Hậu viện lá rụng, sương khói từ chén trà bốc lên. Một thân ảnh màu vàng đứng chắp tay phảng phất cổ họa làm cho trong lòng người ta không khỏi bình tĩnh trở lại.
Ngư Huyền Cơ ngoái đầu nhìn lại cười cười hỏi:
- Phan công tử khỏe rồi?
Hứa Tiên gật đầu:
- Ân, tốt rồi, đa tạ ngươi hỗ trợ.
Ngư Huyền Cơ chất vấn:
- Đến nhà nói lời cảm tạ cứ như vậy tay không mà đến sao?
Hứa Tiên sững sờ:
- Ơ. Vậy thì nếu không ta mời ngươi ăn cơm nhé?
Phốc!!!
Duẩn nhi cười trộm một hồi Ngư Huyền Cơ cũng hơi vui vẻ, mắng:
- Đồ ngốc.
Hứa Tiên một hồi vò đầu:
- Ta nói thật, ta làm đồ ăn là tuyệt nhất.
Ngư Huyền Cơ cười nói:
- Buổi sáng ta mới ăn rồi. Được rồi, hôm nay đến chỗ ta vì cái gì? Sẽ không chỉ vì cám ơn chứ?
Hứa Tiên đem hoang mang của mình thổ lộ hết một phen.
Ngư Huyền Cơ khẽ mĩm cười nói:
- Như thế nào, cảm giác mình lực lượng không đủ, muốn cùng ta học đạo?
Hứa Tiên phi thường kiên định lắc đầu, Ngư Huyền Cơ cũng có chút buồn bực:
- Thế là vì cái gì?
Hứa Tiên cau mày nói:
- Bởi vì ta có một giấc mộng vô cùng khủng bố.
- Là mộng cái gì?
- Nội dung ta nhớ không rõ ràng, đầu có một loại cảm giác là trong mộng ta không sợ hãi điều gì, không biết phẫn nộ, trừ mình ra cái gì đều không để ý. Ta quý trọng hết thảy trong mộng, không đáng giá nhắc tới, nhưng khi ta tỉnh rồi, ta muốn nhớ lại thì không thể làm được.
Ngư Huyền Cơ cười khổ:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Hứa Tiên cười sáng lạn:
- Ta muốn theo ngươi học đạo ah!
- A!
Ngư Huyền Cơ thét một tiếng kinh hãi, từ khi nàng bói thuật thành công đến nay, thực cảm giác không thể đoán được người này như thế nào.
Hứa Tiên thấy Ngư Huyền Cơ thường ngày xuất hiện bộ mặt lạnh nhạt, hiện tại bờ môi đỏ khẽ nhếch trợn mắt to, thật sự là đã xinh đẹp lại có thú vị. Hắn tiếp tục nói:
- Ta muốn mình trở nên mạnh hơn, những năm gần đây ta chưa bao giờ đình chỉ tu luyện đạo pháp, nhưng hết lần này tới lần khác không biết sử dụng như thế nào, ta nghĩ để cho sư tỷ ngươi dạy ta như thế nào sử dụng loại lực lượng này.
Ngư Huyền Cơ cau mày nói:
- Ba tâm hai tính thì không thể nào làm được.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta cũng không có ba tâm hai tính a. Ta toàn tâm toàn ý nói suy nghĩ của mình, ta đã thông suốt rồi. Cái gọi là đạo pháp cũng không quá thứ gọi là công cụ, chỉ cần không bị mất bản tâm, trong đại đạo bao la thì ta chính là ta.
Tới chỗ này, cùng Ngư Huyền Cơ một phen đối thoại, hắn ẩn ẩn đã minh bạch đạo của chính mình.
Nếu là đúng chuyện gì cảm thấy vô lực thì theo đuổi lực lượng càng mạnh, bất quá là cách nghĩ của tiểu hài tử mà thôi. Thật giống như khi còn bé mê thủy tinh cầu, khi đó muốn nhất chính là rất nhiều thủy tinh cầu. Nhưng hiện nay ai cũng có năng lực thực hiện mộng tưởng thời nối khố đó sao?
