Yếm ngực xanh nhạt đã triệt để mất đi tác dụng lá chắn, để Hứa Tiên đem cặp hung khí tràn ngập co dãn, cao ngất ngạo nhân kia nắm ở trong tay, nhẹ nhàng xoa nắn hai viên đậu đỏ.
Con ngươi Tiểu Thanh mở ra, trên miệng dùng vài phần khí lực, răng nanh khiến Hứa Tiên cảm thấy một tia đau đớn, lại làm dấy lên hỏa diễm trong lòng hắn. Động tác trên tay cũng trở nên bừa bãi, hắn có thể cảm thấy thân thể mềm mại của giai nhân trong lòng đang rung động. Nói vậy công hãm tòa pháo đài ngạo khí mười phần này bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng mà ngay khi hắn đang đắc ý, lại bỗng nhiên cảm giác được một tia thấp ý. Hắn không nghĩ đã biết tiểu Thanh đang dùng phương thức không khác gì của hắn vừa rồi khiêu khích. Chính mình hiển nhiên là xuyên phá tâm tư của nàng. Kỹ xảo của nàng còn có vẻ rất ngốc ngếch, nhưng khi cánh môi ôn nhuận, hàm răng sắc nhọ, cái lưỡi thơm tho ướt át giao thác ra cảm thụ kỳ dị, lại gây có hắn mê hoặc ngoài dự liệu, khiến hô hấp của hắn gấp gáp.
Huống chi nàng trong lúc hữu ý vô ý mở ra vòng eo, kiều đồn đẫy đà giãy dụa trong lòng hắn. Rốt cục để hắn không thể nhịn được nữa, xoay người đem tiểu Thanh áp đảo trên giường, đã thấy trong mắt tiểu Thanh ẩn hiện một tia đắc ý, ngay sau đó đã bị mê say bao phủ.
Một đêm triền miên, không biết đến khi nào mới dừng lại. Khi tỉnh giấc đã là trời sáng rõ.
Hôm nay chính là Trùng Dương.
Hứa Tiên vỗ vỗ tiểu Thanh ở trong lòng, thúc giục nàng mau mau đứng dậy, chuẩn bị du ngoạn Trùng Dương.
Tiểu Thanh mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, chỉ cảm thấy quanh thân mềm mại vô lực, nằm ở trong lòng hắn không muốn đứng dậy. Nhớ lại việc đem qua, càng xấu hổ nhắm mắt lại, không thèm nhìn tới khuôn mặt tươi cười của hắn.
Ngược lại cũng không phải nàng vì chuyện này mà xấu hổ nhiều như vậy. Đơn giản là vì đêm qua lúc vong tinh đã nói rất nhiều việc so với việc này càng khiến nàng cảm thấy xấu hổ hơn nhiều.
May mắn là, Hứa Tiên chỉ mang theo tiếu ý đắc ý bỡn cợt, lại cũng không có đem nó đến trêu ghẹo nàng. Mục tiêu của hắn là có thể vào lúc nàng thanh tỉnh, nghe nàng nói ra những lời nhu tình này, cũng không thể ở phương diện này đả kích nhiệt tình của nàng được.
- Đợi được lúc Trùng Dương chúng ta sẽ cùng Lĩnh Nam, nghênh đón tỷ tỷ ngươi xuất quan đi sao!
Hứa Tiên vỗ về sợi tóc lạnh của nàng, ôn nhu nói.
Nhắc tới Bạch Tố Trinh, trên mặt tiểu Thanh lập tức nhiều ra vài phần tinh thần, hoảng hốt từ trên giường nhảy xuống. Đưa tay một chiêu đem y sam bích lục mặc trở về trên người nàng. Ngược lại đẩy hắn đến:
- Mau mau! Hứa quỷ! Nhanh chóng một chút vượt qua Trùng Dương, nhanh chóng đi gặp tỷ tỷ, đã lâu như vậy không thấy nàng, ta thật nhớ nàng!
Hứa Tiên nghẹn họng nhìn trân trối, buổi sáng kiều diễm cứ như vậy thoáng cái tan biến, đển hắn có chút buồn vô cớ như mất của.
Tiểu Thanh cũng đã ngồi ở trước bàn trang điểm, dùng tốc độ cực nhanh đem tóc đen rối tung một lần nữa chỉnh sửa, buộc lại. Rồi lấy nước trong rửa mặt, mới xoay người, chất vấn nói:
- Sao còn không khởi hành, quá chậm đi!
Tố nhan đảo qua dáng dấp mới vừa rồi trở nên tinh thần hưng phấn.
Hứa Tiên không nói gì, là ngươi quá nhanh, vừa rồi những công tác kia thêm vào, bất quá chỉ trong nháy mắt. nếu lấy ánh mắt của phàm nhân mà nhìn, căn bản là công phu nhân ản nhoáng lên. Thời gian bình thường ở cùng nương tử, hoặc Vân Yên, những công tác này đều là do hắn đến hoàn thành.
