Hứa Tiên nói:
- Tốt, thời điểm không còn sớm, ta cũng nên trở về, còn có người đang chờ ta.
Nói xong đạp lên thải vân, bay thẳng lên chân trời.
Trong bầu trời màu lam. Hứa Tiên quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy nàng còn đứng trên băng sơn, không, là trên cung điện băng tuyết nhìn qua, quả nhiên rất có sắc thái cổ tích, đáng tiếc hắn không có ý định làm vương tử. Nếu như chỉ đem chuyện này lý giải đơn giản là vào khuê phòng vài lần, Hứa Tiên cũng cảm thấy phức tạp, thông qua một phen nói chuyện, hy vọng nàng có thể minh bạch tính nghiêm trọng của chuyện này, suy nghĩ thật kỹ.
Trở lại trang viên trên đảo hoang, Hứa Tiên hạ thải vân xuống, Tiểu Thanh đang ngồi xếp bằng, tiến hành tu hành mỗi ngày, nghe thấy tiếng vang mở to mắt, mở miệng nói:
- Chúng ta trở về đi!
Hứa Tiên khẽ giật mình, thì ra hắn cho rằng nàng sẽ nhớ lấy chỗ này nên muốn ở lại thêm một thời gian. Tiến lên ôm lấy bờ vai của nàng.
- Tại sao lại vội vả như thế?
Tiểu Thanh dán gò má lên mặt của hắn, nói:
- Còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi đi làm, hơn nữa nếu không quay về, Vân Yên Tiểu Thiến sợ rằng sẽ biến thành hòn vọng phu đấy, còn có mỹ nhân như ngọc đang ở kinh thành đợi ngươi, ngươi còn không muốn về a!
Hứa Tiên sững sờ trong chốc lát, vạn lần không ngờ tới Tiểu Thanh lại nói ra những lời này, kinh ngạc nói:
- Thanh nhi nhà ta cũng hiểu được cách thương cảm người khác, không dậy nổi, không dậy nổi!
Tiểu Thanh khinh thường "Hừ" một tiếng, nói:
- Ta cũng không phải là thê tử ngươi, không cần ngươi sủng ái nuông chiều, các nàng đều là người tâm phúc của ngươi, ngươi đương nhiên phải chăm sóc các nàng thêm một chút. Bổn cô nương chỉ thay tỷ tỷ ngủ với ngươi, miễn cho ngươi ở bên ngoài kiếm thêm nữ nhân trở về, nếu như ngươi lấy ta làm thê tử mà đối đãi, ta sẽ cảm thấy rất phiền toái và chán ghét đấy.
Nàng nhẹ nhàng nói xong, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng có một tia đau đớn rất nhỏ. Không muốn ngoan ngoãn phục tùng hắn, không muốn hắn làm phu quân. Đây cũng là một cái giá lớn sao?
Hứa Tiên nhíu mày, nảy sinh nộ khí, nàng gần đây không có ngang ngược, chỉ vì trên mặt của nàng xoẹt qua một tia ảm đạm. Một tay kéo nàng đặt lên đùi, văn vê vòng eo nhỏ nhắn của nàng, sau đó dùng tay vỗ một lên bờ mông của nàng một cái, phát ra tiếng vang trong trẻo.
- Không đối đãi với ngươi là thê tử thì đối đãi thành cái gì, vi phu sủng ái nên mới tùy theo tâm tư của ngươi, không làm hôn lễ, cho ngươi gọi Hứa Tiên Hứa Tiên bậy bạ, bây giờ lại nói ra những lời này, xem ra cần phải giáo huấn mà.
Không đối đãi với ngươi là thê tử thì đối đãi thành cái gì!
Tiểu Thanh sững sờ một lát, những lời này lọt vào trong tai, nổ vang như tiếng sấm nổ, trong nội tâm nói không rõ là tư vị gì, cắn môi nói:
- Cái gì thê tử vi phu, chúng ta đã nói, bổn cô nương không có một chút quan hệ gì với ngươi, ah!
Nói xong trên mông đít lại bị tát thêm một cái, Tiểu Thanh giãy dụa, nhưng lực lượng của nàng không bằng Hứa Tiên, trong nội tâm vừa hận vừa tức.
Hận hắn đang lừa gạt mình, nguyên lai hắn chỉ đáp ứng ở ngoài miệng, kỳ thật trong nội tâm sớm đã...
Tức giận tới mức rớt nước mắt...
Hứa Tiên ôm nàng, bỏ qua nước mắt trên mặt của nàng, mỉm cười nói:
- Hơn nữa Thanh nhi không phải gọi phu quân rất tốt sao?
Tiểu Thanh quệt mồm, mạnh miệng nói:
- Đây chẳng qua là ngươi bức hiếp. Không tính toán gì hết!
Hứa Tiên chất vấn:
- Vậy sao? Ngay cả Thanh nhi là nha đầu bị bức hiếp cũng có thể nói những lời này sao?