Nhưng bất đắc dĩ tâm đã cải biến, một phòng thủy tinh cầu cũng không cách nào làm cho mình cảm thấy nửa điểm khoái hoạt. Nếu như con đường cầu đạo đã mất đi bản tâm thì kết quả là lấy được lực lượng, cùng một phòng thủy tinh cầu đồng dạng có chút giá trị rồi.
Nói trắng ra là Hứa Tiên chỉ là cự tuyệt tiểu hài tử thành thục mà thôi, một bên cẩn thận từng li từng tí giữ vững vị trí chính mình như giữ một ít tính trẻ con, một ít điểm khoái hoạt, một bên hết sức tranh thủ kiếm thêm mấy viên thủy tinh cầu. Trăm năm về sau, ta nguyện quý trọng thủy tinh cầu ngươi như lúc trước ta còn là tiểu hài tử. Mặc kệ thời gian qua như nước trôi đi, đại đạo bao la mờ mịt, cũng không cách nào xóa bỏ.
Ngư Huyền Cơ nhìn thiếu niên trước mặt đang nhàn nhạt mỉm cười, trong nháy mắt tựa hồ tản ra linh tinh quang, quang mang này không đạm mạc giống như sư phụ, sư thúc mà phảng phất tản ra một loại ôn hòa nhân tâm.
Thiên Hành Kiện, quân tử dùng không ngừng vươn lên, chỉ như thế mà thôi.
Rồi sau đó Hứa Tiên lại hỏi bệnh tình của Phan Ngọc, lần trước hắn chưa kịp hỏi. Vì thế lần này hắn tới đây trong lòng đã bình tĩnh, cuối cùng tiền căn hậu quả hắn đã minh bạch.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Thật ra mỗi một loại chú thuật Nam Dương đều hết sức phiền toái. Nếu như biết rõ giải pháp, chính là người bình thường cũng có thể dùng chút máu hắc cẩu giải trừ, nhưng nếu như không biết giải pháp thì cần phải giết thi thuật giả. Sư phụ của ngươi ngươi đưa ngươi tấm ngọc bài phi thường kỳ lạ có thể hóa công đức mịt mù thành thực lực. Quả nhiên rất kì lạ. Nghe nói do đạo tổ chế tạo, là một kiện thần vật của Đạo gia tương đương với Lục Đạo Luân Hồi Bàn của Phật gia.
Hứa Tiên kỳ quái nói:
- Đồ vật lợi hại như vậy sao lại nằm trong quyển sách này?
Hắn không tin cái gì xuyên việt xong, nhân vật chính chiếm được thần khí.
- Chỉ vì nó chẳng những là một kiện thần vật, còn là một kiện phế vật.
- Phế vật?
Hứa Tiên tràn đầy kinh ngạc, thần vật là cấp bậc gì hắn rất rõ ràng.
- Người tu đạo hoặc nhiều hoặc ít đều nặng công đức, bởi vì quan hệ lấy vận số, công đức lại xưng là phúc đức. Biểu hiện trực tiếp nhất chính là công đức thâm hậu, người gặp Thiên kiếp nhất định yếu, người công đức nông cạn Thiên kiếp nhất định nặng. Nhưng công đức tích góp từng tí một rất khó khăn. Thủ đoạn của thần tiên ngàn vạn, ai chịu tùy ý tốn hao công đức, cũng không cần điều này. Vô luận làm công đức bài xuất hiện tên người đã khó, có cho ta cũng không cần.
Hứa Tiên cười nói:
- Ta nói mà, ta làm sao có thể có loại vận khí cứt chó này chứ.
Hứa Tiên lấy ra xem xét công đức ngọc bài, phát hiện ở bên trong công đức lại có hơn một vạn. Hứa Tiên bó tay, chính mình tựa hồ không có làm chuyện tốt gì mà. Chỉ là không biết hắn tối hôm qua thẩm âm, trừng phạt ác dương thiện có được. Đây chính là chỗ tốt dễ tích lũy công đức.
