Bất quá linh lực của hắn đang trong khôi phục, sợ rằng chịu không nổi nàng thôn phệ. Hơn nữa nếu như tiếp tục thôn phệ xuống phía dưới, lại không thể khống chế được, thì làm thế nào mới tốt.
Bạch Tố Trinh nói:
- Yên tâm đi, bây giờ còn không cần, ta chỉ là nhắc nhở ngươi. Đợi đến khi tu luyện không sai biệt lắm, đừng quên cho nàng ăn. Nhật Linh chi lực của ngươi sẽ không để lực lượng của ta không thể khống chế. Nếu ngươi không nói, nàng cũng sẽ chỉ kiềm chế bản thân mà thôi.
Nguồn tại http://TruyệnFULL.comHứa Tiên nói:
- Ta cũng vẫn đang tận lực tu luyện đây, bất quá thật sự là cấp bách không được.
Bạch Tố Trinh nói:
- Có thể nên hướng phía sư phụ đạo sĩ hoặc sư phụ hòa thượng kia của ngươi lãnh giáo một chút không?
Hứa Tiên nói:
- Sư phụ đạo sĩ kia của ta từ sau khi thành tiên liền không biết tin tức. Về phần sư phụ hòa thượng kia của ta, ta đúng là có muốn đi gặp hắn. Bất quá kim bát kia của hắn không thể đùa giỡn như vậy, sẽ đem ta bắt đi. Ngươi liền ngồi mà khóc!
- Hừ, ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn, ân, cho dù không cần loại lực lượng này!
- A Di Đà Phật, thí chủ dự định giáo huấn ai a!
Một lão tăng trên mặt mày râu đều trắng bạc, bỗng nhiên từ trong hư không bước ra, giọng nói của hắn to lớn như lôi minh sư hống. Một tay cầm kim quang thiền trượng, một tay bưng Phật tổ bình bát, một thân hồng sắc cà sa rực rỡ như hỏa, không gió tự động. Khí thế của hắn giống như Kim Cương hàng thế, Bồ Tát hiện hình, trừ Pháp Hải còn có người phương nào nữa.
- Pháp Hải!
Bạch Tố Trinh mi mục sợ hãi, đem Hứa Tiên bảo vệ ở sau người.
- Chính là lão nạp!
Pháp Hải nhìn Bạch Tố Trinh, trong đôi mắt hiện lên một vòng kim quang:
- Bạch Tố Trinh, lão nạp năm xưa quả nhiên nên bắt ngươi!
- Vậy ngươi lại đến thử xem a!
Trong tay Bạch Tố Trinh tụ tập một mảnh u ám.
Hứa Tiên nắm chặt cổ tay trắng sáng của nàng:
- Nương tử, ngươi đừng quên đã đáp ứng với ta cái gì?
- Thế nhưng...!
Bạch Tố Trinh nhìn đôi mắt của hắn, trong đó là ý chí tuyệt không thay đổi được. Nhưng Pháp Hải vốn là pháp lực cao cường, hôm nay lại có Phật Tổ Kim Bát nơi tay. Đó là người trong Thần Tiên cũng không mấy ai có thể thắng được hắn.
Hứa Tiên tiến lên hành lễ một cái nói:
- Đã rất nhiều ngày không gặp, tu vi của sư phụ càng thêm cao minh. Không biết lần này đến đây có gì chỉ bảo! Chớ không phải là còn muốn làm khó dễ phu thê chúng ta đấy chứ?
Pháp Hải nhìn Hứa Tiên một cái thật sâu:
- Hiếm có ngươi còn chịu gọi ta một tiếng sư phụ. Vi sư Túc Mệnh Thông thoáng có đại thành. Ngươi ở trên tu hành xảy ra vấn đề, không tu Xá Lợi, chung quy không phải Phật môn đệ tử. Do đó cố ý tới đây chỉ điểm cho ngươi!
Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh hai mặt nhìn nhau, Pháp Hải từ lúc nào trở thành người thích giúp người làm vui như vậy. Vừa mới buồn ngủ thì có người mang tặng gối đầu, trong hồ lô này là bán thuốc gì.
Pháp Hải ho nhẹ hai tiếng:
- Lão nạp ít ngày nữa sắp sửa độ kiếp. Hiện tại đến đây đòi hỏi một viên Long Hổ Kim Đan.
Hứa Tiên lúc này mới hiểu được, nguyên lai Pháp Hải ngàn dặm xa xôi tới đây, là vì duyên cớ này. Bộ dáng như lâm đại địch như thế thực sự không cần thiết. Liền thống thống khoái khoái xuất ra một viên Long Hổ Kim Đan giao cho Pháp Hải:
- Đệ tử liền chúc mừng sư phụ!
Dù sao đã bái Pháp Hải làm thầy, vốn dĩ tâm tồn bất chính, tự nhiên được rất nhiều Phật môn chính pháp. Cũng đem đại chiến kéo dài rất nhiều thời gian, cuối cùng mới có thể thủ thắng, xem như là khi dễ lão hòa thượng này không biết nội dung vở kịch.
