Sau đó có chút bất đắc dĩ gật đầu, nàng cũng không định hi sinh đứa cháu Hồng Tụ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh mình, để tới chỗ man di hòa thân:
- Đã như vậy, liền dừng lại ở đây thôi. Mấy sứ tiết, các ngươi trở về bẩm báo Khả Hãn, cũng không phải Đại Hạ ta không muốn hòa thân, chỉ là tiên hoàng có ý chỉ từ trước ai cũng không có thể cải biến...
Đợi cho sứ tiết sứ tiết người Hồ khúm núm lui ra, sau đó Hoàng hậu nương nương lại nhịn không được dùng ngữ khí trào phúng nói:
- Quân quốc đại sự của Đại Hạ chúng ta, đã toàn bộ giao cho một mình Hứa ái khanh ngươi!
Ánh mắt của Hứa Tiên kiên định chắp tay nói:
- Cứ giao cho ta đi!
Cũng không để ý tới các loại ánh mắt hoặc hèn mọn, hoặc sùng bái, hoặc phẫn hận, hoặc tín nhiệm quanh mình, hắn đã quyết định đem mệnh vận của thiên hạ này gánh vác trên người. Cứu vớt sinh kế của hàng vạn hàng nghìn lê dân, bù đắp khuyết điểm của Thái Âm Chân Nhân. Năm xưa sư phụ hào phóng hầu như đem toàn bộ Kim Đan giao cho mình, nói vậy chính là hi vọng bản thân có thể mượn phần lực lượng này, để làm được chuyện kia đi!
Mà trước đó, hắn phải sống. Trở nên càng cường đại hơn.
Doãn Hồng Tụ nhìn Hứa Tiên một cái thật sâu, chỉ cảm thấy thân ảnh của hắn vô cùng cao lớn, trong lòng hỗn loạn vừa là tư vị khổ sáp lẫn ngọt ngào, đây là nam tử mà nàng yêu thích.
Lúc tan triều, một tiểu thái giám đến mời Hứa Tiên, nhẹ giọng nói:
- Hứa thám hoa mời đi theo ta, bệ hạ muốn gặp ngươi.
Hứa Tiên ngẩn ra, cùng Phan Ngọc chào hỏi, liền theo tiểu thái giám kia đi đến hậu cung.
Đi tới trước một tòa cung điện hùng vĩ, trước mắt là mấy trăm bậc thang dài liên miên, phảng phất như có thể nối thẳng tới cung khuyết trên bầu trời, tiểu thái giám hướng về phía trước chỉ ra xa một cái:
- Bệ hạ là ở chỗ này, hắn chỉ để một mình ngài đi qua đó.
Hứa Tiên lên tiếng cảm tạ, rồi bước lên bậc thang.
Tiểu hoàng đế cũng không có ở lại trong cung, mà là ngồi ở chỗ cao nhất trên bậc thang, ở đây có thể quan sát cả cung điện. Thậm chí thành Trường An. Hắn đang bưng mặt nhìn qua đó, mặc dù Hứa Tiên đến, cũng không có chớp mắt nhìn lấy một cái, chỉ là vỗ vỗ bậc thang bên người. Thần tình cử chỉ thành thục không giống như là hài tử.
Hứa Tiên cũng không khách khí, tiến lên ngồi ở bên cạnh tiểu hoàng đế tiểu hoàng đế, cũng nhìn theo hắn ra ngoài Trường An.
Lúc này mặt trời đã mọc lên, bằng vào thị lực của hắn, có thể thấy được rõ ràng, tòa thành thị cổ đại này đang khôi phục thường nhật, mọi người đều đi ra khỏi nhà, tới trên đường, bắt đầu một ngày sinh kế mới. Hài tử còn không cần suy nghĩ những chuyện này. Hài tử nhà có tiền đã chạy đi trường tư thục, hài tử không có tiền đọc sách túm năm tụm ba chơi đùa.
Tất cả chuyện này phảng phất như bức hoạ cuộn tròn di động hiện ra ở trước mắt, hiện ra tình hình thiên hạ. Lại không phải bất cứ một tòa thành trì nào có thể so với tòa thành trước mắt này càng thêm phồn hoa hơn được. Mỗi một người ngoại bang mới đến nơi này, nếu không phải là mở to hai ắt, hoài nghi chính mình có phải đã đi tới cung khuyết trên bầu trời hay không. Hắn thật tình hi vọng có thể đem vẻ phồn hoa này vẫn tiếp tục bảo tồn, bảo tồn một nghìn năm để hậu nhân có thể chia xẻ vinh quang của tổ tiên.
Tiểu hoàng đế quay đầu lại, trong ánh mắt có vài phần kinh ngạc:
- Ngươi quả nhiên cùng bọn họ không giống nhau!
- Phải không? Khác nhau ở chỗ nào?