Đồng dạng, các nàng cũng sẽ giúp hắn thay y phục, hầu hạ hắn đứng dậy, nhưng khi hắn giơ lên song chưởng, làm ra tư thái "muốn thay y phục"....
Tiểu Thanh đẩy ra cửa sổ, bước lên bệ cửa sổ, quay đầu lại căn dặn:
- Ta xuống phía dưới trước, ngươi cũng nhanh chóng một chút, đừng chậm chạp quá đấy!
Nói rồi cứ như vậy nhảy xuống lầu, bỏ lại Hứa Tiên phiền muộn không ngớt, đời này là không trông cậy vào nàng có thể hiểu được ôn nhu rồi.
Chỉ đành tự mình khoác áo đứng dậy, lại cảm thấy trên người nhẹ nhõm, quay đầu đã thấy tiểu Thiến dịu dàng đứng ở bên cạnh, đem trường sam khoác lên người hắn.
- Tiểu Thiến, sao ngươi đến đây, không phải đã nói trước chúng ta đi Thánh Sơn tìm ngươi sao?
- Vẫn luôn chờ, nhân gian buồn chán quá mà!
Tiểu Thiến vừa giúp hắn thay y phục, vấn tóc, vừa nói. Bạn đang xem tại
Truyện FULL - truyen360.com
Hứa Tiên nghe vậy, cảm thấy áy náy, há miệng muốn nói, lại bị tiểu Thiến cười nháy nhát mắt với hắn, nói tiếp:
- Hơn nữa Thánh Sơn kia của ta không đủ náo nhiệt, chỉ có vài cọng cỏ dại có thể ngắm. Sợ rằng cô phụ ngày lễ tốt. Không bằng ở lân cận Hàng Châu này tìm chỗ ngắm cúc mới tốt đây!
Rất nhiều tâm ý, đều ở ngoài lời, Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Vậy cũng tốt, hình như linh lực rất có tiến triển. Vừa rồi ta không hề phát hiện được ngươi tiến đến.
Tiểu Thiến che miệng cười:
- Tâm tư của tướng công còn đang ôn nhu trong giai nhân, tự nhiên là làm như không thấy, có tai như điếc...
Hứa Tiên cầm tay ngọc của nàng:
- Lúc này liền không phải ôn hương nhuyễn ngọc sao?
Tiểu Thiến sắc mặt đỏ lên:
- Tướng công, ta cho ngươi xem một món đồ vật!
Ổn đinh giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh sắc phù văn.
Bất quá cỡ hạt gạo, Hứa Tiên có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa lực lượng cường đại:
- Đây là thần ấn!
Hắn cũng chỉ là từ trong miệng Bạch Tố Trinh nghe qua vật này. Chỉ có những người tu hành đạo hạnh đủ cao thâm kia mới có thể từ trong sơn mạch thủy hệ chiếm cứ ngưng kết ra một quả thần ấn giống như vậy.
Hứa Tiên nói:
- Ngươi đã quyết định đi thần đạo sao?
Tiểu Thiến gật đầu:
- Con đường cầu đạo, vạn phần gian nguy, thần đạo xác thực là một lối tắt. Tiểu Thiến chung quy không phải nam tử, không có dã tâm lớn như vậy đi tìm Thiên Đạo phiêu miểu kia. Chỉ cần có thể thanh thản ổn định ở bên cạnh tướng công là tốt rồi...
Hứa Tiên gật đầu, biết nàng nói được có lý, con đường tu hành thập phần gian nan, càng đi về phía sau càng là như vậy. Loại gian nan này cũng không phải chỉ có thiên kiếp, càng là ở trong lúc tâm ma không ngừng lịch lãm cùng với quang âm dài dằng dặc.
Hứa Tiên mặc dù giúp nàng miễn cưỡng vượt qua cánh cửa Địa Tiên, nhưng không có khả năng tiến hành chiếu cố chu toàn được. Tu hành chung quy là chuyện của bản thân một người. Mà nàng coi như là phục dụng Kim Đan, cũng không biết phải tu đến năm nào tháng nào mới có thể chạm được đến cánh cửa Thần Tiên, hoặc là vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới Địa Tiên.
Ngược lại không bằng tiếp thu tín ngưỡng khoa nhập thần đạo, đem tu hành ổn định vững chắc xuống. đổi một con đường tu thành càng binh thản an ổn hơn. Lấy địa mạch linh lực làm tẩm bổ, đồng dạng có thể thu được thọ mệnh dài dằng dặc cùng với pháp lực cường đại, làm đại giới chính là mất đi cơ hội vấn đỉnh chung cực kia.
Nhưng trên đời này ngàn vạn người tu hành có thể trở thành thiên tiên lại có được mấy người. Có thể may mắn chạm đến Thiên Đạo chân chính có mấy người. Càng đừng nói nữ nhân đối với đáp án cuối cùng kia cũng không nhất thiết cảm thấy hứng thú.'