Mà hai câu "Cố tình làm việc thiện, thiện mà không phần thưởng. Vô Tâm làm ác, ác mà không phạt. " đúng là đạo lý cái được và mất của công đức. Tất cả là một chữ tâm! Muốn được công đức lại không thể có tâm công lợi, người có lòng công lợi càng nhiều thì công đức lại càng ít, cũng tỷ như cứu người, nếu như là vì đạt được vật chất của người khác thậm chí là trên tinh thần vì muốn hồi báo đều suy yếu công đức đoạt được.
Có một câu chuyện kể rằng, một quan vào Minh phủ thấy Diêm vương, sắc mặt Đế Quân nghiêm trọng. Quan tự biết sinh thời bị thụ không ít hối lộ đang nơm nớp lo sợ thì Diêm vương bỗng nhiên đại hỉ, mời hắn lên ghế trên. Tham quan không hiểu thấu. Diêm vương nói, mỗi năm đại hồng thủy nạn dân khắp nơi, ngươi cảm giác muôn dân trăm họ khổ, dâng thư thỉnh cầu khai mở quan thương giúp nạn thiên tai, trong lòng không có nửa phân vì mình, có được mười vạn công đức. Quan kỳ quái nói: nhưng quan trên nói ta không được phép ah! Diêm vương nói: đáng tiếc không có được phép, bằng không thì há lại chỉ có từng đó mười vạn công đức.
Đây chính là nghĩa gốc của công đức, tận tâm tận lực, cho dù không thành cũng có công đức.
Chỉ là đây cũng là nguyên nhân công đức bài bị đóng cửa tại Đạo Đức Kinh, nếu như phàm nhân có được, lúc nào cũng muốn suy tính là việc thiện để công đức gia tăng, làm việc thiện biến trở thành vì đạt được công đức mà làm thiện thì chỉ có thể là có hại mà không lợi.
Hứa Tiên có thể tích lũy được công đức như thế cũng là chuyện đương nhiên, hắn làm việc thiện chớ không phải là có tính toán. Dùng tâm mình như tâm người cảm thụ sự thống khổ của người khác. Vô luận trước đó do dự như thế nào, sau đó phàn nàn ra sao, nhưng trong lòng của hắn là đơn thuần đã minh bạch sự thống khổ của người khác, mà muốn tiến hành trợ giúp. Đồng dạng một việc thiện, Hứa Tiên lấy được công đức hảo báo đâu chỉ gấp mười lần.
Tối hôm qua Hứa Tiên hoàn toàn ở vào trạng thái "Cảm giác ", trong lòng ngoại trừ đối với truy cầu đại đạo cũng chỉ có một ít điểm chủ tâm. Mà không cái gì công lợi tâm, vì thế đạt được công đức cũng không ít.
Ngư Huyền Cơ cũng không biết Hứa Tiên vốn có bao nhiêu công đức, thế gian này cũng không tồn tại pháp môn thần kỳ nào chỉ liếc mắt nhìn đã biết rõ đồ vật của người khác, nàng chỉ ẩn ẩn cảm giác khí tức Hứa Tiên càng thêm tinh khiết, nhưng nàng đối với Thái Dương tinh lực không thể nào hiểu rõ, cũng khó có thể phán đoán chuẩn xác. Nếu như nàng biết rõ Hứa Tiên đạt tới cảnh giới Dương Thần xuất khiếu, đem một bước "Luyện Khí Hóa Thần " đi tới cuối cùng, còn không biết sẽ kinh ngạc như thế nào.
Chỉ là kiếp số kiếp số cuối đường chính là Thiên Địa chi kiếp.
Ngư Huyền Cơ ổn định tâm thần, muốn đem Hứa Tiên dẫn hướng đại đạo, còn cần từ từ mưu đồ, nàng không tin Hứa Tiên một ngày kia thật sự đã minh bạch Thiên Địa còn có thể nghĩ đến chuyện nhân thế.
