Chỉ có nàng còn đứng ở giữa đường lớn, nghĩ đến chuyện vừa rồi. Ngăn cản cổ kiệu đi đường này, hộ vệ đang muốn xua đuổi, trong kiệu có âm thanh già nua truyền ra, nói:
- Chậm đã, hạ kiệu!
Ngay sau đó có một lão già gầy trơ xương đi ra, ôn hòa hỏi:
- Cô nương, ngươi có oan tình gì sao?
- Là Phùng đại nhân.
- Phùng Thanh Thiên!
- Phùng thừa tướng.
Đám người la lên, liền quỳ trên mặt đất, nhìn qua lão già lưng còng kia, trong mắt tràn đầy nóng bỏng.
Nàng trả lời:
- Ta tìm người.
Phùng thừa tướng sững sờ, dám ngăn cản kiệu của hắn, không ai không phải có oan tình và khiếu nại cần hắn chỉ điểm.
- Tìm ai?
- Nàng tên là Tiểu Nguyệt, ta tên là Bạch Tố Trinh!
Phùng thừa tướng hỏi:
- Ngươi từ đâu tới đây? Nàng là gì của ngươi?
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta từ núi Thanh Thành đến. Nàng, nàng là muội muội của ta, ngươi biết nàng ở đâu không?
Nếu như Tiểu Nguyệt thật sự ở đây, nhất định sẽ nhảy dựng lên, hôi:
- Ngươi bảo ai là muội muội? Ngươi là muội muội của ta!
Nhưng nàng không có ở đây, cũng không ai nói với Bạch Tố Trinh lời này. Nghĩ tới đây, nàng cũng bật cươi một cái.
Không ít người chung quanh lặng lẽ ngẩng đầu lên, bởi vì này dáng tươi cười, phát ngốc một hồi.
Phùng thừa tướng do dự một chút, tuy hắn là thừa tướng, nhưng tìm người không phải là việc của hắn. Nhưng cô nương này ngàn dặm xa xôi vào kinh thành tìm muội, dung mạo lại xuất chúng như thế, nếu như ở lại nơi này, chỉ sợ hại nàng, thấy trong đám người có không ít ánh mắt bất thiện nhìn qua.
- Ngươi đi theo ta đi, chờ ta sai người tìm giúp ngươi đi tìm!
Bạch Tố Trinh gật gật đầu, dù sao hiện tại cũng không có chỗ đi. Cho nên đi bên cạnh cỗ kiệu kia, trong lòng nghĩ thầm: nhân gian vẫn có người tốt!
Đi vào trong phủ thừa tướng, Bạch Tố Trinh nhìn chung quanh, không nghĩ tới, phủ đệ này lại nhỏ như vậy, bên trong thật không ngờ quá rách nát, trong phòng lớn cũng trống rỗng.
- Lão đại gia. Nhà của ngươi quá nghèo a, là thanh quan à!
Nàng rất ít xuống núi, nhưng đã nghe Tiểu Nguyệt nói không ít chuyện dưới núi.
Phùng thừa tướng nhịn không được cười lên, hắn làm quan đã nhiều năm, được người ta tán dương vì chuyện này.
Phùng lão phu nhân đang giúp Phùng thừa tướng cởi quan phục trên người, cũng cười nói:
- Lão đầu tử, cô nương thanh tú này là thế nào vậy?
Nghe Phùng thừa tướng giảng thuật một phen, kinh ngạc nói:
- Từ trong núi Thanh Thành tới tìm thân nhân, xa như vậy, phải giúp nàng tìm xem mới được.
Phùng thừa tướng thay đổi một thân y phục thường nguày, phía trên có nhiều miếng vá, lại không nghỉ ngơi, mà sai người đi tìm thân nhân giúp nàng, đi vào trong thư phòng xử lý công vụ. Thừa tướng phu nhân lôi kéo tay nàng nói chuyện.