Trong mắt đầy tràn ôn nhu, tâm ý của nàng hoài nghi, nhưng dung túng nàng làm cho nội tâm của nàng có chút nghi kỵ.
Tiểu Thanh nói:
- Là ngươi quá vô sỉ.
Hứa Tiên nói:
- Vô sỉ sao? Nhưng ta luôn muốn làm gì thì làm với thê tử của ta.
Thò tay nhẹ nhàng kéo một cái, xé rách quần áo trên người của nàng, lộ ra dục thể băng cơ.
Tiểu Thanh đương nhiên dốc sức liều mạng, giống như có một con cá nhảy động trong ngực của Hứa Tiên, từ khi Hứa Tiên có quan hệ xác thịt với nàng tới nay, không biết có bao nhiêu lần hoan ái với nhau, hắn chỉ cần vuốt ve một chút, nàng liền chịu đựng không được, mặc hắn làm, nhưng dùng sức mạnh chưa bao giờ có, lớn tiếng uy hiếp nói:
- Ta trở về nói cho tỷ tỷ!
Hứa Tiên một mặt chế ngự nàng, cười nói:
- Ah, vậy thì thật tốt đấy, ngươi không nói ta cũng muốn nói, ta và Thanh nhi có quan hệ xác thịt trên biển, kết làm phu thê.
Tiểu Thanh ngược lại có chút sợ, nói:
- Không cho nói, cái gì phu thê, mới không phải. Ngươi muốn làm gì!
Hứa Tiên đã ôm nàng tiến vào trong ao nước nóng, áo trên người của nàng tán đi, đặt nàng lên khối thạch nhũ lớn kia.
Nước nơi này vô cùng trong, nhìn thấy dục thể trơn bóng mềm mại của nàng, dọc theo đường cong ở thắt lưng, một đầu yêu xà mượt mà hữu lực, lại buông lỏng đường cong của mình, giãy dụa đôi chút, lưu động như ẩn như hiện, mông ngọc không cam lòng vặn vẹo qua lại, vô cùng mê người. Tôn lên khối thạch nhũ khô cạn nằm trong hồ nước này.
Mặc dù đây không phải lần nhìn thấy đầu tiên, Hứa Tiên cũng không khỏi tán thưởng tạo vật thiên nhiên thần kỳ.
Tiểu Thanh dốc sức liều mạng quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Tiên đang nhìn chăm chú vào người mình, quát mắng, trên mặt đẹp tràn đầy nộ khí, hận không thể nuốt Hứa Tiên vào bụng, nhưng nước ngập trong mắt của nàng còn chưa tan hết, càng làm cho người ta cảm thấy vô cùng động lòng người.
Hứa Tiên lại có thể cảm nhận được rõ ràng, biên độ giãy dụa của thân thể nàng mạnh yếu không giống nhau, nhưng nàng chưa từng vận toàn lực, bằng không cái thạch nhũ này không chịu nổi, hắn cũng sợ làm nàng bị thương. Cũng chưa nói tới kỹ xảo đánh nhau, bằng không hắn muốn nàng chế trụ nàng bày ra bộ dáng mỹ diệu này đúng là khó khăn, thật sự không được, trực tiếp hóa thành nguyên hình, hắn càng không có biện pháp. Nhưng nàng chỉ giống như nữ nhân tầm thường, giãy dụa không có kết cấu gì, ôn nhu phát tiết oán khí.
Nhưng mà nàng càng giãy dụa, càng giống như mời chào Hứa Tiên, trên gương mặt đẹp nổi giận đùng đùng. Trong mắt hắn, ấn chứa ý tứ hàm xúc, đó là lo sợ nghi hoặc cùng mê mang.
Cố nhiên nàng đưa ra yêu cầu không làm thê tử của hắn, nhưng sau khi trải qua vô số lần thân mật, nàng cũng đã sinh ra hoài nghi, lo lắng không thể bằng sủng ái của hắn, sợ hắn sẽ đưa ra yêu cầu hèn hạ, nhưng trên mặt của nàng giả vờ làm ra bộ mặt kiêu ngạo không thèm để ý, kết quả nói ra chuyện này, chỉ tự làm tổn thương chính mình.
Mặc dù trên mặt xuất hiện nét tiêu sái, trong nội tâm cũng có quan tâm nhất định, bởi vì nàng từng ở trước mặt của Hứa Tiên nói "Ưa thích, rất ưa thích", đem tất cả giao cho hắn. Bạn đang đọc chuyện tại
TruyenFull.comTuy nàng tự giác không thèm quan tâm tới, nhưng hắn xem ra, mấy ngày nay tới giờ, nàng cũng lặng lẽ cải biến, nàng rất cần hắn quan tâm tới nàng, thử sắm vai nhân vật như vậy, nhưng ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi.