Mà thiên hạ đệ nhất đương nhiên ngoài Đông Phương Bất Bại không có người khác, Tam Thánh Mẫu vươn vai, hiển nhiên rất là hài lòng hoạt động, đi lại một chút, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm giác đã đem khó chịu, bực tức ngày hôm qua bỏ xuống. Trong lòng thoải mái, dễ chịu nói:
- Vẫn là trở lại Hoa Sơn đi thôi!
Mà lúc này, quần chúng đều đã rời khỏi sơn cốc. Trong sơn cốc lại trở nên trong trẻo nhưng thoáng mát, xung quanh còn nổi lên lửa trại, người hầu bày bố bàn ăn, muốn đại tiệc một hồi.
Mọi người uống rượu say sưa, náo nhiệt, sau đó từ sâu trong sơn cốc bỗng nhiên truyền đến một mảnh nhạc khúc quỷ dị. Phía trước hoa tươi nở rộ, trung gian kinh phiên giương lên cao, gần trăm người vây quanh một cỗ kiệu lớn, xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Phu quân, là bọn hắn!
Vân Yên kinh hãi thét một tiếng, phía trước cỗ kiệu đang vững vàng trói chặt thiếu niên thanh tú và thiếu niên lông mày rậm kia.
Cỗ kiệu rơi xuống đất, các cao thủ đều lớn tiếng quát hỏi, rèm kiệu vén lên, hiện ra một nam nhân trong đó cả người bao trùm giáp trụ kim chúc, thanh âm khàn khàn tuyên bố thân phận của chính mình. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Bái Hỏa Giáo chủ.
Hứa Tiên thấy bọn họ bình yên vô sự, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là kỳ quái bằng vào vũ lực của bọn họ sao lại ngay cả chạy trốn cũng không làm được đây?
Vị Bái Hỏa Giáo chủ này tự nhiên không hề lo lắng để mọi người thần phục chính mình, mọi người cũng không hề muốn đi tới đấu võ, lại không cần sợ bị đánh bại. Mà đánh bại bọn họ dĩ nhiên chỉ là đám tay sai trên mặt mang theo mặt nạ bạch sắc, toàn thân hắc y. Bái Hỏa Giáo chủ này một lần cũng không có xuất thủ.
- Sao lại thế?
Trong sơn cốc truyền ra rất nhiều thanh âm không thể tin tưởng, trong bọn họ rất nhiều đều là giang hồ siêu nhất lưu cao thủ.
Hứa Tiên thầm nghĩ:
- Nhân gia không có thực, sẽ gióng trống khua chiêng như vậy đến tìm các ngươi sao?
Mà lúc này hắn đang ngồi xổm phía trước cỗ kiệu, vẻ mặt mỉm cười nói với hai thiếu niên:
- Yêu, sao lại trở nên như vậy?
Thiếu niên thanh tú nói:
- Không phải ngươi mệnh đã không còn bao lâu sao?
Hứa Tiên sờ sờ gương mặt:
- Đúng vậy, bản công tử vốn có thể sống một nghìn tuổi, hiện tại chỉ có thể sống chín trăm chín mươi chín tuổi thôi.
Thiếu niên lông mày rậm chăm chú gật đầu, thiếu niên thanh tú lại thật sâu nhìn vì chính mình tin tưởng loại chuyện ma quỷ này mà cảm thấy hổ thẹn.
Thiếu niên lông mày rậm xúc động nói:
- Ngươi đi nhanh đi, không cần phải xen vào chuyện của chúng ta. Bọn chúng không phải người, ngươi thắng không được. Chúng ta trúng chung, coi như là chạy được, cũng sẽ bị trùng độc ăn não mà chết...
Mở to hai mắt ra, miệng cũng trở nên linh hoạt.
Chung Độc? Sự tình tựa hồ trở nên càng lúc càng có ý tứ.
- Ta biết bọn chúng không phải người!
Hứa Tiên trả lời lại ngoài dự liệu của bọn họ. Từ trên người những tay sai hắc ý này phát ra không phải dương khí của người sống, mà là âm khí thật sâu. Hơn nữa cái loại động tác cứng ngắc mau lẹ này, đáp án miêu tả sinh động, những kẻ này đều là tử thi! Nghe đồn có một loại phương pháp luyện thi, có thể dùng bí thuật đem thi thể luyện chế thành tử thi thậm chí Phi Thiên Dạ Xoa, nói vậy chính là kẻ này. Ở trong võ hiệp địch sự xuất hiện loại đồ vật này quả thực là phạm quy a!
- Ta đây đi trước...
Hứa Tiên đứng lên vỗ vỗ cái mông đã xoay người rời đi.
- Thực sự cứ đi như vậy!
Thiếu niên thanh tú kinh hãi, không nghĩ tới Hứa Tiên đi thống khoái như vậy!
- Bất quá hình như có chút phiền phức!
Hứa Tiên nhìn trái phải, đã có hơn mười tay sai hắc ý vây lại đây, trên mặt chúng đều mang theo mặt nạ, trước cánh tay lộ ra mười cái móng tay thật dài đen thui.
Bái Hỏa Giáo chủ đang đứng ở trên cỗ kiệu, dùng đôi mắt màu đỏ tươi nhìn Hứa Tiên thật sâu, lộ ra cừu hận điên cuồng khắc cốt ghi xương, dùng thanh âm khàn khàn nói:
- Hứa Tiên, ngươi còn nhớ rõ ta là ai không...?
- Hứa Tiên? Người kia là Hứa Tiên...
Đám nhân sĩ vo lâm ngã xuống đất không dậy nổi đều hai mặt nhìn nhau, cảm thấy cái tên này rất quen tai.
- Ngươi trang phục rất giống tôm hùm, có trời mới nhận ra được!
Hứa Tiên nhìn Bái Hỏa Giáo chủ cả người giáp trụ, ngay cả diện mạo cũng che kín. Mặt trên vẽ hoa văn hỏa diễm, phía sau khoác áo choàng, thật ra xác thực có vài phần phong cách.
Bái Hỏa Giáo chủ phát sinh một trận cười to thê lương:
- Ngươi dám không nhớ rõ, là ai hại ta biến thành bộ dáng này, là ai cướp đi tất cả của ta...
Hắn hít sâu một hơi:
- Hôm nay ta phải đoạt trở lại tất cả những gì đã mất, lại cho ngươi báo ứng gấp chục lần!
Nhãn thần nhìn phía Vân Yên xa xa, trong mắt vừa là thống hận, vừa mê luyến.
Vốn dĩ hắn đang dự định báo thù, không thời khắc nào không muốn đem Hứa Tiên thậm chí Vân Yên xé thành mảnh nhỏ. Nhưng hôm nay gặp lại Vân Yên, hắn lại muốn đem nàng đoạt tới tay, tùy ý lăng nhục.
Hứa Tiên cố nghĩ cũng nghĩ không ra, hắn từ lúc nào đắc tội qua một nhân vật như vậy.
Vân Yên bỗng nhiên trong lòng khẽ động:
- Phu quân hắn là Sở Kiếm Hùng...
Lúc này Hứa Tiên mới nghĩ ra Sở Kiếm Hùng giang hồ kiêu hùng năm xưa, vốn định bắt cóc Vân Yên, lại bị chính mình một phát hỏa thiêu đi. Từ đó về sau bị thiên hạ thông tập, chẳng biết đi đâu. Không biết từ nơi nào học được pháp thuật, dĩ nhiên không cố kỵ như vậy, dùng để đối phó phàm nhân, chẳng lẽ không biết cấm kỵ trong đó sao?
Bái Hỏa Giáo chủ nói với Vân Yên:
- Ngươi còn nhớ rõ, được, ta sẽ cho ngươi chết thoải mái chút. Trước muốn cho ngươi tận mắt thấy bộ dáng muốn sống không được, muốn chết chẳng xong của hắn. Để ngươi hối tiếc vì lựa chọn ngày trước...
- Sở Kiếm Hùng! Sao hắn lại biến thành hình dáng như vậy! Kẻ đó thực sự là Hứa Tiên, sao hắn lại tới nơi này...
Tên này lập tức kích khởi một trận nghị luận, Sở Kiếm Hùng năm xưa ở trong chốn giang hồ cũng là một nhân vật cực có danh tiếng. Mà tên của Hứa Tiên hiện tại nói người đi đường đều biết cũng không sai biệt lắm.
Thiếu niên thanh tú thì thào tự nói:
- Hứa Tiên? Hắn dĩ nhiên là Hứa Tiên...
Thiếu niên lông mày rậm hỏi:
- Ngươi không biết sao...
Thiếu niên thanh tú kinh ngạc nói:
- Ngươi đã biết...
Thiếu niên lông mày rậm trợn lớn đôi mắt:
- Đúng vậy, Kim gia quản sự kia không phải gọi hắn là Hứa công tử sao? Mà vị tỷ tỷ bên người hắn lại họ Vân hơn nữa vóc dáng đặc dị như thế, kết quả không phải rất rõ ràng sao? Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm biết được rồi đấy.
Thiếu niên thanh tú cúi đầu, cắn răng nói:
- Ta mẹ nó sớm đã biết rồi!
Thiếu niên lông mày rậm cười ngây ngô:
- Nhất định...
Trong trường hợp đó ngoài Sở Kiếm Hùng dự liệu, biểu tình của Vân Yên rất bình tĩnh, thậm chí mang theo mỉm cười. Nụ cười này khiến hắn cảm thấy bất an, nhưng lập tức lại mọc lên tự tin cường liệt.
Giờ này ngày này hắn đã khác với trước kia. Khi đó hắn tu một thân tuyệt đỉnh võ công, lại hết lần này tới lần khác bại bởi chiêu số hạ đẳng ngoài dự liệu của Hứa Tiên. Đến sau này hắn mới hiểu được chính mình bại ở chỗ nào. Trên đời dĩ nhiên thật có pháp thuật, loại lực lượng này tồn tại.
Mà Hứa Tiên chính là nắm giữ một loại pháp thuật khống hỏa mới có thể đem hắn đánh bại. Thế nhưng hắn không biết trải qua bao nhiêu dằn vặt, mới nắm giữ loại lực ngày hôm nay, so với Hứa Tiên cường đại đâu chỉ gấp trăm lần.
- Thấy không, đây là lực lượng của ta...
Thanh âm của Sở Kiếm Hùng bỗng nhiên từ phía sau Hứa Tiên truyền đến, để thần sắc Hứa Tiên hơi khẽ động.
Thiếu niên thanh tú quá sợ hãi, Thiếu niên thanh tú hắn chỉ thấy thân hình Sở Kiếm Hùng chợt lóe đã đến phía sau Hứa Tiên. Khinh công như vậy thực giống như quỷ mị vậy, không khỏi cảm thấy lo lắng theo Hứa Tiên.
Hứa Tiên hỏi:
- Ai dạy cho ngươi vậy...
Hắn từ trên người Sở Kiếm Hùng cảm thấy âm khí càng thêm nồng nặc lộ vẻ đối với chính mình cũng chọn dùng cái loại phương pháp luyện thi này, mới nắm giữ nhục thân cường đại như thế.
Bất quá thần sắc của hắn vừa rồi biến hóa, cũng không phải là không bắt được hành động của Sở Kiếm Hùng. Mà là tận mắt thấy Sở Kiếm Hùng chậm rãi chạy về phía hắn. Chờ khi hắn muốn ra tay, Sở Kiếm Hùng lại tránh đến phía sau, khiến trong lòng hắn rất là mạc danh kỳ diệu Thẳng đến Thẳng đến Sở Kiếm Hùng nói ra loại lời này, đây phần khó hiểu này đã biến thành trò cười.
- Người chết không cần biết, bất quá ta có thể nói cho ngươi, ta sẽ trở thành thiên hạ chi chủ...
Sở Kiếm Hùng hạ giọng dùng dùng một loại ngữ điệu quỷ bí nói. Thiên hạ chi chủ, Hứa Tiên nhíu mày, mơ hồ như là cảm giác được cái gì đó.
