Thân thể cũng dần dần trầm tĩnh lại, đem đầu dựa trên bộ ngực rắn chắc của hắn, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch. Đối diện Vân Yên một đôi mắt sáng ánh lên vẻ mỉm cười, vươn tay đến cùng tay nàng giao nhau, nắm chặt một chỗ. Cảm giác toàn bộ ưu tư từ lúc chia ly đến nay, vào thời khắc này đều được hóa giải.
Trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng hít thở bình hòa của ba người, cùng với gió núi thổi qua vách, quanh quẩn ở trong căn phòng nhỏ.
- Hoàn hảo!
Thanh âm vui mừng của Hứa Tiên đánh vỡ yên lặng.
- Hoàn hảo cái gì?
Vân Yên, Thanh Loan cùng nhau hỏi.
- Hoàn hảo ngươi còn đang ở bên cạnh ta!
Hứa Tiên cười nói với Thanh Loan, đem nàng ôm chặt vào trong lòng. Cố nhiên trong lòng có chút lo lắng, nhưng giờ này khắc này nàng nếu không ở bên cạnh, thì sẽ buồn bực như mất mát gì đó sao?
Trong lòng Thanh Loan ngọt ngào, bỗng nhiên ngửa đầu ở trên gương mặt của hắn nhẹ nhàng hôn một cái, liền lại cúi đầu xuống thật sâu.
Hứa Tiên bình thản như thường hưởng thụ một nụ hôn này.
Vân Yên giả vờ ai oán nói:
- Lẽ nào ta chính là người thừa sao?
Hứa Tiên cười ha ha:
- Hoàn hảo các ngươi đều ở đây!
Hai tròng mắt nâng lên cằm đầy của Thanh Loan, nhìn thẳng vào hai tròng mắt của nàng nói:
- Nếu là ngươi không chê ca ca là đồ háo sắc, ta nguyện ba người chúng ta vĩnh viễn đều có thể có thời khắc như này.
Không cần nghe câu trả lời gì, đôi mắt của nàng đã biểu lộ toàn bộ tâm nguyện, trong lòng nàng "hắn là hoàn mỹ không có nửa phần tỳ vết nào, như là muốn hạn định một ước hẹn mới, hoặc là đánh xuống một dấu mốc nào đó, hắn cúi đầu hôn lên trên bờ môi mềm của nàng, cũng không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Mà là không chút do dự mở ra hai hàm răng, ôn nhu mà bá đạo cướp lấy cái lưỡi thơm tho kia.
Thanh Loan chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh ầm ầm, thậm chí ngay cả hô hấp cũng đình trệ trong chốc lát. Giống như so với trùng kích khi độ kiếp còn muốn to lớn hơn, tay ngọc nắm chặt bàn tay của Vân Yên, mới dần dần khôi phục một ít bình tĩnh, chỉ cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó muốn lan tràn ra.
Thẳng đến Hứa Tiên kết thúc nụ hôn này, Thanh Loan mới chậm rãi mở hai tròng mắt ra, nhìn hắn, trong ánh mắt càng thêm vài phần không muốn xa rời.
Vân Yên lấy tay ủng hộ:
- Hiện tại các ngươi đều đã được đền bù mong muốn.
Hứa Tiên nói:
- Đừng nói ta giống như đã tính toán mọi cách.
Vân Yên nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
- Thực sự là ba ngày không đánh thì nhà dột nóc, dám trêu chọc phu quân của mình, hôm nay không thể không dùng gia pháp được!
Hứa Tiên giơ tay liền đem nàng lật người đặt ở trên giường, nhắm ngay kiều đồn đánh một cái.
- Ngươi cũng chỉ có thể khi dễ ta, nếu là Bạch tỷ tỷ, thế nào cũng ngược lại choi coi.
Vân Yên không nghe theo giãy dụa.
Thanh Loan kỳ quái nói:
- Bạch tỷ tỷ thế nào?
- Đúng vậy, ngươi còn không biết. xem tại TruyenFull.com
Hứa Tiên than nhẹ một tiếng, đem chân tướng sự tình giảng thuật lại một lần.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Thanh Loan một tia u oán kia cũng tiêu tan thành mây khói:
- Nếu là khẩn cấp như thế, ca ngươi vẫn không nên dừng lại thêm nữa.
- Cũng không có gì khẩn cấp.
Trong lòng Hứa Tiên đã có rất nhiều sầu lo và do dự, thay đổi đề tài nói:
- Hiện tại ngươi cũng phải hảo hảo nói thật những kinh lịch tại Thục trung, bằng không ta cũng sẽ phải thi hành gia pháp.