Kỳ thật Bạch Tố Trinh muốn nói, không cần làm phiền, Tiểu Nguyệt rất nhanh sẽ tới tìm nàng, mũi của tiểu Nguyệt rất thính, nhưng loại lời này đương nhiên không thể nói ra. Buổi tối nằm trong phòng, bỗng nhiên nghe ở xa xa có tiếng người.
- Ngày hôm nay đại hạn, người chết đói ngàn dặm. Bệ hạ không giúp nạn thiên tai, là mê hoặc rồi bị mê hoặc, muốn tu Trích Tinh Đài. Nếu như thế này, nhất định sẽ gây thanh đại họa, ta phải khuyên nhủ mới được!
Đây là âm thanh xúc động tức giận của Phùng thừa tướng.
- Lão đầu tử, chuyện này không có biện pháp nào, từ khi yêu nhân kia vào trong cung, bệ hạ ngoan ngoãn phục tùng nàng ta. Ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bị đày vào trong lãnh cung a.
Đây là âm thanh thở dài của Phùng lão phu nhân.
"Ba" một tiếng, có tiếng vỗ bàn thật mạnh, nói:
- Lão phu cũng chỉ có lấy cái chết can gián!
- Đại nhân, quốc gia hưng vong, tất cả đều không do ngươi, ngài vạn lần không được nói chữ chết nhẹ nhàng như vậy!
Đây là âm thanh van cầu của hộ vệ.
Bạch Tố Trinh lẳng lặng nghe, bỗng nhiên mở to hai mắt, che miệng lại.
- Yêu hậu!
Nàng cũng không ngu dốt, liên tưởng tới những lời của nữ võ thần kia nói.
- Chẳng lẽ nói là tiểu Nguyệt!
Những lời kế tiếp nàng không có tâm lắng nghe, chỉ cảm thấy trong nội tâm hỗn loạn vô cùng lợi hại.
Ngày thứ hai, sau khi triều hội, sắc mặt Phùng thừa tướng trắng xanh trở về trong phủ, bên cạnh có một tên thái giám cẩn thận bưng theo cái khay, phía trên có mảnh vải vàng, nhưng mơ hồ có thể thấy được trong đó là hình dạng một bầu ruợu, sau lưng là đại đội binh vệ đi theo.
Phùng thừa tướng đi tới trước cửa, bỗng nhiên cầm khay, vô lực phất tay với thái giám và hộ vệ phía sau. Trên mặt của tên thái giám không đành lòng. Trong binh vệ có người không nhịn được goi:
- Thừa tướng!
Đại môn chậm rãi khép kín, binh vệ cùng thái giám cũng không có y theo pháp lệnh xông vào trong phủ.
Phùng thừa tướng gọi người trong phủ đi tới, tiến vào trong thư phòng. Phùng phu nhân vừa thấy cái khay, trong nội tâm dĩ nhiên hiểu rõ.
Bạch Tố Trinh nhìn ra xa, thấy người trong phủ đi tới một gian phòng, sau đó cửa phòng đóng chặt, cũng không thấy mở ra nữa.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh bất an, rốt cục nhịn không được đẩy cửa phòng ra, cảnh tượng trong phòng làm cho nàng nhịn không được lui ra phía sau một bước, có một bầu rượu đã khô cạn.
Sử quan có viết lại chuyện này.
- Thừa tướng can gián chuyện xây Trích Tinh Đài, làm tức giận long nhan, sau đó nghe theo gièm pha, hoàng đế ban thưởng chẫm tửu, thừa tướng cùng phu nhân tận vong, vệ sĩ trong phủ tuẫn tiết chết theo.
Rất nhiều binh vệ xông vào trong phủ, liệm thi thể. Cho rằng nàng là người trong phủ, cũng không có làm khó nàng.
Bạch Tố Trinh đi trên đường cái, không cách nào tưởng tượng, người một nhà hôm qua còn thân thiết như vậy, tại sao bỗng nhiên chết đi chứ?
