Không qua bao nhiêu thời gian, lại bay tới Đông Hải, Tiểu Thanh đã sớm sờ ở bờ cát, thấy hắn trở về, trên người hoa mai quanh quẩn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bổn cô nương cùng ngươi đi ra biển tìm dược, không ngờ ngươi chạy về đấy?
Hứa Tiên dỗ ngọt nàng một phen, mới khiến nàng từ giận biến thành vui.
Hai người đang muốn ra biển, bỗng nhiên Tiết Bích đi tới.
- Ta có một việc muốn mời các ngươi hỗ trợ?
- Chuyện gì?
Tiết Bích hiện ra thần sắc sầu lo.
- Cùng ta đi giúp đỡ Ngư Nhi còn có một vị tinh túc, tên là Yến Tử, chính là Nguy Nguyệt Yến trong hai mươi tám tinh túc. Nàng ra biển để xây dựng Tiên Cung cho Ngư Nhi. Nhưng đã rất lâu không có truyền tin tức trở về, ta sợ nàng gặp phiền toái gì đó. Cũng sắp tới ngày khai mở Tiên Cung rồi, ta muốn đi xem trước.
Hứa Tiên trầm ngâm nói:
- Nguy Nguyệt Yến, một vị Địa Tiên có thể gặp phiền toái gì chứ? Ta thì không có vấn đề, ngươi nói Tiên Cung ở nơi nào!
Đợi cho Tiết Bích vạch phương vị, Hứa Tiên cùng Tiểu Thanh nhìn nhau, bởi vì nơi này gần với nơi bọn họ muốn đi.
Trước khi Hứa Tiên ra biển, cho dù Thái Âm chân nhân nói vị trí đại khái của Thất Minh Chi, cũng không cần Hứa Tiên đi tìm kiếm trong biển rộng. Nhưng Thái Âm chân nhân cũng nói, chỗ đó có lẽ có một con yêu thú không kém trông coi, chẳng lẽ là Nguy Nguyệt Yến cũng bị linh vật hấp dẫn sao, xông vào địa bàn của yêu thú, nên xảy ra chuyện gì.
Hứa Tiên vừa nói ra phỏng đoán này, Tiết Bích cũng lo lắng,
- Đã như vầy, chúng ta cùng lên đường.
Vì tiết kiệm thời gian, cho nên cưỡi kim ưng, bay về phiến hải vực đó.
Kim ưng gánh sức nặng của ba người, cũng bay chậm hơn rất nhiều, nhưng cũng mau hơn Hứa Tiên cưỡi thải vân.
Hứa Tiên nói:
- Nguy Nguyệt Yến kia cũng là yêu quái cầm loại, có lẽ dùng tốc độ của nàng, sẽ không có nguy hiểm gì, đánh không lại cũng có thể chạy thoát.
Ngay cả kim ưng vừa tu thành yêu quái cũng có tốc độ như vây, Nguy Nguyệt Yến thân là một trong hai mươi tám tinh túc, là yêu quái cấp Địa Tiên, có lẽ càng nhanh hơn mới đúng.
Tiết Bích nói:
- Tốc độ của Yến Tử còn nhanh hơn kim ưng này của ngươi rất nhiều, ngày thường lại ưu thích phi hành, trước kia thường xuyên bay từ Tiên Cung về, thời gian không tới uống cạn chén trà, cho nên đi lại thường xuyên. Về sau ta lo lắng bị người khác lợi dụng thời gian rãnh, bảo nàng không nên quay về.
Tiểu Thanh nói:
- Nói không chừng nàng ngoan ngoãn nghe lời ngươi nói cũng không chừng, ngươi có gì phải bận tâm chứ?
Tiết Bích cười khổ nói:
- Các ngươi không hiểu nàng nên mới nói vậy, tính tình của nàng nghe lời ta tới mức như vậy, cho nên ta mới lo lắng đấy.
Trong nháy mắt, đã tới vùng biển mà Thái Âm chân nhân chỉ rõ, cũng là vùng biển có Tiên Cung sắp xuất thế.
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.comLúc sáng sớm, một tầng sương màu màu trắng dày đặc bao phủ đại dương bao la. Bọn họ xuyên qua mây mù dày đặc, đi vào hải đảo mà Nguy Nguyệt Yến ngây ngốc, cao thấp sưu tầm một phen, quả nhiên thấy dấu vết của nàng lưu lại, nhưng không thấy bóng dáng của nàng.
Tiết Bích hỏi:
- Ở gần đây cũng không thiếu hòn đảo, sư phụ của ngươi nói là chỗ nào?
Hứa Tiên nói:
- Ta cũng không rõ lắm, đang định đi tìm đây.
Xuất ba lá bùa giao cho Tiểu Thanh cùng Tiết Bích,
- Hiện tại chia nhau đi tìm thôi, nếu như gặp nguy hiểm thì đốt lá bùa, những người khác có thể cảm nhận được vị trí.
Sau đó giao độn phù màu vàng cho Tiểu Thanh, tuy với thực lực của bọn họ chưa chắc gặp nguy hiểm gì, nhưng tăng thêm một tầng phòng bị mới tốt.