Đúng vậy a, ếch xanh ngu xuẩn tới trình độ muốn nhảy ra khỏi giếng nhìn thấy bầu trời xanh. Nhưng cuối cùng chỉ vẫn ở trong giếng mà thôi. Hứa Tiên biết địch nhân lớn nhất tuyệt sẽ không phải là Pháp Hải, mà là biến hóa bản tâm trong lòng hắn.
Ngư Huyền Cơ hỏi:
- Ngươi muốn học cái gì đây?? Đồng dạng là đạo, nhưng tri mệnh bổ thiên hoặc tạo hóa thiên địa hoặc hóa thân ức vạn. Bởi vì đại đạo 3000 mà diễn sinh vô cùng vô tận, ngươi muốn học cái gì?
Hứa Tiên suy nghĩ một chút nói:
- Ta muốn học phương pháp chiến thắng địch nhân. nguồn TruyenFull.com
Ngư Huyền Cơ ngạc nhiên nói:
- Ngươi lại không có cừu địch, học phương pháp chiến thắng làm gì?
Hứa Tiên cảm thán miệng nói:
- Thần cản sát thần, Phật ngăn cản giết Phật, ngươi không biết là rất ngưu sao?
Tương lai Pháp Hải tìm tới tận cửa, vốn Hứa Tiên nghĩ cách là theo như tình tiết trong kịch Pháp Hải cũng không có trực tiếp động thủ, mà là trước dụ dỗ Hứa Tiên, lại bức Bạch nương tử thủy mạn Kim Sơn (nước dâng Kim Sơn) sau đó mới chính thức ra tay. Chỉ cần mình Hứa Tiên không bị hắn hấp dẫn, Pháp Hải có lẽ là không có cách nào. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút Pháp Hải cùng Bạch nương tử đây chính là có thù riêng, đến lúc đó thật sự tránh được sao? Cứ phải lo trước khỏi hoạ thì tốt hơn.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Vậy ngươi nên đi tìm Yến Xích Hà đưa kiếm cho ngươi đi. Nhất mạch của hắn tuy không phải đại đạo, càng không thể Trường Sinh, nhưng tu đến đỉnh phong thì uy lực vô cùng to lớn. Ngoài trăm dặm trảm đầu người dễ như lấy đồ trong túi.
Hắn vừa lúc trở lại từng đã tới tại đây một lần, kể chuyện của Lan Nhược Tự, Ngư Huyền Cơ cũng tỏ tường.
Hứa Tiên cười khổ, chính mình ly khai Hàng Châu, Bạch nương tử tìm không thấy mình thì biết sao giờ. Bất quá cái này đương nhiên không thể nói, hắn đành chém gió:
- Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
Ngư Huyền Cơ nói:
- Đồ tham lam.
Nói đoạn nàng khoát tay nói:
- Thôi, thôi. Ai bảo ta là sư tỷ của ngươi. Ngươi muốn học phương pháp chiến thắng địch nhân phải hay là không?
Hứa Tiên vui vẻ nói:
- Phải!
Sắc mặt Ngư Huyền Cơ nghiêm nghị nói:
- Tốt, ta liền dạy ngươi phương pháp Thiên Cơ Vận Toán.
Phanh!!!
Hứa Tiên từ trên ghế té xuống. Câu này cũng nói ra được, Hứa Tiên đứng lên cả giận nói:
- Ta nói là muốn học cách chiến thắng địch nhân.
Trên mặt Ngư Huyền Cơ xuất hiện một tia xấu hổ hiếm thấy:
- Nhưng mà ta chỉ biết Thiên Cơ Vận Toán ah! Hơn nữa, học giỏi Thiên Cơ Vận Toán, có thể xu cát tị hung (thích hên tránh xấu), căn bản là không phải động thủ ah!
Hứa Tiên nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi luôn tránh khỏi họa thì đến lúc gặp làm sao xử lí.