Trên đường cái, mỗi người đều cất giấu xúc động, không ít người tốp năm tốp ba tụ lại cùng một chỗ, thấp giọng bàn luận, có còn âm thầm rơi lệ, nhưng vừa thấy có người lập ức tán đi, tránh người ngoài.
Nhưng rất nhiều âm thanh lại truyền vào trong tai của nàng, đó là tiếng nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ.
- Hôn quân! Yêu hậu!
Nàng đang định đi tới, lại có mấy người vây quanh nàng lại. Chính là mấy tên hôm qua, hung hăng mắng:
- Đàn bà thúi, ngày hôm qua xem như vận khí ngươi tốt.
Trên mặt có khoái ý như sắp sửa thực hiện được công việc, xem ra cũng không phải tất cả mọi người đều đau xót a.
Một chiếc xe loan hoa mỹ chạy bụi mù tung bay, gần trăm kỵ sĩ hộ vệ chạy tới, cỗ kiệu kia không chậm. Xa giá cũng không cho đám người khác có thời gian tránh né, cho dù là cái gì ngăn cản trước mặt, đều nhanh chóng nghiền nát chướng ngại vật. Trong khoảng thời gian ngắn, phố xá sầm uất có gà bay chó chạy.
Mấy tên tay sai không phản ứng kịp, đã bị kỵ binh vây quanh.
Trên xa giá có một thân ảnh nhảy xuống, ôm lấy Bạch Tố Trinh, kinh hỉ nói:
- Tiểu bạch!
Bạch Tố Trinh nhìn dung nhan xa lạ ở trước mặt của mình, nhưng lập tức cảm giác được hương vị trước kia trên người của nàng, nói:
- Tiểu Nguyệt? Thật sự là Tiểu Nguyệt!
Sau hương vị quen thuộc chính là vui mừng khi xa cách đã lâu.
Đám người quỳ trên đất, không người nào dám ngẩng đầu lên. Mấy tên tay chân đã xịu lơ trên mặt đất, mặt không còn chút máu.
Hồ Tâm Nguyệt kéo Bạch Tố Trinh lên xe loan, lại xốc màn che lên, chỉ vào mấy tên tay chân trên mặt đất, nói:
- Giết cho chó ăn!
- Vâng, nương nương!
Kỵ binh cùng đáp lời. Hơn mười cán thương sắc bén đâm vào đám người này, không có bất cứ chống cự gì diễn ra, máu tươi nhanh chóng rót vào bùn đất. Rất nhiều kỵ sĩ hộ vệ theo xe loan hồi cung. Lưu lại vài tên kỵ sĩ, tim kiếm bóng dáng của chó. Đây là mệnh lệnh, tuyệt đối không phải vui đùa.
Hoàng cung cấm nội. Xa giá thông suốt không trở ngại, trên đường đi Hồ Tâm Nguyệt hưng phấn giảng thuật chuyện lý thú ở nhân gian.
- Sớm biết như vậy nên đi du ngoạn thật tốt, nhất định phải cường ngạnh kéo ngươi xuống núi rồi.
Hồ Tâm Nguyệt cùng nàng xa cách đã lâu gặp lại, chỉ cảm thấy có những lời không nói hết được, nhưng chưa từng chú ý tới khác thường trên mặt của nàng. Thẳng đến khi tới cung khiết hoa mỹ, lập tức thiết hạ yến hội, cũng chỉ có hai người các nàng.
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Vốn chúng ta ở dưới chân núi được cho là ăn ngon rồi, nhưng so sánh với những thứ trong kinh thành này, thì thua xa không sánh kịp. Hôm nay chúng ta ăn chính là đại tiệc của nhân gian đấy.
Phân phó xuống dưới, cung nhân đi chuẩn bị. Cho nên không qua bao lâu, đã có từng khay thức ăn đã đưa lên, toàn là mỹ thực của nhân gian.
Trong đó có thải văn linh chi, mắt phượng trân châu, thiên tằng thê ti, ngọc ti điểm hồng.