Tiểu hoàng đế nói: truyện được lấy tại TruyenFull.com
- Ta để cho bọn họ ngồi ở bên cạnh ta, bọn họ đều sợ muốn chết, chỉ có mẫu hậu có thể ngồi ở bên cạnh ta. Nhưng nàng cũng không chịu cùng ta ngồi dưới đất. Tỷ tỷ nguyên lai là rất tốt, nguyện ý ngồi cùng ta, nhưng hiện tại nàng cũng đã lập gia đình...
- Vì vậy không còn có thể cùng ngươi ngồi ở chỗ này sao?
- Đúng vậy!
Tiểu hoàng đế thở dài thật sâu.
Hứa Tiên cũng không nhịn được có chút thương cảm tiểu gia hỏa này, trong thành những tiểu hài tử không chịu nổi tiền học của trường tư thục. Dáng tươi cười trên mặt cũng so với hắn có nhiều hơn chút. Cố nhiên Cố nhiên có thể nói hắn đang ở trong phúc mà không biết phúc, nhưng cam khổ trong đó thực sự là chỉ có tự biết.
- Ngồi ở đây có ý tứ gì, buồn chán mà nói, ra khỏi cung đi gặp tỷ tỷ của ngươi, không phải được sao?
Tiểu hoàng đế oán giận nói:
- Ta cũng muốn a! Nhưng mẫu hậu không cho phép ta được ra khỏi cung một bước. Có thể ngồi ở chỗ này còn may mà Hồng Tụ tìm đến mẫu hậu nói chuyện...
Hứa Tiên xòe tay nói:
- Vậy thì không có biện pháp rồi.
Tiểu hoàng đế nói:
- Còn tưởng rằng ngươi có thể có biện pháp tốt gì đó.
Khhoong biết hắn từ nơi nào có phần tín nhiệm này.
Hứa Tiên nói:
- Mẫu hậu ngươi là vì muốn tốt cho ngươi. Sợ ngươi ở bên ngoài có nguy hiểm, hiện tại nàng làm tất cả đều là vì bảo hộ ngươi. Ngươi cũng muốn thông cảm cho nàng mới đúng.
Tiểu hoàng đế cười nhạt:
- Bớt nói loại lời khoác lác này đi, ngươi đừng cho là ta niên kỷ còn nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, Hán thư ta cũng đã đọc qua. Nàng rõ ràng là muốn học Đậu thái hậu, mượn ta đến nắm giữ đại quyền. Ta không nghe lời nàng nói, nếu không phải chỉ có một nhi tử là ta, nói không chừng hiện tại đã bị phế. Ta ngược lại tình nguyện để nàng phế ta!
Hứa Tiên giật mình ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại có suy nghĩ như vậy. Xem ra đế vương đế vương gia và bách tính gia gia tầm thường thực sự là khác nhau. Ở một vài địa phương thực sự trưởng thành sớm ngoài dự liệu. Bất quá cũng chính là bởi vì niên kỷ quá nhỏ, mới có thể không che giấu nói ra những lời này. Mà đại thần bình thường nếu như nghe được lời nói này, e là đã bị dọa từ trên bậc thang lăn xuống, hoàng đế và hoàng thái hậu mâu thuẫn đó không phải người bình thường có thể xen vào được.
- Ta thấy mẫu hậu ngươi không phải người vô tình si mê quyền thế.
- Nàng nếu là hữu tình, sẽ không đối với tỷ tỷ của ta như vậy, đơn giản là ta so với tỷ tỷ càng có giá trị lợi dụng hơn thôi.
Hứa Tiên thở dài:
- Ngươi không nên nghĩ như vậy.
Rồi giơ tay ngăn hắn nói lời phản bác:
- Mặc dù đúng như ngươi nghĩ vậy, lẽ nào ngươi không muốn làm Hán Vũ Đế, khu trừ Thát lỗ, khôi phục Đại Hạ sao?
- Không muốn!
Tiểu hoàng đế thẳng thắn trả lời khiến Hứa Tiên nghẹn họng một chút, Hứa Tiên nói:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì?
Sắc mặt tiểu hoàng đế bỗng nhiên nghiêm nghị nói:
- Hứa Tiên, ta hỏi một câu, ngươi nhất định phải như thực chất trả lời ta, không, là trả lời trẫm!
Hứa Tiên nói:
- Hỏi ta có phải là thật có thể thối lui mười vạn đại quân hay không?
- Không phải, ta muốn hỏi ngươi một chút, phụ vương của ta rốt cục có chết hay không?
Hứa Tiên không biết làm sao trả lời, dù sao trong mắt người trong thiên hạ này, tiên hoàng đều là sống thọ và chết tại nhà. Lẽ nào phải nói cho hắn, cha ngươi đến trên trời làm Thần Tiên!
Hứa Tiên trầm mặc một chút, tiểu hoàng đế liền như là hiểu rõ, vui mừng nói:
- Ta chỉ biết. Phụ hoàng ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, ngươi nói cho ta biết, hắn ở nơi nào? Có phải là đi làm thần tiên. Hắn vì sao không đến đón ta?