- Ta quay về Tinh Túc Hải là được rồi.
Ngư Huyền Cơ làm ra một bộ dáng đương nhiên, không thể không biết trở về môn tránh họa có ý tứ gì hay không.
Hứa Tiên hoàn toàn bị đả bại, hắn vô lực nói:
- Vậy ngươi dạy ta Thiên Cơ Vận Toán tốt rồi.
Đến lúc đó cùng Pháp Hải giằng co, chính mình kêu lên quần trong hắn mặc màu gì, cho hắn xấu hổ mà chết.
Trên mặt Ngư Huyền Cơ lóe lên linh quang nói:
- Ta đã quên, Thiên Cơ mấy thuật không phải có thiên phú đặc dị rất khó có sở thành.
Sau đó mặt nàng lộ vẻ khó khăn nhìn Hứa Tiên thiếu chút nữa thì nói:
- Loại người như ngươi không có thiên phú, vẫn sớm làm bỏ cái ý nghĩ đó đi!
Hứa Tiên tiến vào trạng thái nổi điên, trong mắt tràn ngập tơ máu, từng bước một ép lên nói:
- Sư tỷ, ta lớn lên rất giống khỉ sao?
- Này...Này. ngươi muốn làm gì? Còn tới nữa ta hô người, Duẩn nhi mau tới ah.
Ngư Huyền Cơ từng bước một lui về phía sau, liếc mắt nhìn trộm, Duẩn nhi một mực trốn ở sau nghe lén liền chạy mất dép. Trong lòng nàng thầm mắng tiểu nha đầu nuôi không quen.
Sau lưng chấn động, Ngư Huyền Cơ đã thối lui đến bên tường, khuôn mặt Hứa Tiên càng ngày càng gần, Ngư Huyền Cơ cái khó ló cái khôn hô to:
- Còn có một biện pháp.
- Nói!
Thần sắc Hứa Tiên không hề buông lỏng, Ngư Huyền Cơ đã có thể chứng kiến trong mắt Hứa Tiên có cái bóng của mình.
- Ta có một quyển sách, có lẽ đối với ngươi sẽ có trợ giúp.
- Có lẽ?
Hứa Tiên hừ một tiếng. Ngư Huyền Cơ cảm thấy Hứa Tiên bắt đầu phun ra nhiệt khí.
- Nhất định, nhất định.
Ngư Huyền Cơ vội vàng cam đoan.
- Vậy còn không sai biệt lắm.
Hứa Tiên biểu lộ buông lỏng, ngồi trở lại trên mặt ghế đá nhàn nhã uống trà.
Ngư Huyền Cơ nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi nàng quả thật có chút bối rối. Sở trường về Thiên Cơ thuật số nàng bất cứ lúc nào cũng sẽ không bị bức đến tuyệt cảnh, có thể ở mọi thời khắc bảo trì tư thái bình tĩnh, nhưng người trước mặt hết lần này tới lần khác không cách nào tính ra. Mà nàng lại không học qua cái gì pháp môn chém chém giết giết, cũng không thấy chuyện này cần thiết nên giờ này mới hối hận.
Ngư Huyền Cơ hơi tức giận:
- Ngươi mới vừa rồi là giả bộ?
Hứa Tiên uống một ngụm trà rồi nói:
- Ta không ngại giả bộ một lần nha. Sư tỷ, bộ dạng vừa rồi của ngươi cực kỳ xinh đẹp, rất muốn nhìn thêm một lần nữa.
Xác thực một ít đạo thân ảnh vĩnh viễn lạnh nhạt, đột nhiên bởi vì chính mình mà kinh hoảng run rẩy, tự nhiên khiến mình sinh ra một cảm giác sung sướng. Hứa Tiên thiếu chút nữa thật sự chịu không được hấp dẫn, sinh ra chút ý nghĩ bạo lực. Chỉ là trong nháy mắt đó, hắn cũng từ trong mắt của nàng thấy được chính mình.