Tiểu Thanh xấu hổ một chút, thu độn phù, trong lòng cũng rất vui mừng.
Rồi sau đó ba người, phân tán ra chung quanh, bản thân mình xâm nhập vào trong phiến sương mù dày đặc này, trong nháy mắt biến mất tung tích.
Hứa Tiên ngồi yên trên người của kim ưng. Nhanh chóng bay thẳng vào trong sương mù, sau đó tìm thấy một hải đảo, tìm kiếm chung quanh, hắn dùng thần hồn tìm tòi một phen, hiệu suất cũng không phải chậm.
Nhưng phiến hải vực này giống như vô cùng vô tận, hải đảo vẫn tim được, nhưng không có chút thu hoạch gì cả.
Lại có một ít hòn đảo xuất hiện trong Thiên Nhãn Thông Thiên Nhãn, sóng biển lần lượt đập vào vách núi, lại một lần rút xuống, là cảnh sắc thường có của biển cả.
Nhưng Hứa Tiên lại có chút thở dài, bởi vì đây là lần thứ ba hắn nhìn thấy hải đảo này, chẳng lẽ mình đột nhiên có thuộc tính "Lạc đường" khó hiểu sao?
Từ trên ý nghĩa nào đó mà nói, chuyện này là không thể nào, với tư cách là một Thần Tiên, hắn tự nhận còn chưa tới mức như thế này, hơn nữa đại nam nhân lạc đường tuyệt đối không phải nam nhân a.
Chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết, phiến sương mù này nhất định có vấn đề. Có khả năng Yến Tử cũng bị lạc đường cũng là đương nhiên.
- Giá!
Hứa Tiên quát một tiếng, kim ưng giương cánh bay qua một hướng, nhưng một hồi lâu sau, lại một lần nữa xuất hiện trên hải đảo này.
- Giá! Hướng lên!
Kim ưng đã bay thẳng lên bầu trời, nhưng bay lâu như vậy vẫn ở trong phiến hải vực và hòn đảo nỳ, đợi đến lúc Hứa Tiên ra lệnh bay xuống dưới.
Chợt phát hiện. Mình đã không nhìn thấy biển, cao thấp tả hữu đều là sương mù dày đặc, ngây ngốc lâu như vậy, sẽ cảm giác kết nối với chuyện mất phương hướng.
Hứa Tiên cũng là người trải qua sóng to gió lớn, cũng không kinh hoảng, chỉ hơi lo lắng cho Tiểu Thanh và Tiết Bích.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cảm giác có đồ vật gì đó đang tới gần mình, vội vàng bày ra tư thế phòng bị.
Bóng đen kia nháy mắt đã tới, chỉ cách xa Hứa Tiên có mấy trượng, hỏi:
- Xin hỏi lục địa ở đâu?
Sau đó có âm thanh phá không xoẹt qua, thân ảnh kia có tốc độ vượt qua âm thanh a.
Hứa Tiên sững sờ, chẳng lẽ đây chính là Nguy Nguyệt Yến sao? Đang muốn gọi nàng lại, lại nghe nàng nói:
- Cảm ơn!
"Vèo" một tiếng bay đi.
- Ah, ta còn chưa nói cái gì đâu! Kim ưng, nhanh, đuổi theo nàng!
Lại nghe trong sương mù có tiếng phong bạo liên tiếp, nhưng không nhìn thấy tung tích của Nguy Nguyệt Yến đâu nữa, đang lúc Hứa Tiên muốn bỏ đi, lại cảm thấy Nguy Nguyệt Yến đang tới gần.
Hứa Tiên thở ra một hơi, nói:
- Ngươi là Nguy...
Một câu còn chưa dứt, một ngọn gió màu tím đã tới gần.
Hứa Tiên vội vàng bay lên, lưỡi đao gió xoẹt qua đầu của hắn, cắt mấy sợi tóc, khí tức sắc bén làm đôi má của Hứa Tiên đau đớn.
Trong nháy mắt giao thoa đó, hắn nhìn thấy lưỡi đao xoẹt qua, cùng với ánh mắt của người cầm đao.
Đó là một thiếu nữ xinh xắn nhỏ nhắn, tuổi của nàng khoảng mười sáu, bởi vì gương mặt như em bé. Cho nên không cách nào xác định. Một thân trang phục màu tím, sau lưng có áo choàng tím kỳ dị, giống như cánh chim én bị cắt bỏ đuôi, không ngừng tạo ra cuồng phong.
Con mắt hình cầu nhìn chằm chằm vào Hứa Tiên đầy cừu hận, trong tay cầm theo một cây đao cong, là một loan đao có màu tím kỳ dị, không là phàm phẩm.
Hứa Tiên hít một ngụm khí lạnh, cho dù bằng khí lực của hắn hiện nay, nếu bị bảo nhận này dùng tốc độ như thế chém trúng, cũng phải bị thương. Chẳng lẽ đầu của Nguy Nguyệt Yến có vấn đề sao? Hay là sương mù này có vấn đề?