- Đại Hạ triều khí số đã tận, mà ta, sẽ thay thế nó. Nói ngươi cũng không hiểu, đây là thiên mệnh, thiên mệnh không thể làm trái! Ha ha...
Sở Kiếm Hùng tiếng cuồng tiếu rung động cả sơn cốc.
Hứa Tiên lại nói:
- Ta hiểu!
Tiếng cười của Sở Kiếm Hùng bị áp chế.
Hứa Tiên nói:
- không duyên cớ đại loạn cũng không phải là không có nguyên nhân sinh ra. Trong đó có lẽ có thiên tai, cũng nhất định sẽ có nhân họa. Ngươi chính là nhân họa...
Hiển nhiên Sở Kiếm Hùng đạt được loại lực lượng này, không hề suy nghĩ đến giang hồ nhỏ bé nữa, hắn tin tưởng chính mình có thể sử dụng lực lượng này nắm giữ quyền lợi lớn hơn nữa. Trên thực tế cũng xác thực như vậy. Nếu như theo đuổi không để ý tới Bái Hỏa Giáo giáo đồ càng ngày càng nhiều, cho đến một ngày nào đó bộc phát ra thiên hạ đại loạn!
Cơ hội theo như lời Ngư Huyền Cơ nói, hắn lại thấy qua một lần, xem ra sư tỷ kia để chính mình vào hôm qua xuất pát, cũng không chỉ là trả thủ cắt tóc nàng.
- Giết...
Sở Kiếm Hùng giận tím mặt, dùng phẫn nộ để che giấu bất an nồng đậm trong lòng, thế cho nên ngay cả nguyên bản dự định dằn vặt Hứa Tiên cũng quên đi. Không chỉ không có đi tới công kích Hứa Tiên ngược lại ngược lại hướng về sau thối lui, để đám tay sai tử thi lao lên trước.
Hứa Tiên nhận ra nói:
- Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng, phế thân tà môn pháp thuật này của ngươi, đưa ngươi giao cho quan phủ định tội. Bất quá hiện tại xem ra, ngươi hẳn phải chết ở chỗ này..
Sở Kiếm Hùng bỗng nhiên thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của Hứa Tiên toả sáng ra một vòng kim mang. Quang mang kia chỉ là chợt lóe rồi biến mất! Nhanh tới mức làm người ta cảm thấy như là ảo giác. Bởi vì quan hệ góc độ, chỉ có Sở Kiếm Hùng và hai thiếu niên kia thấy được một màn này.
Hơn mười cương thi cương cân thiết cốt, lực lớn vô cùng như là con rối bị cắt đứt quan hệ ngã xuống dưới chân của Hứa Tiên. Cố nhiên theo người thường nhìn thấy quái vật xem ra đáng sợ như vậy, nhưng chung quy bất quá là quỷ vật cấp thấp nhất, mà không phải đại năng như Trung Ương Quỷ Đế. Bất quá chính là hơn mười Nhật Hỏa Thần Mang đã từ bên trong hủy diệt bọn chúng.
Kỳ thực dùng thái dương chân hỏa đã đủ để quét dọn những tử thi này, thế nhưng trước mắt bao người, Hứa Tiên cũng không muốn làm quá mức kinh người. Càng không có hứng thú cùng Sở Kiếm Hùng đại chiến ba trăm hiệp. Trực tiếp dùng chiêu số mạnh nhất, đem hắn diệt sát.
Trong sơn cốc vắng vẻ như chết, chỉ có lửa trại bập bùng thiêu đốt, mới vừa rồi những tay sai hắc y uy phong lẫm lẫm kia, dưới con mặt trợn tròn của người trong giang hồ dĩ nhiên không biết vì sao gục ngã không dậy nổi, chỉ là mơ hồ cảm thấy cùng Hứa Tiên có liên quan.
Sở Kiếm Hùng không thể tin tưởng nhìn một màn này:
- Sao...có khả năng...?
- Ngươi đánh quái thăng cấp, ta cũng không nhàn rỗi a...
Hứa Tiên vừa nói, vừa nhằm phía Sở Kiếm Hùng đi đến.