Bạch Tố Trinh nói:
- Pháp Hải, một viên Long Hổ Kim Đan đổi lại ngươi Phá Tiên Đan. Hôm nay hai bên không thiếu nợ lẫn nhau, sau đó chớ có trở lại quấy rầy.
Pháp Hải cũng không để ý nàng, tiếp nhận Kim Đan đặt ở trong bát, nói với Hứa Tiên:
- Ta lấy Túc Mệnh Thông cảm ngộ, ngươi cuối cùng nên vì yêu nghiệt này gánh vác đại họa ngập trời!
Hứa Tiên nắm tay Bạch Tố Trinh, cười nói:
- Yêu nghiệt này là nương tử của ta! Cũng là mẫu thân của hài tử ta trong tương lai!
Thần tình Bạch Tố Trinh hòa hoãn, liền khôi phục nguyên trạng.
Pháp Hải nói:
- Nếu ngươi tâm ý đã quyết, vi sư sẽ không khuyên can thêm nữa, chỉ nói cho ngươi biết kiếp số của ngươi đã không còn xa. Nhưng thần thông chân ngôn của ngươi, không có Xá Lợi làm căn cơ, thủy chung vẫn là nước chảy hời hợt, không được hệ thống. Cứ tiếp tục như thế liền không thể lại tiến thêm một bước nữa. Có thể tu thành Tha Tâm Thông và Trận Tự Quyết, đã xem như là may mắn rồi. Chó có lại vọng tưởng sẽ có thể tiến thêm một bước.
Hứa Tiên nói:
- Đệ tử cũng đang muốn thỉnh giáo, lẽ nào sẽ không có biện pháp khác?
Pháp Hải nói:
- Lão nạp
Hai người liền cùng đi tới trong tĩnh thất, Bạch Tố Trinh canh giữ ở ngoài cửa, qua một thời thần, Hứa Tiên sắc mặt vui mừng từ bên trong cánh cửa đi ra. Rất nhiều nan đề trong lúc tu hành đều đã đạt được giải đáp, quan trọng nhất là tâm lĩnh tụ hội phương pháp ngưng kết Xá Lợi.
Pháp Hải nói:
- Hi vọng sau khi ngươi tu thành Xá Lợi, có thể minh tâm kiến tính, hiểu được đạo lý sắc tức là không, không tức là sắc!
Nói xong liền giống như lúc đến, đạp phá hư không rời đi.
Hứa Tiên vội hỏi nói:
- Sư phụ, một chiêu này dùng như thế nào?
Pháp Hải nói:
- Chờ ngươi tu thành Thần Cảnh Thông và Liệt Tự Quyết, tự nhiên cũng có thể làm được!
Nói xong tất cả quang ảnh đều biến mất không thấy.
Bạch Tố Trinh nói:
- Quan nhân, ngươi đã hiểu được rồi chứ?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Ta hiện tại đến thử một lần!
Liền lại trở về trong phòng ngồi xếp bằng đả tọa.
Vừa mới nhắm lại hai tròng mắt, đã cảm thấy Bạch Tố Trinh đẩy đẩy hắn, hắn lại mở mắt ra nói:
- Sao vậy?
Bạch Tố Trinh có chút lo lắng nói:
- Có người nói xá lợi tử không chỉ là hội tụ linh lực, càng là ngưng tụ tinh thần, có thể khiến tâm thần thông thấu. Ngươi sẽ không thực sự đột nhiên minh bạch đạo lý sắc tức là không, không tức là sắc đấy chứ?
Hứa Tiên bật cười:
- Bằng vào mị lực của nương tử, ta đó là tu thành Tiên Phật, cũng khó chống đỡ. Ta nếu không nghĩ qua là lĩnh ngộ cái gì, thì làm phiền ngươi đem ta câu dẫn trở lại là được rồi!
Bạch Tố Trinh tự biết lo lắng có chút dư thừa, sắc mặt khẽ biến thành đỏ ửng lên, liền tùy ý hắn đi tu luyện.
Hứa Tiên đem tinh khí thần chậm rãi thu liễm, bỗng nhiên đi tới trong một mảnh vũ trụ hắc ám. Phiến vũ trụ này không có tinh hải rộng lớn vô tận. Chỉ có ba khỏa tinh thần quay chung quanh một thái dương xoay tròn. Hắn biết đây chính là thế giới thần hồn của hắn. Mà hôm nay chính mình lại chỉ là một cổ tinh thần ý niệm. Hắn thường ngày nội thị thần hồn, đều là từ vĩ mô đi tới quan khán, rất ít từ góc độ lớn như vậy đến quan sát. Chỉ cảm thấy vô cùng rộng lớn phảng phất như chân vũ trụ.
Hắn bay về phía khỏa thái dương nóng cháy bạo liệt kia, nhưng vừa mới tới gần đã cảm thấy một cổ nóng cháy khó có thể chịu được.