Thanh Loan xấu hổ bảo vệ cái mông, thoáng do dự một chút, những chuyện không viết trong thư từ kia, rốt cuộc có thể vào thời khắc này êm tai kể lại. Trong lời nói nhỏ nhẹ, bất tri bất giác đã vượt qua đêm trường.
Có hòa thượng tiếp khách tới gõ cửa thông tri bọn họ đi ngắm mặt trời mọc. Hứa Tiên đáp ứng một tiếng, chỉnh lý lại y sam có chút mất trật tự. Từ biệt Vân Yên và Thanh Loan lưu luyến không rời, liền bước lên cửa sổ vút khoảng không mà bay đi, hướng tới đông phương nhìn một cái, một vòng kim nhật đang ở dưới biển mây nổi lên, vạn đao hà quang hừng hực thiêu đốt.
Hắn cũng không cho rằng Quan Thế Âm Bồ Tát hạ phàm là chuyên môn để lừa dối hắn, đến đối phó nương tử. Không nói đến cái gì đại từ đại bi, nhưng chỉ bằng vào loại thực lực bí hiểm ấy, nương tử nàng cho dù nắm giữ đại năng nào đó, dù sao thời gian còn chưa đủ, kiên quyết không phải đối thủ của vị Bồ Tát này.
Nếu thực sự là muốn đối phó nương tử, hà tất tốn thêm một phen công phu đến tìn mình, mà không tự mình xuất thủ đây?
Nhưng hắn cũng không dự định cả tin lời nói từ một phía của ai đó, trước hết lấy được một ít sự tình xác nhận, sau đó lại quyết đoán lần nữa. Mà trước đó hắn phải theo ở bên cạnh nàng.
Hứa Tiên không tiếc tiêu hao kiếp lôi kiếp lôi phi hành, hầu như chỉ trong chốc lát, đã bay tới trong núi Thanh Thành. Nàng đã đứng ở trước cửa động phủ chờ đợi, dáng dấp ôn nhu ân cần kia khiến hắn vững tin nàng lại khôi phục thái độ bình thường.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tố Trinh có chút kỳ quái nói:
- Quan nhân, sao đã trở lại nhanh như vậy?
Hứa Tiên thật tình thành ý nói:
- Không yên lòng về ngươi!
Bạch Tố Trinh cười nói:
- Lại lừa gạt làm ta vui, yên tâm đi, ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hứa Tiên nói:
- Như vậy thực cảm thấy không sao chứ?
- Cái đó, ta nói cũng có vài phần đạo lý. Cái gọi là ma do tâm sinh. Những ma niệm này vốn là một bộ phận trong bản tâm của ta. Hơn nữa có đôi khi quan nhân ngươi thực rất đáng trách.
Bạch Tố Trinh vội vã che miệng lại, một bộ biểu tình "nói lỡ miệng".
- Do đó ngươi vừa vặn có thể mượn cơ hội đến giáo huấn ta một chút!
Hứa Tiên giật nhẹ khóe miệng, phi thường khắc sâu lý giải, cái gọi là ma niệm xuất phát từ đâu.
Bạch Tố Trinh vội vã xua tay:
- Ta không phải có ý này!
Hai người hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau cười, Bạch Tố Trinh chủ động ôm lấy hắn:
- Hoan nghênh quan nhân đến!
Hứa Tiên nói:
- Theo ta đi Động Đình hồ một chuyến nhé! Ta sẽ khuyên Động Đình hồ quân giao ra mai thần ấn kia, chỉ mong hắn sẽ đáp ứng. Ta đã phái Kim Ưng truyền tin, để Ngao Ly đến Động Đình hồ, nàng đúng là rất muốn gặp ngươi đấy.
- Nếu như hắn dám không đáp ứng, ta sẽ đánh hắn đến đáp ứng mới thôi. Ngươi dám động một sợi lông của Ngao Ly, đi tìm chết cho ta đi!
Bạch Tố Trinh dùng thanh âm đồng dạng động nhân dễ nghe, bỗng nhiên nói ra lời nói đột ngột như vậy.
Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của nàng thần tinh thay đổi rõ ràng, nặng nề thở dài một hơi.
- Không được phép thở dài với ta!
Bạch Tố Trinh vươn hai tay giống như bạch ngọc ra, phân biệt véo lên hai cái lỗ tai của hắn.
- Được, được rồi mà!
Hứa Tiên thiếu khí vô lực đáp ứng.
- Không được quay về phía ta nhìu mày nhăn mặt!
Bạch Tố Trinh hai tay vừa lộn, lại dùng hai ngón út kéo ra khóe miệng của Hứa Tiên, hướng ra hai bên tạo thành dáng tươi cười.
- Được, được!
- Không được phép trả lời có lệ với ta!