Sở Kiếm Hùng hét lên một tiếng sắc nhọn, đứng dậy, trong sơn cốc lập tức vang lên một trận "ông ông...". Không biết từ nơi nào đi tới một mảnh độc trùng đông nghịt, hội tụ tại bầu trời, giống như lang yên nhằm phía Hứa Tiên cuốn theo tất cả mà đến. Trong nháy mắt đem Hứa Tiên bao phủ.
Trước xa giá có mấy tay sai hắc ý chưa hề xuất thủ chắn ở trên đường độc trùng đi tới, cũng bị cuốn theo vào trong đó. Bên trong càng phát ra thanh âm kim thiết vang lên, lang yên qua đi, tay sai hắc y bị mang theo trùng vụ toàn bộ biến mất không thấy.
Sở Kiếm Hùng tàn bạo nói:
- Vô luận ngươi có được như thế nào, ở trong Kim Sí Nghĩ Trận này của ta chỉ có một con đường chết! Ha ha ha ha!
- Hứa Tiên...
Một mảnh tiếng kinh hô, trong sơn cốc tất cả mọi người minh bạch, số phận sau này của chính mình đã ký thức ở trên người Hứa Tiên.
Tiếng cười của Sở Kiếm Hùng im bặt dừng lại, một bóng người đang từ trong yên vụ độc trùng hiện ra, một tay đột nhiên hung hăng chế trụ cổ hắn, đem hắn nhấc lên.
Thiếu niên thanh tú và thiếu niên lông mày rậm đều trừng mắt to nhìn một màn này. Giống như không nghĩ tới thư sinh trẻ tuổi luôn luôn mỉm cười kia lại có lực lượng như vậy.
Sở Kiếm Hùng bỗng nhiên đã cảm nhận được chênh lệch lực lượng giữa hai bên, trong lòng sợ hãi dường như hỏa diễm thiêu đốt khó khăn nói:
- Nếu như ta chết, Chung Độc trong thân thể bọn họ sẽ không giải được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ...
Hứa Tiên nói:
- Không sao cả, vả lại ta cùng bọn chúng không quen biết...
Trong mắt hắn đột nhiện bộc phát ra kim quang chói mắt, Nhật Hỏa Thần Mang ở trong Sở Kiếm Hùng bạo liệt, Sở Kiếm Hùng còn không kịp phát sinh hét thảm một tiếng, thần hồn đã bị thiêu đốt hầu như không còn.
Thiên hạ điểm chung lớn nhất của người xấu chính là lời nhiều vô ích. Làm một người tốt, hắn tự nhiên muốn sạch sẽ lưu loát một chút.
Trùng độc yên vụ tan hết, nguyên bản thiếu niên thanh tú bị buộc chặt đang uy phong lẫm lẫm đạp trên người Bái Hỏa Giáo chủ.
Hứa Tiên khom người nói:
- Đa tạ hai vị thiếu hiệp cứu giúp!
Mọi người mạc danh kỳ diệu, Hứa Tiên đã giải thích nói: hai vị thiếu niên này thâm nhập địch doanh, làm bộ bị bắt, kỳ thực từ lâu thiết đặt mưu kế, chỉ vì tại thời điểm mấu chốt, quay giáo một kích, mới đánh bại Bái Hỏa Giáo chủ.
Mọi người lúc này mới hiểu được, thảo nào những hắc y tay sai kia đột nhiên ngã xuống đất, thì ra là bọn họ động chân tay, không khỏi thật to tán thưởng tán thưởng:
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên.
Dù sao đối với người trong giang hồ mà nói, thân phận của Hứa Tiên vẫn là cùng bọn hắn có một tầng ngăn cách, ngược lại hai thiếu niên này càng dễ để cho bọn họ tiếp thu hơn.
Chỉ là để cho bọn họ cảm thấy có chút kỳ quái là Hứa Tiên mỉm cười, thiếu niên thanh tú kia lại vẻ mặt đau khổ, thiếu niên lông mày rậm mặt đỏ như máu, tựa đầu thấp đến ngực.