qua.
Hắn cũng không phải là thằng điên, từ nhỏ đã có suy nghĩ cứu rỗi thế giới, dù sao có đôi khi làm chuyện tốt cũng rất tổn thương đấy, bị chọc tức cũng là chuyện bình thường.
Bạch Tố Trinh nghe hắn giảng thuật, trên mặt như có điều suy nghĩ, nếu như hắn hạ quyết tâm làm người xấu, chắc là chuyện rất nghiêm trọng.
- Nhưng lúc đó, cho dù có tranh chấp lợi ích rất lớn. Trong nội tâm cũng biết rất không thoải mái. Giống như đem động vật và hành lý ném đi, thì mình không chết đuối, nhưng cảm giác, cảm thấy toàn thân khổ sở, ngẫm lại ở trên lục địa mặc dù có nhiều nơi không tốt, nhưng vẫn tốt hơn ở đây, vì vậy khi đi về. Cứu người cũng tốt, giúp người cũng tốt, không phải vì cái gì nhân nghĩa đạo đức, chỉ vì thống khoái trong lòng của mình. Nếu quả thật hoài nghi con đường mình đi, vậy dứt khoát đi thử con đường khác. Người chỉ có làm mình vui sướng là được! So với nàng làm người tốt, ta càng hy vọng nàng khoái hoạt.
Bạch Tố Trinh cười một cái nói:
- Quan nhân như vậy. Ta lại ghen đấy.
Hứa Tiên dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nói:
- Ngươi cũng biết ghen?
Sắc mặt Bạch Tố Trinh hồng lên, nói:
- Ah! Như thế nào không biết.
Lại cúi đầu rửa chén.
- Cái đó đã rửa qua rồi.
Trên lầu các cách đó không xa, Tiểu Thanh dựa lưng vào lan can, cúi thấp đầu đang nhìn bầu trời đầy sao, đuôi ngựa thật dài phất phơ trong gió.
Sao hôm nay rất sáng, một dòng sông ngân hà xuất hiện trên không trung, vô số ngôi sao lóng lánh trong đó, thâm thúy xinh đẹp khó có thể nói.
- Thật sự là nam nhân khiến người ta kinh ngạc, ta còn tưởng hắn sẽ tức giận đấy.
Tiếng cười của Hồ Tâm Nguyệt làm choTiểu Thanh ngẩng đầu lên, lãnh đạm nhìn qua nàng.
Hồ Tâm Nguyệt lơ đễnh, cũng ngồi lên lan can, nói:
- Ngươi nói hắn có biết ngươi nghe lén hay không, mới cố ý nói những lời như vậy, làm cho ngươi cảm động rối tinh rối mù, từ nay về sau sẽ khăng khăng một mực với hắn. Câu kia " so với việc làm nàng tốt hơn, ta càng hy vọng nàng khoái hoạt ", câu này rất phong độ đấy.
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn nàng, chẳng muốn phản bác, mà chỉ nói:
- Những lời hôm nay ngươi nói, đều là cố ý? Đầu tiên nói trước, ta cảm thấy việc hôm nay ngươi làm, phi thường nhàm chán.
Hồ Tâm Nguyệt cười hắc hắc, nói:
- Nhàm chán ư, vậy tìm một chuyện thú vị làm nhé.
Sáng sớm ngày thứ hai, đã có âm thanh gõ cửa truyền tới, một khi mở cửa, có một lão đầu tử đi tới, nói thẳng muốn tìm Hứa Tiên. Đây cũng không phải ai khác, chính là mông sư của Hứa Tiên, Tống lão phu tử.
Khi thanh danh của Hứa Tiên vang xa, hắn hiện giờ cũng không phải tú tài buồn chán, hôm nay đã có công danh, là danh sĩ phong lưu. Vốn chỉ về quê, hôm nay đã có đồn đãi hắn đang quy ẩn lâm điền, chuyên dạy dỗ Hứa Tiên là ẩn sĩ kỳ tài.
Trong phòng khách, Vân Yên dâng nước trà, lão đầu chỉ kéo tay của Hứa Tiên, hỏi:
- Hán Văn ah. Ngươi nói cho ta biết, nhất định là lời đồn a, ngươi nói sĩ tử Giang Nam không ai có thực học, tất cả đều là giá áo túi cơm, không phục thì tới thử cân lượng!