Hồ Tâm Nguyệt gấp một miếng đồ ăn đưa lên miệng của nàng.
- Cái này gọi là " thải văn linh chi ", chỉ dùng khối thịt tròn trước chóp mũi dê tạo thành, nếm thử như thế nào?
Bạch Tố Trinh nếm một khối, đúng là rất sướng miệng, hơn xa còn ngon hơn xa so với thịt gà vịt nướng từng ăn, nhưng chợt nhớ tới những cảnh tượng nhìn thấy bên đường, bỗng nhiên không cảm thấy ngon nữa, lại nhìn một bàn thải văn linh chi trên bàn, hỏi: Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyen360.com
- Một con dê làm sao có nhiều như vậy?
- Một đầu dê, làm sao có đươc một bàn thế này, phải một trăm đầu dê đấy.
Bạch Tố Trinh kinh ngạc, nói:
- Một trăm đầu?
Thức ăn bày trên bàn, không ngờ có liên quan tới một trăm đầu dê a?
Hồ Tâm Nguyệt cười nói:
- Đây là đầu bếp nổi danh của nhân gian làm đấy, chỉ dùng bộ phận ngon nhất trên người con dê, những bộ phận tanh nồng khác vứt bỏ hết!
Tiện tay giới thiệu, thiên tằng thê ti chính là khối xương sụn cách cổ con dê ba thốn, ngọc ti điểm hồng chính là môi dưới của dê, còn đủ thứ khác, nhiều không kể xiết!
Bạch Tố Trinh mở to hai mắt, so sánh với bữa ăn rau dưa trong phủ thừa tướng nàng ăn lúc trước, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Hồ Tâm Nguyệt thấy Bạch Tố Trinh lâu không động đũa, nói:
- Không hợp khẩu vị sao? Ta cho bọn họ đi làm những món khác nhé, ngươi muốn ăn cái gì?
Bạch Tố Trinh có chút trầm trọng nói:
- Tiểu Nguyệt, ngươi biết không? Bên ngoài có thật nhiều người đều không có cơm ăn, sắp chết đói?
Hồ Tâm Nguyệt không đếm xỉa tới uống một hớp rượu, nói:
- Vậy thì thế nào? Chúng ta có ăn chẳng phải được rồi sao?
Rốt cuộc Bạch Tố Trinh nhịn không được, bỗng nhiên đứng dậy, hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong nội tâm của nàng.
- Ngươi biết Phùng thừa tướng không? Hắn... Buổi sáng hôm nay hắn đã chết, rất nhiều người đều chết, mọi người trên đường đều nói ngươi hại, là thực sao?
Nàng có chút lo nghĩ trợn to đôi mắt xinh đẹp. Sợ hãi nghe những câu đối đáp của cư dân trong thành với nhau.
Hồ Tâm Nguyệt đương nhiên nói:
- Là lão đầu tử này a, luôn nói ta nói bậy, đương nhiên nên giết chết! Hơn nữa hắn luôn muốn giúp nạn thiên tai ah, bình loạn ah, lãng phí thời gian, chỉ cần hắn chết, có thể nhanh lên hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta có thể đi Dao Trì. Chẳng lẽ ngươi quen biết hắn?
Rốt cục phát giác dị sắc trên mặt của Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh không thể tin được, nói:
- Ngươi... Tại sao ngươi biến thành bộ dáng này?
Tiểu Nguyệt sớm chiều ở chung với nàng suốt cả ngàn năm không phải như vậy, nhất định là bị này nhân gian làm đồi bại rồi.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Cũng chỉ là mấy tên nhân loại mà thôi, ngươi làm gì nhìn ta như thế?
Ánh mắt xa lạ kia làm cho nội tâm của nàng khổ sở.
Bỗng nhiên Bạch Tố Trinh tiến lên, giữ chặt tay của Hồ Tâm Nguyệt, đi ra ngoài, nói:
- Ngươi theo ta trở về, chúng ta trở về núi đi!
- Làm gì thế, ngươi nổi điên à?
Hồ Tâm Nguyệt giãy giụa khỏi tay của nàng, nổi giận đùng đùng trừng to mắt nhìn qua Bạch Tố Trinh.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta không muốn ngươi ở chỗ này, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?
Hồ Tâm Nguyệt cười lạnh nói:
- Đồ ăn này cũng không phải do ta suy nghĩ ra, những cung khuyết này không phải ta làm, lão nhân kia cũng không phải ta muốn giết, người đều vì chính mình, thậm chí giết người cũng không phải ta! Ta biết rõ ngươi đang thương sót những người kia, nhưng ngươi không có nghe thượng tiên nói sao? Đây là vì cứu thêm nhiều người nữa..., ta không có sai.
Nước có hôn quân, quốc có loạn thế, cũng có trung thần, trong trường hợp đó trung thần chung quy không thể cứu người trong thiên hạ, ngược lại là dùng trung tâm tài cán của mình kéo dài hơi tàn cho quốc gia, thiên hạ dân chúng cũng chịu khổ nhiều hơn một ngày, hơn nữa chung quy cũng không tránh được chiến loạn xảy ra. Đương nhiên, những người này cũng không sai, bọn họ chỉ đứng trên lập trường của mình mà làm việc, khí tiết của bọn họ được thiên cổ khen ngợi a.
Nhưng trong góc độ của tiên nhân quan sát thế gian cả ngàn năm, những cảnh tượng nhìn thấy là một thứ khác.
Bạch Tố Trinh tức giận, nói:
- Ta không hiểu những đạo lý kia. Nhưng ta biết bây giờ ngươi đang hại người a.
Hồ Tâm Nguyệt lại nói:
- Hại người thì thế nào, khi chúng ta còn bé, chẳng lẽ không phải người muốn bắt chúng ta, giết chúng ta, ăn chúng ta, hiện tại ta phải hại cho thống khoái! Rắn ngốc, ngươi đừng nên dối trá giả thanh cao nữa, ta còn không phải vì muốn chúng ta đi Dao Trì hay sao!
Bạch Tố Trinh hô to một tiếng, nói:
- Ta mới không muốn ngươi bởi vì hại người mà đi Dao Trì, muốn đi thì ngươi tự đi đi.
- Ngươi nói cái gì? Ta... Ta đều là... Ta không biết ngươi!
Bạch Tố Trinh đáp lễ, nói:
- Ta cũng không biết ngươi!
Nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi.
Hồ Tâm Nguyệt tức giận toàn thân run rẩy, những vui sướng khi gặp lại đã tan thành bong bóng. Mạnh mẽ lật tung bàn ngọc trước mặt, món ngon mỹ vị vung vẫy trên đất. Ngay sau đó là âm thanh nện vỡ đồ đạt, nương theo đó là các câu:
- Ngu ngốc, ngu ngốc!
Thái giám cung nữ đều câm như hến, tránh ra thật xa, không dám đi vào gặp mặt vị hoàng hậu nương nương tính tình không tốt đang tức giận này, cũng không hiểu, hoàng hậu nương nương cho tới bây giờ đều là cười cười nói nói dịu dàng, tại sao bộc phát tính tình như thế.
Một mình ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nhìn địa phương mà nàng phải đi, lau lau nước mắt trong khóe mắt.
Đem thí nghiệm nhân tâm, chân diện mục thật sự của nhân gian chứng minh, bộc phát ra tranh chấp chưa từng có trước nay. Thực sự không phải là sai đơn giản, thiện cùng ác, cũng không phải ai cũng buông tha kiên trì mà mình theo đuổi, cũng không phải ai cũng hiểu và lý giải tâm tư của đối phương.
Hoàng đế tự hủy trụ cột của quốc gia, vương đình ầm ầm sụp đổ, thiên hạ phân loạn nổi lên bốn phía, lưu dân tàn sát Long tại bắc khâu, hoàng hậu treo cổ tự tử mà chết.